Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Umi

Nhìn thấy vách Môn Tâm trơ trọi trước mặt, trong lòng Lê Phong Lan tràn đầy ghét bỏ.

Kiếp trước Tu Chân giới dùng Thượng cổ Thần khí để nhốt mình, không ngờ sống lại lại đổi thành vách đá tồi tàn này.

Tình huống này có thể miêu tả bằng một từ y mới học được từ phần bình luận của "Thiên Miên Đạo Sinh": hạ mức tiêu thụ.

Nhưng nếu nghĩ kỹ, Lê Phong Lan và vách Môn Tâm cũng không phải không có mối liên hệ nào cả.

Nghìn năm trước khi nghịch đồ Mạnh Lâm Châu còn chưa là "Cầm Luật Tiên Tôn", đã thường xuyên bị sư tôn đuổi đến đây quỳ gối hối lối.

Nơi này đã từng là ngôi nhà thứ hai của Mạnh Lâm Châu.

Trên vách Môn Tâm tuyết rơi nhẹ, Lê Phong Lan đang ngồi một mình tự châm chọc, cũng phải lấy áo choàng từ trong túi càn khôn do sư tôn của nguyên chủ để cho mặc vào.

Thân thể y cực kỳ kém. Không những không sợ lạnh nóng như những tu sĩ khác, mà còn có thể bị cảm lạnh đến nằm liệt giường vài ngày ngay khi gió thổi qua.

Nghĩ tới đây, Lê Phong Lan lại thầm ghi thêm một món nợ với Lâm Triêu Trần.

Nhưng vào lúc này, Lê Phong Lan bỗng thấy một bóng đen xuất hiện cách đó không xa trên vách đá. Nếu Thiên Miên Cung không có kết giới quanh núi, y đã cho rằng nơi này bị ma ám rồi.

"Ở đây còn có người khác à?" Lê Phong Lan không khỏi lẩm bẩm.

Thì ra hôm nay còn có người xui xẻo như mình, bị người của Luật Pháp Đường đưa đến nơi quỷ quái này?

Lê Phong Lan có thể thấy được người đứng trước vách đá, đương nhiên là người đó cũng thấy y.

Không giống như Lê Phong Lan đứng yên tại chỗ không có ý định giao tiếp, vài giây sau, người đứng trước vách đá thế mà đi về phía y.

Lúc này, Lê Phong Lan nương theo ánh trăng để nhìn rõ dáng vẻ người kia, không khỏi trợn tròn mắt.

...Sao lại là nó nữa?

Sau khi sống đời sâu gạo năm năm, Lê Phong Lan nghĩ rằng mình đã thoát khỏi những rắc rối của kiếp trước rồi. Nào ngờ, chỉ trong vòng hai ngày, y đã gặp tới hai người quen cũ.

Hóa ra người ngồi hóng gió cùng mình dưới chân vách Môn Tâm chính là nghịch đồ kiếp trước Mạnh Lâm Châu.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến mà.

Hơn nghìn năm không gặp, nghịch đồ quả thực đã trưởng thành rất nhiều, vẻ ngoài cũng trở nên thâm trầm hơn.

Qua bức màn, Lê Phong Lan thấy được Mạnh Lâm Châu có một đôi mắt phượng lạnh lùng như băng, đôi môi mỏng mím chặt. Gã khoác áo đen, cả người tỏa ra hào quang "người sống chớ gần". Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đỉnh đầu có...

Chờ tí, cái gì vậy?

Lê Phong Lan phát hiện, trên tóc Mạnh Lâm Châu có cài một chiếc trâm làm từ cành khô.

Người khác thì có thể không biết chiếc trâm kia được làm bằng gì, nhưng Lê Phong Lan vừa nhìn đã nhận ra - kia là một cành hoa vụ mai.

Phóng mắt khắp Tam giới cũng chỉ có đồng tuyết Mai Châu nơi Lê Phong Lan sống kiếp trước mới có loài hoa vụ mai này, bởi mỗi cây đều do y tự trồng nên.

Nhưng đó đã là chuyện của 1200 năm trước.

Trong tiểu thuyết có viết rằng năm đó, tên "đồ đệ ngoan" này khi sư tôn vừa chết đã phóng hỏa đốt sạch vụ mai đi. Cây hoa vụ mai đã từng trải khắp đồng tuyết, nay chỉ còn là những khúc củi đen khịt... Cứ như thể Mạnh Lâm Châu không thể chờ thêm nữa vậy.

Trong sách, nghịch đồ Mạnh Lâm Châu còn nói: "Vụ mai nhất định phải được tưới bằng linh lực, cây này đã được Lê Phù Nguyệt nuôi dưỡng hàng nghìn năm, ai mà biết được có bị nhiễm tà khí hay không? Chỉ khi đốt đi mới có thể yên tâm được."

Nghĩ đến đây, lại nhìn chiếc trâm bằng gỗ trên tóc Mạnh Lâm Châu, Lê Phong Lan không khỏi thấy buồn cười.

Nghịch đồ với mình kiếp trước bất hoà, mục tiêu cao nhất trong đời dường như là muốn được đánh bại mình. Ai ngờ ngàn năm trôi qua rồi mà Mạnh Lâm Châu vẫn hư hỏng như trước, đốt sạch vụ mai là chưa đủ, còn muốn dùng cành khô cắm tóc làm chiến lợi phẩm nữa.

Ấu trĩ đến cùng cực.

Tiếc là y đã không còn quan tâm đến mấy thứ ngoài thân này rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mạnh Lâm Châu làm gì ở đây vậy?

Hiện tại nó đã là Cầm Luật Tiên Tôn của tông môn, không ai có thể phạt được nữa. Đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây, đừng nói là đến vách Môn Tâm nhiều quá tới nghiện đấy?

"Sao ngươi lại bị phạt ở đây?" Trước khi Lê Phong Lan kịp nghĩ thông, Mạnh Lâm Châu đã hỏi.

Vừa lúc có một cơn gió đêm thổi qua vách núi, nhẹ vuốt qua chiếc mũ màn của y, để lộ nửa dưới khuôn mặt cùng với vết sẹo ẩn dưới mũ của Lê Phong Lan.

Đường nét cằm và môi của y vô cùng đẹp, nhưng lại có một vết sẹo làm cho dữ tợn hơn.

Thấy vậy, ngay cả Mạnh Lâm Châu cũng không khỏi sửng sốt trong chốc lát, ngoài ra còn cảm giác người trước mặt hình như hơi quen mắt.

Trong mắt Lê Phong Lan, giọng điệu của Mạnh Lâm Châu hoàn toàn là đang tra hỏi y.

Có lẽ do thấy quá nhiều trong bình luận của "Thiên Miên Đạo Sinh" nên sau khi nghe nghịch đồ nói, Lê Phong Lan vô thức nghĩ đến một từ: thói quen nghề nghiệp.

Dù Lê Phong Lan muốn làm lơ Mạnh Lâm Châu, nhưng thiên đạo luân hồi ngàn năm trôi qua, Lê Phong Lan đã không còn là vị sư tôn có thể bắt gã đến vách Môn Tâm quỳ gối kiểm điểm nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

"Ta vô tình chạm vào kết giới núi Nghiễn Y." Lê Phong Lan liếc nhìn Mạnh Lâm Châu, miễn cưỡng trả lời.

Nghe được câu trả lời của y, nghịch đồ Cầm Luật Tiên tôn không hỏi thêm nữa, lại cũng không rời đi. Gã khinh thường cười lạnh nói: "Lâm Triêu Thần? Hắn thì bận lắm ấy."

Hắn thì bận lắm ấy?

Lê Phong Lan nhớ rằng năm đó Mạnh Lâm Châu không hợp tính Lâm Triêu Trần, không ngờ rằng hơn một nghìn năm trôi qua, thành Tiên Tôn rồi mà quan hệ lại tệ hơn thế.

Về việc này, Lê Phong Lan chỉ muốn nói là... mắng hay lắm!

Mạnh Lâm Châu mặc một thân đồ đen phổ thông, còn che giấu tu vi, rõ ràng là không muốn người ta biết mình là Cầm Luật Tiên Tôn. Mà một "đệ tử bình thường" dám nói như thế về Lâm Triêu Trần, ắt hẳn là điều đáng kinh ngạc đến nhường nào.

Lê Phong Lan mặc dù thầm đồng ý với câu nói kia, nhưng vẫn phải làm bộ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Mạnh Lâm Châu.

Mạnh Lâm Châu có vẻ không thấy Lê Phong Lan ám chỉ, lại ngồi bên cạnh y nói thêm: "Cũng là một tên ra vẻ đạo mạo mà thôi."

Nếu Mạnh Lâm Châu thực sự là một đệ tử bình thường thì khi nói ra bốn chữ này, gã đã có thể bị buộc tội "đại nghịch bất đạo" rồi, mà việc Lê Phong Lan nên làm là báo việc này cho Luật Pháp Đường.

Tiếc là Mạnh Lâm Châu lại không phải đệ tử bình thường.

Càng tiếc hơn nữa chính là Lê Phong Lan cũng thế.

So với cái tên nghịch đồ trước giờ luôn đối nghịch với mình này, người mà Lê Phong Lan ghét hơn vẫn là Lâm Triêu Trần.

Y không thể nào đồng ý hơn với đánh giá "ra vẻ đạo mạo" kia.

Hóa ra trên thế giới này ngoài mình ra còn có người có thể nhìn thấu bản chất của Lâm Triêu Trần!

Sau khi nghe được lời của nghịch đồ, Lê Phong Lan không khỏi đồng ý: "Đúng thế, ta cũng nghĩ vậy."

Lần này Mạnh Lâm Châu mới rốt cuộc ngước mắt nhìn Lê Phong Lan.

"Mạnh Đình Lý."

"Hả?" Lê Phong Lan không hiểu ý nghịch đồ.

Nghe vậy, Mạnh Lâm Châu lặp lại ba chữ này: "Mạnh Đình Lý, tên của ta."

Khá lắm, dám dùng tên giả để lừa gạt sư tôn à?

Lê Phong Lan vờ như không biết, gật đầu nói: "Tên ta là Lê Phong Lan, là đệ tử thuộc núi Mật Quang."

"Ồ." Mạnh Lâm Châu gật đầu lấy lệ.

Lê Phong Lan có thể cam đoan rằng vị Mạnh Tiên Tôn trước mặt đây 10000% không biết "núi Mật Quang" là nơi nào. Mạnh Lâm Châu chính là như vậy, đến giả bộ còn lười, huống chi là khách khí với người khác.

Năm đó gã là dựa vào bản lĩnh này nên mới bị thường xuyên tới phạt ở vách Môn Tâm.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Mạnh Lâm Châu là: "Chưa nghe bao giờ."

Lê Phong Lan: "Ồ."

Nghìn năm trôi qua, EQ của nghịch đồ vẫn không nhích lên tí nào.

Có lẽ bởi vì chưa từng thấy ai thất lễ như mình, sau khi nghe được tiếng "Ồ" của Lê Phong Lan, Mạnh Lâm Châu không khỏi liếc nhìn người bên cạnh.

Thấy Lê Phong Lan không có phản ứng gì đặc biệt, Mạnh Lâm Châu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Người đời đều nói Lâm Triêu Trần là người lương thiện chính nghĩa, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ về việc người hắn giết năm đó lại là sư huynh đã tự tay nuôi nấng hắn nên người. Lê Phù Nguyệt phạm phải sai lầm, bất kì ai trong Tu Chân giới đều có thể tiêu diệt..."

Người ngồi bên cạnh Lê Phong Lan dừng lại một chút, nói tiếp nửa câu sau: "Chỉ trừ hắn và... Mạnh Lâm Châu là không thể." Giọng gã không lớn, lại vừa đủ cho người bên nghe rõ.

Lúc này, ngay cả Lê Phong Lan cũng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Mạnh Lâm Châu.

Sau khi sống lại, Lê Phong Lan không còn muốn nhớ lại tiếng xấu của mình nữa.

Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này sẽ có người biện giải cho mình.

Càng không nghĩ đến người này sẽ là Mạnh Lâm Châu - dù sao thì gã vẫn luôn ghét nhất là sư tôn.

Im lặng hồi lâu, Lê Phong Lan nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhìn thấy phản ứng của y, khuôn mặt vẫn xị ra của Mạnh Lâm Châu lại nở một nụ cười.

"Ngươi là người đầu tiên ta gặp dám đồng ý với câu này."

Hay lắm!

Nghe Mạnh Lâm Châu nói, Lê Phong Lan không khỏi khâm phục gã, hóa ra đây không phải lần đầu tiên Mạnh Lâm Châu nói những lời này?

Không hổ là nghịch đồ.

Nghĩ lại cũng buồn cười. Mạnh Lâm Châu năm ấy nổi danh phản nghịch không vâng lời trong tông môn. Ai ngờ cuối cùng lại trở thành Cầm Luật Tiên Tôn của Thiên Miên Cung, thậm chí sau khi trở thành Tiên Tôn cái nết vẫn y như cũ.

Trăng dần lên cao, chiếu sáng một vùng vách Môn Tâm.

Mạnh Lâm Châu cứ như thế nhắm mắt lại, hướng mặt vào vách đá ngồi yên, tựa hồ đang thực sự suy tư điều gì đó.

Không biết qua bao lâu, Lê Phong Lan chợt nghe Mạnh Lâm Châu mở miệng lại: "Ta có một người bạn đã nhiều năm không gặp, nếu người đó có ở đây, nghe được lời ta nói, y cũng sẽ gật đầu."

Ta có một người bạn.

Bạn.

Lần này Lê Phong Lan dám đảm bảo rằng nếu "người bạn" của Mạnh Lâm Châu ở đây, người này chắc chắn sẽ gật đầu khi nghe được lời nói vừa rồi.

Bởi vì, y chính là "người bạn" kia của Mạnh Lâm Châu.

...

Lê Phong Lan luôn cảm thấy Mạnh Lâm Châu rất xứng với hai chữ "nghịch đồ".

Rõ ràng đều được mình nuôi nấng từ nhỏ như Lâm Triêu Trần, nhưng hai người lại đi trên hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.

Không giống như Lâm Triêu Trần thích bám lấy y cả ngày, Mạnh Lâm Châu từ khi niên thiếu lại rất thích đối nghịch với mình trong mọi việc.

Thời điểm nhận Mạnh Lâm Châu làm đồ đệ, Lê Phù Nguyệt đã là người đứng đầu Tu Chân giới. Mà để trở thành đồ đệ duy nhất của Lê Phù Nguyệt, Mạnh Lâm Châu cũng có thiên phú bẩm sinh, gánh vác rất nhiều kỳ vọng.

Đây là lần đầu tiên Lê Phù Nguyệt làm sư tôn, y không muốn phí hoài một hạt giống tốt như vậy, nên có những yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt đối với Mạnh Lâm Châu. Mà Mạnh Lâm Châu cũng không phụ sự mong đợi của sư tôn, tu vi gã tăng tiến cực nhanh, hoàn toàn xứng đáng với từ "thiên tài".

Nhưng trong lúc tu vi của Mạnh Lâm Châu tăng vọt, Lê Phù Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện ra đồ đệ của mình có điều gì đó không ổn lắm.

Lúc ấy y không thể hiểu nổi Mạnh Lâm Châu không ổn chỗ nào, mãi cho đến khi đọc "Thiên Miên Đạo Sinh" và phần bình luận, Lê Phù Nguyệt mới hiểu được, Mạnh Lâm Châu mắc một căn bệnh có tên khoa học là: hội chứng tuổi dậy thì.

Thời kỳ nổi loạn của Mạnh Lâm Châu rất dữ dội.

Gã muốn thoát khỏi cái bóng của sư tôn, đánh bại y, khiến y không xem thường mình nữa.

Khi đó Lê Phù Nguyệt không biết Mạnh Lâm Châu đang nghĩ gì. So với "sư thúc" Lâm Triêu Trần kia, Mạnh Lâm Châu luôn cảm thấy Lê Phù Nguyệt quá khắc khe với mình, quan hệ giữa hai người cũng không đủ thân thiết, thậm chí... sư tôn cũng không hay mỉm cười với gã.

Nhưng Mạnh Lâm Châu trẻ tuổi chưa bao giờ nghĩ rằng khi chăm sóc Lâm Triêu Trần, Lê Phù Nguyệt chỉ là một đệ tử bình thường.

Khi thu gã làm đệ tử, Lê Phù Nguyệt đã là người đứng đầu Tu Chân giới, trong tương lai còn có thể lên làm Chưởng môn Thiên Miên Cung, trên vai gánh nhiều trọng trách hơn năm xưa rất nhiều.

Mạnh Lâm Châu ngày càng nổi loạn, cũng ở khoảng thời gian này mà gã bị bắt tới vách Môn Tâm hối lỗi liên tục.

Nhưng một vách Môn Tâm nho nhỏ làm sao kìm được bước chân của Mạnh Lâm Châu. Để lại cho sư tôn một tờ giấy viết "Con sai chỗ nào?", chàng thiếu niên Mạnh Lâm Châu liền trốn đi lang bạt khắp nơi.

Nhưng đây chỉ là trí nhớ của Mạnh Lâm Châu.

Không lâu sau khi rời khỏi Thiên Miên Cung, Mạnh Lâm Châu gặp phải một đợt hung thú loạn, suýt nữa là chết.

Nếu không phải có một tán tu đi ngang qua cứu, gã đã không được là Cầm Luật Tiên Tôn như ngày hôm nay.

Khụ khụ... Về phần tán tu kia, đương nhiên là do sư tôn của Mạnh Lâm Châu, Lê Phù Nguyệt giả trang thành.

Mạnh Lâm Châu cho rằng tu vi của mình đủ cao, có thể tránh được kết giới vây núi của Thiên Miên Cung rồi lẻn ra ngoài mà không ai để ý. Gã lại không biết rằng, mấy trò vặt của mình đều bị Lê Phù Nguyệt thấy hết.

Nhìn thấy Mạnh Lâm Châu chạy xuống núi, Lê Phù Nguyệt bèn tách ra một tia thần thức đi theo gã.

Lê Phù Nguyệt vốn muốn cho Mạnh Lâm Châu một bài học nhớ đời, nhưng khi thấy loạn thú y rốt cuộc vẫn hỗ trợ - nghịch đồ này có cái miệng hỗn thôi chứ không mắc tội đáng chết gì.

Diễn biến tiếp theo thì rất đơn giản.

Mạnh Lâm Châu lần đầu xuống núi, nhìn thấy thứ gì cũng thấy thú vị. Thay vì là lang bạt trời đất, nói là du lịch tứ phương đúng hơn.

Mà Lê Phù Nguyệt khi đã giả trang thành tán tú cũng không còn gánh nặng tông môn hay hình tượng sư tôn nữa, bắt đầu buông thả theo.

Trong mấy tháng đó, Lê Phù Nguyệt và Mạnh Lâm Châu du ngoạn khắp thiên hạ, ăn đủ các loại món ngon, hoàn toàn là dáng vẻ ăn chơi quên trời quên đất.

Bất cứ ai khi nhìn tán tu phóng túng kia cũng không thể liên tưởng tới Lê Phù Nguyệt, Tiên Tôn cao cao tại thượng của Thiên Miên Cung.

À, đúng rồi.

Trong thời gian đó, ngoài việc đi du lịch khắp nơi, điều mà Mạnh Lâm Châu hay làm nhất là nói xấu Lê Phù Nguyệt với "bạn tốt" của gã.

Nhưng thay vì vạch trần hay tỏ ra khó chịu, Lê Phù Nguyệt lại thích thú lắng nghe, còn thỉnh thoảng phụ hoạ nữa.

Phải biết rằng lúc đó Lê Phù Nguyệt là thần tượng của chúng tu sĩ Tam giới. Đây là lần đầu tiên gã gặp người không bưng Lê Phù Nguyệt lên thần đàn giống mình, nên sau một hồi chửi qua chửi lại, Mạnh Lâm Châu liền coi tán tu là tri kỷ.

Nhưng thành thật mà nói, những ngày tháng ngụy trang và lang bạt khắp thế giới kia cùng nghịch đồ đối với Lê Phù Nguyệt quả thực khá thú vị.

Đây là một trong những khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi ở kiếp trước của y.

Vài tháng sau, chờ mãi mà sư tôn không đến tìm, Mạnh Lâm Châu lại là người chột dạ.

Cuối cùng gã quyết định từ biệt người bạn tán tu, trở lại tông môn xem thử.

Cuối thu, rừng phong bên ngoài Thiên Miên Cung từ xa nhìn như những đốm lửa phất phới trong gió.

Thiếu niên áo đen hỏi lần cuối: "Ngươi thật sự không chịu cùng ta quay về Thiên Miên Cung sao? Với tu vi của ngươi, nhất định có thể làm nên chuyện lớn."

Người mặc đồ trắng chậm rãi đứng dậy, cười vỗ vai Mạnh Lâm Châu: "Ta không đi đâu, đã quen với tự do rồi thì sao chịu nổi quy củ của Thiên Miên Cung các ngươi."

"Được rồi..." Mạnh Lâm Châu có vẻ hơi thất vọng. Ngay lúc Lê Phù Nguyệt tưởng rằng gã sắp rời đi, y liền nhìn thấy thiếu niên giơ kiếm lên.

"Ngươi là người bạn duy nhất của ta." Ngay sau đó, Mạnh Lâm Châu tháo chuỗi tua rua ra, trịnh trọng trao cho Lê Phù Nguyệt: "Cho nên, cái này cho ngươi."

Lê Phù Nguyệt không thể ngờ rằng Mạnh Lâm Châu lại nói những lời này với mình.

Người bạn duy nhất?

Lần đầu tiên trong đời, Lê Phù Nguyệt cảm thấy mình làm sư tôn có hơi thất bại rồi.

Đợi đến khi y kịp phản ứng, Lê Phù Nguyệt cũng đã tháo chuỗi tua rua của mình đưa cho Mạnh Lâm Châu.

Tua rua chuôi kiếm

"Trở về nhớ nghe lời sư tôn ngươi đấy, muốn gì thì cứ nói thẳng  ra, đừng hở tí là chạy trốn nữa. Nếu không phải gặp ta, ngươi đã chết trong đợt thú loạn kia rồi."

Đây là những lời cuối cùng mà tán tu nói với Mạnh Lâm Châu, nhưng nghịch đồ chỉ kiêu ngạo buộc tua rua lên rồi nói: "Ta sẽ suy nghĩ về điều này."

Ánh kiếm lóe lên trong rừng phong, Mạnh Lâm Châu và tán tu nói lời tạm biệt.

Trải qua sự việc này, Lê Phù Nguyệt ban đầu muốn xoa dịu mối quan hệ với Mạnh Lâm Châu.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, không bao lâu sau khi trở về Thiên Miên Cung, Lê Phù Nguyệt liền bị tẩu hỏa nhập ma.

Chưa kịp làm một người sư tôn đủ tiêu chuẩn, đây cũng có thể coi là một trong những điều nuối tiếc nhất ở kiếp trước của Lê Phù Nguyệt.

...

Thời gian mấy tháng thực sự là quá ngắn đối với một tu sĩ.

Lê Phong Lan không ngờ rằng Mạnh Lâm Châu vẫn còn nhớ đến mình.

Nói xong những lời vừa rồi, Mạnh Lâm Châu bỗng đứng dậy.

Không chỉ đứng dậy mà Lê Phong Lan còn phát hiện, gã lại dùng linh lực kéo mình lên theo.

"Ở lại đây làm gì? Ta đưa ngươi đi ra ngoài, bây giờ chính là lúc tông môn náo nhiệt nhất."

Năm đó Mạnh Lâm Châu có thể lẻn ra khỏi vách Môn Tâm để lang bạt thế gian, không cớ gì bây giờ không thể.

"Không được đâu." Lê Phong Lan lùi lại hai bước, giả vờ do dự nói: "Ta lo đệ tử Luật Pháp Đường sẽ tới kiểm tra."

Nghe vậy, Mạnh Lâm Châu cười khinh nói: "Không, bọn họ trước giờ đều mặc kệ vách Môn Tâm mà."

Cầm Luật Tiên Tôn đích thân đưa y ra khỏi đây, cái hành vi này khác gì tự tát vào mặt Luật Pháp Đường không.

Lê Phong Lan biết ngay mà! Để Mạnh Lâm Châu làm Cầm Luật Tiên Tôn là chuyện không đáng tin cậy nhất trên đời.

Gã không tuân theo kỉ luật và ghét nhất chuyện bị giam. Thêm nữa, Lê Phong Lan bị giam ở đây vì Lâm Triêu Trần, nên thói nổi loạn của Mạnh Lâm Châu ngay lập tức bị kích động.

Giờ còn không quậy thì còn đợi đến khi nào nữa?

"Sợ gì? Trời sập thì ta đỡ." Mạnh Lâm Châu vừa nói xong những lời này, khung cảnh trước mặt Lê Phong Lan từ vách Môn Tâm liền biến thành mây bay.

Mạnh Lâm Châu biết y có tu vi thấp, còn dám ép y lên phi kiếm đi khỏi nơi này.

Thích thì nhích luôn phải không?!

Đã ngàn năm không gặp, tu vi Mạnh Lâm Châu đã đạt tới đỉnh Độ Kiếp kỳ. Trong nháy mắt, hai người đã rời khỏi vách Môn Tâm, đến núi chính của Thiên Miên Cung.

Chẳng biết từ lúc nào, ánh dương đã hé rạng.

Khác với vách Môn Tâm trơ trụi, núi chính nơi này nhộn nhịp như là một thế giới khác.

Lê Phong Lan nhìn thấy một đài sen ngọc khổng lồ lơ lửng trên không trung.

Đài sen chậm rãi xoay chuyển, không ngừng tỏa ra tia sáng. Trên đài đang diễn ra cuộc tỉ thí sôi nổi, phía dưới là đầy rẫy các tu sĩ thuộc các môn phái khác nhau.

Từ khi sống lại đến nay, Lê Phong Lan vẫn luôn ở tại núi Mật Quang. Người đã sống lâu trong sự yên tĩnh nên không quen lắm với thấy cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, Lê Phong Lan bấm đốt ngón tay tính toán, mới phát hiện bây giờ đang là thời gian đại hội tông môn được tổ chức.

Theo tiểu thuyết "Thiên Miên Đạo Sinh", đại hội tông môn diễn ra trong nhiều ngày, mà những nhân vật quyền lực trong Tu Chân giới đều có mặt.

Lê Phù Nguyệt qua đời mới chỉ có 1205 năm, đương nhiên là mấy ông lớn kia đều là người quen cũ của y.

...Mạnh Lâm Châu, tên nghịch đồ này, quả nhiên là không hợp mệnh ta mà!

Vừa lúc nãy y còn cho rằng nghịch đồ này đã trưởng thành rất nhiều, ai ngờ đâu cái thói xấu ham chơi này đến bây giờ vẫn chưa hết nữa.

Đang mắng thầm, Mạnh Tiên Tôn đã dùng linh lực che

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC