Chương 3: Đại nhục bổng hung hăng thao làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên, chân dài trắng nõn cứng đờ, cả người khẽ run lẩy bẩy, con ngươi gần như tan rã, bị khoái cảm đáng sợ bức ra nước mắt thuận theo khóe mắt chảy vào tóc mai.

Bùi Quân Trạch cảm giác được cậu sắp cao trào, bỗng nhiên mút mạnh --

"Ưm!" Giang Ninh ưỡn người, ngọc hành bắn ra dịch trắng, phần lớn đều rơi trên bụng. Tiểu huyệt phía dưới không ngừng chảy ra tình dịch dinh dính. Khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm diễm lệ rung động lòng người, môi đỏ khẽ nhếch, ẩn ẩn có thể nhìn thấy lưỡi nhọn, cả người đều hiện ra ửng hồng sau khi cao trào.

Giang Ninh chậm rãi hồi phục, mím môi lẩm bẩm nói: "Thật quá đáng......"

Bùi Quân Trạch chống người lên, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nằm trên ga giường đỏ chót, da thịt trắng nõn được màu đỏ nổi bật lên càng thêm trắng, tựa như đồ sứ, bóng loáng tinh tế.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy phía dưới của mình đã cứng đến nỗi sắp nổ tung. Thản nhiên nói: "Như thế mà quá đáng? Vậy thì chờ lát nữa chẳng phải là còn quá đáng hơn."

Bùi Quân Trạch trạch quỳ gối giữa hai chân mở rộng của Giang Ninh, chậm rãi kéo khóa quần Tây, cự căn to dài đã không kịp chờ đợi nhô ra khỏi mép quần lót, dán trên bụng dưới rắn chắc.

Kéo quần lót xuống, toàn bộ âm hành vừa to vừa dài, thậm chí còn run lên trong không trung, quy đầu góc cạnh rõ ràng, gân xanh nổi lên từng cục, cứ như vậy thẳng tắp đối mặt với Giang Ninh.

Giang Ninh thất thần nhìn một màn này, hầu kết nhấp nhô nuốt xuống, sinh lòng khiếp đảm, nhịn không được rụt rụt bả vai.

Bùi Quân Trạch nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp của thiếu niên, đặt trên âm hành dữ tợn đáng sợ.

Giang Ninh bị dọa đến ngơ ngác sửng sốt, để mặc động tác của nam nhân, ánh mắt cầu xin tha thứ mà nhìn nam nhân.

Thật tình không biết, cậu như vậy càng khiến cho người ta muốn khi dễ cậu đến muốn khóc cũng khóc không được.

"Thích không?" Giọng nói của nam nhân u ám từ tính, trêu chọc đến tiếng lòng của Giang Ninh run lên.

Giang Ninh không lên tiếng, rũ mắt xuống, để nam nhân lôi kéo tay của mình chậm rãi lên xuống lột động bên trên đại nhục bổng.

Bởi vậy bỏ qua ánh mắt âm u của Bùi Quân Trạch.

Sau một lát, cậu không biết làm sao khẽ cắn môi dưới, giương mắt, ủy khuất mà nhìn nam nhân, nhỏ giọng nói: "Vào không được......"

Ánh mắt của Bùi Quân Trạch trong nháy mắt nhu hòa, duỗi ra bàn tay vuốt ve một bên mặt mềm mại trơn mềm của Giang Ninh: "Ngoan, có thể."

Biết mình trốn không thoát, Giang Ninh ủy khuất nức nở, trừng mắt lên án nam nhân.

"Em nhìn tôi như vậy, chỉ làm cho tôi muốn ức hiếp em khóc lóc lợi hại hơn, thao nát tiểu huyệt của em, làm em không xuống được giường, chỉ có thể mở chân nằm trên giường, lộ ra tiểu huyệt, ngày qua ngày bị tôi thao."

Ngữ khí nhu hòa, lời nói ra lại làm cho Giang Ninh rùng mình, cậu thật sự cảm thấy nam nhân sẽ làm như vậy.

Bùi Quân Trạch hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, thản nhiên nói: "Bây giờ em hối hận cũng không kịp."

Quy đầu cực đại chậm rãi mài cọ tiểu huyệt hơi hé mở, ấn vào đậu đỏ bị đùa bỡn đến sưng lên, có thể chui vào bất cứ lúc nào.

Giang Ninh đùi khẽ run lên, khẩn trương đến nổi hô hấp cũng trở nên dồn dập, động cũng không dám động.

Côn thịt to lớn và lỗ nhỏ hơi hé mở tạo thành tương phảm, chênh lệch đúng là quá lớn. Bùi Quân Trạch dùng một tay nắm lấy cằm của thiếu niên, nhấc lên, ngậm lấy môi lưỡi thơm ngon của cậu.

Một tay khác lặng yên trượt đến bụng dưới phẳng lì của Giang Ninh, từ từ di chuyển xuống phía dưới, vuốt nhẹ âm hộ mấy lần, dính chút chất nhầy trong suốt chảy ra từ hoa huyệt, đưa một đốt ngón tay tiến vào tiểu huyệt.

"Ưm......" Giang Ninh không thích ứng rụt rụt huyệt thịt, cau mày.

Bùi Quân Trạch cảm nhận được ngón tay truyền đến nóng ướt, còn có vách trong nhúc nhích co vào, hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, nhét thêm một đốt ngón tay, hai ngón tay dài vừa đi vừa về trừu sáp bên trong tiểu huyệt.

Giang Ninh bị khoái cảm và cảm giác trướng giày vò đến khẽ thở dốc, thẳng đến khi ngón tay thứ thư hoàn toàn tiến vào, cậu nức nở nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay người đàn ông, ủy khuất nói: "Thật căng......"

Bùi Quân Trạch cắn chặt răng, thái dương nổi gân xanh, đút vào thêm mấy lần, cho đến khi cảm nhận được tiểu huyệt không còn chặt chẽ như vậy, lúc này mới rút ngón tay ra.

Hoa huyệt đã được khuếch trương, miệng nhỏ mở ra bị chất nhầy làm cho sáng lấp lánh, đang co rụt đợi người tiến vào.

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe mắt ướt nước của Giang Ninh, hai bàn tay không dễ phát hiện mà đè lại xương hông của cậu.

Giang Ninh quất thút tha thút thít hưởng thụ nam nhân trấn an, đột nhiên cảm giác có đồ vật gì đó đang cường thế kéo căng hạ thể của cậu không cho cự tuyệt.

"A......" Giang Ninh hoảng sợ muốn động đậy thân thể, tránh khỏi sự xâm nhập mạnh mẽ này, lại không ngờ rằng nửa người dưới bị gắt gao cố định, chỉ có hoa huyệt đang bị ép mở lớn, bất lực thừa nhận.

Giang Ninh sợ hãi nhìn về phía nam nhân, theo bản năng tìm kiếm an ủi.

Bùi Quân Trạch nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Không sao đâu, rất nhanh sẽ dễ chịu."

Hơi dùng sức, đẩy quy đầu cực đại vào hoa huyệt kiều nộn nhỏ bé, tiểu huyệt bị kéo căng ra rất nhiều.

"Ưm......" Giang Ninh cực kỳ khó chịu, lông mày nhíu chặt, ủy ủy khuất khuất duỗi ra cánh tay ôm cổ nam nhân, giọng nghẹn ngào: "Vậy anh chậm một chút......"

"Ừ......" Bùi Quân Trạch thở hổn hển, cố nén xúc động muốn cắm xuống đến tận cùng, quy đầu tại chạm đến một tầng trở ngại lúc này không thể tiếp tục tiến vào, chậm chạp đẩy tới đẩy lui.

Bị mài đến dần dần được kích thích, Giang Ninh đôi mắt nửa khép, vô thức thở dốc, thì thào: "Thật lớn......"

Loại khoái cảm hòa hoãn ôn nhu làm cho cậu trầm mê trong đó, toàn thân tê dại, thoải mái lẩm bẩm.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên đã hoàn toàn thích ứng, Bùi Quân Trạch chợt thẳng tiến về phía trước một đoạn nhỏ, phá vỡ tầng màng mỏng.

"A!" Hạ thân vội vàng không kịp chuẩn bị truyền đến cảm giác xé rách rất nhỏ, Giang Ninh nhịn không được kêu lên một tiếng, mở to mắt nhìn về phía nam nhân.

Bùi Quân Trạch cảm thấy xiết chặt, lập tức lên tiếng hỏi: "Đau không? Có khó chịu hay không?"

Giang Ninh xấu hổ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao."

Mặc dù nói trong nháy mắt đó có cảm giác đau rất nhỏ, nhưng càng nhiều hơn chính là bị quá mức căng kín ê ẩm, nhưng miễn cưỡng trong phạm vi có thể chịu được.

Cẩn thận quan sát cửa huyệt, phát hiện không có vết rách, Bùi Quân Trạch lúc này mới yên tâm tiếp tục động thân tiến lên.

Côn thịt bị âm đạo chặt chẽ chăm chú bao vây, giống như là được vô số miệng nhỏ dùng sức mút vào. Hắn một bên nhẹ nhàng trừu sáp, một bên chậm chạp thẳng tiến, mồ hôi trên trán chảy xuống má đến chỗ rẻ quai hàm hoàn hảo, sau đó nhỏ xuống Giang Ninh.

"Ách......" Giang Ninh nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng, đại nhục bổng trong cơ thể tựa hồ càng lúc càng sâu, thậm chí có loại ảo giác sắp chạm đến dạ dày.

Cậu bối rối đưa tay chống trên bụng dưới rắn chắc của nam nhân: "Đừng...... Còn chưa được......"

Đến chỗ sâu nhất, quy đầu cực đại rốt cục cũng dừng lại, vẫn còn có một đoạn trần trụi bên ngoài. Bùi Quân Trạch chậm rãi thở ra một hơi, bắt lấy bàn tay chống trên bụng dưới của hắn, chuyển qua nơi giao hợp của hai người.

Giang Ninh thất kinh nhìn về phía nam nhân: "Sao vẫn còn......"

Bùi Quân Trạch không trả lời, chỉ nắm lấy tay của Giang Ninh nắm chặt một đoạn không có cách nào tiến vào bên trong, sau đó chợt duỗi thẳng eo.

Giang Ninh mở to hai mắt, hơi hé môi, nhưng lại bị khoái cảm và ê ẩm làm cho gần như sụp đổ, nói không ra lời.

Khắc chế cơn bộc phát giống như mưa to gió lớn, nam nhân bóp lấy eo của cậu, mạnh mẽ điên cuồng thao làm.

Âm hành vừa to vừa dài thối lui đến cửa huyệt liền hung ác đâm vào đến tận cùng, quy đầu cứng rắn vô tình thổi qua âm đạo kiều nộn, kéo căng tiểu huyệt đến cực lớn, cực đầy, chăm sóc toàn bộ tiểu huyệt, không bỏ sót một tơ một hào nếp uốn nào.

"Thật... Thật căng... A! Chờ một chút! Thật chua! Ưm......" Giang Ninh bị thao làm đến nổi cả người lắc lư theo động tác của nam nhân, chỉ có thể đứt quãng lên tiếng rên rỉ.

Quá, quá nhiều......

Tại sao có thể như vậy......

Bùi Quân Trạch sảng khoái đến cực điểm, lần sau còn thao nặng hơn sâu hơn lần trước.

"Bảo bối, có phải là rất dễ chịu?" Nam nhân thở hổn hển, thái dương nổi gân xanh, nhìn thiếu niên dưới háng hỏi ra câu này.

Giang Ninh hai mắt đẫm lệ mông lung, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Ân...... Dễ chịu...... Chậm một chút! A! Quá...... Sâu!"

"Chờ tiểu huyệt của bảo bối được thao quen, lão công sẽ tiến vào tiểu tử cung của bảo bối, thao vào trong tiểu tử cung." Nam nhân ánh mắt nguy hiểm, cắn răng nói ra câu này.

Cởi quần áo ra Bùi Quân Trạch tựa hồ kéo luôn cả lớp ngụy trang xuống, hoàn toàn không còn trầm ổn tự phụ, như là mãnh thú lâm vào kỳ phát tình.

Lực đạo càng lúc càng nặng, nhanh đến mức như là máy đóng cọc, chất lỏng ở chỗ giao hợp bị âm hành mang ra làm thành một mảnh dinh dính.

Giang Ninh sụp đổ khóc thành tiếng: "Mau, mau buông em ra! A a a! Em...... Em chịu không nổi...... A! Không chịu nổi!"

Khoái cảm mãnh liệt từng cơn sóng liên tiếp, cậu cơ hồ không chịu nổi loại kích thích quá đáng sợ như vậy. Nhưng mà nửa người dưới lại bị bàn tay của nam nhân gắt gao chế trụ.

Giang Ninh vô lực nắm bàn tay to đang trói chặt eo của cậu, không thể tránh thoát, chỉ có thể khóc cầu xin, hốc mắt đỏ bừng, bộ dáng trông đáng thương cực kỳ.

Không ngờ sau khi cầu xin thương xót chẳng những không được buông tha, ngược lại nghênh đón càng thêm mãnh liệt thao làm.

"Ách...... A!" Giang Ninh đùi run rẩy, thân thể căng cứng, ngọc hành đứng thẳng bắn ra dòng dịch trắng thứ hai tront hôm nay, bao trùm một bãi nhỏ chất lỏng màu trắng hơi khô ở bụng dưới, có mấy giọt thậm chí văng đến gương mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Cửa hang bí ẩn sâu trong tiểu huyệt phun ra chất lỏng ấm áp, đổ vào quy đầu đang chặn ngay cửa huyệt.

Thân thể của cậu cũng bởi vì cao trào sảng đến mức run rẩy, đùi thỉnh thoảng run lên, còn chưa kịp thở một hơi, nam nhân lại bỗng nhiên va chạm chỗ sâu trong tiểu huyệt, thật vừa đúng lúc đụng vào miệng tử cung bởi vì cao trào mà hơi hé mở.

"Không...... Thật chua...... A! Ngừng...... Ưm!" Giang Ninh sắp bị tê dại trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến bức cho điên rồi, chỉ có thể sụp đổ khóc thành tiếng.

"Đừng! Đừng đụng...... Nơi đó...... A!"

Tinh hoàn nặng nề đánh vào âm hộ, phát ra âm thanh ba ba khiến người nghe mặt đỏ tới mang tai.

"Hô...... Thao đến tiểu tử cung của bảo bối, thoải mái không? Có muốn lão công đi vào hay không." Bùi Quân Trạch nhanh chóng đút vào, từng chút từng chút đẩy vào trong miệng tử cung nho nhỏ, quy đầu bị miệng nhỏ mút vào, cảm nhận được âm hành của mình được huyệt thịt chặt chẽ càng cắn càng chặt.

"Không muốn...... A! Ô...... Xin anh......"

Giang Ninh thét chói tai vang lên cầu xin tha thứ, chỉ có thể mở rộng hai chân, thừa nhận nam nhân không biết mệt mỏi nhanh chóng thao làm, bụng dưới thậm chí còn bị âm hành trong cơ thể đẩy ra hình dạng.

Cũng may nam nhân chỉ nói mà thôi, quy đầu thô to không có khả năng cứ như vậy mà đi vào, ngược lại Giang Ninh trốn được một kiếp.

Bị thao đến mơ mơ màng màng cậu đưa tay che bụng dưới, cách bụng bỏ, cảm giác được lòng bàn tay cũng bị từng chút một đỉnh làm, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.

Ô......

Sắp bị thao hỏng......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net