Chương 27: Cuộc sống thường ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện cũ đã qua, người sống cũng như vậy. Sau khi trải qua thăng trầm cuộc sống đã trở lại bình yên như xưa, nhiệt độ ở thành phố H cũng đang dần hạ xuống.

Cuối tuần không có tiết học, Giang Ninh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại, nằm trên giường lăn mấy lần, lúc này mới uể oải xuống giường. Kéo màn cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài đã trở nên trắng xóa chỉ sau một đêm.

Giang Ninh trừng to mắt, giày cũng quên mang, vội vàng chạy xuống lầu.

Bùi Quân Trạch dưới lầu vừa ăn điểm tâm xong trông thấy Giang Ninh giày cũng không mang, mặc đồ ngủ vội vã muốn chạy ra cửa, nhíu mày tiến lên vòng tay qua eo Giang Ninh, ôm vào trong ngực, ngữ khí nghiêm túc nói: "Sao không mang giày?"

"A?" Giang Ninh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn ngón chân của mình, cử động không tự nhiên, le lưỡi, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, nhất thời kích động nên quên."

Trước kia cậu sống ở phương Nam, căn bản chưa nhìn thấy tuyết, cho nên bỗng nhiên nhìn thấy mới có thể kích động như vậy.

Bùi Quân Trạch ôm ngang Giang Ninh đi lên lâu, nghe được câu nói này của Giang Ninh hơi nhướng mày ý vị không rõ hỏi: "Khi còn bé em chưa từng nhìn thấy sao?"

"Không có nha." Giang Ninh thuận miệng đáp, hai tay ôm cổ nam nhân, đung đưa bắp chân giữa không trung, mu bàn chân trắng nõn có chút kéo căng.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cái chết của Bùi lão thái thái, Giang Ninh phát hiện Bùi Quân Trạch hiện tại quan tâm đến cơ thể của cậu còn hơn cả chính mình, thí dụ như không cho phép thức đêm không cho phép ăn uống thất thường vân vân.

Sau khi thay quần áo và đi giày ở trong phòng, xuống lầu còn phải ăn xong điểm tâm mới có thể ra đi.

Giang Ninh đứng ở cửa, được Bùi Quân trạch trùm lên một chiếc áo khoác màu trắng thật dày, trên đầu đội mũ, khăn quàng cổ, trên tay cũng phải đeo găng tay ấm áp không thấm nước, lúc này mới được phép đi ra ngoài.

Đứng ở trong sân, những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bay xuống, chất thành một lớp tuyết dày trên mặt đất. Cậu ngồi xổm xuống, đôi mắt màu hổ phách có chút tỏa sáng, mới lạ nắm lấy tuyết trên mặt đất và chất thành đống, muốn tạo người tuyết.

Bởi vì quấn rất nhiều quần áo, dáng người Giang Ninh có chút cồng kềnh, ngồi xổm trên mặt đất như vậy, từ góc nhìn của Bùi Quân Trạch có chút tròn vo giống chè trôi nước. Đáy mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, cứ như vậy đứng sau lưng nhìn Giang Ninh.

Chanh ngồi xổm ở cửa, thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt thăm dò nhiệt độ bên ngoài, lại bị đông cứng rụt về lại. Vẫn là Trần thúc nhìn thấy dáng vẻ muốn chơi lại lạnh đến không dám đi ra ngoài của chanh làm cho mềm lòng, vào trong phòng mèo tìm quần áo Giang Ninh mua cho chanh, giúp chanh mặc vào.

Có lẽ là thật sự muốn đi ra ngoài chơi, chanh ngược lại là vô cùng phối hợp Trần thúc mặc quần áo cho nó. Sau khi được đặt xuống đất, chanh lúc đầu bước đi không được tự nhiên lăn hai vòng trên mặt đất, sau khi thích ứng bước chân nhỏ vui vẻ chạy vào trong sân, một đâm đầu vào trong đống tuyết.

Sau khi người tuyết được làm xong, Giang Ninh lấy đồ trang trí mà Bùi Quân Trạch đưa cho câuh. Con mắt là pha lê màu đên, mũi là cà rốt, cuối cùng là khăn quàng cổ màu đỏ, cậu nở nụ cười vỗ nhẹ cặn tuyết trên tay, xong rồi!

"Giúp em chụp vài tấm ảnh!" Giang Ninh quay đầu cười nhìn về phía Bùi Quân Trạch, nói xong câu này cậu vội vàng ngồi xổm bên cạnh người tuyết, ngây ngốc giơ hai ngón tay ra hiệu, nở nụ cười rạng rỡ, chanh ở phía sau cậu chơi đùa.

Bùi Quân Trạch lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh, cong khóe môi, chụp lại một màn này.

Bởi vì quá hưng phấn, Giang Ninh ở trong sân chơi hai giờ, cuối cùng vẫn là Bùi Quân Trạch nhìn không được nữa, một tay xách người một tay xách mèo mang vào trong biệt thự vô cùng ấm áp.

Trở lại trong phòng, Giang Ninh vừa cởi quần áo ra, bỗng nhiên đánh cái hắt xì vang dội.

Xong.

Giang Ninh lặng lẽ meo meo liếc mắt Bùi Quân Trạch, liền bắt gặp nam nhân nhíu lại lông mày nhìn cậu.

Sau khi được đút một bát canh gừng để chống cảm lạnh, Giang Ninh hôm nay bị nghiêm cấm đi ra ngoài chơi tuyết, cậu bĩu môi, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng biết thân thể của mình không có sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong thư phòng vẽ tranh.

Giang Ninh nửa nằm ở trên ghế sa lon hết sức tập trung vẽ một đường trên máy tính bảng, đột nhiên cảm giác có người tới gần, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy Bùi Quân Trạch vốn đang làm việc ở bàn làm việc không biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh.

"Sao vậy?" Giang Ninh nghi hoặc hỏi, âm thanh còn mang theo giọng mũi.

Bùi Quân Trạch không nói gù, chỉ cúi người dùng bàn tay hơi thô ráp vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Giang Ninh, nhiệt độ có chênh lệch, hắn nhíu chặt lông mày, lại cúi đầu dùng trán dán trên trán Giang Ninh, quả nhiên nhiệt độ cao hơn bình thường mấy phần.

Bùi Quân Trạch bất đắc dĩ nói: "Bây giờ em đang phát sốt."

"A?" Giang Ninh tỉnh tỉnh dùng tay sờ trán, cảm giác nhiệt độ tựa như là có chút cao.

Bùi Quân Trạch ôm Giang Ninh về phòng ngủ, để Trần lấy nhiệt kế trong hộp y tế ra đo, 38.8 độ.

Bởi vì là sốt nhẹ không nghiêm trọng lắm, cũng không cần truyền dịch, sau khi uống thuốc hạ sốt, Giang Ninh liền bị Bùi Quân Trạch nhét vào trong chăn nghỉ ngơi.

Giang Ninh đưa tay giữ chặt góc áo Bùi Quân Trạch, đôi mắt màu hổ phách nước nhuận nhìn nam nhân, ủy khuất nói: "Em ngủ không được......"

Bùi Quân Trạch dừng lại động tác, nghĩ đến văn kiện trong thư phòng cũng không phải rất quan trọng, lấy mắt kính xuống đặt ở trên tủ đầu giường, thuận thế nằm lên trên giường, thản nhiên nói: "Anh ngủ cùng em."

"Được a."

Giang Ninh theo thói quen ghé vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc của nam nhân, nhìn hầu kết gợi cảm thỉnh thoảng nhấp nhô của nam nhân, cậu nhịn không được duỗi ra đầu ngón tay chọc chọc, vừa đụng phải mấy lần, liền bị một phát bắt được tay.

Bùi Quân Trạch kềm chế xao động trong cơ thể, nắm vuốt ngón tay quấy rối, có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng làm rộn, bây giờ em đang phát sốt, anh không muốn giày vò em."

Giang Ninh liếm liếm cánh môi hơi khô, "Lão công, dù sao cũng ngủ không được, chúng ta vận động một chút đi." Cậu ghé vào bên tai nam nhân, nhỏ giọng nói: "Nghe nói nhiệt độ ở nơi đó của người bị số cũng tương đối cao, anh không nuốn thử một chút sao?"

Hô hấp của Bùi Quân Trạch trở nên gấp rút, chợt xoay người đặt người dưới thân, đôi mắt híp lại, nguy hiểm nhìn gương mặt phiếm hồng của tiểu thê tử, giọng nói trầm thấp hỏi: "Em biết những thứ này ở đâu?"

Đương nhiên là học được kiến ​​thức từ vô số Tiểu Hoàng văn!

Tuy nhiên Giang Ninh không dám nói ra những lời này, hé miệng cười đưa tay vòng tay qua cổ nam nhân, ngẩng đầu lên chặn miệng của nam nhân.

Răng môi bị gõ mở, đầu lưỡi cường thế xông vào vòm miệng của cậu, xẹt qua hàm trên mẫn cảm, tùy ý cướp đoạt.

"Ưm...... Hừ......" Cảm giác tê dại trực kích đến thần kinh, Giang Ninh thoải mái phát ra lẩm bẩm, ngửa đầu đáp lại nụ hôn thô bạo kịch liệt của nam nhân.

Lúc hai người tách ra, thậm chí lôi ra một sợi tơ bạc thật dài.

Giang Ninh thở khẽ, phối hợp Bùi Quân Trạch cởi xuống quần áo trên người. Hai người nằm trên giường, da thịt không có bất kỳ thứ gì trở ngại dính sát vào nhau.

Bộ ngực đã lớn hơn trước kia không ít, Bùi Quân Trạch hai tay ôm hai vú, không ngừng mà xoa nắn, cúi đầu ngậm lấy đầu vú bị kích thích đứng thẳng, đưa nó mút vào gặm cắn đến sung huyết.

"Thật thoải mái...... Ưm...... Lão công nhẹ chút...... Nha!" Giang Ninh ưỡn lên bộ ngực phát ra rên rỉ dâm đãng, hai tay khoác lên đầu cảu nam nhân chôn trong trước ngực cậu. Bắp đùi trắng như tuyết dính vào cùng nhau vuốt ve, hoa huyệt đói khát chảy ra chất lỏng trong suốt.

Đùa bỡn vú một hồi, Bùi Quân Trạch phun ra đầu vú sưng đỏ, ngồi dậy mở ra đùi của tiểu thê tử, cầm thân gậy dùng quy đầu ma sát cửa huyệt nộn hồng, thỉnh thoảng chọc chọc tiểu âm đế đứng thẳng.

Giang Ninh cắn ngón tay, đùi run lẩy bẩy, tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể tuyết trắng nổi lên sắc khí mỏng đỏ.

"Ba, ba, ba." Bùi Quân Trạch cầm côn thịt quất vào âm hộ không thương tiếc, từng cái một, chính xác đánh vào cửa huyệt và âm hạch.

Âm hành phân lượng mười phần, lúc cương rắn chắc thô to, đánh vào bên trên âm hộ kiều nộn, âm hộ rất nhanh liền sung huyết nóng lên.

"Đau! A! Lão công, a! Đừng đánh nữa ô ô ô...... A!" Giang Ninh thét chói tai muốn đưa tay che âm hộ, lại bị nam nhân một tay trói chặt cổ tay, âm hộ bị ép tiếp nhận âm hành quất roi.

Hoa huyệt đỏ lên khóc chảy ra thanh dịch, lại bị âm hành vô tình đập, chất lỏng chảy ra bị quất đến văng tứ phía.

"Ách --" Giang Ninh ngửa đầu kéo căng thân thể, cổ kéo căng ra độ cong ưu mỹ, bụng dưới co quắp, ngọc hành bắn ra chất lỏng trắng sữa tích trên bụng bằng phẳng.

Hoa huyệt siết chặt, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm kích thích không ngừng chồng chất, Giang thiếu hai mắt đẫm lệ mông lung, môi đỏ đóng mở phun ra tiếng kêu dâm đãng: "Ha ha! Muốn tới...... Ưm! A a a!"

Cơ bắp bên đùi co rút mấy lần, thân thể Giang Ninh run run, hoa huyệt bỗng nhiên phun ra một lượng lớn thanh dịch, xối lên trên âm hành dữ tợn.

Bùi Quân Trạch đặt quy đầu đặt ngay miệng huyệt hơi hé mở, bỗng nhiên thẳng lưng --

"A a a a chậm một chút! Ha ha!"

Bởi vì cao trào mà siết chặt huyệt thịt bị cường ngạnh đẩy ra, trực tiếp đâm sâu vào hoa huyệt. Huyệt thịt co rút che kín âm hành cực đại trong cơ thể, Giang Ninh miệng mở rộng thở từng ngụm từng ngụm, run rẩy thân thể lại phun ra một cỗ dâm dịch.

Cậu vuốt ve bụng dưới căng phồng, lẩm bẩm nói: "Đều vào hết...... Thật tuyệt......"

Khuôn mặt tinh xảo lộ ngây thơ lại phóng đãng, con mắt Bùi Quân Trạch hiện ra tơ máu, rốt cuộc khắc chế không được mãnh thú trong lòng. Ôm tiểu thê tử vào trong ngực khóa thật chặt, cảm nhận được âm hành bị huyệt thịt nóng ướt chặt chẽ mút vào bao khỏa, hắn bỗng nhiên xách hông nhanh chóng trừu sáp.

"A a a a a! Chậm một chút a a! Quá, quá nhanh a a a!" Giang Ninh cào tấm lưng của nam nhân, ngửa đầu phát ra tiếng thét dâm đãng, thân thể lên xuống chập trùng, hai bên chân khó khăn đạp ga giường.

Cơn đau nhức trên lưng không những không ngăn được Bùi Quân Trạch, ngược lại bị kích thích, lực đạo thao làm càng thêm ngang ngược, trong lúc trừu sáp thậm chí còn kéo ra huyệt thịt nộn hồng. Miệng tử cung đóng chặt bị quy đầu từng chút từng chút gây rối, tước vũ khí đầu hàng mở ra miệng nhỏ, mút lấy quy đầu cực đại.

Nhưng 1uy đầu lại không thỏa mãn, hung hăng vào trong cổ tử cung, cho đến khi quy đầu bị tử cung trơn mềm lẳng lặng bao trùm.

"Tử cung...... Ưm a! Bị căng kín ô a a a!" Giang Ninh che bụng dưới ánh mắt trống rỗng, miệng mở rộng phun ra đầu lưỡi nộn hồng, một bộ bị thao ngốc, lắc lư trên người nam nhân.

Trán của cậu thấm xuất mồ hôi hột, trên người cũng toát ra mồ hôi, cả người toàn là nước giống như là mới vớt ra từ trong nước.

Hai người ôm chặt nhau, hạ thân nhún nhún làm động tác nguyên thủy nhất, điên cuồng làm tình trên giường.

Bùi Quân Trạch thở hổn hển, mắt đỏ ôm thật chặt tiểu thê tử của mình, hạ thân đút vào như là máy đóng cọc, kiểu khoảng cách tiếp xúc này khiến hắn mê mẩn.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể rõ ràng cảm nhận được người trong ngực hoàn toàn thuộc về mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net