#9 : Công Việc Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi Sao Hoàng là tòa nhà cao nhất nằm giữa trung tâm Châu Á, đây còn là tượng trưng thân phận cùng địa vị cao quý trong giới giải trí

Hoa viên của nơi này có diện tích rộng lớn, sân cỏ xanh mướt, hoa tươi nở rộ vô cùng xinh đẹp, mỗi loại hoa mang từng sắc tố khác nhau, có loại đẹp theo kiểu kiều diễm ướt át, có loại e lệ nằm trong bồn hoa chậm rãi tỏa ra hương thơm, nhưng tất chung quanh thi nhau đua nở

Nơi này còn có hồ bơi, núi giả, khê tuyền, nước chảy qua cầu nhỏ, thực vật tươi tốt, cách trang trí hòa quyện vào toàn bộ xuân sắc, từng đường nét uốn lượn, bên trên có nhà kính trong suốt bao trùm xung quanh, tuy nhiên vẫn không làm giảm đi tầm mắt mà còn toát lên được vẻ bao la rộng lớn của thiên nhiên

Cách trang trí như này thật khiến người khác thán phục ngưỡng mộ, phảng phất tạo nên cảm giác như hòa quyện vào cùng thiên nhiên, đẹp không sao tả xiết, ở trung tâm trải dài tấm thảm trắng tinh từ đây đến văn phòng tổng giảm đốc

Người có tư cách bước vào nơi này, không phải siêu sao quốc tế có thành tựu to lớn, mà là người nắm quyền hoặc công nhân viên được chỉ định mới được phép tới đây. Vì vậy đây không phải là nơi người khác có thể tùy tiện ra vào

Nhưng ngày hôm nay là ngoại lệ, Cao Lệ Chí lại mang nam nhân tới tầng cao nhất của nơi này

Nam nhân kỳ thực rất hồi hộp, cho dù cảnh sắc trước mặt làm hắn hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn vẫn không quên tình cảnh hiện tại của mình, điều này so với thanh đao gác trên cổ đợi chém xuống còn kinh khủng hơn

"Cao tổng, anh dẫn tôi tới nơi này là...."

Không kiềm được nghi vấn trong lòng, nam nhân run rẩy mở miệng đặt câu hỏi, nhưng sau đó lập tức nhận phải cái liếc nhìn sắc lạnh, nam nhân sợ đến mức im bặt, đầu cúi xuống, thân thể run cầm cập tiếp tục đi về phía trước

Cao Lệ Chí một thân thịt mỡ đi tới điểm cuối cùng của tấm thảm, cánh cửa lớn mạ vàng xa hoa sừng sững trước mặt, tràn ngập uy nghiêm cùng lẫm liệt

Nam nhân vươn mắt ngắm nhìn một hồi, tâm tư đang bình ổn bất chợt giật nảy một cái, nơi đây không phải là....

"Tô tiên sinh có ở đây không?"

Cao Lệ Chí thay đổi thái độ, đầu cúi xuống, lưng cong lại, mắt híp lại cười nịnh nọt mấy tên vệ sĩ đứng trước cửa

Không ai đáp lại hắn, một người trong đó có cơ thể cao lớn nhăn mặt, từ trên cao liếc xuống Cao Lệ Chí, lập tức lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau tên vệ sĩ đó ra hiệu, một người vệ sĩ bên cạnh hắn lập tức mở hệ thống bảo mật cửa lớn ra, hơi nghiêng người một chút để bọn họ đi vào

"Theo tôi"

Cao Lệ Chí khách khí nói cảm ơn, sau đó đứng thẳng người, quay đầu về sau nghiêm túc dặn dò nam nhân

"Lát nữa đừng nói gì, chỉ cần nghe theo tôi sắp xếp. Nhớ kỹ, đừng có nhìn đông nhìn tây, cứ im lặng là được. Biết chưa?"

"Tôi biết rồi"

Nam nhân khúm núm trả lời, vội vã gật gù như đã hiểu, không dám nhìn thẳng những người vệ sĩ mang kính râm kia, bởi vì hắn đã sớm sợ đến hoang mang kinh hãi

Cao Lệ Chí thở hổn hển một tiếng, khôi phục lại tâm trạng, từng bước tiến vào cửa lớn

Đôi chân nam nhân khẽ run run, hai tay không biết nên đặt như thế nào mới phù hợp, bước chân khập khễnh theo sát Cao Lệ Chí, khó khăn tiến vào khu vực lớn nhất của Ngôi Sao Hoàng

"Cao quản lý, ông tìm tôi sao?"

Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến, nam nhân không tự chủ ngẩng đầu nhìn

Phía trước là một người có vóc dáng nhã nhặn tuấn tú, vận trên người bộ âu phục màu xanh lam, cơ thể có chút gầy gò nhưng cân xứng, cả người tỏa ra khí chất thanh nhã tươi mát, cặp long mày phía sau chiếc mắt kính cong lên một cách nhợt nhạt

Khi thì thanh tú sáng sủa, khi thì trông sắc bén khôn khéo, khiến người ta không kiềm được mà sinh ra hảo cảm cùng tôn trọng

"Chào ngài, Lê tiên sinh"

Đôi đồng tử Cao Lệ Chí trong nháy mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, cung kính nói : "Tôi tới tìm năm vị thiếu gia, muốn mang tới một tên trợ lý cho các thiếu gia xem thử. Ngài biết bọn họ ở đâu không?"

"Trợ lý?"

Người kia mấp máy cánh môi, tầm mắt đặt vào nam nhân đứng phía sau Cao Lệ Chí, từng câu từng chữ đánh giá : "Ông xác định anh ta có thể đảm nhiệm được sao?"

Nam nhân vừa nghe, trong lòng hoảng hốt kinh sợ

Cho dù tâm tư hiện giờ hỗn loạn hơn cả những cơn sóng nhấp nhô trên biển, suy nghĩ bất định lại thấp thỏm, nam nhân vẫn im lặng cúi đầu trầm mặc, không để cho bản thân ở hoàn cảnh này phát sinh bất cứ tình huống nào thất thố

"Đương nhiên tôi cũng không dám tùy tiện tìm người không có kinh nghiệm"

Cao Lệ Chí vỗ ngực đảm bảo, sau đó hơi cúi người, tay chỉ về nam nhân đứng phía sau đang cúi đầu : "Ngài cũng biết, năm vị thiếu gia cần một người vừa thành thật vừa lanh lợi lưu loát, cũng như biết thân biết phận. Tôi nghĩ Ngôi Sao Hoàng chúng ta chỉ có anh ta là đủ tư cách, cũng là phù hợp nhất. Cho nên tôi liền mang đến"

Đôi ngươi khôn khéo đằng sau cặp kính khẽ lóe lên, người kia không nhiều lời nữa, xoay người chỉ về cánh cửa phòng to lớn đằng kia

"Bọn họ ở chỗ đó, đang cùng Tô tổng nói chuyện. Vừa hay đang bàn chuyện cần trợ lý có đầy đủ phương diện như vậy"

Người kia nói xong, nở nụ cười ôn hòa nhìn hai người, sau đó nhanh chóng rời đi

Cao Lệ Chí như con chó nhật nhìn nam tử bước đi cho đến khi thân ảnh kia khuất dần, tiếp theo quay đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt một lần nữa trở thành lạnh lẽo, liên tiếp phun ra lời cảnh cáo

"Anh ở công ty cũng đã 10 năm rồi chứ gì? Hôm nay Tô tiên sinh tâm tình khó chịu, do đó mới thay anh đuổi Kiều Khả Hân đi, anh mới may mắn tránh được phiền toái. Nhưng anh đừng nghĩ có thể an toàn, công việc trợ lý này như thế nào tôi càng biết rõ, có thể ngày nào đó có người không vui, xui xẻo vẫn là anh. Vì vậy ngày hôm nay, tôi an bài cho anh công việc khác"

Nam nhân im lặng cúi đầu nghe rõ từng chữ, Cao Lệ Chí vẫn thao thao bất tuyệt

"Anh cũng đừng nói Cao tổng tôi đây không chăm sóc anh, vì những năm gần đây công tác không được ổn định. Còn nữa, nếu không phải năm đó anh đối với Ngôi Sao Hoàng cũng từng có cống hiến, tôi đã sớm khai trừ anh"

Dừng một chút, Cao Lệ Chí nuốt một ngụm nước bọt cho bớt khan cổ, sau đó lời nói có phần càu nhàu liên miên

"Năm vị thiếu gia của Crazyburn là đích thân ông chủ Tô tiên sinh tự mình mời tới. Thân phận cùng địa vị của bọn họ không giống người thường, người ngu ngốc như anh sau này ở cạnh họ làm việc, nhất định phải cẩn thận. Mặc dù anh là người tàn phế, nhưng làm gì đều nhanh nhẹn, điều này khiến người khác bớt lo"

Cao Lệ Chí tốt bụng cho nam nhân lời khuyên, tiếp tục tự thuật

"Còn nữa, tính khí anh rất tốt, cái này chính là ưu điểm cũng như là bát cơm đảm bảo cho anh sống qua ngày. Năm vị thiếu gia đều được giáo dục qua, sẽ không làm khó anh. Chỉ cần anh tận lực cố gắng hầu hạ, chắc chắn bọn họ sẽ không bạc đãi anh. Nghe rõ chưa?"

"Vâng, tôi biết rồi"

Nam nhân nghe không thiếu một chữ, tất cả đều ghi nhớ trong lòng, giọng nói nam nhân nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện một tia căng thẳng cùng luống cuống, hiện tại một chút vui vẻ cũng không hề có

Cao Lệ Chí không phát hiện ra điểm bất thường này, nghe nam nhân nói, khóe miệng nhếch lên hài lòng, cuối cùng cũng cho nam nhân một chút sắc mặt tốt

Thúc rơi nhầm vào hang sói rồi thúc ơi┐('Д`┌

Bắt đầu từ đây sẽ là những màn tự vả siêu đẳng cấp của các anh công:))





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net