Chương 45: Nhận ra nhân vật chính thụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị Bùi Quân Trạch vừa thao vừa ôm vào phòng tắm, Giang Ninh nghe thấy nam nhân ghé vào lỗ tai cậu dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm ra lệnh: "Mở mắt."

Mi mắt rung động, Giang Ninh mở mắt ra, bị nước mắt dán lên cảnh tượng hoàn toàn mơ hồ, cậu chớp chớp mắt, lần nữa mở mắt, liền nhìn thấy một màn khiến trái tim cậu run lên.

Trong gương nam nhân cao lớn tuấn mỹ ôm thiếu niên thân hình thon dài, hình thể khác biệt cực kỳ rõ ràng, thiếu niên cơ hồ bị đặt vào trong ngực nam nhân. Đôi chân thon dài trắng nõn khoác lên trên cánh tay rắn chắc của nam nhân, trắng sáng và màu mật ong tương phản mãnh liệt nhưng lại cực kỳ hài hòa.

Bắp chân thon dài cân xứng không ngừng lắc lư, sữa thịt nhô lên trước ngực thiếu niên bị làm đến lắc lư, ngọc hành đứng thẳng càng run rẩy lợi hại.

Hướng xuống là âm hộ đỏ bừng đã bị thao quen, âm thần mở rộng, côn thịt dữ tợn đáng sợ màu đậm của nam nhân ra ra vào vào bên trong hoa huyệt kiều nộn nhỏ bé chảy nước, tạo thành đánh vào thị giác cực lớn.

Giang Ninh nghẹn ngào một tiếng, càng nhìn càng cảm thấy thân thể nóng lên, cậu bên này bị nam nhân ôm, đối mặt tấm gương nhìn xem mình bị thao như thế nào.

"A...... Quá đáng...... Ư a...... A......" Giang Ninh dùng cuống họng khàn khàn phàn nàn.

Bị thao như thế này một hồi, cậu được nam nhân đặt bên trên bồn rửa mặt, bóp lấy cằm môi mỏng bị nụ hôn giam cầm, hoa huyệt đáng thương vẫn bị côn thịt của nam nhân ác liệt không ngừng đỉnh làm.

Cuối cùng, Giang Ninh đã hoàn toàn bất tỉnh, có thể là nam nhân thao quá ác, thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy mình còn đang bị nam nhân đè xuống giường.

Nằm trên giường một ngày, khi đi làm tư thế của Giang Ninh còn có chút là lạ, đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi: "Tiểu Ninh, cậu cảm thấy khó chịu sao?"

Giang Ninh giật giật khóe miệng, ở trong lòng giận mắng người nào đó, gượng cười nói: "Hôm qua tâm huyết dâng trào đi tập thể dục, chạy quá sức.”

Đồng nghiệp giật mình, tỏ ra là đã hiểu, nhìn thấy vết đỏ trên cổ Giang Ninh, hảo tâm nói: "Cổ cậu là bị muỗi cắn sao? Chỗ tôi vừa vặn có thuốc bôi, cậu có muốn bôi một chút hay không?"

Giang Ninh theo bản năng đưa tay che cổ, nụ cười có chút vặn vẹo: "Được, cảm ơn, đúng là bị một con muỗi to cắn."

Đồng nghiệp từ trong ngăn kéo lấy ra thanh lương cao đưa cho Giang Ninh, luôn cảm thấy nụ cười của cậu có chút khiếp người, nhịn không được xoa cánh tay nổi da gà.

Bùi muỗi to trong phòng làm việc nhảy mũi hai lần, vuốt vuốt mũi, suy nghĩ hẳn là lão bà đang nhớ hắn.

-

Buổi trưa Giang Ninh cơ bản đều là cùng nhau ăn cơm trưa với Bùi Quân Trạch, bởi vì Bùi Quân Trạch từng nói cậu đến không cần gõ cửa, bởi vậy hôm nay khi Giang Ninh đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Bạch Huyền đứng bên cạnh Bùi Quân Trạch đồng loạt cúi đầu nhìn xem thứ gì.

Động tĩnh đẩy cửa dẫn đến hai người ngẩng đầu.

Giang Ninh đứng ở cửa duy trì tư thế đẩy cửa, có chút chần chờ mở miệng: "Nếu không hai ngươi cứ bận trước?"

"Không cần." Ánh mắt Bùi Quân Trạch trở nên nhu hòa, khép văn kiện lại đưa cho Bạch Huyền, giọng nói lãnh đạm: "Viết lại như tôi vừa nói, cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng." Bạch Huyền như trút được gánh nặng, vội vàng bước nhanh đi ra khỏi văn phòng, lúc gần rời đi lên tiếng chào hỏi Giang Ninh, ném đi ánh mắt cảm kích.

Sau khi Bạch Huyền vừa chào hỏi xong trùng hợp Giang Ninh vừa dời đi ánh mắt, không nhìn thấy được ánh mắt cảm kích đến cực điểm.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Ninh vừa quay người đóng cửa lại, liền cảm giác được xúc cảm ấm áp rắn chắc dán phía sau lưng của mình, bên hông quấn quanh hai tay của nam nhân.

Nam nhân đặt cằm trên bả vai của cậu, hơi thở vừa vặn phả vào lỗ tai mẫn cảm, Giang Ninh rụt lại bả vai, mềm giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Nhớ em." Bùi Quân Trạch kéo tiếng miễn cưỡng nói, thần kinh căng thẳng suốt buổi sáng tại thời khắc này được thả lỏng. Hắn vùi mặt vào cổ Giang Ninh, ngửi mùi thơm nhàn nhạt vô cùng quen thuộc, khiến hắn si mê.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi, đều không muốn bỏ qua giây phút ấm áp này.

Nhưng bởi vì lo lắng Giang Ninh đói bụng, Bùi Quân Trạch chỉ có thể buông tay ra, đổi thành nắm tay Giang Ninh, đi đến ghế sô pha, trên mặt bàn đã bày xong đồ ăn đủ loại hương vị.

-

Liên tục mấy ngày đều có thể đụng phải Bạch Huyền trong văn phòng của Bùi Quân Trạch thảo luận công việc, ngay khi Giang Ninh sắp quên mất mình hình như đã từng nghe qua cái tên Bạch Huyền này ở nơi nào, cuối cùng đêm hôm đó, cậu và Bùi Quân Trạch trần trụi trên giường ôm nhau vuốt ve an ủi thì nhớ ra rồi.

Đầu óc linh quang lóe lên, nhớ đến cái tên Bạch Huyền này, chính là nhân vật chính thụ trong quyển tiểu thuyết 《 Khống chế tuyệt đối 》.

Trong nháy mắt đó, Giang Ninh chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, chấn động đến đầu cậu trống rỗng, khổ sở trong lòng trong nháy mắt khiến cậu không thở nổi, bản năng cầu sinh để cậu che ngực không ngừng thở dốc, co ro thân thể vùi đầu vào trong ngực Bùi Quân Trạch.

Bùi Quân Trạch không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Giang Ninh đang ổn đột nhiên che ngực thở dốc, cho là thân thể của cậu không thoải mái, vội vàng ngồi dậy ôm lấy Giang Ninh, ngữ khí gấp rút: "Có chuyện gì thế? Em cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Ngay lúc Bùi Quân Trạch muốn nhấc điện thoại lên bấm gọi cấp cứu, đột nhiên bị bàn tay thon dài rõ ràng nắm chặt cổ tay ngăn cản.

"Đừng." Giang Ninh chậm rãi thở ra, bỏ bàn tay đang che ngực mình xuống, khàn giọng nói: “Em không sao."

Sắc mặt cậu trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng bộ dáng thấy thế nào cũng không giống không có việc gì.

Bùi Quân Trạch nhíu chặt lông mày, không yên lòng nói: "Không được, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."

Giang Ninh lắc đầu cự tuyệt, ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em thật sự không sao."

"Anh ở bên cạnh em có được không?" Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn đáng thương cực kỳ, đôi mắt trong suốt màu hổ phách tràn đầy khẩn cầu.

Bùi Quân Trạch vẻ sắc căng cứng, sau nhi dùng di động gửi tin nhắn xong, cuối cùng vẫn ôm chặt Giang Ninh vào trong ngực, thấp giọng nói: "Nếu như vẫn không thoải mái lập tức nói cho anh."

"Dạ."

Da thịt không có chút nào khe hở, hai người cứ như vậy chăm chú ôm nhau, Giang Ninh tham lam hấp thụ mùi hương trên người nam nhân.

Cậu đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy Bạch Huyền thế nào?"

"Hả?" Bùi Quân Trạch nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Giang Ninh rủ mắt xuống, cọ lồng ngực của nam nhân mềm giọng nũng nịu: "Em rất tò mò, anh nói cho em biết đi mà."

Ánh mắt Bùi Quân Trạch trong nháy mắt trở nên ảm đạm, ngữ khí không có biến hóa: "Tạm được, ở trong một đám thực tập sinh không tệ."

Tâm Giang Ninh trong nháy mắt lạnh một nửa, bởi vì nói lời của Bùi Quân Trạch, đánh giá Bạch Huyền không kém một chữ ở giai đoạn trước của tiểu thuyết.

Đáy mắt xẹt qua một tia đắng chát, sau khi kịch bản bắt đầu, Bùi Quân Trạch thật sự sẽ không bị ảnh hưởng sao.

Cậu ngồi dậy đưa tay ôm mặt Bùi Quân Trạch, ánh mắt cẩn thận vẽ ở trong lòng khuôn mặt thâm thúy của nam nhân, không cam tâm cứ như vậy mà chắp tay đem người yêu của mình cho người khác.

Đột nhiên quyết định, vậy thì thử một lần.

Nếu quả như thật sự phát triển theo kịch bản, cậu sẽ theo kế hoạch lúc đầu, rời khỏi Bùi Quân Trạch.

"Đẹp không?" Bùi Quân Trạch câu lên khóe môi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy phảng phất giống như lỗ đen hút hồn phách người.

Giang Ninh nở nụ cười, điềm nhiên nói: "Lão công của em đương nhiên là đẹp nhất nhất nhất nhất!"

Bùi Quân Trạch, đừng làm em thất vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net