Chương 16: Văn phòng play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ninh hai mắt sáng lên, chạy đến trước mặt Bùi Quân Trạch, ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh xong rồi sao?"

"Ừ." Bùi Quân Trạch cúi đầu, đưa tay giúp cậu vén mái tóc dài ra sau tai, thấp giọng hỏi: "Trời nóng như vậy, sao lại đến đây?"

Giang Ninh chớp chớp mắt, nói: "Ở nhà chán quá, nên em giúp quản gia đưa bữa ăn cho anh."

Đáy mắt Bùi Quân Trạch hiện lên ý cười nhàn nhạt, một tay nhận lấy chiếc túi từ tay Giang Ninh, tay kia nắm lấy tay của cậu, nói: "Vất vả rồi, chờ anh một chút."

Nói xong câu đó, quay người nhìn cấp dưới ở phía sau, sắc mặt khôi phục lãnh đạm như ngày thường, thản nhiên nói: "Thứ hai, tôi muốn nhìn thấy phương án hoàn chỉnh xuất hiện trên bàn làm việc của tôi, có vấn đề gì có thể liên lạc với trợ lý Lương."

"Vâng Bùi tổng."

"Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Có người thừa cơ vuốt mông ngựa: "Bùi tổng, ngài và người yêu của ngài tình cảm thật tốt."

Bùi Quân Trạch nhíu mày, nhìn về phía người kia một chút, biểu cảm không thay đổi, chỉ là giọng điệu hơi cao lên: "Ừ, rất tốt."

Không để ý thêm nữa, Bùi Quân Trạch trực tiếp kéo Giang Ninh vào văn phòng.

Sếp lớn đi rồi, tất cả mọi người nhao nhao tản ra trở lại công việc của mình. Trợ lý Lương không nhúc nhích, chỉ khẽ cau mày nhìn về phía Phương Hồi cúi đầu đứng ở một bên, trầm giọng nói: "Hi vọng cậu làm tốt công việc của mình, đừng có ảo tưởng không cần thiết."

Lời nói thẳng thắn làm Phương Hồi sắc mặt tái nhợt, nắm chặt quyền, thấp giọng trả lời: "Tôi đã biết, cảm ơn lời khuyên của ngài."

Trợ lý Lương nhìn bộ dáng này của Phương Hồi, liền biết cậu ta không nghe lọt tai, lắc đầu xoay người rời đi. Nếu không có mối quan hệ, lấy năng lực của Phương Hồi là không thể nào vào được tổ thư ký.

Trong văn phòng.

Hai người ngồi trên ghế, Giang Ninh nghiêng người, mở túi trên bàn, lấy ra cơm trưa và canh bên trong, mở ra từng cái một rồi đặt lên bàn.

Làm xong, Giang Ninh nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, mặt mày cong cong nói: "Nhanh ăn đi."

"Được." Bùi Quân Trạch hầu kết nhấp nhô mấy lần, hỏi: "Em ăn chưa?"

Giang Ninh đáp: "Lúc đến đây đã ăn rồi."

Bùi Quân Trạch lúc này mới cầm lấy bát đũa trên bàn, chậm rãi bắt đầu ăn. Cách ăn của hắn rất có giáo dưỡng, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đồ ăn rất ngon, nhưng rất ưu nhã, phảng phất không phải đang dùng cơm, mà là đang biểu diễn nghệ thuật.

Giang Ninh ôm gối dựa, theo thói quen tựa trên ghế sofa, cằm đặt trên gối ôm, có chút thất thần nhìn nam nhân.

Nói thật, nếu như không phải bởi vì biết Bùi Quân Trạch là nhân vật chính trong sách, còn có quan phối, Giang Ninh tuyệt đối sẽ tâm động. Dù sao làm người yêu, Bùi Quân Trạch không thể nghi ngờ là ưu tú nhất.

Tướng mạo tuấn mỹ, có tiền có thế, nhưng lại không hái hoa ngắt cỏ, mỗi ngày tan làm đúng giờ, năng lực ở phương diện kia cũng khác hẳn với người thường, có thể nói là vô cùng phù hợp tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Giang Ninh.

Nhưng Giang Ninh không biết tình cảm có ảnh hưởng đến Bùi Quân Trạch hay không, không dám mạo hiểm như vậy. Trong tiểu thuyết người ảnh hưởng đến tình cảm của nhân vật chính công thụ, bình thường kết cục đều rất thảm.

Giang Ninh kiềm chế rung động trong lòng, yếu ớt thở dài.

Nếu như Bùi Quân Trạch là người bình thường thì tốt, không có nhiều lo lắng như vậy.

Chẳng qua nếu như Bùi Quân Trạch là người bình thường, có lẽ mình cũng không thể gặp được hắn. Dù sao yêu cầu của hệ thống vẫn còn đó, người bình thường căn bản không giúp được, giống như lâm vào vòng lặp vô hạn.

Bùi Quân Trạch liếc mắt trông thấy Giang Ninh ngồi ở bên cạnh, cảm xúc bỗng nhiên đê mê, cũng không nói gì mà chỉ tăng tốc độ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Bùi Quân dọn bàn, quay đầu nhìn Giang Ninh, đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi của cậu, thấp giọng hỏi: "Thế nào, không vui sao?"

Giang Ninh lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn Bùi Quân Trạch, khóe môi kéo lên nụ cười, nói: "Không có gì, có thể là bởi vì có chút buồn ngủ."

Giang Ninh cũng không có nói dối, bình thường giờ này cậu cũng đã ngủ trưa một hồi.

"Vậy vào phòng ngủ một giấc?" Bùi Quân Trạch nói: "Hôm nay anh tan làm sớm, chúng ta cùng nhau về."

Giang Ninh che miệng ngáp một cái, trong mắt nổi lên nước mắt óng ánh: "Được."

Vốn là muốn đứng dậy đi đến phòng nghỉ, không nghĩ tới trực tiếp bị Bùi Quân Trạch ôm. Lúc ở nhà thường xuyên được ôm tới ôm lui, Giang Ninh đã thành thói quen, thuần thục đưa tay vòng qua cổ nam nhân.

Sau khi được đặt lên giường, giày được nam nhân cởi xuống, Giang Ninh cúi đầu, giật giật ngón chân mượt mà trắng nõn.

Phát hiện Bùi Quân Trạch chuẩn bị rời khỏi giường, Giang Ninh đưa tay giữ chặt góc áo của hắn, ngửa đầu nhìn vào con ngươi đen nhánh của nam nhân, ngữ khí nghi hoặc: "Anh không nghỉ ngơi một chút sao?"

Bùi Quân Trạch dừng một chút, xưa nay không ngủ trưa hắn nói: "Anh cởi quần áo."

"Vâng a." Giang Ninh buông góc áo của hắn ra, nằm ở trên giường, tự giác lăn đến một bên, chừa lại một nửa giường cho Bùi Quân Trạch.

Bùi Quân Trạch đáy mắt xẹt qua mỉm cười, cởi âu phục đặt sang một bên, sau đó đưa tay cởi cà vạt trên cổ.

Giang Ninh nằm ở trên giường nhìn một màn này, nghĩ đến một chút cảnh tượng không thích hợp cho thiếu nhi, nhịn không được nuốt nước miếng.

Bùi Quân Trạch vừa mới nằm trên giường, Giang Ninh liền vô thức đưa tới, gối lên khuỷu tay Bùi Quân Trạch, ngửi mùi vị quen thuộc dần dần nhắm mắt lại.

Cảm giác được hơi thở của người trong ngực dần dần bình ổn, Bùi Quân Trạch hơi nhếch khóe môi, cũng nhắm đôi mắt lại.

Bởi vì còn văn kiện cần phải xử lý, Bùi Quân Trạch nghỉ ngơi một hồi liền tỉnh, cúi đầu trông thấy khuôn mặt ngủ say sưa trong ngực.

Cẩn thận rút cánh tay đã chết lặng ra, Bùi Quân Trạch hít một hơi thật sâu, động tác chậm rãi xuống giường. Mặc đồ xong, cúi đầu hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Giang Ninh, sau đó rời khỏi phòng nghỉ.

Khi Giang Ninh tỉnh lại, phát hiện xung quanh không có ai, cậu nằm trên giường một lúc mới đứng dậy.

Ra khỏi phòng nghỉ, quả nhiên nhìn thấy Bùi Quân Trạch đang làm việc, thần sắc lãnh đạm nhìn máy tính, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Ninh đi ra, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cậu đến.

Giang Ninh chớp chớp mắt, nhu thuận tiến đến, vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Bùi Quân Trạch.

"Thế nào?..... Ai!"

Cánh tay rắn chắc quấn lên bên hông, cảm giác mất trọng lượng truyền đến, Giang Ninh theo bản năng kinh hô một tiếng, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, khi định thần lại phát hiện mình đang ngồi trên đùi nam nhân.

Muốn xuống, lại bị cánh tay bên hông ngăn chặn, Giang Ninh nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp: "Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."

"A......"

Phát giác được đồ vật quen thuộc ấn vào mông, Giang Ninh trong nháy mắt không dám động. Nghiêng đầu nhìn Bùi Quân Trạch một tay điều khiển con chuột, ngẫu nhiên dùng ngón tay thon dài gõ bàn phím.

Trên màn hình tất cả đều là tiếng Anh, Giang Ninh xem không hiểu, chỉ có thể cúi đầu, nhàm chán nghịch khuy măng sét bảo thạch.

Sau khi Bùi Quân Trạch xử lý xong, cúi đầu nhìn bàn tay đang nghịch khuy măng sét, đáy mắt ý cười chợt lóe lên, khép lại Laptop, đặt văn kiện sang bên cạnh, dọn dẹp một khoảng trống rộng rãi trên bàn làm việc.

"Bảo bối."

"Hả? Ưm......" Giang Ninh nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn Bùi Quân Trạch, đúng lúc Bùi Quân Trạch cúi đầu, hai người cứ như vậy mà chạm môi.

Bàn tay của Bùi Quân Trạch đỡ sau đầu Giang Ninh, làm sâu sắc nụ hôn này, răng môi dây dưa, trong lúc nhất thời không thể tách rời.

"Ưm......" Giang Ninh ngẩng đầu nhắm mắt lại, thỉnh thoảng từ trong khóe miệng tràn ra tiếng rên rỉ.

Lúc tách ra, ánh mắt của Bùi Quân Trạch đã trở nên tối sầm, Giang Ninh cảm thấy mông bị cấn đến hoảng, giật giật bờ mông, nhưng không ngờ lại bị nam nhân ôm eo, đột nhiên bị bế ngồi lên trên làm việc bàn.

Giang Ninh trong nháy mắt hiểu ra Bùi Quân Trạch muốn làm gì. Cậu bối rối quay đầu nhìn cửa đóng chặt, một bên đưa tay muốn ngăn bàn tay sắp lột quần của cậu.

"Chờ một chút! Có người tiến vào sẽ bị nhìn thấy! Đừng...... Chúng ta vào phòng nghỉ có được không?"

"Sẽ không có người tiến vào." Bùi Quân Trạch vừa nói, động tác trên tay không ngừng, dễ như trở bàn tay cởi quần và quần lót của Giang Ninh ném lên ghế.

Bùi Quân Trạch lại vén áo Giang Ninh lên, lộ ra hai điểm đỏ bừng, hắn ngữ khí cường thế nói: "Cắn."

Giang Ninh lại xấu hổ nhìn về phía cửa, nhưng vẫn nghe lời cắn áo.

Đầu vú mẫn cảm trước ngực bị ngậm mút, miệng sữa bị đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trêu đùa, một trận khoái cảm tê dại từ ngực dâng lên đỉnh đầu. Có lẽ vì sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có người xông vào, thân thể Giang Ninh mẫn cảm hơn bình thường, chỉ bị đùa bỡn núm vú, hoa huyệt đã đói khát chảy ra một chút thanh dịch, làm bẩn bàn làm việc bằng gỗ thật.

"Ưm......" Giang Ninh hai tay chống trên mặt bàn, cắn áo bị nước bọt thấm ướt, chỉ có thể từ xoang mũi hừ ra rên rỉ dễ chịu.

Hai núm vú trước ngực bị nam nhân thay phiên liếm láp, rất nhanh liền trở nên diễm lệ sưng đỏ, lớn hơn gấp đôi bình thường, giống hai quả chín đỏ, tô điểm trên lồng ngực trắng nõn, nhìn thơm ngọt mê người.

Bùi Quân Trạch buông ra núm vú đỏ rực bị làm đến sáng lóng lánh, cánh môi thuận thế mà xuống, hôn qua phần bụng, hôn một chút ngọc hành đứng thẳng, sau đó đột nhiên bắt lấy bắp đùi trắng như tuyết, nâng lên dùng sức tách ra, lộ ra âm hộ phấn nộn chảy nước, có chút gấp gáp cúi đầu há miệng ngậm lấy toàn bộ hoa huyệt.

"A!"

Giang Ninh bị ép ngã về phía sau, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, không cắn áo, dưới khoái cảm trực tiếp nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Cửa huyệt bị mặt lưỡi thô ráp không ngừng liếm láp, bị kích thích co rụt hợp lại, đứt quãng phun ra hoa dịch đều bị nam nhân cuốn vào trong miệng. Âm đế nhỏ nhắn run rẩy đứng thẳng, sau khi bị nam nhân phát hiện ngậm vào trong miệng, dùng sức mút vào, sau đó lại dùng răng cọ xát viên tiểu thịt cuống mẫn cảm đến cực điểm.

"A —— Buông ra ưm ô ô" Khoái cảm mãnh liệt bén nhọn tràn ngập toàn thân Giang Ninh, một tay dựng đặt lên đầu đang chôn trong hạ thân của cậu, giãy dụa đẩy ra một chút, cánh tay bị kích thích đến cực kỳ yếu đuối căn bản không đẩy được, sợ bị người nghe thấy, cậu chỉ có thể che miệng lại, bất lực khóc nức nở rên rỉ.

Âm vật được bao phủ bởi vô số đầu dây thần kinh bị trách móc nặng nề như thế, hoa huyệt cũng bị liên lụy, huyệt thịt nhúc nhích siết chặt, từ chỗ sâu phun ra lượng lớn hoa dịch, được Bùi Quân Trạch nuốt vào trong bụng không sót một giọt.

Hầu kết nhấp nhô, Bùi Quân Trạch ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn xem tiểu thê tử nằm ở trên bàn làm việc ánh mắt đầy nước, sắc mặt ửng đỏ, thân thể trắng như tuyết nên trắng hơn trên mặt bàn tối màu, cũng càng thêm...... Có thể kích thích thú tính trong lòng của hắn.

Bùi Quân Trạch híp mắt, chậm rãi cởi dây lưng kéo quần tây xuống, thả ra côn thịt dữ tợn bị ghìm đến khó chịu. Cởi cà vạt, nới lỏng vài cúc áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc màu mật ong, mỗi một động tác và ánh mắt đều đang thể hiện sự ưu nhã gợi cảm của nam nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net