Chương 22: Miệng tiểu bị lông mu quất đến đái ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý đầu cực đại ấn vào miệng tử cung vận sức chờ phát động, phảng phất một giây sau sẽ vạch ra cổ tử cung, tiến vào trong khoang tử cung trơn mềm mẫn cảm.

Vừa mới phát tiết một lần, Bùi Quân Trạch cũng không có nóng nảy như vậy, ngược lại là chậm rãi dùng quy đầu cọ xát một vòng miệng nhỏ cực kỳ mẫn cảm, nhìn thân thể trắng như tuyết ngồi trên người mình nổi lên một tầng ửng hồng mập mờ, nhẹ nhàng run lẩy bẩy, phát ra tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở.

So sánh với khoái cảm bị mãnh liệt thao làm sinh ra, loại khoái cảm ôn nhu kéo dài này càng làm cho Giang Ninh cảm thấy khó nhịn. Miệng tử cung bị lề mề giống như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, tê dại, hận không thể bị thứ gì hung hăng đập nát mới tốt.

Bắp chân thẳng băng, mũi chân chống trên mặt đất, Giang Ninh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua nam nhân. Run giọng cầu xin: "Lão công...... Ô, đừng mài...... Thao...... Thao em a!"

Âm cuối đột nhiên đề cao thậm chí có chút thê lương, miệng tử cung bị hung hăng đâm vào, dùng sức đến mức quy đầu cực đại cũng lõm vào trong miệng nhỏ.

Còn không đợi Giang Ninh kịp thở, âm hành trong cơ thể đã bắt đầu điên cuồng, không ngừng nghỉ đập vào trong miệng tử cung, thế tới hung mãnh, như là mưa to gió lớn khiến cậu tránh cũng không thể tránh.

"A a a nhẹ, nhẹ một chút ha ha! Ô a a a!" Giang Ninh mở to hai mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, phát ra kêu khóc la hét, mỗi một lần bị thao mở tử cung, đối với Giang Ninh mà nói đều là trải nghiệm cực kỳ đáng sợ.

Khoái cảm bén nhọn đáng sợ khiến cậu theo bản năng muốn chạy trốn, mũi chân run rẩy chống đất, nâng bờ mông lên muốn để hoa huyệt thoát khỏi sự xâm phạm đáng sợ, một giây sau, bàn tay của nam nhân giữ trên eo gầy yếu chợt nhấn xuống -- Quy đầu tiến vào trong tử cung bị quấn chặt, toàn bộ âm hành hoàn toàn tiến vào hoa huyệt, hai túi dán chặt cửa huyệt không để một tia khe hở.

Giang Ninh há to miệng, vô thức che bụng nhỏ bị côn thịt trong cơ thể đâm ra hình dạng, lẩm bẩm nói: "Ách...... Tất, tất cả đều tiến vào...... Ưm......"

Bùi Quân Trạch cúi đầu áp vào vầng trán đẫm mồ hôi của tiểu thê tử, dừng lại động tác, toàn bộ âm hành tiến vào bên trong hoa huyệt chặt chẽ, sảng khoái đến cực điểm hắn khắc chế phát ra tiếng thở trầm thấp, nhẹ vỗ về lưng Giang Ninh.

Tư thế này tiến vào rất sâu, hoa huyệt và khoang tử cung bị ép banh ra, chăm chú quấn quanh kẻ xâm lược bên trong cơ thể. Sau khi bình phục, Giang Ninh ôm lấy cổ nam nhân, bị cảm giác chướng bụng và khoái cảm trong cơ thể làm cho phát ra tiếng khóc nức nở.

Bùi Quân Trạch một bên nhẹ giọng dỗ dành, một bên thăm dò nhẹ nhàng đâm vào, cho đến khi tiếng khóc của Giang Ninh dần dần biến thành thở gấp rên rỉ, bàn tay nắm mông thịt sung mãn của tiểu thê tử, bắt đầu đại khai đại hợp thao làm.

"Ha ha...... Thật tuyệt a a ô! Lão công, thật là lợi hại a a a!" Giang Ninh thừa nhận sóng cả mãnh liệt khoái cảm, môi đỏ đứt quãng phun ra rên rỉ dâm loạn. Lưng căng cứng giống như một cây cung, ngọc hành ở giữa chập trùng không ngừng ma sát trên cơ bụng của nam nhân, tinh dịch màu ngà sữa vẩy lên trên tám khối cơ bụng căng đầy.

Trứng không ngừng đập vào cửa huyệt, phát ra âm thanh ba ba ba dâm mỹ, lông mu màu đen thô cứng ma sát âm thần kiều nộn và âm đế đứng thẳng, thậm chí còn có một cọng lông không cẩn thận cắm vào trong miệng niệu đạo cực kỳ nhỏ bé.

"A a! Đau quá -- Ô a a a a sao lại, đau như thế a a a a!" Giang Ninh thét lên một tiếng, cảm giác mắc tiểu dâng ra, ngọc hành bị tinh dịch chưa bắn ra ngăn chặn, không chỗ nào thoát ra nước tiểu ùa tới một lối thoát khác.

Giang Ninh đưa tay xuống che kín âm hộ, liều mạng kìm nén, cố gắng giảm bớt cảm giác ê ẩm đau nhức không thể giải thích được, cậu bất lực khóc nức nở nói: "Ô a a! Đau quá...... Ha ha muốn đi tiểu a a a!"

Bùi Quân Trạch giờ phút này sớm đã không có còn tỉnh táo trầm ổn như ngày thường, nghe thấy tiếng khóc của tiểu thê tử, trong lòng càng thêm hưng phấn, bàn tay nắm vuốt khe mông có chút đâm vào bên trong mông thịt, tốc độ thao huyệt càng nhanh, càng nặng hơn.

"Đau quá ha ha a a! Dừng lại a! A a! Lão công đau quá --"Nước mắt của Giang Ninh không ngừng rơi xuống như những viên trân châu vỡ, nện trên lồng ngực thấm ướt mồ hôi của nam nhân, trong miệng còn đang không ngừng kêu đau, miệng niệu đạo tí tách tí tách chảy ra nước tiểu, chảy lên trên tay che âm hộ, niệu đạo đau rát.

Lý trí bị gọi về, Bùi Quân Trạch buông ra mã nhãn bắn tinh dịch nóng hổi vào tử cung, lau đi lệ trên mặt tiểu thê tử, nhẹ giọng hỏi thăm: "Ngoan, nói cho anh đau ở đâu? Anh giúp em nhìn xem, nha?"

Giang Ninh gỡ bàn tay đang che âm hộ ra, ngoan ngoãn đẩy ra âm thần, lộ ra miệng niệu đạo sưng đỏ bị cắm một cọng lông màu đen, thút tha thút thít nói: "Nơi này, nơi này ô......"

Bùi Quân Trạch cúi đầu, đôi mắt nheo lại nhìn xem, trong lòng cũng đại khái hiểu được ngọn nguồn. Dùng ngón tay đẩy ra cọng lông cắm trong niệu đạo, hôn lên mí mắt khóc đến sưng đỏ của Giang Ninh, nhẹ giọng giải thích nói: "Không sao, có thể là lần đầu nơi này đi tiểu nên mới đau, quen rồi sẽ ổn thôi."

"Thật sao?" Giang Ninh khịt mũi, tiếng nói mang theo giọng mũi.

Bùi Quân Trạch vén sợi tóc dính trên trán ra sau tai, thấp giọng lên tiếng, côn thịt chôn bên trong hoa huyệt lại bắt đầu chậm rãi co rúm......

Trận này tiến hành một ngày hai đêm, mỗi lần Giang Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều có thể cảm giác được âm hành của nam nhân không phải cắm trong hoa huyệt thì chính là đang không ngừng gây rối cúc huyệt. Cậu đã hoàn toàn không còn sức lực, bỏ mặc nam nhân phát tiết cả ngày lẫn đêm. Tỉnh lại ngất, ngất lại tỉnh.

Đến lúc ăn cơm cũng là dựa lưng vào trong ngực nam nhân, huyệt bị âm hành chống đến chướng bụng, được đút từng ngụm từng ngụm.

Chiếc bát được đặt trên tủ đầu giường, phát ra âm thanh leng keng. Thân thể Giang Ninh run lên, nhịn không được khóc nức nở cầu xin: "Lão công, cho em nghỉ ngơi một chút có được không...... Ô...... Em thật sự không chịu nổi nữa rồi......"

Thân eo bị nam nhân ôm, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: "Lão bà, chính em đã đáp ứng cũng không thể thất hứa a."

Côn thịt trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng gây rối, lực đạo cực nặng, cực sâu, môi đỏ của Giang Ninh đóng mở, phát ra rên rỉ đứt quãng, thân thể run rẩy, yên lặng tiếp nhận dục vọng của nam nhân. Miệng niệu đạo tí tách tí tách chảy ra nước tiểu, đệm dưới thân bị hỗn hợp dịch thể hoàn toàn thẩm thấu, hình thành vũng nước đọng.

-

Màn cửa đóng chặt che khuất ánh nắng mãnh liệt, trong phòng một mảnh lờ mờ, điều hoà phát ra tiếng kêu nho nhỏ, thổi ra hơi lạnh mát mẻ, trên giường lớn hai người toàn thân trần trụi đang đắp chăn.

"Ưm......"

Lông mi Giang Ninh run rẩy, từ từ mở mắt, vừa nhúc nhích thân thể, liền phát hiện mình đang nằm trên người nam nhân, hoa huyệt còn ngậm lấy âm hành mười phần nặng trĩu của nam nhân. Sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng, giãy dụa muốn xuống khỏi người nam nhân, âm hành rút khỏi hoa huyệt, nằm ngửa trên giường thở hổn hển.

Bùi Quân Trạch bị động tĩnh làm tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt từ lúc bắt đầu mông lung dần dần trở nên thanh tỉnh, nghiêng người sang một lần nữa kéo tiểu thê tử vào trong ngực, giọng nói khàn khàn mang theo ngáy ngủ: "Sao không ngủ thêm?"

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói!" Phát giác được âm hành cương cứng của nam nhân áp vào cửa huyệt sưng đỏ, giọng nói vốn hung tợn của Giang Ninh lập tức giảm xuống một độ, sợ hãi nói: "Hôm nay còn phải đi thăm nãi nãi, anh không được làm loạn......"

Đây là thỏa thuận mà bọn họ đã hứa với Bùi lão thái thái, mỗi cuối tuần đi thăm bà một lần.

Bùi Quân Trạch nhịn không được cười nhẹ một tiếng, lồng ngực có chút rung động. Cười đủ, lúc này hắn mới miễn cưỡng mở miệng: "Không làm em. Anh đã nói với nãi nãi, thân thể em không thoải mái, buổi tối chúng ta sẽ đi."

Giang Ninh lên tiếng, bĩu môi, ở trong lòng nói thầm: Năm nhân quỷ kế đa đoan.

Nhưng khi phát hiện giá trị bài xích giảm xuống 67%, trong lòng bởi vì cách mục tiêu lại tiến thêm một bước mà vui sướng, cũng không uổng công hai ngày này cậu bị giày vò đến chết đi sống lại.

Nằm trên giường nghỉ ngơi không cần động, lại có Bùi Quân Trạch giúp xoa bóp thả lỏng cơ bắp, đến xế chiều khi xuống giường Giang Ninh cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Sau khi vuốt ve chanh được đón về nhà một lát, Giang Ninh quan sát Trần thúc, phát hiện sắc mặt của ông không có biến hóa nào, ánh mắt cũng không có ý vị thâm trường mà nhìn mình, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Xem ra trong lúc cậu ngủ Bùi Quân Trạch đã thu bọn bừa bộn trên bàn ăn.

-

Đến viện dưỡng lão ở ngoại ô vừa vặn đụng phải giờ cơm, Bùi lão thái thái bảo hai người ngồi bên cạnh mình, nụ cười trên mặt làm sao cũng ngăn không được. Trong bầu không khí vui vẻ nhẹ nhõm kết thúc bữa tối, bà lôi kéo Giang Ninh nói chuyện phiếm, Bùi Quân Trạch ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng nói vài câu.

Điện thoại của Bùi Quân Trạch đột nhiên vang lên, hắn cúi đầu nhìn người gọi, sau đó ngẩng đầu hướng hai người ra hiệu mình có việc, đứng dậy đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Sau khi Bùi Thái nãi nãi xác nhận Bùi Quân Trạch thật sự rời đi, lập tức cười vẫy gọi hộ công: "Tiểu Lưu a, làm phiền lấy giúp ta album trong tủ giường."

Giang Ninh hơi nghi hoặc chớp mắt, không rõ Bùi lão thái thái muốn lấy thứ gì, còn muốn tránh Bùi Quân Trạch.

Bùi lão thái thái đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Giang Ninh, thần bí cười cười, nhỏ giọng nói: "Chờ chút cho con xem thứ tốt."

"Dạ!" Giang Ninh nhỏ giọng trả lời, trong lòng dâng lên sự mong chờ.

Album ảnh được hộ công lấy xuống, Bùi lão thái thái cầm tới sau đó hiệu Giang Ninh ngồi bên cạnh mình. Giang Ninh tiến lên trước, nhìn thấy một tấm ảnh cậu bé mặt bẩn mặc yếm cởi truồng, trông chỉ hai ba tuổi.

Giang Ninh sửng sốt, há to miệng, có chút không xác định nói: "Nãi nãi, đây là A Trạch sao?"

Bùi lão thái thái gật đầu, có chút tiếc hận nói: "Lúc ấy dụ dỗ Quân Trạch mặc bộ đồ này nó chết sống không chịu chụp ảnh, đây là ta cho người chụp lén."

"Phốc phốc --" Giang Ninh nhếch lên khóe miệng, nhịn không được phát ra tiếng cười, cậu không ngờ đại nhân vật như Bùi Quân Trạch khi còn bé cũng sẽ bị chụp ảnh như thế này.

"Còn có tấm này." Bùi lão thái thái lật ra một tấm hình khác, cười nói: "Lúc ấy nó mới tám tuổi, không chịu ngồi yên, một chút không chú ý đã leo đến trên cây muốn móc tổ chim, kết quả từ trên cây rớt xuống."

Trong tấm ảnh cậu bé mặt mày ngây thơ lại có thể nhìn ra sau khi lớn lên sẽ rất đẹp, khóe mắt ngậm nước mắt, nhưng không chảy xuống. Ánh mắt kiên nghị, cắn chặt môi dưới, quần áo trên người có chút dơ bẩn, mái tóc đen ngắn bù xù có dính một chiếc lá vàng khô.

Giang Ninh che miệng lại, sợ mình khống chế không nổi cười to, kìm nén đến bị buộc ra nước mắt.

Nhìn không ra, thì ra đại lão khi còn bé cũng rất nghịch ngợm.

Bùi lão thái thái cũng cười trộm. Sau đó có chút đáng tiếc nói: "Quân Trạch khi còn bé cũng chỉ chụp được hai tấm ảnh này, sau khi lớn lên, làm sao cũng không chịu chụp ảnh."

Bùi Quân Trạch bước vào phòng, nghe được câu này hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Nãi nãi, chừa cho con chút mặt mũi đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net