Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Umi

Những người còn lại đều đang nhìn chằm chằm vào Thừa Hoàng nên không chú ý đến động tĩnh bên này.

Lê Phong Lan cắn răng chờ Lăng Bất Yếm nói ra cái tên đó.

Nhưng vào lúc này, Ninh Thanh Mặc bỗng lên tiếng, cắt ngang lời hắn đang định nói.

"Lăng Tiên Quân! Sau khi giải quyết xong hung thú, ta có chuyện muốn hỏi ngài."

Giọng điệu y có chút nóng nảy, hai tay vô thức ôm chặt đàn tỳ bà.

Xem ra Ninh Thanh Mặc không muốn người khác biết rằng y vẫn còn giữ một mảnh tàn hồn của Lê Phù Nguyệt.

Lê Phong Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mà được Ninh Thanh Mặc nhắc nhở, Lăng Bất Yếm cuối cùng cũng nhớ tới Thừa Hoàng vẫn đang treo lơ lửng trên trời.

Hắn chậm rãi đi về phía rìa vách đá.

Không ai biết Lăng Bất Yếm định làm gì, mà hắn cũng không có ý định giải thích.

Lúc này, Thừa Hoàng vẫn đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tấm lưới. Thời gian bị kẹt càng dài, nó càng trở nên hấp tấp.

Nhìn thấy Lăng Bất Yếm đi về phía mình, Thừa Hoàng lập tức đổi mục tiêu, điên cuồng gầm thét về phía hắn.

Nhưng người đàn ông dường như không nhìn thấy Thừa Hoàng, hắn dừng lại và đọc một chuỗi niệm chú khó hiểu.

...Đây là chú ngăn cản.

Trong số những người đứng trên vách đá, chỉ có Lê Phong Lan nhận ra nó.

Y không ngờ rằng ngoài mình ra, trên đời còn có một người khác hiểu được lời chú này.

Năm đó phải đến sau khi lập khế ước linh thú với Thừa Hoàng, y mới phát hiện ra lời chú này từ thức hải đối phương.

Lăng Bất Yếm đã học được chú này ở đâu??

Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, lưới lớn được tạo thành từ chữ cổ dần co lại, Thừa Hoàng cũng dần biến đổi theo tấm lưới.

Cặp sừng dài trên lưng nó biến mất, thân hình ngày càng hoá nhỏ... Chẳng bao lâu, nó đã biến thành một bé cáo.

"Ố?" Bản thân Thừa Hoàng cũng nhận thấy nhóm người trước mặt mình dường như đã lớn hơn rất nhiều.

Không phải, là mình nhỏ đi mới đúng!

Nhận ra sự thật tàn khốc này, Thừa Hoàng lập tức phát ra một tiếng kêu dài đầy giận dữ, đồng thời càng ra sức vùng vẫy trong lưới hơn.

Nhưng vì kích thước giảm đi nên mọi thứ nó làm đều mất đi vẻ uy hiếp.

Ngay cả đệ tử Luật Pháp Đường vừa mới bị dọa ngất cũng không khỏi nói: "Thừa Hoàng thu nhỏ đáng yêu quá."

"Áu áu á~"

Mặt mũi của bổn thú bị vứt sạch rồi.

Trong lúc Thừa Hoàng đang bất lực nổi giận, thủ phạm Lăng Bất Yếm cuối cùng cũng dừng tay.

Thừa Hoàng từ trên không dần dần rơi vào lòng hắn.

"Áu áu áu!" Thừa Hoàng lập tức nhe răng trợn mắt nhìn Lăng Bất Yếm, trong khi hắn thì có vẻ chán ghét túm nó lên.

"Hung thú thượng cổ không phải muốn là có thể phong ấn. Hiện tại núi Thiếu Viễn đã sụp, Thừa Hoàng tạm thời để ta trông chừng đi. Chư vị Tiên Tôn có ý kiến gì không?" Lăng Bất Yếm không quan tâm đến tôn nghiêm của hung thú thượng cổ trong tay, xách nó lên hỏi.

Đúng là Lăng Bất Yếm có thể khống chế Thừa Hoàng, nhưng Thừa Hoàng dù sao cũng là hung thú thượng cổ, cứ tùy tiện giao nó cho hắn như vậy có ổn không?

Lăng Bất Yếm điên rồi à?

Đúng như dự đoán, các cao thủ trong Tu Chân giới liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt muốn bàn lại chuyện này.

Nhưng vào lúc này, Chưởng môn Thiên Miên Cung Tưởng Ý Sưởng đột nhiên lên tiếng: "Tuỳ ngài thôi."

"Tưởng Tiên Tôn..." Có tu sĩ không khỏi nói: "Lê Phù Nguyệt hồn phi phách tán đã nhiều năm, không ai biết được chú ngăn cản y hạ xuống có thể duy trì bao lâu. Nếu hung thú đột nhiên nổi điên, Lăng Tiên Tôn sợ cũng không khống chế nổi nó mất!"

Lời nói tuy uyển chuyển nhưng ý định lại không thể rõ ràng hơn.

Tu Chân giới không tin tưởng Lăng Bất Yếm.

Nếu như hung thú thoát khỏi sự khống chế của chú ngăn cản rồi phát điên thì đống kiến thức ngươi biết có nhiều đến mấy cũng vô dụng.

"Vậy ngài có phương pháp nào tốt hơn sao?" Tưởng Ý Sưởng hỏi: "Hay là ngài muốn trông nom Thừa Hoàng?"

"Ờm..."

"Nếu không có thì cứ làm như Lăng Tiên Quân nói đi." Tưởng Ý Sưởng đã ra quyết định: "Nếu để xảy ra chuyện gì, Thiên Miên Cung sẽ tự chịu trách nhiệm."

Thấy y nói như vậy, những người khác đương nhiên sẽ không phản đối nữa.

Chuyện của Thừa Hoàng đã giải quyết xong, nhưng vấn đề của Trình Độ An và Minh Tâm Tông vẫn còn đấy.

Một số vị cao thủ đã lên núi chính để thảo luận vấn đề về Minh Tâm Tông. Có thể đoán được là đại hội tông môn này sẽ bị dừng tại đây.

Lăng Bất Yếm không quan tâm đến chuyện này này nên gọi linh hạc, cùng Lê Phong Lan trở về núi Mật Quang.

Trong vòng chưa đầy một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lê Phong Lan làm sâu gạo đã năm năm còn chưa kịp thích nghi.

Trên đường trở về, y không khỏi nghĩ ngợi. Thiên Miên Cung tôn thờ thực lực, trong nội bộ không phân cấp bậc nghiêm ngặt. Dưới Chưởng môn và một số Tiên Tôn là một biển các Phong chủ.

Sư tôn Lăng Bất Yếm của y là một trong số đó. Mặc dù được gọi là "Tiên Quân", nhưng người như thế trong Thiên Miên Cung lớp lớp thiên tài mà nói thì chẳng có gì hiếm lạ cả.

Tại sao Tưởng Ý Sưởng lại tin tưởng mà giao Thừa Hoàng cho Lăng Bất Yếm? Thậm chí còn bất chấp sự phản đối của các môn phái khác nữa...

Lê Phong Lan biết Tưởng Ý Sưởng là một người cực kỳ lý trí, làm việc gì cũng luôn đặt tông môn lên đầu.

Y đưa ra quyết định như vậy chắc chắn không phải là một phút bốc đồng.

Thế thì là vì sao?

Trong lúc Lê Phong Lan đang ngồi trên lưng linh hạc suy nghĩ lung tung thì Lăng Bất Yếm chợt xích lại gần.

"Phong Lan, trước tiên ta giao nó cho con nhé."

Lăng Bất Yếm vừa dứt lời, chưa đợi Lê Phong Lan kịp phản ứng thì Thừa Hoàng đã từ trên không rơi vào trong vòng tay y.

Thừa Hoàng mới vừa lộ mặt hung tợn bỗng khựng lại, sau đó lập tức điên cuồng cọ vào lòng Lê Phong Lan.

"Áu~"

Ta đã trở về rồi!

Đúng là lật mặt như bánh tráng, nó hoàn toàn quên mất cái danh hung thú thượng cổ của mình.

Thân hình tròn xoe của Thừa Hoàng cọ vào Lê Phong Lan khiến y hơi ngứa ngáy. Lê Phong Lan mỉm cười gãi cằm nó, tạm thời không để tâm tới những vấn đề còn chưa rõ kia.

Đến lúc họ quay về tới núi Mật Quang thì tấm lưới đã hoàn toàn biến mất. Sau khi lấy lại được tự do, Thừa Hoàng đã tìm được một món đồ chơi hay ho - chiếc mũ màn của Lê Phong Lan.

Móng vuốt nó không ngừng vươn tới, mân mê dải lụa trắng trên mũ Lê Phong Lan, giống như là chơi rất thích vậy.

"Đừng nghịch nữa!" Lê Phong Lan vội ngăn lại nhóc trời đánh này. Không ngờ là nó tưởng chủ nhân đang đùa giỡn với mình, quậy càng hăng thêm.

Lúc này, Lăng Bất Yếm bỗng quay người túm gáy Thừa Hoàng.

"Áu!"

Là ai bắt ta!

Người đàn ông xích tới gần búng tay vào đầu nó, trầm giọng nói: "Đừng có mà bắt nạt đồ nhi ta."

Trong nháy mắt, Thừa Hoàng lập tức im miệng, không dám động đậy.

Một lúc sau, nó thận trọng co rúm lại trong lòng Lê Phong Lan, tủi thân "Áu áu" hai tiếng.

Người trước mặt thực sự đã gây ra bóng ma tâm lý cho Thừa Hoàng, làm cho hung thú thượng cổ vốn ngang ngược kiêu căng này cũng không khỏi sợ sệt.

Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Lăng Bất Yếm nhịn không nổi mà bật cười: "Không ngờ linh thú của Lê Phù Nguyệt lại có tính cách như này."

Rõ là Lăng Bất Yếm đã nhìn thấu bản chất giỏi luồn cúi của Thừa Hoàng.

Nếu không vì cái tính này, lúc trước chưa chắc y đã có thể lập khế ước linh thú với Thừa Hoàng.

...

Ngàn năm trước.

Mặc dù đã bị trục xuất khỏi tông môn nhưng một Lê Phù Nguyệt đã trưởng thành trong Thiên Miên Cung vẫn không quên đi nhiệm vụ bảo vệ thế giới của mình.

Sau khi nghe tin có một con hung thú thượng cổ sắp hạ thế, y lập tức chạy tới đó.

Sau ba ngày giao tranh ác liệt, Thừa Hoàng mới hấp hối.

Lê Phù Nguyệt cắn răng đè lại vết thương trên cánh tay, giơ kiếm đi về phía nó.

Hung thú to lớn nằm ườn trên đất, nhìn từ xa trông giống như một dãy núi tuyết vắt ngang qua lục địa. Nhìn thấy Lê Phù Nguyệt đang đi về phía nó, Thừa Hoàng dần nhô lên.

Vết thương trên thân lại vỡ ra, Thừa Hoàng không khỏi kêu lên một tiếng.

Ngọn lửa xanh phừng phực quanh cơ thể hung thú.

Nó gầm lên một tiếng dài, khiến cho mặt đất tức khắc rung chuyển.

Lê Phù Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi truyền linh lực vào trường kiếm. Kiếm ý của tu sĩ Đại Thừa kỳ lan tỏa khắp không gian, trên vùng đất hoang lập tức xuất hiện vài cơn lốc xoáy khổng lồ.

Kiếm ý này mạnh mẽ đến mức nó không khỏi lùi lại vài bước, thậm chí còn tưởng mình sắp bị nghiền nát đến nơi.

Người đứng đối diện nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

Nhưng ngay khi Lê Phù Nguyệt chuẩn bị vung kiếm chém con hung thú thượng cổ này, Thừa Hoàng to bằng quả núi đột nhiên biến mất trước mắt y.

"...Cái gì vậy?"

Sự biến mất đột ngột của hung thú khiến Lê Phù Nguyệt rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Nhưng vì thần hồn của các tu sĩ Đại Thừa kỳ vô cùng mạnh mẽ, mọi dáng cây ngọn cỏ trong toàn bộ vùng đất này đều được bao phủ bởi thần thức của Lê Phù Nguyệt, nên y liền phát hiện Thừa Hoàng không phải biến mất mà là đã biến nhỏ.

Trong một góc hoang vắng có một bé cáo trắng tròn xoe, trên thân nó là vài vết thương rướm máu sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

Nó ngơ ngác nhắm chặt mắt, duỗi thẳng tứ chi nằm trên mặt đất.

Thoạt nhìn như đã chết, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể nhận thấy nó chỉ đang giả chết mà thôi.

Thì ra hung thú thượng cổ còn có thể giả chết? Lê Phù Nguyệt sững sờ.

Y nhịn không được chọc vào bụng Thừa Hoàng khiến cho đối phương run lẩy bẩy.

Lê Phù Nguyệt: "..." Kỹ năng giả chết cũng không tốt lắm.

Khi Lê Phù Nguyệt tóm lấy Thừa Hoàng phiên bản thu nhỏ lên, y nhìn thấy con hung thú này đột nhiên ngẩng đầu "áu" với y một tiếng, sau đó cọ đầu vào cổ tay Lê Phù Nguyệt.

Lê Phù Nguyệt:......

"Áu áu~" Thừa Hoàng vừa cọ vừa chớp mắt làm nũng.

Tay cầm kiếm của Lê Phù Nguyệt bỗng không biết nên để ở đâu.

Là một kiếm tu, Lê Phù Nguyệt có một khuyết điểm, hay có thể nói là điểm yếu không muốn để lộ.

Y không hề rời tông môn nửa bước cho đến khi hơn tiến đến Nguyên Anh lúc hơn ba trăm tuổi, vì thế mà cũng không tàn nhẫn như những kiếm tu khác khi đối mặt với kẻ thù.

Lê Phù Nguyệt thực sự không muốn sát sinh.

Chỉ khi rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, y mới có suy nghĩ ác liệt kia.

Hôm nay Lê Phù Nguyệt không rơi vào tình trạng đó, vậy nên sau khi thấy Thừa Hoàng hóa nhỏ, y lập tức mềm lòng.

Mà Thừa Hoàng trời sinh khôn ngoan cũng phát hiện ra biến động cảm xúc trong lòng Lê Phù Nguyệt, thế là nó càng ra sức bày trò làm nũng.

"Thôi." Sau một hồi lâu đấu tranh tâm lý, Lê Phù Nguyệt cuối cùng cũng thốt ra chữ này.

Y dùng cả hai tay nâng Thừa Hoàng lên, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt xanh lam kia nói: "Ngươi là hung thú trời sinh, tuy chưa gây ra chuyện gì nhưng ta cũng không thể cứ thế mà thả ngươi đi được. Trừ khi là ngươi chịu lập khế ước với ta."

Không biết Thừa Hoàng có hiểu được lời của Lê Phù Nguyệt hay không, nhưng đôi mắt xanh băng của nó vô tội chớp chớp nhìn y.

Nhìn thấy biểu hiện của nó, Lê Phù Nguyệt coi như nó đã ngầm đồng ý. Y đặt Thừa Hoàng xuống, giơ kiếm vẽ nên linh thú khế trên không.

Khi đó Lê Phù Nguyệt không ngờ rằng việc này lại là lý do khiến Tu Chân giới càng kiêng kị mình hơn, thậm chí còn không cho y một cơ hội để giải thích.

Y thuận buồm xuôi gió sống được hơn nghìn năm nên vẫn còn ôm vài ảo mộng với Tu Chân giới.

...

Lăng Bất Yếm chỉ là đang than thở về tính tình hèn nhát của Thừa Hoàng, nhưng khi nghe hắn nhắc đến ba chữ "Lê Phù Nguyệt", Lê Phong Lan không nhịn được mà hỏi: "Vậy sư tôn nghĩ chủ nhân của Thừa Hoàng, Lê Phù Nguyệt, là người như thế nào?"

Nói xong, Lê Phong Lan mới cảm thấy không ổn. Y đã tránh né mọi mối quan hệ liên quan đến kiếp trước của mình, không ngờ lại thốt ra cái tên "Lê Phù Nguyệt" với một người mà y quen biết chưa được bao lâu.

"Lê Phù Nguyệt á?" Lăng Bất Yếm vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu Thừa Hoàng: "Ta không hiểu lắm về y."

Lê Phong Lan chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lăng Bất Yếm đã nói tiếp: "Nhưng ta đoán chắc là y cũng giống con hung thú này, chỉ giả bộ mạnh mẽ thôi."

Lê Phong Lan:......

"Tại sao ngài lại nghĩ thế?"

Lăng Bất Yếm buông Thừa Hoàng ra, hắn vừa đi về phía chính điện phủ bụi đã lâu trên núi Mật Quang vừa nói: "Nếu ta là y, khi Tu Chân giới nói rằng ta làm hoạ thế gian thì ta sẽ gỡ bỏ chú ngăn cản, cho bọn họ biết thật sự làm hoạ thế gian là như thế nào."

Người này mỉm cười nói chuyện, nhưng càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.

Lê Phong Lan vô thức lùi bước, thầm nghĩ đám người núi Mật Quang quả thực không bình thường.

Đêm đến.

Đúng như dự đoán, đại hội tông môn đã bị bắt dừng tổ chức. Mọi người từ các tông môn lớn sau khi thảo luận xong xuôi trên núi chính của Thiên Miên Cung thì lần lượt ra về. Chỉ có Ninh Thanh Mặc bất ngờ đến thăm núi Mật Quang.

Chàng trai đã cố kín tiếng nhưng Lê Phong Lan đang ngồi thiền vẫn phát hiện ra y, bèn mở mắt ra.

Ninh Thanh Mặc đến núi Mật Quang làm cái gì?

Lê Phong Lan cảm giác được chuyện này hẳn là có liên quan tới mảnh tàn hồn của mình.

Sau một hồi lăn tăn, cuối cùng y vẫn phân ra thần thức hướng tới đại điện...

Sau khi tiến vào đại điện núi Mật Quang, Ninh Thanh Mặc im lặng một lát mới hỏi Lăng Bất Yếm: "Xin hỏi Lăng Tiên Quân, ngài cho rằng chủ nhân của mảnh tàn hồn này còn có thể sống lại được không? "

Lăng Bất Yếm mỉm cười rót cho Ninh Thanh Mặc một tách trà rồi nhận lấy chiếc đàn tỳ bà xem xét.

Cũng đã được một lúc từ khi chia tay, dây đàn đã được thay mới, vết nứt trên thân đàn cũng đã được sửa lại.

Năm ngón tay thon dài của hắn chậm rãi vuốt ve dây đàn, khiến chúng khẽ rung lên.

"Ninh Tiên Tôn, thứ lỗi cho ta nói thẳng." Lăng Bất Yếm trả lại đàn tỳ bà cho Ninh Thanh Mặc.

"Xin ngài cứ nói." Âm tu mím chặt môi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Lăng Bất Yếm.

"Giữ lại mảnh tàn hồn này cũng vô dụng thôi."

Rút kinh nghiệm từ lúc trước, lần này Lê Phong Lan đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Mặc dù không biết Ninh Thanh Mặc nghe được lời này có phản ứng thế nào, nhưng Lê Phong Lan vẫn bắt đầu căng thẳng.

Thậm chí bởi vì quá lo lắng nên móng vuốt của Thừa Hoàng còn bị y bóp chặt đến kêu lên.

"Áu." Thừa Hoàng ấm ức ngước nhìn Lê Phong Lan, nhưng chủ nhân lại hoàn toàn không để ý đến nó.

Lúc này Lê Phong Lan còn đang bận suy nghĩ lung tung.

...Lăng Bất Yếm có thể nào biết mình đã sống lại không?

Nếu không thì tại sao hắn lại nói giữ lại cũng vô dụng.

"Xin ngài chỉ giáo cho?" Lê Phong Lan nghe thấy giọng nói run rẩy của Ninh Thanh Mặc vang lên trong đại điện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC