۞Chương 13. Có phải có gì đó không ổn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May

____

Tinh Thời lập tức tháo tai mèo xuống .

Lần trước lúc ăn cơm, cậu đã biết Phù Tu Ninh thích gương mặt này, nhưng vẫn vô cùng bất ngờ khi giả bộ đáng yêu lại có thể tăng thêm 2 điểm .

Không ngờ, Phù Tu Ninh lại thích kiểu này .

Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nghe thấy âm thanh thông báo .

【Bíp bíp】

【Điểm yêu thích hiện tại: -7】

Phù Tu Ninh cũng không ngờ lại tăng 2 điểm .

Hết lần này đến lần khác, anh luôn bị gương mặt này ảnh hưởng .

Anh kiềm chế cảm xúc để tránh điểm yêu thích thay đổi quá nhiều, dù Tinh Thời và mọi người đều nghĩ anh đang đấu tranh nội tâm, nhưng anh không muốn chuyện này xảy ra quá thường xuyên .

Thế nhưng, cảm xúc thật sự khó mà kiểm soát được, âm thanh lại vang lên, nhưng không phải là -8 hay -10 như anh dự đoán, chỉ giảm có 1 điểm .

Anh nhìn Tinh Thời, không chịu thừa nhận điều này có liên quan đến đôi tai mèo kia .

Các thầy cô thì cười rất thân thiện .

Họ vừa thấy Phù Tu Ninh và Tinh Thời nói chuyện ngoài hành lang, giờ đây, ông chủ còn cầm một chiếc bánh nhỏ trong tay .

Ông chủ của họ luôn giữ khoảng cách, không dễ dàng nhận đồ từ người khác, hai người này chắc chắn không chỉ là bạn học bình thường, mà còn có một mối quan hệ thân thiết .

Một trong số họ cười nói: "Em đeo cái này làm gì vậy?"

Tinh Thời bịa đại: "Em tình cờ nói về cái này với bạn, họ cứ bắt em phải chụp ảnh."

Cậu nói xong lại nhớ đến những quy định của nghệ sĩ, bổ sung thêm: "Thầy cứ yên tâm, em chỉ chụp thôi, không đăng lên đâu, về em chỉ đưa điện thoại cho họ xem thôi."

Thầy bật cười: "Đi đâu chụp thế?"

Tinh Thời đáp: "Khu nghỉ ngơi ạ."

Thầy cưng chiều nói: "Đi đi, nhanh rồi về."

Tinh Thời liền cầm tai mèo rời khỏi phòng tập .

Hệ thống hân hoan: "Thế nào, được 2 điểm cơ đấy, hahaha! Những người chủ khác vất vả lắm mới được 1 điểm, chúng ta dễ dàng được 2 điểm luôn!"

Tinh Thời nói: "-7, cảm ơn."

Hệ thống nói: "Hừm, anh ấy vẫn đang trốn tránh trong lòng thôi, tôi nghĩ anh ấy không thể trốn lâu hơn được đâu."

Tinh Thời không để ý đến hệ thống, đến khu nghỉ ngơi, tùy tiện chụp một tấm selfie, nhìn xuống kiểm tra, cậu thầm nghĩ cũng không thể trách Phù Tu Ninh, cậu thật sự quá đẹp trai .

Cậu chụp thêm vài tấm nữa rồi mới quay về .

Vài thầy giáo đang báo cáo tiến độ với Phù Tu Ninh .

Bài hát đã được chọn xong, các động tác của từng nhóm cũng đã cố định, chỉ còn chưa quyết định được vũ đạo tập thể .

Ban ngày, thực tập sinh vẫn học như bình thường, buổi tối sẽ có một hoặc hai tiết học, sau đó là luyện tập. Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến lần tổng duyệt đầu tiên cho lễ kỷ niệm trường, thời gian vẫn còn dư dả .

Phù Tu Ninh gật đầu .

Anh cố tình đứng ở cửa phòng tập của Tinh Thời, nhưng đáng tiếc không nghe được gì về việc liên minh, anh ra hiệu mọi người tiếp tục học rồi bỏ đi .

8 giờ 15 tối, lớp của Tinh Thời kết thúc, bắt đầu tập luyện .

Mỗi phòng tập có hai nhóm, vừa đủ mỗi nhóm chiếm một nửa không gian .

Tinh Thời, bạn cùng phòng Du Ức và Phùng Tử Phàm ở chung một phòng tập, nhưng khác nhóm. Du Ức và Phùng Tử Phàm ở cùng nhóm .

Phùng Tử Phàm khi phân nhóm thì chọn hát, vũ đạo thì bình thường. Du Ức dù có nền tảng kém nhưng nhạy bén và đã tiến bộ rõ rệt, chỉ là thể chất không được như Tinh Thời, nên được phân vào nhóm của Phùng Tử Phàm .

Trong giờ nghỉ, họ ngồi xuống bên cạnh Tinh Thời, đồng loạt thở dài .

Du Ức nói: "Mệt quá, cả người tôi rã rời rồi."

Phùng Tử Phàm đấm vào chân: "Căng cơ rồi thì sẽ khá hơn thôi."

Tinh Thời thành thục ngả người, kéo túi lại gần, phát cho mỗi người một miếng bánh nhỏ .

Phùng Tử Phàm mở bao bì cắn một miếng, tò mò hỏi: "Hình như ông chủ cũng khá quan tâm đến chương trình này?"

Mọi người nghe vậy đều đông loạt nhìn qua .

Trước đó, ông chủ đã chia sẻ đồ ăn với Tinh Thời ngoài hành lang, hầu như ai cũng nhìn thấy .

Thật lòng mà nói, ai vô cùng ghen tị, nhưng họ biết Tinh Thời thi đậu vào đại học Z và là bạn học của ông chủ, nên họ chỉ có thể nhìn mà ao ước .

Tinh Thời đối diện với ánh mắt của mọi người, đáp: "Không biết, tôi không có hỏi."

Mọi người không biết là thật hay giả, nhưng đều có ý muốn kết thân với cậu, liền nhanh chóng xúm lại trò chuyện. Họ nói đủ thứ đề tài, từ bộ phim mới chiếu sang tin đồn của một ngôi sao nào đó, rồi lại nhắc đến mấy chuyện hài hước trong ngày chia nhóm .

"Mẹ tôi đi xin quẻ cho tôi, tôi nghe điện thoại suốt, bà nói một câu, tôi nhẩm theo một câu."

"Tiểu Kiều thì mặc ngược áo bên trong, hết buổi thi lại mới phát hiện ra."

"Đều do hồi hộp cả thôi, tôi nhớ có một anh bạn đau bụng quá trời, chạy đi nhà vệ sinh mấy bận."

"Dư Ức cũng có chuyện thú vị đấy, không để ý đường mà ngã sấp mặt, đơ luôn vài phút."

Dư Ức bất đắc dĩ: "Chỉ một lát thôi."

"À đúng rồi," một người nói, "lúc ăn cơm có người đột nhiên chạy như bay, các cậu có thấy không? Tôi suýt tưởng anh ta định lao vào tường, không hề nói quá đâu, thật sự như sắp có cảnh máu văng *ba thước ấy, may là phút cuối cùng anh ta rẽ sang hướng khác, tôi chỉ thấy cái bóng lưng, không biết là ai."

( * 1 thước = 1 m)

Tinh Thời đáp: "Tôi."

Người đang nói: "..."

Những người còn lại im lặng một giây, sau đó bật cười ầm ĩ.

Người đó lúng túng gãi đầu: "Cậu bị gì vậy?"

Tinh Thời liền đưa ra cái cớ mà hôm đó cậu đã bịa ra.

Cậu nằm yên tĩnh một cách thỏa mãn, vừa ăn bánh nhỏ vừa nghe họ tán gẫu, đồng thời liên lạc với Lâm Kha Thành qua hệ thống.

Lúc này, Lâm Kha Thành vừa được hệ thống dỗ xong.

Biết rằng các ký chủ xuyên không đều trong tình trạng mất trí nhớ, anh ta cảm thấy mình ổn hơn, nhưng vẫn không hiểu: "Cậu ta mất trí nhớ mà sao thân thủ vẫn tốt như vậy?"

Hệ thống đáp: "Một số người vẫn giữ được bản năng."

Lâm Kha Thành nhớ lại phản ứng của Tinh Thời hôm đó: "Cậu ta trước khi xuyên không sống ở thế giới nào vậy?"

Hệ thống đáp: "Đây là thông tin cá nhân, chỉ có hệ thống chính mới biết."

Lâm Kha Thành không hỏi thêm, đang định lên giường chơi điện thoại thì nhận được tin nhắn của đồng minh.

Tinh Thời: 【Học trưởng, tin tốt đây ~ Tôi nhìn thấy Phù Tu Ninh ở công ty, đã nói với anh ta về chuyện anh muốn làm nghệ sĩ rồi ~】

Lâm Kha Thành lập tức kinh ngạc: 【Cậu nói thế nào cơ?】

Tinh Thời: 【Thì cứ nói thẳng thôi mà.】

Lâm Kha Thành mắt tối sầm lại: 【Nói thẳng? Trước khi nói cậu không hỏi tôi à?】

Tinh Thời: 【Hả? Không phải anh nói muốn làm nghệ sĩ sao, tất nhiên phải nói càng sớm càng tốt, nên tôi nói luôn.】

Huyết áp của Lâm Kha Thành hơi tăng, trong lòng nghĩ có lẽ thằng này thực sự là tên ngốc.

Điểm đã thấp còn kéo chân sau, nhưng chuyện đã rồi, anh đành hỏi với một tia hy vọng: 【Phản ứng của anh ấy thế nào?】

Tinh Thời: 【Anh ấy ừ một tiếng, tôi nghĩ là đang cân nhắc.】

Lâm Kha Thành không tin cậu: 【Sao cậu nhận ra được?】

Tinh Thời: 【Tôi đưa anh ta cái bánh nhỏ và nói là do anh mua, anh ta lấy một cái, ăn của người ta thì không nói nặng lời được đâu.】

Lâm Kha Thành và hệ thống: "!!!"

Từ khi quen nhau tới giờ, Phù Tu Ninh chưa từng nhận đồ của anh.

Dù anh có mua nhiều đến đâu, chia cho mọi người, Phù Tu Ninh cũng chưa bao giờ nhận.

Trước đó, Tinh Thời đã chọn rất nhiều vị bánh ở tiệm bánh ngọt, lúc anh trả tiền còn cảm thấy xót ruột, giờ anh chỉ thấy rất đáng tiền!

Anh ngạc nhiên: "Phù Tu Ninh thích đồ ngọt sao? Trong hồ sơ không nói vậy mà."

Hệ thống nói: "Những sở thích gần đây của anh ta không rõ ràng lắm, xem hồ sơ cũng không giúp ích gì. Nhưng trước đây khi cậu mua trà sữa cho mọi người, anh ta cũng không nhận, có khi nào là vì Tinh Thời đưa không?"

Lâm Kha Thành nói: "Tôi -5 còn hắn ta -8, cậu nghĩ sao?"

Hệ thống nghĩ có lẽ đơn giản chỉ là anh ta không uống trà sữa, rồi quay lại chủ đề: "Cứ coi như cậu không biết Tinh Thời đã nói với anh ta về chuyện này, lần sau gặp anh ta thì chủ động nhắc tới xem phản ứng thế nào."

Lâm Kha Thành đồng ý, dặn dò Tinh Thời lần sau làm gì cũng phải bàn bạc với mình trước, rồi tắt khung chat.

Tinh Thời tiếp tục tập luyện, cuối tuần vẫn ở công ty như thường lệ.

Thoáng cái lại thêm một tuần trôi qua, các thực tập sinh đến lần kiểm tra tổng hợp chia lớp lần đầu tiên. Sau kỳ kiểm tra này, về sau cứ mỗi quý sẽ có một lần kiểm tra.

Tinh Thời phát huy ổn định, vào lớp 2. Bạn cùng phòng Dư Ức gần đây cuộn mình học hành chăm chỉ, cũng kịp vươn lên vào lớp 2. Phùng Tử Phàm từ lần phân lớp đầu tiên đã ở lớp 2, lần này cũng không có thay đổi. Còn Đại Tráng từng học cùng anh vốn là người đứng cuối lớp 2, giờ bị mấy người khác vượt lên, rớt xuống lớp 3.

Thầy giáo cũng biết họ mệt mỏi, nên cho nghỉ một ngày.

Tinh Thời trở lại trường tìm Lâm Kha Thành, gia hạn liên minh đã đến hạn, vẫn chỉ ký thêm một tuần.

Lâm Kha Thành sau một thời gian giao thiệp đã nhận ra đứa nhóc này tám phần là đồ ngốc, nghĩ rằng rất dễ lợi dụng, liền nói: "Ký dài hơn chút đi."

Tinh Thời nói: "Không được, chỉ một tuần."

Lâm Kha Thành nghi ngờ: "Giờ cậu có bao nhiêu điểm hảo cảm?"

Tinh Thời nói: "-8, sau khi kết liên minh thì có thể cho anh xem."

Vào ngày thứ ba khi điểm trở về -7, anh gặp Phù Tu Ninh ở công ty, điểm số lại giảm về -8, có thể xem thoải mái.

Lâm Kha Thành phần lớn đã bớt nghi ngờ: "Sao nhất định phải ký một tuần?"

Tinh Thời thật thà: "Tôi nói rồi, là để xem có hợp nhau không, trong tuần này anh chẳng giúp được gì cho tôi cả."

Lâm Kha Thành: "?"

Cậu là -8 mà còn dám chê tôi à?

Anh nhịn tức giải thích: "Là vì tôi chưa tìm được cơ hội thôi."

Tinh Thời bảo vậy thì lại ký thêm một tuần nữa xem sao, rồi bắt tay với anh, hút một chút dòng năng lượng nhỏ, mãn nguyện rời đi.

Sau đó vẫn là những buổi tập luyện khô khan, chẳng mấy chốc, lần tập duyệt đầu tiên cho lễ kỷ niệm trường đã đến.

Công ty cử xe đưa họ đến trước cửa hội trường, người đi qua chỉ thấy một đám mỹ nam phong cách khác nhau bước từ trên xe xuống, suýt nữa hét lên. Rất nhanh, tin tức "có nhóm thực tập sinh đến hội trường" đã lan truyền, nhiều người vội tìm cách đến xem buổi tập.

Lâm Kha Thành đã mời Phù Tu Ninh đến.

Có hệ thống bên cạnh, anh có rất nhiều cơ hội để tình cờ gặp Phù Tu Ninh, nhưng lúc nào cũng cảm thấy đề cập đến chuyện làm nghệ sĩ thì quá mức đường đột. Thế nên anh quyết định hôm nay sẽ nói, vừa nhìn các thực tập sinh trên sân khấu, thuận tiện dẫn dắt ra câu chuyện một cách tự nhiên.

Để tạo thiện cảm, anh còn đặc biệt mua bánh ngọt, đắt gấp đôi lần trước.

Anh đặt bánh lên bàn: "Sáng nay em có việc ra ngoài, lúc về đi qua tiệm bánh ngọt liền mua một ít, nghe nói tiệm này rất ngon, học trưởng thử xem."

Gần đây Phù Tu Ninh đã gặp Tinh Thời mấy lần, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý định kết liên minh của đối phương, hôm nay đồng ý đến là vì cả hai người kia đều có mặt, đây là một cơ hội tốt.
Anh nói: "Không cần đâu."

Nụ cười của Lâm Kha Thành hơi cứng lại, hỏi hệ thống: "Anh ấy không thích nhãn hiệu này à?"

Hệ thống nói: "Cậu cứ lấy ra đặt sẵn đó thử xem."

Lâm Kha Thành liền lấy bánh ra: "Vậy học trưởng muốn ăn lúc nào thì cứ tự nhiên nhé."

Anh đợi một lúc, thấy Phù Tu Ninh vẫn không có ý động đậy, liền nghĩ có thể phương pháp không đúng, vội lấy điện thoại ra liên lạc với Tinh Thời. Liên minh của họ lại sắp hết thời gian, đã hẹn hôm nay sẽ gia hạn.

Anh phàn nàn: "Tôi mời được Phù Tu Ninh đến đây, chẳng phải đã hứa giúp rồi sao? Cậu ấy còn muốn ký thêm một tuần, thực sự không có ý đồ gì khác à?"

Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Tôi biết rồi!"

Lâm Kha Thành hơi giật mình: "Ừ?"

Hệ thống nói: "Cậu ta đang cưỡi lừa tìm ngựa!"

Lâm Kha Thành im lặng một lúc: "Đổi từ khác đi."

Hệ thống: ".......Ý tôi là, cậu ấy muốn nhảy việc, tìm người khác để liên minh."

Lâm Kha Thành nghĩ đến cảnh cậu ta sẽ hối hận sau này, rồi gửi tin nhắn đi.

Tinh Thời nhanh chóng tìm đến, thấy Phù Tu Ninh vội cười chào: "Ông chủ."

Phù Tu Ninh gật đầu, không muốn Tinh Thời về quá sớm, liền đẩy chiếc bánh nhỏ trên bàn về phía cậu.

Mắt Tinh Thời sáng lên: "Tặng tôi sao?"

Phù Tu Ninh đáp: "Ừ."

Tinh Thời vui vẻ ngồi xuống: "Cảm ơn ông chủ!"

Phù Tu Ninh lại nói: "Ừ."

Lâm Kha Thành và hệ thống: "??"

Không phải, có phải có gì đó không ổn không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC