Chương 49: Bị phát hiện đơn ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vé máy bay đã được đặt một ngày trước, bởi vì thời gian ra ngoài cũng không dài, Giang Ninh cũng không mang bao nhiêu thứ, chỉ đem theo một ít quần áo và giấy tờ cần thiết, nói vài câu với Trần thúc sau đó rời khỏi biệt thự, bắt một chiếc taxi đến sân bay.

Máy bay hạ cánh xuống một thành trấn ven biển xa xôi nhưng xinh đẹp ở phía Nam, đây là Giang Ning vô tình nhìn thấy trên mạng, đi vào đình viện nhỏ hướng ra biển mà cậu đã thuê trước đó, chủ thuê nhà là bà lão rất hòa ái hiền lành.

Thu dọn đồ đạc xong, Giang Ninh đeo túi xách đi quanh hàng rào bờ biển tản bộ, ngửi không khí trong lành mặn mà, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Kết quả không may chính là, cậu nhìn thấy tin nhắn Bùi Quân Trạch gửi sau khi hạ cánh, vừa định trả lời, kết quả bị một đứa trẻ lao tới từ phía sau đụng phải, cậu lảo đảo điện thoại liền từ trong tay rơi xuống, trơ mắt rơi vào trong biển.

"Xin lỗi, xin lỗi." Một vị đại tỷ trung niên thở hồng hộc chạy lên trước, một phát bắt được cậu bé, mắng: "Chạy cái gì mà chạy, đụng vào người ta cũng không xin lỗi."

Cậu bé cắn môi trông như sắp khóc.

Đại tỷ nhìn về phía Giang Ninh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó có chút co quắp hỏi: "Thực sự xin lỗi chàng trai, tiểu tử thúi này có đụng cậu bị thương hay không?"

Giang Ninh thở dài, nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Đại tỷ em không sao, chỉ là điện thoại bị đụng rớt xuống biển."

"Cái gì!?" Đại tỷ trừng to mắt, cúi đầu tức giận mắng cậu bé một trận.

Giang Ninh ở bên cạnh nhìn ngây người.

Đại tỷ mắng đủ rồi, ngượng ngùng nói với Giang Ninh: "Chị tìm dụng cụ giúp cậu vớt điện thoại, nếu hỏng chị sẽ bồi thường cho cậu."

Nơi này không sâu, cộng thêm phía dưới có đệm cát, nước biển cũng trong vắt, có thể miễn cưỡng thấy rõ điện thoại chìm ở phía dưới, chỉ cần dùng dụng cụ để vớt lên.

Giang Ninh lấy lại tinh thần, cũng không có từ chối đại tỷ trợ giúp, gật đầu nói: "Cảm ơn, vậy làm phiền."

"Không phiền không phiền, đều là tiểu tử thúi này gây họa, nên làm." Đại tỷ vội vàng khoát tay.

Đại tỷ là người địa phương, sống gần đây, tìm hàng xóm cho mượn dụng cụ sau đó đi vớt điện thoại lên. Giang Ninh cố gắng lắc nước bên trong ra, thử mấy lần nhưng vẫn không mở được.

Giang Ninh chỉ có thể mượn điện thoại của đại tỷ, vốn chỉ muốn gửi tin nhắn nói rõ một chút tình hình cho Bùi Quân Trạch, lại phát hiện cho đến bây giờ mình cũng không nhớ rõ số điện thoại của nam nhân.

Bình thường đều dùng vx trò chuyện video, căn bản không có đặc biệt đi nhớ số điện thoạ, hiện tại liền rất lúng túng.

Giang Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ đưa trả động còn cho người ta.

Bởi vì sợ quá muộn cửa hàng điện thoại sẽ đóng cửa, Giang Ninh không muốn lãng phí thời gian, nói điện thoại không đáng bao nhiêu tiền, mới để đại tỷ khăng khăng đồi bồi thường từ bỏ.

Hỏi đại tỷ cửa hàng gần nhất của hãng điện thoại di động này ở đâu, Giang Ninh gần như chạy tới đó.

Đến cửa hàng điện thoại di động, thợ sửa chữa mắt nhìn điện thoại, nói: "Sửa là có thể sửa, nhưng ngâm nước biển rất phiền phức, cần gửi về trụ sở, tối thiểu phải nửa tháng sau mới có thể sửa được."

"Vậy làm phiền." Giang Ninh nhẹ nhàng thở ra, có thể sửa là được, trong điện thoại vẫn còn vật rất quan trọng với cậu, cậu báo địa chỉ biệt thự,  đến lúc đó để bọn họ gửi tới đó.

Quẹt thẻ ngân hàng mua một chiếc điện thoại dự phòng mới, bởi vì thẻ điện thoại ngâm trong nước biển đã bị hỏng, cậu cũng chỉ có thể lại đổi một tấm thẻ điện thoại mới.

Sau khi trở lại tiểu viện, Giang Ninh ngồi phịch ở trên ghế, chẳng có mục đích nghĩ: Mình đã nói với Trần thúc muốn ra ngoài giải sầu, hẳn là không vấn đề gì đi?

Nghĩ như vậy, Giang Ninh cầm điện thoại kiểm tra chuyến bay gần nhất một hồi, phát hiện vé của hai ngày này đã hết, chỉ có chuyến bay đến thành phố H sẽ bay qua vào buổi chiều năm ngày sau, cậu không chút nghĩ ngợi liền mua vé.

Bởi vì lúc thu dọn đồ đạc có chút nóng nảy, quên mang theo chiếc máy tính bảng dùng để đăng nhập vx, dẫn đến Giang Ninh hiện tại lâm vào trạng thái không có cách nào liên hệ với Bùi Quân Trạch.

Giang Ninh nằm trên ghế, an tường nhắm mắt lại.

Nếu đã không liên lạc được, Giang Ninh dứt khoát thừa dịp mấy ngày nay chơi cho thoải mái, mỗi ngày đến giờ cơm ra ngoài tìm kiếm mỹ thực, ăn xong trở về viện làm cá ướp muối, ngẫu hứng sẽ đi dạo bờ biển, cuộc sống trôi qua cực kỳ thoải mái.

Chỉ là khi ngủ không quá quen thuộc, luôn cảm thấy quá lạnh lẽo. Mỗi khi lúc này Giang Ninh sẽ bắt đầu nhớ nhiệt độ cơ thể của Bùi Quân Trạch luôn cao hơn nhiệt độ cơ thể cậu, uốn trong ngực nam nhân ấm áp, dễ chịu đến khó tả.

Tuy nhiên, trong khi Giang Ninh đang sống tự do ở đây, biệt thự Bùi gia đã trở mặt.

Bùi Quân Trạch một thân âu phục màu đen cao cấp có chút dúm dó, hắn sắc mặt lạnh lùng đứng trong phòng ngủ, mắt kính có chút phản quang, nhìn phong trần mệt mỏi, giống như là mới từ bên ngoài gấp rút trở về không lâu.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy dưới mắt kính ảm đạm, phảng phất giống như vực thẳm nuốt chửng. Toàn thân nam nhân tản ra nôn nóng bất an, cực kỳ giống dã thú sắp phát cuồng, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Hai ngày, vẫn không thể liên hệ được với Giang Ninh.

Mặc dù trước khi đi Giang Ninh đã nói với Trần thúc muốn ra ngoài chơi một đoạn thời gian, cũng không có nói tỉ mỉ là đi chơi ở nơi nào.

Càng làm cho Bùi Quân Trạch không thể nào tiếp thu được và càng không hiểu chính là, tại sao Giang Ninh phải gạt hắn.

Bùi Quân Trạch mặt không thay đổi ngồi trên mép giường, không ai có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.

Chuông điện thoại di động vang lên, đánh vỡ tĩnh mịch.

"Alo."

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của trợ lý Lương: "Bùi tổng, đã tra được Giang thiếu gia ở nơi nào, địa chỉ tôi gửi qua vx cho ngài."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Bùi Quân Trạch ấn mở vx nhìn thấy trớn lý Lương gửi địa chỉ đến, ý vị không rõ "A" một tiếng.

Gọi một cuộc điện thoại, Bùi Quân Trạch ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn: "Chuẩn bị lộ trình đến thành phố J, càng nhanh càng tốt, không tiếc bất cứ giá nào."

"Vâng Bùi tổng."

Đứng lên, Bùi Quân Trạch vừa muốn cất bước ra ngoài, dư quang nghiêng mắt nhìn thấy ngăn kéo phía dưới của tủ đầu giường có một khe hở, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong còn đặt thưa gì đó, hắn vô thức thu hồi bước chân.

Bùi Quân Trạch không sử dụng ngăn kéo này và chưa bao giờ mở nó ra, người hầu trong nhà cũng sẽ không tùy ý mở ngăn kéo.

Ngồi xổm người xuống, Bùi Quân Trạch duỗi ra bàn tay thon dài trực tiếp mở ngăn kéo, khi nhìn thấy bốn chữ lớn "đơn xin ly hôn" in màu đen bắt mắt trên bìa trắng bên trong, nhanh chóng buông ra vài trang, lập tức cười lạnh thành tiếng.

Giấy trắng hóa thành vô số mảnh vỡ, như là bông tuyết bay tán loạn xuống đất. Một đôi giày da màu đen trực tiếp bước qua.

-

"Cốc —— Cốc ——"

Cửa tiểu viện bị gõ vang, Giang Ninh đang ngồi trên xích đu trong đình viện, ánh mắt từ điện thoại chuyển qua cửa sân, hơi nghi hoặc, hình như cậu không có gọi thức ăn ngoài thì phải?

Cất giọng hô: "Chờ một chút."

Mang dép, đi đến cửa sân trước mở ra, Giang Ninh không ngờ ngoài cửa lại là người không thể tưởng tượng được.

"Anh...... Sao anh biết em ở đây?" Giang Ninh trừng to mắt, độ cong khóe miệng không tự giác giương lên, đưa tay lôi kéo nam nhân vào cửa.

"Vào trước đi."

Bùi Quân Trạch thuận thế vào cửa, con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Giang Ninh. Giống như là sợ hù dọa người trước mắt, giọng nói êm dịu thấp giọng hỏi: "Sao hai ngày nay không liên lạc với anh?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net