Chương 40: Phó bản 3 - Âm hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Phó bản 3 – Âm hôn.

Edit: Meii

Lần thứ hoàn thành phó bản xong trở lại nơi này, tâm tình Lục Tây đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn hàng chữ đỏ như máu trên màn hình, cậu theo bản năng sờ sờ lên ngón tay mình, dường như nơi đó vẫn còn độ ấm từ tay Thẩm Phạn.

Chờ đến khi hàng chứ kia biến mất, trong màn hình hiện lên tiếng kèn Xô Na (1) ê ê a a truyền đến từ nơi xa xăm, điệu kèn du dương uyển truyển, hòa cùng tiếng chiêng trống sáo nhị, nghe có vẻ rất nhộn nhịp vui mừng.

(1)Kèn Xô Na:

Rõ ràng đây là tiếng nhạc mừng đám cưới, nhưng trên màn hình, tiền giấy trắng bay đầy trời, dưới ánh trăng trắng bệch, một cỗ quan tài đỏ rực quấn lụa hoa trắng được một đoàn người khiêng lên đi chậm rãi.

Những người này mặc một bộ áo ngắn đỏ tươi, chân đi cà kheo, trên má dán hai miếng giấy hồng, thân thể lung lay như cỏ lau trong gió.

Hình ảnh trước mắt như được dùng hiệu ứng 4D, rõ ràng Lục Tây đang đứng trước màn hình, thế nhưng khi đoàn ngoài khiêng quan tài kia đi qua cậu, cậu lại có cảm giác bọn họ cũng liếc qua mình rồi đi tiếp.

Ngay khi chiếc quan tài kia bị khiêng đến trước mặt Lục Tây, một cái tay khô gầy bỗng vươn từ khe hở giữa nắp quan tài ra.

Cho dù Lục Tây đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà run lên, cũng mau hình ảnh đó chỉ dừng lại ở đó rồi yên lặng.

Nhìn những người trang điểm kỳ lạ kia, có lẽ phó bản sắp tới sẽ có bối cảnh ở cổ đại, hơn nữa còn có yếu tố âm hôn, có khi còn có xác chết vùng dậy, nhiệm vụ lần này có khả năng là liên quan đến quỷ quái tà ma đây.

Lục Tây thở dài, nhìn phần giới thiệu phó bản trên màn hình.

【Dưới chân núi Thương Lan dạo này thường xuất hiện những việc lạ, quan phủ các nơi đều nhận được tin báo có người mất tích. Bạn cùng huynh đệ đồng môn theo sư phụ xuống núi vì dân trừ hại, chẳng mấy chốc đã đến Bạch Nguyệt Thành. Nhưng đứng dưới cổng thành cũ Bạch Nguyệt Thành, theo hướng chỉ của la bàn, lại chỉ có một đoàn đón dâu nâng quan tài vào đêm khuya. Theo bạn, thứ trong quan tài là gì đây....】

【Thẻ thân phận người chơi】: Mạnh Dư Huyền

【Thân phận】: Đệ tử Quy Mộng Tông.

【Thuộc tính】: Bằng mặt không bằng lòng, lạnh nhạt ích kỷ, ỷ vào việc tông chủ Tống Thành Ngọc thích mình mà muốn làm gì thì làm.

【Chỉ số cặn bã】: 2 sao.

【Chỉ số nguy hiểm】: 3 sao.

【Phần thưởng đạt được】:

<Vong Tình Thủy>: số lượng 1, có thể quên hết mọi cảm xúc hỉ lộ ái ố trước đây.

<Sinh Cơ Hoàn>: số lương 1, tái tạo lại xương cốt đã bị hoại tử.

<Tẩy Tủy Đan>: số lương 1, vũ hoán gân cốt, phối hợp cùng Rết Cổ Nam Cương có thể giải được vạn độc.

【Đạo cụ】: Rìu hung khí.

【Nhiệm vụ của người chơi】:

【Nhiệm vụ 1】: Điều tra xem đoàn đón dâu khiêng quan tài kia đi về hướng nào.

【Nhiệm vụ 2】: Rời khỏi Bạch Cốt Thành vào đêm trăng tròn.

【Nhiệm vụ 3】: Tìm ra thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

【Hệ thống thông báo: Phó bản sẽ tự động chỉ định đối tượng của độ thiện cảm, người chơi hãy chú ý quan sát. Sau khi đếm ngược 120 giây kết thúc, người chơi sẽ được đưa đến phó bản 3, người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.】

Lục Tây đã quen với cái kiểu tốc chiến tốc thắng này của hệ thống rồi, cho dù phòng chơi game có đóng cửa cũng không chịu cho người chơi cơ hội thở dốc nữa.

Cậu nhìn 3 lọ thuốc khác màu kì lạ kia, không khỏi cảm thấy hứng thú với phó bản sắp tới này.

Mọi người nhìn mấy cái tên này xem, Vong Tình Thủy, Sinh Cơ Hoàn, Tẩy Tủy Đan, vừa nghe là thấy sặc mùi tu tiên rồi, chỉ là công dụng có hơi kỳ quái, đặc biệt là cái Tẩy Tủy Đan kia, còn cố ý nhắc cậu phải dùng với trăm cổ (ý ở đây là cổ trùng) gì đó là có thể giải được vạn độc.

Chẳng lẽ, trong phó bản này cậu có khả năng bị trùng độc nguy hiểm sao?

Hơn nữa, độ nguy hiểm ở phó bản này đã tăng lên 3 sao, có nghĩ là phía trước có một tên biến thái cuồng sát còn đáng sợ hơn cả ác quỷ đang đợi cậu sao...

Hơn nữa đối tượng mục tiêu lần này, nghĩ đến đây khóe miệng Lục Tây hơi nhếch lên, ngay cả cười cũng cười đến vô lực.

Chết tiệt.

Mỗi lần đều vừa mới thích xong lại phải chia ly, yêu đương với người trong sách thật là quá mệt mỏi mà.

Lần này, cậu phải duy trì khoảng cách với đối tượng mục tiêu mới được, bằng không thất tình nhiều như thế, sớm hay muộn cậu cũng điên trước khi thoát khỏi trò chơi này mất.

Sau khi đếm ngược kết thúc, tầm nhìn trước mắt dần sáng lên, nhìn sương mù lượn lờ xung quanh, Lục Tây suýt nữa đã cho rằng mình đã lạc vào Tiên Giới.

Cậu đang đứng ở trước cửa nhà ăn, ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi ba chữ "Quy Mộng Tông" lớn trước mắt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người phía sau đâm sầm vào khiến cả người chao đảo.

Người phía sau đang ôm chậu cơm ngẩng đầu lên thấy là Lục Tây, vẻ xin lỗi trên mặt biến mất ngay lập tức, ngược lại còn "hừ" một tiếng khinh thường, cố tình kéo dài âm điệu nói: "Ui cha, xin lỗi Mạnh sư đệ nha, vừa rồi ta không thấy có người đứng ở giữa đường như thế."

Người đó nhấn mạnh chữ "người" đó, như thể người đó không phải là người vậy.

Nói xong, không đợi Lục Tây đáp trả, người kia đã thẳng lưng ôm chậu cơm vào nhà ăn, hô lớn: "Ăn cơm ăn cơm! Ai ăn sau cùng rửa bát nha!"

Lục Tây xoa xoa cánh tay đau ê ẩm của mình, lại nhìn bóng dáng cao lớn của người vừa rồi, cậu có chút khó hiểu, ừ thì ở phó bản nào cậu cũng có thân phận là một tên cặn bã, nhưng đến NPC qua đường cũng ghét cậu như vậy thì đúng là lần đầu gặp.

Nghe tiếng ồn ào trong nhà ăn, Lục Tây cũng nhanh chóng bước vào, tuy rằng vừa bị người ta mắng xong lại đi vào ăn cùng có chút xấu hổ, nhưng Lục Tây không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ cậu đang rất đói, tầm này, thể diện đặt trước đồ ăn thì không đáng một đồng.

Thế nhưng, khi cậu vừa vào nhà ăn, đi đến cạnh bàn vừa định đặt mông ngồi xuống, lại có một người khác đoạt lấy cái ghế của cậu, sau đó giả vờ đang gắp đồ ăn, lắc mông đẩy cậu ra khỏi chỗ đó. Năm lần bảy lượt đều bị đối xử như vậy khiến Lục Tây khá tức giận, mãi cho đến khi một thân ảnh mặc đồ trắng như tuyết tiến vào cửa, những người kia mới thu liễm lại hành động của mình, nhanh chóng ngồi vào vị trí.

Lục Tây cũng nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Sư phụ!"

Tráng hán kia lập tức ân cần bưng một bát cơm có ngọn đặt ở vị trí chủ tọa, cười ngây ngô: "Đây là gạo Hương mới thu hoạch mùa thu năm nay, vừa mềm vừa ngon, con nấu cơm ngửi mùi thôi mà đã thèm đến chảy cả nước miếng, sư phụ mau nhân lúc còn nóng nếm thử đi ạ."

Nghe tráng hán kia miêu tả, Lục Tây lại cúi đầu nhìn bát cơm của mình, không khỏi nghi hoặc mà nhăn mi lại.

Đây không phải chỉ là một bát cơm bình thường sao? Chẳng lẽ nơi này thiếu thốn đến nỗi ngay cả gạo cũng coi là một món ăn trân quý?

Lục Tây bê bát cơm của mình lên, giả vờ ăn cơm, vừa ăn vừa trộm ngắm nhìn vị sư phụ kia một cái. Lúc nãy khi người đó vào cửa, cậu chỉ mãi nghĩ đến việc ăn cơm nên chỉ thấy thoáng qua thôi, chỉ biết trên người người đó có một mùi hương rất thơm, không ngờ vừa nhấc mắt lên lại vừa lúc đối diện với y, hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của cậu không khỏi hơi dừng lại một chút.

Tiên phong đạo cốt, phiên nhược kinh hồng, mỗi tấc cơ tấc xương đều như được khắc trên ngọc, đặc biệt là đôi mắt đạm mạc kia, tưởng chừng như một hồ nước lạnh, không gợn một chút sóng, không nhiễm chút bụi trần.

Vừa nhìn đã biết người này chính là một vị tu sĩ đầy hứa hẹn, có thể dễ dàng phi thăng thành tiên trong sách, quay đầu nhìn những người bên cạnh đang tranh nhau thức ăn cùng đồ ăn, phàm phu tục tử như vậy, hoàn toàn không cùng cấp bậc với người kia.

Không thể không nói, đều là đàn ông với nhau, ở cùng một người như vậy, Lục Tây cũng có chút tự thấy xấu hổ.

Nhưng vị sư phụ mỹ nam tiên phong đạo cốt lại không có mấy hứng thú với bát cơm được tả như một món ăn trân quý kia, ngược lại, y lại nhìn Lục Tây đang ăn uống thoải mái không chớp mắt, ánh mắt cố chấp như một sợi dây thép chọc vào dây thần kinh của cậu.

Thật ra, cậu bị nhìn chằm chằm thế cũng không sao, nhưng mà tầm mắt của y dừng lại trên người cậu lại khiến những sư huynh sư đệ khác trên bàn cơm quay đầu nhìn cậu chăm chú.

Lục Tây cố nhai nốt miếng cơm trong miệng, gian nan nuốt xuống xong, ngẩng đầu căng da nói: "Sư phụ."

Không ngờ Tống Thành Ngọc chỉ hỏi cậu: "Ăn no chưa?"

Lục Tây hơi nghẹn lại, khó khăn nói: "Chưa no lắm ạ, chỉ là ăn cơm có chút nghẹn thôi."

Tống Thành Ngọc giơ tay phẩy một cái, món mặn duy nhất trên bàn lập tức bắn về phía cậu.

Vì thế, dưới ánh nhìn hâm mộ có, ghen tị có của các sư huynh sư đệ, Lục Tây run tay gắp một miếng thịt ba chỉ kho tàu lên, nhưng cậu không tự ăn mà gắp cho sư đệ gầy yếu ngồi cạnh mình, gắp xong còn vỗ vỗ lưng đứa trẻ đó.

Lục Tây: "Ăn nhiều một chút, sư phụ thấy đệ ngượng ngùng không dám gắp đồ ăn nên mới bảo ta gắp hộ đệ đó, về sau muốn ăn gì thì tự đứng lên gắp ăn biết chưa. Ở đây không có người ngoài, toàn huynh đệ nhà mình cả, đệ lo cái gì."

Đứa trẻ này chỉ tầm 12, 13 tuổi, có lẽ được sinh ra trong một gia đình nghèo khó nên nhìn vừa đen vừa gầy, hai cánh tay gầy như que củi vậy.

Cậu bé nhìn miếng thịt trong bát mình, âm thầm nuốt nước miếng, dưới sự thúc giục của Lục Tây, nhóc mới cầm đũa lên gắp miếng thịt đưa lên miệng, một ngụm liền ăn hết cả miếng thịt.

Những sư huynh sư đệ xung quanh cũng thèm chảy nước miếng, nhưng bọn họ ngại vươn đũa ra chỗ Lục Tây, chỉ có thể oán niệm trong lòng mà ăn cơm rau. Tên nhóc Mạnh Dư Huyền này đúng là bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối rữa, còn biết dùng thủ đoạn lấy lòng sư phụ nữa chứ!

Tống Thành Ngọc ngồi ở đối diện nhìn thấy hành động của Lục Tây, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu thoáng qua.

Thực ra, hành động vừa rồi của Lục Tây cũng là một phép thử những người xung quanh, hệ thống nói phó bản sẽ tự chỉ định đối tượng mục tiêu, vừa rồi cậu đã làm một hành động khác thường như vậy, nhưng hệ thống lại không có bất cứ thông báo nào cả, điều đó có nghĩa là đối tượng mục tiêu của cậu không có mặt ở đây.

Vốn dĩ, cậu còn hy vọng đó là Tống Thành Ngọc, đáng tiếc là không phải. Hơn nữa, cậu cũng cảm giác đối tượng của cậu không ngồi đây, dù sao thì trên người Kinh Đường và Thẩm Phạn trước đó đều tỏa ra một khí chất làm người ta sợ hãi mà.

Mà Tống Thành Ngọc tiên phong đạo cốt trước mắt, tuy giá trị nhan sắc khá cao, nhưng lại không hề có khí chất đáng sợ kia.

Đối tượng mục tiêu không thể là một người bình thường được.

Nội tâm Lục Tây thở dài một tiếng, không ngờ trong phó bản này, tự cậu phải đi kiếm đối tượng mục tiêu đó, khó quá đi mà.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng qua khạc khạc, Lục Tây quay đầu liền thấy một con quạ đen lao vào cửa sổ, nó lao như một mũi tên bắn thẳng vào giữa bàn cơm, khiến đồ ăn bắn tung tóe hỗn độn, đám đệ tự luống cuống tay chân bắt lấy quạ đen, lại bị Tống Thành Ngọc quát một tiếng.

Tống Thành Ngọc: "Thả nó ra!"

Tất cả mọi người im lặng lại, mới phát hiện con quạ đen đã thu cánh lại, dưới chân nó đang quắp một cái tay người đã khô quắt! Ngón tay trên bàn tay còn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng thanh ngọc xanh biếc.

Không khí yên lặng chỉ được một lát, bỗng có người khóc rống lên: "Đây là nhẫn ban chỉ của sư thúc mà!"

"Đừng nói linh tinh, nhẫn ban chỉ của sư phụ sao lại ở trên đó được!"

"Cái tay kia chỉ sợ cũng là của sư..."

"Không có khả năng! Tu vi của sư thúc rất cao, làm sao mà....."

Người kia không nói được hết cậu, rốt cuộc thì sự thật đã bày ra trước mắt, chỉ sợ đây chính là bàn tay của sư thúc, chỉ sợ chủ nhân của chiếc nhẫn ban chỉ này đã gặp bất trắc rồi.

Tống Thành Ngọc đưa mắt ra hiệu cho Lục Tây, Lục Tây nhanh chóng đi đến gần quạ đen, nhẹ nhàng gỡ cái tay từ chân quạ đen rồi đưa đến trước mặt y.

Tống Thành Ngọc dùng tay gõ lên mu bàn tay chiếc tay khô kia, bàn tay khô đang nắm chặt bỗng chậm rãi mở ra, một ánh sáng vàng chói mắt từ khe hở ngón tay chiếu ra ngoài.

Tất cả mọi người tập trung nhìn vào lòng bàn tay đó, chỉ thấy trong đó có một hàng chữ nhỏ: "Mau đến Bạch Nguyệt Thanh cứu viện!"

Sau khi ánh sáng vàng tắt dần, toàn bộ bàn tay khô bỗng hóa thành màu đen sì như một cục đá đã bị treo trong gió lâu ngày, một làn gió thổi qua khiến cả bàn tay đó hóa thành bột mịn phiêu tán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net