Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+ Beta: Siêu

Tiệm cà phê vào buổi chiều không đông khách lắm, Cố Sơn Trạch ngồi bàn cạnh cửa sổ, khóe mắt để ý đến người đàn ông ngồi bàn bên cạnh.

Từ khi anh ngồi xuống, người này vẫn luôn nhìn trộm anh.

Anh không biết đối phương có ý gì nhưng nhìn trộm anh thì chắc chắn là có. Lúc cậu ta nhìn trộm, cô gái kiêu ngạo ngồi đối diện hùng hồn nói ra tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng, rõ ràng là đang miễn cưỡng hẹn hò.

Anh nhấp một ngụm latte lạnh, lắc nhẹ chiếc ly trong tay, đá viên va vào thành ly phát ra tiếng leng keng.

Như có quyết định gì đó, anh quay đầu lại, hốt nhiên đối diện với đôi đồng tử xinh đẹp lấp ló sau cặp kính cận mỏng kia. Nhìn nhau hai giây, đôi mắt cậu ta dời xuống eo và đũng quần của anh, kịch liệt đưa ám hiệu khác thường.

Anh cúi đầu nhìn xuống, áo sơ mi ban sáng vẫn sạch sẽ thẳng tắp, khóa cài thắt lưng đã cài nghiêm chỉnh đang phản xạ ánh sáng. Xuống một chút nữa... ngay chỗ đó quần vải gồ lên như núi non phập phồng.

"......"

Tuy nhiên, lúc anh ngẩng đầu lên, người đàn ông ngồi bàn kế bên đó đã đứng dậy đi tới quầy thu ngân. Bóng lưng cậu ta hơi gầy, mông lại đầy đặn, hai chân thon dài giấu trong ống quần dài màu xám đậm chỉ để lộ mắt cá chân trắng nõn. Theo từng bước đi, gót chân nhỏ kia thường xuyên lộ ra những mảng màu hồng phấn lúc ẩn lúc hiện.

Hương cà phê trong không khí đột nhiên nóng lên, tỏa ra làn hương dịu ngọt.

Cố Sơn Trạch kéo ghế dựa ra đi theo phía sau. Phát hiện có tiếng bước chân, người nọ quay đầu lại nhìn, cặp kính gọng bạc trên sống mũi trượt xuống một chút.

Nhìn gần lại, đôi mắt kia phảng phất sự xinh đẹp*. Góc mắt như mỏ chim yến mà đuôi mắt lại hình lá liễu, hướng ra phía ngoài vẽ ra một vòng phấn nhàn nhạt. Song trong tròng mắt lại rét lạnh đến lạ, như viên đá đen tuyền lạnh lẽo lặng lẽ tỏa ra cảm giác xa cách.

Nhìn nhau hai giây, người nọ đi tới thình lình khom lưng, duỗi tay tới bắt đầu mò mẫm tìm kiếm khóa quần anh.

Dù cách một lớp vải, Cố Sơn Trạch vẫn cảm nhận được cực kỳ rõ ràng đầu ngón tay lành lạnh kia như con rắn trơn trượt đang bò qua bò lại. Anh rùng mình một chút, cơ bắp cả người căng thẳng co rúm lại. Nhưng rất nhanh ai kia đã đứng lên, trên đầu ngón tay có thêm một con bọ rùa màu đỏ.

Bé bọ rùa run run dang rộng đôi cánh, cậu đưa ngón trỏ lên miệng thổi nhẹ một hơi, đôi môi bóng loáng như được quệt lên một lớp kẹo dẻo màu hồng nhạt.

Cố Sơn Trạch kịch liệt nuốt nước bọt, khóe môi gợi lên một nụ cười, "Chúng ta ngồi chung được chứ?"

Nghe tiếng nói chuyện dường như cuối cùng người kia cũng nhận ra sự tồn tại của anh, sau đó nhìn anh một cách xa lạ. Giọng nói phát ra như hóa thành gió xuân se lạnh đánh úp vào lồng ngực. Không cần tới nước tưới, mầm đào trong lòng cũng đã bất giác tự đâm chồi nảy lộc.

"Chờ lần sau nhé." Cậu ta đáp lại.

-

-

Trong bệnh viện trung tâm thành phố, ngày Thẩm Băng Châu xuất viện.

Người đến thăm bệnh rất nhiều, bên cạnh giường, ngay cửa phòng, trên tủ đầu giường đặt những đóa hoa hướng dương vàng rực rỡ, những đóa cẩm chướng hồng nhạt, thoạt trông chúng còn yếu ớt, đơn bạc hơn những người đang nằm trên giường bệnh.

Nam sinh đứng đầu hàng gần nhất lên tiếng: "Giáo sư Thẩm, thầy còn quay về trường học không?"

Bị dao phẫu thuật kim tiêm và thuốc men tra tấn bấy lâu, cả người Thẩm Băng Châu đã tróc mất mấy tầng da. Khuôn mặt vốn chẳng có bao lạng thịt ngày càng thêm hao mòn, mí mắt hằn rõ quầng thâm xám xịt lộ ra tinh thần sa sút, giống một bé mèo gầy yếu đói khát.

Cậu nghiêm mặt, dùng giọng nói lạnh lùng đáp lại: "Khi tình hình ổn định tôi sẽ quay về tiếp tục công tác, đề luận văn vẫn mở bình thường, nếu có gì không hiểu thì gửi mail cho tôi."

Phần lớn những người chen chúc trong phòng bệnh đều là sinh viên, nghe cậu nói thế bèn gật đầu, chúc vài lời tốt đẹp sau đó không quấy rầy cậu nữa.

Đám sinh viên vừa đi khỏi, bầu không khí tắc nghẽn bắt đầu lưu thông, cô gái ngồi chờ bên mép giường bệnh rốt cuộc cũng có cơ hội trò chuyện: "Chị nhờ Tiểu Dương đi làm thủ tục xuất viện rồi, hôm nay tới đón em về nhà."

Thẩm Băng Châu ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt uy nghiêm khi nãy hòa hoãn đôi chút, "Chị à, chị ở công ty bận rộn như vậy, không cần phải đích thân tới đón em đâu."

Thẩm Thần Sa thản nhiên cười, "Chị không tới đón em thì ai tới đón em đây? Chờ về đến nhà rồi phải nói dì Giang bồi bổ cho em mới được, gầy tới mức nào rồi."

Cậu miễn cưỡng mỉm cười, hạ thấp tầm mắt dời tới chiếc xe lăn mới tinh ngay cạnh giường. Đôi tay không tự chủ được siết chặt, khăn trải giường trắng toát chẳng mấy chốc đã hằn ra vài vết nhăn.

Cho tới tận giờ, cậu đã nằm trên giường bệnh được ba tháng. Ba tháng trước, cậu tới khu mỏ Altay(*) tìm tourmaline xanh(**), trượt chân rơi xuống hang núi có địa hình hiểm trở. Lúc cậu mở mắt ra lần nữa đã nằm ở đây, nghe nói suýt nữa đến mạng cũng chẳng còn.

(*) Dãy núi Altay, hay dãy núi Altai, là một dãy núi ở trung tâm châu Á, nằm trên khu vực biên giới Nga, Trung Quốc, Mông Cổ và Kazakhstan, và là thượng nguồn của các con sông lớn như Irtysh, Obi và Enisei. Phần kết thúc phía tây bắc của dãy núi là tọa độ 52° Bắc và trong khoảng 84-90° Đông (tại đây nó nối liền với dãy núi Sayan ở phía đông). Dãy núi này kéo dài về phía đông nam từ đây tới khu vực có tọa độ khoảng 45° Bắc 99° Đông, tại đây nó thấp dần và hòa trộn vào vùng cao nguyên của sa mạc Gobi.

Tên gọi của dãy núi trong tiếng Turk là Alytau hay Altay, trong đó Al có nghĩa là "vàng", tau là "núi"; trong tiếng Mông Cổ là Altain-ula, tức "dãy núi Vàng". Dãy núi này còn có tên gọi bản địa khác là Ek-tagh, Altai Mông Cổ, Đại Altai và Nam Altai.

Nơi đây có khu vực Các ngọn núi vàng của dãy Altay được công nhận là Di sản thế giới.

(**) Tourmaline xanh



Mạng sống được cứu lấy, nhưng hai chân đã không còn cảm giác chẳng khác gì đồ trang trí. Tương lai làm bạn với cậu e là chỉ có chiếc xe lăn lạnh băng kia.

Thấy được những cảm xúc của cậu, Thẩm Thần Sa xoa lưng nhẹ nhàng vỗ về "Châu Châu, em đừng đau lòng, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công. Sau này em vẫn có thể hồi phục, em cứ tự tin lên, tin lời bác sĩ nói nhé."

Ánh mắt Thẩm Băng Châu ảm đạm nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười, "Em không buồn phiền, chỉ là sau này không đi khai thác được, mất đi một thú vui rồi."

"Không đi được cũng không sao, không phải em thích thu thập khoáng thạch sao? Chỉ là tourmaline xanh thôi mà, chị thấy Gia Đức có một miếng nhìn rất đẹp đó, mấy ngày nữa chị đưa em đi xem nha."

Vấn đề không phải là tourmaline xanh, khai thác không có chuyện lần nào cũng có thu hoạch, nhưng vui ở quá trình tìm kiếm. Mà tóm lại là do cậu một lòng say mê mấy thứ đó, tìm thấy cũng coi như được an ủi chút ít. Cậu nhìn lên, từ trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia an tâm "Dạ được."

Thẩm Thần Sa nhẹ giọng nói: "Chị gọi Chu tiểu thư tới đây nhé, hai đứa cũng lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ?

Chu tiểu thư, vị hôn thê chỉ mới gặp mặt một lần duy nhất. Tia sáng mới bừng lên trong mắt Thẩm Băng Châu vụt tắt, "Chị đừng gọi, em thành ra thế này rồi chắc cô ấy không tiếp thu nổi đâu."

Hôn nhân với Chu gia chẳng qua chỉ vì mục đích thương mại. Đây là quyết định cuối cùng bất đắc dĩ phải đưa ra. Thẩm gia có việc cần người giúp đỡ, không dám chọc tới bên đó. Thẩm Băng Châu nằm viện ở đây suốt ba tháng trời vị hôn thê kia phòng bệnh cũng chưa thèm tới ngó một lần.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thần Sa trợn mắt, "Sợ cái gì? Nếu mà nó dám ghét em á thì cứ đem cái hợp đồng này ra hủy thẳng là được chứ gì, em bà đây không nhất quyết một hai phải cưới nó đâu nhá."

Mối hôn nhân này thật đúng là không thể không giải trừ, Thẩm Băng Châu biết cô đang tức um lên, vội cười một tiếng, "Chị à, em nói giỡn thôi, đây là liên hôn, em nghĩ cô ấy không tùy hứng làm bậy đâu."

- - -

Công ty trang sức thời thượng cao cấp Sơn Viễn.

Cửa thang máy mở ra, nhân viên nữ đứng bên ngoài lập tức rối rít, huých thực tập sinh đứng bên cạnh một cái, "Chào Tổng giám đốc Cố."

Cố Sơn Trạch khẽ gật đầu, khuôn mặt điển trai hơi tối lại, cất bước nhanh chóng rời đi. Bành Vũ đi theo phía sau mỉm cười nhìn họ.

Thực tập sinh ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, nhỏ giọng dò hỏi: "Là tổng giám đốc mới à?"

Nhân viên nữ che miệng nói: "Tổng giám đốc chỉ là tạm thời thôi, cậu ta là đại thiếu gia Sơn Viễn, là CEO đời kế tiếp. Chắc đang tới bộ phận trang sức kiểm tra, sau này trải qua không ít ngày an nhàn."

"Sao lại nói thế?"

"Tổng giám đốc Cố giỏi lắm, giành được cả giải thưởng Red Dot (*). Tôi từng xem qua triển lãm cá nhân của cậu ta rồi. Mấy kiểu thiết kế đó tùy ý đem một kiểu trưng ra đã ở mức thượng thừa, đem tới mười nơi khác nhau trưng bày cũng chẳng có vấn đề gì."

(*) Giải thưởng Thiết kế Red Dot là một giải thưởng thiết kế quốc tế của Đức do Red Dot GmbH & Co. KG trao tặng. Có các hạng mục giải thưởng dành cho thiết kế sản phẩm, thương hiệu và thiết kế truyền thông, và ý tưởng thiết kế. Kể từ năm 1955, các nhà thiết kế và nhà sản xuất có thể đăng ký giải thưởng, với những người chiến thắng sẽ được trao trong một buổi lễ hàng năm. Các sản phẩm đoạt giải được trưng bày trong số những người khác trong Bảo tàng Thiết kế Red Dot trong khuôn viên của Khu liên hợp công nghiệp mỏ than Zollverein lịch sử ở Essen. Bảo tàng Thiết kế Red Dot Essen, Bảo tàng Thiết kế Red Dot đầu tiên, được xây dựng vào năm 1997. Bảo tàng Thiết kế Red Dot thứ hai được xây dựng ở Singapore vào năm 2005. Giải thưởng Thiết kế Red Dot đã có hơn 15.500 bài dự thi từ 70 quốc gia vào năm 2014, và trong Riêng năm 2016, 1.559 Red Dots đã được trao giải, 102 trong số đó ở hạng mục "Best of the Best". Nó được coi là [ by whom? ] một trong những giải thưởng danh giá nhất trong ngành thiết kế.

Thực tập sinh chỗ hiểu chỗ không gật đầu, "Tôi thấy ảnh rất đẹp trai nha, nhìn còn trẻ tuổi nữa, vẫn còn độc thân đúng không?"

"Cũng trên 30 rồi, khuyên cô đừng có mơ tưởng." Nhân viên nữ nhỏ giọng, "Nghe nói là gay, hơn nữa còn là tay lão luyện."

Trong giờ nghỉ trưa hầu hết nhân viên trong bộ phận đều không có mặt tại nơi làm việc của họ. Cố Sơn Trạch bước nhanh qua công khu, đi vào văn phòng Tổng giám đốc đã được tân trang. Qua khỏi bộ sofa mới tinh và bàn làm việc nửa hình tròn, mở ra cánh cửa ngăn tư liệu bên giá trái. Bên trong là một gian xưởng tư nhân, trên bàn làm việc có một khung xương bạch kim cao chừng 1 mét vẫn đang trong trạng thái bán thành phẩm, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một đôi cánh.

Bành Vũ chậm rì rì theo vào, lải nhải kể chuyện phiếm: "Mày nghe nói gì chưa? Thẩm tổng bên Vạn Thịnh cùng đường kín lối đang chuẩn bị bán em trai kìa."

Cố Sơn Trạch bật điều hòa, theo thói quen xả lỏng cà vạt, trên bàn tay gân cốt nổi rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn ban chỉ (*). Theo động tác, viên ruby đỏ đính trên đó phản chiếu một ngôi sao sáu cánh. Anh thuận miệng hỏi lại một câu: "Cô ta có em trai à?"

(*) Nhẫn ban chỉ:

"Tao cũng mới biết được, hình như định 'gả' cho đại tiểu thư nhà nọ dựa vào ngọc phỉ thúy (*) lập nghiệp. Không phải tao kì thị nhà giàu mới nổi đâu nhưng cái cô tiểu thư họ Chu kia thực sự rất thú vị, mấy ngày trước cổ tán tỉnh tao đấy. À còn hỏi chi bao nhiêu tiền thì bao được tao"

(*) Ngọc phỉ thúy

Này là loại Phỉ Thúy Lão Khanh nha, tui cũm có 1 cái vòng y vậy á, xinh lắm:>

Bành Vũ là anh em chơi với anh từ nhỏ tới lớn, thoạt nhìn cà lơ phất phơ nhưng cũng là thiếu gia nhà giàu, từ trước đến nay chỉ có chuyện cậu ta bao người khác. Cố Sơn Trạch nhướng mày, "Vậy mày trả lời cổ thế nào?"

"Còn trả lời sao nữa? Tao nói tao là người tình của Cố đại thiếu gia cho cổ biết khó mà lui."

Cố Sơn Trạch lạnh mặt, "Mày làm tao bị người ta ghê tởm rồi."

Đối phương cười cười, biết thức thời thay đổi đề tài, "Em trai của Thẩm tổng kia tội nghiệp lắm, nghe đâu đi với bạn tới Tân Cương tìm khoáng thạch, ai dè té một phát phế luôn, nguy cơ nửa đời còn lại phải ngồi xe lăn."

Cố Sơn Trạch xoay cái bệ dưới bán thành phẩm, ngắm nghĩa mấy viên kim cương đính trên đôi cánh, thờ ơ nói: "Trước tiên chúc mừng Chu tiểu thư, kết hôn còn phải tự giải quyết."

Bành Vũ tặc lưỡi, "Mày cũng quá thiếu thốn rồi. Nói thật phụ nữ như Thẩm Thần Sa một mình vận hành Vạn Thịnh nhiều năm như vậy đến bây giờ còn chưa chịu gả. Mày thì đáng khen rồi, quăng ra một phần cổ đông theo kế hoạch ép phía người ta liên hôn với nhà giàu mới nổi."

Chốn thương trường xưa nay đều vậy. Cố Sơn Trạch mặt không chút cảm xúc, "Cá lớn nuốt cá bé thôi, người tao nhờ mày hỏi thăm thế nào rồi?"

Bành Vũ lắc đầu nói: "Không có ảnh, mày coi tao là cảnh sát à? Mày tả có mấy câu tao biết đi đâu trong biển người hốt người đẹp lạnh lùng đó về cho mày?"

Cố Sơn Trạch tay dừng lại động tác, tầm mắt đặt lên chỗ mà đôi tay thiên sứ nâng vật trang trí. Theo dự tính nơi đó vốn nên nâng lên một viên sapphire (*) tượng trưng cho những giọt nước mắt. Mỗi khi làm tới bước này trước mắt luôn hiện lên người đẹp gặp trong tiệm cà phê hôm nọ.

(*) Sapphire:

Sapphire quá đẹp đẽ quá quý giá. Thế nhưng khí chất của người nọ càng giống một loại khoáng vật tương tự như băng hoặc tuyết, độ cứng thấp hơn và màu nhạt hơn. Tuy lẫn trong đám đông không dễ nhìn thấy, song một khi người kia chú ý đến sự tồn tại của anh, ánh mắt và tâm tư của anh chẳng có biện pháp nào dứt ra khỏi người đó.

Xem điệu bộ hồn bay phách lạc của anh, Bành Vũ cười trêu chọc: " Nè đừng nói là mày lỡ yêu người ta rồi nha?"

Cố Sơn Trạch lấy lại tinh thần, ngữ điệu khinh thường: "Tao chỉ muốn ngủ với cậu ta. Cậu ta trêu chọc tao trước, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm chứ?"

Bành Vũ bĩu môi, "Thôi bỏ đi, cậu ta đối với mày chắc không có ý kia đâu, bằng không sao đến phương thức liên lạc cũng không thèm để lại cho mày? Chỉ mà một người đẹp lạnh lùng thôi, thiếu gì người thay thế được, à mà ——" cậu ta dừng một chút, "Em trai Thẩm tổng tao mới kể với mày cũng khá giống với hình tượng người đẹp lạnh lùng mà mày miêu tả đó."

"Tiếc là bị tật, chẳng thử được nhiều tư thế. Chơi không vui." Cố Sơn Trạch lạnh lùng cười nhạo, "Cho dù tìm người thay thế, tao cũng không tới mức phải làm khó một người tàn tật."

Bành Vũ duỗi tay, "Không có cách thì thôi, rảnh rỗi tao giới thiệu cho mày vài người mới." Cậu ta chỉ chỉ bán thành phẩm trên bàn, "Cố thiếu gia chọn được thứ phù hợp chưa? Định dùng loại đá quý gì đây?"

Quay lại vấn đề chính, Cố Sơn Trạch lâm vào trầm mặc. Tác phẩm vốn có thể hoàn thành từ sớm nhưng chỉ vì viên ngọc mà kẹt hơn ba tháng.

Thấy có vẻ khó xử, Bành Vũ vỗ vai anh, "Gần đây Gia Đức có một miếng tourmaline xanh lam khá hiếm, tới đó xem thử không?"

Tourmaline xanh không đậm màu bằng sapphire song xác thực cách cái cảm giác mà anh theo đuổi không xa. Cố Sơn Trạch xoay nhẹ nhẫn ban chỉ suy nghĩ: "Để tao nghĩ lại."

Bành Vũ thấp giọng chen ngang, "Khỏi nghĩ đi, tới đó xem tận mắt rồi biết."

Siêu: *gốc là "tú khí" nma tui không nhớ cụm này chỉ gì nên để thành xinh đẹp cho dễ hiểu. Tuy nhiên đổi thành như vậy người đẹp của chúng ta mất đi một chút khí chất thanh lãnh rùi:"> ai biết thì SOS tui nhó, chia chìa.

j4f: Sau này con cháu Cố gia, Thẩm gia được nghe sự tích "Nhà thiết kế Cố lần đầu gặp giáo sư Thẩm quên kéo khóa quần."=)))))))))

Cám ơn sự ủng hộ của mọi người nha <3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net