C6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Uống cháo xong dạ dày cũng tốt hơn một chút, Uông Uông gọi điện thoại tới nói: "Cậu còn qua hay không qua?"

Tần Tuấn nói: "Lạnh lắm, tôi phải về ngủ đây, trong quán làm phiền các cậu."

Tần Tuấn sống ở ngoại thành, tốn hai mươi mấy vạn mua ở khu dân cư, có cái sân, còn có bức tường cao cao, cực kỳ thích hợp một mình hắn định cư lâu dài.

Sau khi hắn chạy nghiệp vụ kiếm được hơn mười vạn mua căn nhà, hợp tác với Uông Uông và một người nữa mở quán cà phê, thì còn dư không có mấy, xe mua không được, may mà giao thông thuận tiện, từ nội thành đến ngoại thành mỗi ngày đều có ba chuyến xe, buổi tối chín giờ còn có một chuyến, kịp hắn trở lại.

Khi đến trạm xe, giờ xe khởi hành còn đến mười phút, tài xế sớm đã quen hắn, Tần Tuấn đưa một điếu thuốc qua, "Hút điếu."

Anh tài xế cười nhận, "Khuya như vậy còn về."

"Haiz, lạnh quá mà, đành về tổ thôi, hôm nay không phải ngày để người chạy ra ngoài." Tần Tuấn cười nói, hắn là tuýp đàn ông hào sảng, bên trong đặc biệt có phẩm chất, kiểu người vô cùng dễ tiếp cận, và ai nói chuyện với hắn đều cảm thấy người này vô cùng khiến người sảng khoái, nói với hắn, hắn sẽ nghiêm túc nghe, làm cho người ta cảm giác được hắn tôn trọng, cho nên vô luận là bác gái thường đến thành phố bán trứng gà, hay là cậu thanh niên thường vào thành phố dạo chơi, đều rất rất muốn chuyện trò đôi câu với hắn.

"Quán của cậu làm ăn có tốt không?" Anh tài xế hút thuốc chuyện phiếm cùng hắn.

"Cũng được, ha ha." Tần Tuấn cười, quấn quần áo chặt hơn chút, nói: "Tôi ngủ đây, tới nơi anh kêu tôi một tiếng."

"Được."

Tần Tuấn ngồi cuối xe, nhắm mắt, cảm thấy ngủ không nổi, xe khách là cái loại xe cũ kĩ phổ thông, không có điều hòa, không khí lúc nào cũng rất lạnh, không thoải mái cho nổi.

Mấy năm nay hắn cũng là được chăng hay chớ, mỗi tháng vào thành phố vài ngày trông quán cà phê, mua chút thứ này thứ nọ trở về, nhưng may mà sinh hoạt một người trôi qua cũng không tệ, trước đây hắn thích khiêu vũ, nhảy rất tốt, bây giờ đổi thành luyện võ thuật luyện quyền anh, mua căn nhà khá lớn, sắm trang thiết bị, mỗi ngày lại ở trong nhà luyện tập, một ngày đêm luyện hơn mười tiếng, mệt mỏi thì gục đầu ngủ, cơ thể ngày càng trở nên mẫn tiệp linh hoạt. Nhưng mà tật sợ lạnh vẫn không đổi được, vẫn giống như trước đây, hễ đến mùa đông, chân lạnh đến hệt như vừa lao ra từ hầm chứa đá vậy, khám bao nhiêu bác sĩ uống bao nhiêu phương thuốc cổ truyền đều vô dụng.

Uông Uông nói, đây là mệnh, cậu phải nhận.

Cho nên, Tần Tuấn hết cách, nhận, tựa như hắn nhất định phải chia tay Từ Đằng Đào vậy, đây là mệnh, tay y không thể sưởi ấm đủ cho hắn cả đời, yêu nữa cũng vô dụng, đành nhận.

Chương 7

Có lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp, tựa hồ lần thứ hai sẽ không kỳ lạ.

Ngày đó là tết Dương Lịch, Uông Uông gọi điện thoại từ sớm, bảo Tần Tuấn nhất định phải vào thành phố, nói đã đặt chỗ ở quán lẩu nổi danh nhất, buổi tối khóa cửa ba người đi ăn một bữa cơm phong phú, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, dù sao thì đến cuối cùng nhất định phải ăn đến mức cả người mồ hôi mới cho về.

Khi đến trong quán, Uông Uông nói: "Anh đẹp trai, sao anh lại gầy vậy?"

Tần Tuấn vô lực cười: "Tính toán sai lệch, tôi cho rằng một thùng mì ăn liền có thể qua một tháng, vậy mà mới mười ngày đã hết, ngay cả miếng canh cũng không còn thừa."

Uông Uông mất hồn, hò la thân ái nhà hắn, "Bảo bối, nếu hắn chết đói thật chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt mũi quán chúng ta."

Người làm bánh có vết sẹo trên mặt, người yêu thân mến của Uông Uông liếc mắt Tần Tuấn, lại cúi đầu nhào bột mì của mình.

"Đêm nay nhất định phải ăn bù về." Tần Tuấn cay đắng ngồi xuống, thô lỗ xoa mặt mình, "Hai người yên tâm, nhiệm vụ vét đáy nồi giao cả cho tôi đi, tôi sẽ không làm cho tập thể thất vọng."

Uông Uông mang khuôn mặt khóc tang: "Nhưng đó là quỹ chung của chúng ta... Cậu tiết kiệm chút, canh cặn đều cho cậu, cậu đừng để dư..."

Vậy mà tới nơi vừa ngồi yên, Uông Uông đã hết mình chọn các đồ bổ, hải sản, thịt gia cầm, còn bảo cô gái phục vụ thêm cái lẩu dược thiện, lại cho Tần Tuấn chén cacao ấm nóng để làm ấm dạ dày, bận rộn quên hết đất trời.

Tần Tuấn ở một bên lệ nóng doanh tròng: "Tại làm sao tôi không gặp gỡ cậu trước tiên."

Uông Uông liếc mắt xem thường, lại vội vã mang thức ăn chay Tần Tuấn thích ăn đến.

Dưới sự săn sóc an bài thỏa đáng của Uông Uông, Tần Tuấn ăn như điên không chút hình tượng, áo khoác cởi, khăn quàng cổ treo trên lưng ghế dựa, đến cuối cùng vểnh chân còn gọi bia đến sướng miệng, uống hết một ly lại quên trời quên đất rộng mồm bạo ăn.

Uông Uông thương xót, nói với thân ái của mình: "Không biết còn tưởng rằng đứa con này của chúng ta từ trong khe suối nào chạy đến."

Tần Tuấn chỉ để ý ăn, ăn đến nửa đường, quần jean quần xi-líp đều đã hơi chật, vội vàng đi WC thả nước.

Gặp lại Từ Đằng Đào, chính là chuyện xảy ra lúc Tần Tuấn đương khẩn cấp thả nước vào bồn tiểu, khi đó khuôn mặt hắn bởi vì rượu và cái lẩu nóng hổi mà trở nên đỏ đến tỏa sáng bừng bừng, đầu tóc quá dài dán sát vào còn buông rũ ra sau, hắn ngửa đầu, bởi vì bàng quang giải phóng thoải mái quá mà than thở...

Từ Đằng Đào khẽ gọi "Tần Tuấn..."

Tần Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy y, cuối cùng cười thân thiết hệt như gặp mặt bạn thân lâu năm vậy: "Đằng Đào..."

Chương 8

Đã lâu không gặp.

Đã lâu không gặp.

Lời nói của hai con người như thế nào nói ra sẽ là tình cảnh như thế nào? Nếu như là bạn bè, có thể vui mừng, nếu như là tình nhân thì sao? Trên đời này có bao nhiêu hai con người đã từng yêu... khi gặp mặt người yêu cũ sẽ nói bốn chữ này, liệu có phải tâm tình sẽ có một chút chua xót hay không? Còn có thể có một chút tan vỡ?

Hai loại Tần Tuấn đều có, nhưng thời gian đã dạy cho hắn bình tĩnh, dạy cho hắn che giấu bản thân.

Hắn nói: "Đã lâu không gặp."

Tựa như đối với một người bạn bình thường, buổi sáng ra khỏi nhà gặp nhau thì nói "Hôm nay thế nào?" vậy.

Từ Đằng Đào nhìn hắn... Mắt hơi ươn ướt, nói vậy cũng là uống hơi quá rồi nhỉ? Tần Tuấn kéo quần dài lên, cười nói: "Anh cũng ăn lẩu ở đây?"

Từ Đằng Đào gật đầu, Tần Tuấn rửa tay, y vẫn đứng ở phía sau, mắt đỏ lên, nhưng khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng không ý cười. Tần Tuấn khe khẽ thở dài trong lòng, thật vất vả gặp người, ấy thế mà chẳng cười được một cái với ta, ta trước đây... thương khuôn mặt ôn nhu như nước này của anh biết bao nhiêu a.

Rốt cuộc ngày hôm nay đây... đã nhìn không thấy rồi.

Hắn có chút tiếc hận.

Hắn quay đầu, lại mỉm cười, "Em đi."

Từ Đằng Đào nói: "Xin lỗi em."

Tần Tuấn vô cùng kinh ngạc, hắn quay đầu lại, hắn cảm thấy mình mới chính là cái người phải nói xin lỗi kia... Kéo y xuống nước, lại bởi vì kiên trì không được mà ra đi, toàn bộ cũng không phải nguyên nhân đơn phương, nhưng không thể phủ nhận là hắn buông trước tiên.

"Xin lỗi em." Từ Đằng Đào có vẻ cực kỳ trắc trở nói: "Sinh nhật của em, không cùng em qua."

Lúc này Tần Tuấn mới chợt nhớ tới, trước ngày chia tay đó, là sinh nhật hắn, Từ Đằng Đào không cùng hắn qua hết, nói vậy chắc là hổ thẹn lắm?

Hắn đi lên trước, vỗ vỗ vai Từ Đằng Đào, khóe miệng ngậm cười, tựa như trước đây vậy, nụ cười quỷ quyệt mà còn vô vị: "Không có việc gì, em không để tâm."

Từ Đằng Đào nhắm mắt lại, khi lại mở ra, đôi mắt càng đỏ.

"Là em có lỗi với anh." Cuối cùng Tần Tuấn thở dài, sau đó lại cười một cái: "Em nghĩ, hiện giờ anh rất ổn phải không?" Hắn cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn là khuôn mặt này, năm tháng khiến cho khóe mắt y có thêm vài nếp nhăn nhỏ, càng khiến y thành thục như cổ ngọc, ôn hòa tĩnh mặc và chói mắt.

Từ Đằng Đào không nói gì.

Tần Tuấn từng bước đến gần, ôm lấy y, vỗ mạnh hai cái lên lưng y, mím môi, sau đó nói: "Anh rất tốt, em vui lắm."

Hắn dùng sức hôn nhiều lần trên trán Từ Đằng Đào, dùng nụ cười quyến rũ, hắn nói: "Tạm biệt."

Hắn buông y ra, quay người đi ra ngoài, cũng như lần trước vậy, không hề quay đầu lại.

Không thể quay đầu, muốn cho y tự do, muốn cho y hạnh phúc, Tần Tuấn nghĩ, ta là thương anh, cho nên, không muốn khiến cho anh khó xử, ta cũng không muốn làm cho bản thân không vui vẻ, như vậy, khoảng cách thế này chính là chúng ta cần có.

Không nên gặp lại, dù cho gặp rồi, thản nhiên hỏi thăm là đủ.

Chương 9

Ngồi vào ghế, Tần Tuấn lại cầm đũa lên vớt con cua vừa mới chìm xuống, Uông Uông đánh tay hắn, "Còn chưa chín, tay hèn khẩn cấp xê ra."

Móng tay Uông Uông lưu lại trên tay Tần Tuấn hai vệt đỏ, Tần Tuấn tội nghiệp méc với người đàn ông có vết sẹo: "Tiểu bát phụ nhà anh lại dương oai rồi."

Người đàn ông có vết sẹo dùng ánh mắt như lỗ đen không đáy cảnh cáo hắn một phát, Tần Tuấn bĩu môi: "Được rồi, các người là một hội, quả nhân không đấu với các người, thắng không cần võ." Hắn "xí"một tiếng, lại hăng hái bừng bừng nhìn nồi lẩu mới vừa bỏ hải sản vào được tăng thêm lửa.

Một lát sau, Uông Uông nhìn phía trước hắn một cách kì quái, lại đẩy đẩy Tần Tuấn, Tần Tuấn vẫn đang thì thào nói: "Sắp chín, sắp chín, bảo bối bảo bối tao yêu mày để cho tao mau ăn lót bụng đi, thành toàn tao cũng thành toàn mày..."

"Tần Tuấn..." Uông Uông dùng mắt đến mức con ngươi sắp rút gân, cuối cùng trực tiếp bỏ qua phong độ, bấu một cái vào mặt Tần Tuấn bấy giờ đang si mê nhìn chăm chú cái nồi, "Có người tìm."

"A..." Tần Tuấn đẹp trai... thong thả quay đầu lại, thấy người, khóe miệng cười ra, "Đằng Đào..."

Từ Đằng Đào đứng ngay trước chỗ họ ngồi, người bồi bàn quay lại, trong tay bưng đĩa chờ y nhường đường... Giờ y dường như không ý thức được bản thân đang đứng nơi đó.

Tần Tuấn vội vàng kéo y lại, chỗ họ ngồi chính là đại sảnh, ghế kề bên ghế, khắp nơi là người, có người đứng không nhúc nhích ngáng đường giữa lối đi nhỏ thế này quả thực là chuyện nhân thần cộng phẫn.

Lại kéo qua một cái ghế không ai ngồi ở bên cạnh, Tần Tuấn không hỏi y vì sao tới đây, chỉ nói: "Có muốn ăn một chút hay không, cái lẩu cay xè này ngon quá chừng, ăn no trở về nhất định có thể ngủ một giấc ngon."

Từ Đằng Đào ngồi xuống, khuôn mặt không hề cứng đờ, còn cười chào Uông Uông bọn họ.

"Anh là bạn của Tần Tuấn à? Hay là người theo đuổi nào mê hắn mê đến mức thần hồn điên đảo?" Uông Uông hiếu kỳ cắn chiếc đũa nói.

Tần Tuấn thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, dùng chiếc đũa đầy mỡ gõ đầu Uông Uông: "Ăn của cậu, nhiều lời vô ích như vậy để làm gì."

Hắn lại cười hắc hắc với Từ Đằng Đào, ngẩng đầu ngửa tay, "Bồi bàn, giúp tôi thêm bộ chén đũa, nhanh nha, cảm ơn."

Từ Đằng Đào nhìn bàn tay hắn, ngây sững... Tựa như, rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, ngây ngốc, lại có chút không biết làm sao.

Tần Tuấn có vẻ không nhìn thấy, cười một tiếng, nói tựa như nhàn thoại việc nhà rằng: "Thế nào rồi, lên chức giáo sư rồi ấy nhỉ?"

* tiểu bát phụ: người đàn bà đanh đá chanh chua

Chương 10

Ngày ra đi, y đã là phó giáo sư, hiện tại cũng nên là chính rồi chứ.

Quả nhiên, Từ Đằng Đào gật đầu.

"Rất tốt, giáo sư quá là trẻ tuổi a." Tần Tuấn kiếm con cua chín bắt đầu gặm, loàm nhoàm nói: "Ăn."

Từ Đằng Đào động đũa... trực tiếp gắp thứ này thứ nọ vào trong bát Tần Tuấn... Tần Tuấn còn đang gặm càng cua, vươn tay ngăn cản bỏ vào trong bát y, "Chính anh ăn."

Khóe môi Từ Đằng Đào đang hơi có ý cười, lúc này cũng biến mất, y rũ mắt, nhìn chăm chú tay mình... một câu không nói.

Điện thoại Tần Tuấn vang lên, hắn vươn cánh tay, nghiêng người đến bên cạnh Uông Uông, buông con cua trong tay, tay dính đầy mỡ, hắn nói: "Cậu tiếp giúp tôi..."

Uông Uông lau lau khóe miệng, bất mãn nói: "Lại để cho tôi tiếp, cậu này sao lại như vậy, cậu đừng cho rằng thân ái của tôi không ăn dấm liền lợi dụng tôi thế nhé."

Tần Tuấn không để vào mắt, "Huynh hữu kỳ sự, đệ đương lao chi."

Uông Uông giẫm chân hắn, thở phì phì tiếp điện thoại.

Uông Uông tiếp điện thoại, không kiên nhẫn làm vài câu: "Đã biết, đã biết, tôi sẽ nói cho cậu ta."

Hắn cúp điện thoại, phồng má nhét điện thoại vào túi Tần Tuấn, "Mấy người bạn đáng quý của cậu hỏi cậu tháng nầy có muốn đi Hương Cảng chơi hay không..."

Tần Tuấn bày ra khuôn mặt khổ sở: "Không đi." Càng thêm nhẫn tâm mà bắt đầu gặm một... con cua khác.

Uông Uông khinh bỉ nhìn hắn một cái, tiếp đó giúp thân ái nhà hắn lột thịt cua.

"Ăn đi..." Tần Tuấn thấy Từ Đằng Đào không động đũa, mỉm cười nói.

Từ Đằng Đào nhìn khóe miệng hắn, rồi mới khẽ nói: "Khóe miệng em bị bẩn rồi." Y rút khăn tay ra, đưa tới trước mặt Tần Tuấn.

Tần Tuấn nhận lấy, tự giễu cười, "Em giống như hòa thượng vừa mới xuống núi vậy, cái miệng này gặp đồ mặn là làm càn không ngớt..."

Ăn một hồi, Tần Tuấn lại đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nói: "Uống nhiều, đi WC một phen..."

Lần này hắn vào WC cách gian, lúc đi ra, lại thấy Từ Đằng Đào, y đứng trước bồn rửa tay, tấm gương phản chiếu gương mặt y, không thấy sự ấm áp như mộc xuân phong trên khuôn mặt đó, lại còn hút thuốc, không quá giống như Từ Đằng Đào mà trước đây Tần Tuấn quen biết.

Thấy hắn đi ra, Từ Đằng Đào ngẩng đầu, "Em vẫn tốt chứ?"

Em vẫn tốt chứ?

Một khắc đó, nhìn khuôn mặt nghiêm túc này của y, Tần Tuấn không biết trả lời y làm sao cho phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net