Chương 46: Phó bản 3 - Bạch "Cốt" Thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Phó bản 3 – Bạch "Cốt" Thành.

Edit: Meii

Lúc nãy khi nhìn từ xa, Lục Tây mờ hồ cảm giác thấy những bộ xương kia đang cuộn tròn tay chân lại, như những đám san hô trong bóng tối đang chuyển động, nhưng khi cậu giơ ngọn nến trong tay lên tiến lại gần, bức tường đầu lâu kia bỗng ầm ầm sập xuống, khiến cậu không kịp tránh ra.

Nhìn đám tro cốt rơi xuống chân mình Lục Tây hơi giật mình mà lùi lại một bước, không ngờ cậu vừa mới lùi lại đã va phải người phía sau.

Lục Tây quay đầu lại nhìn Sướng Vãn một cái, không nói gì, chỉ cầm ngọn nến sang hướng khác.

Sướng Vãn phía sau lại mở miệng nói: "Đụng vào người ta mà không nói xin lỗi, đây là bài học tiếp theo sư phụ muốn dạy đệ tử sao?"

Lục Tây hỏi lại: "Vậy ngươi là người sao?"

Sướng Vãn: "Không phải người thì thích đâm thì đâm à?"

Lục Tây: "Không phải người thì không có cảm giác đau đớn, đâm với không đâm cũng chẳng khác gì nhau. Hơn nữa, là do ngươi đi theo đuôi ta, cách ta gần như vậy lại không gây ra tiếng động gì, làm sao ta biết ngươi ở ngay đằng sau chứ?"

Lúc này độ thiện cảm đã là -500 rồi, Lục Tây căn bản đã không còn chút hy vọng gì về việc cố gắng tăng độ thiện cảm nữa. Thôi thì cứ làm theo tự nhiên đi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là giải quyết những nhiệm vụ chính, không thể lẫn lộn đầu đuôi được.

Lúc này, bọn họ đã theo quan tài đi vào trong Bạch Nguyệt Thành, nhưng vì trên đường có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên dù mới đi được nửa đường, bọn họ đã ngã khỏi quan tài. Bây giờ đang ở đâu cậu cũng không rõ, hơn nữa xung quanh không hề có bất cứ vật sống nào, chỉ có một làn sương xám xịt mà thôi.

Thế nhưng, bọn họ vẫn cầm la bàn trên tay để dẫn đường cho Tống Thành Ngọc bên ngoài, có lẽ chỉ một lúc nữa thôi, đệ tử của Quy Mộng Tông sẽ đuổi đến. Trước đó, cậu cứ nhìn xung quanh xem có thể tìm được manh mối gì không.

Lục Tây đi phía trước, Sướng Vãn vẫn đi theo phía sau, tuy cậu không biết hắn muốn làm gì, nhưng chỉ cần hắn không phá cậu, thì cứ kệ hắn muốn đi theo cũng được.

Cậu đi xuyên qua con đường chất đầy xương trắng đến giữa cửa thành, mới phát hiện trước cửa thành có một tế đàn lớn cao ba trượng, xung quanh còn chất đầy những vò rượu khô cạn cùng những đĩa vàng bát bạc đựng đồ ăn, trên cột cờ của tế đàn còn treo một dải lụa ngũ sắc rách nát.

Trên tấm lụa có hình vẽ của một con vật vừa giống con sâu lại vừa giống con rết, nhưng đầu nó lại quá tròn, giữa đầu và thân còn có một đoạn cổ mảnh khảnh làm cho hình ảnh lại càng thêm quỷ dị.

Lục Tây đi qua hàng rào đã mục nát, nhảy lên tế đàn, liền phát hiện trên tế đàn có một bộ hài cốt mặc đồ màu trắng, trên áo khoác còn có hình bát quái rất lớn, nhìn qua có lẽ đây là một vị thuật sĩ. Nhưng tay của bộ hài cốt lại chỉ về một chiếc giếng cạn phía trước, như thể đang muốn nói với cậu điều gì đó.

Lục Tây đứng cạnh chiếc giếng cạn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Tại sao vị thuật sĩ kia lại chỉ vào cái giếng này.

Hơn nữa, nhìn chiếc giếng này có vẻ như sâu không thấy đáy, ngọn nến chiếu vào cũng không thấy tia sáng nào, như thể bóng tối dưới miệng giếng đã nuốt mất ánh sáng rồi.

Lục Tây đi quanh giếng vài vòng, cuối cùng từ bỏ chuyện thăm dò chiếc giếng, dù sao thì bây giờ cậu cũng không có người hỗ trợ, còn tên Sướng Vãn kia thì khỏi nói, chẳng may cậu gặp chuyện không may có khi hắn còn vui mừng không thôi chứ hắn cứu cậu mới là lạ.

Lục Tây đứng ở lan can, chuẩn bị nhảy xuống khỏi tế đàn, bỗng phía trước có một bóng người chợt lóe qua, Lục Tây theo bản năng hô lên với Sướng Vãn: "Ngươi xem, hình như bên kia có người."

Thế nhưng Sướng Vãn không những không quay đầu lại, còn cười lạnh một tiếng: "Có người hay không thì liên quan gì đến ta?"

Tầm mắt Lục Tây đảo qua hắn, khóe miệng hơi sụp xuống, cậu vòng qua lan can nhảy xuống khỏi tế đàn, đi vòng qua bên người Sướng Vãn: "Đúng là không liên quan đến ngươi, nếu người không muốn đi theo ta thì mau đi nói với tông chủ là ngươi muốn theo y đi. Đừng tỏ vẻ phải nhẫn nhục phụ trọng khi làm đồ đệ của ta như vậy, ta cũng có vui vẻ khi làm sư phụ của ngươi đâu?"

Khi hai người sắp lướt qua nhau, Sướng Vãn đột nhiên bắt lấy cánh tay cậu, đôi mắt trong bóng tối như ẩn như hiện sự khát máu: "Ta nói rồi, còn nói những lời dư thừa thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi đấy."

Bị hắn túm lấy tay, Lục Tây nhíu mi tránh thoát bàn tay của hắn, vết thương trên ngực vừa nãy bị hắn đánh trước ngực cũng ẩn ẩn đau lên. Lần này, Lục Tây thực sự tức giận, so với Thẩm Phạn và Kinh Đường lúc trước, uy rằng ban đầu bọn họ đều rất khó để làm thân, nhưng cũng chưa bao giờ đáng ghét như vậy.

Lục Tây cười khẩy một tiếng, mở miệng: "Đây này, ngươi cắt đi, đến mà cắt hay giết ta luôn đi này, rồi sau đó lại giả vờ đáng thương trước mặt Tống Thành Ngọc. Có giỏi thì người cũng bảo y là nếu y dám từ chối ngươi thì ngươi cũng cắt lưỡi của y đi ấy. Chứ người chút giận lên ta làm gì chứ? Nghĩ rằng ta sợ chết nên không dám làm trái ý ngươi, định hành hạ ta cho vui chứ gì?"

Con ngươi của Sướng Vãn đã biến thành màu đỏ như máu: "Ngươi cho rằng ta không dám sao?"

Lục Tây: "Không có gì là dám hay không ở đây cả, ta nói như vậy cũng phải là kích ngươi, chỉ là nghĩ cho ngươi thôi. Ngươi thích ai cũng được, ngươi có muốn thổ lộ với người đó hay không cũng tùy người, nhưng chỉ biết trút giận lên người khác thì chứng tỏ ngươi vô dụng."

Sướng Vãn ngay lập tức bóp chặt cổ cậu, năm ngón tay càng ngày càng siết chặt, sát ý trong mắt vô cùng rõ ràng, nhưng ngay khi Lục Tây sắp tắt thở hắn mới buông tay ra.

Lục Tây che ngực lại, yết hầu cậu vừa nóng vừa đau, cậu khẽ hít sâu một hơi, đầu bắt đầu ong lên.

Cậu thừa nhận vừa rồi mình nói như vậy có chút lỗ mãng, dù sao thì độ thiện cảm của tên kia với cậu đang rất thấp, lúc này lại nói mấy lời như xát muối vào tim như vậy thật đúng là tự tìm đường chết mà.

Nhưng tên này thật sự làm cậu tức giận mà! Vừa nãy hắn đánh cậu một chưởng khiến trong miệng cậu đẩy lên một ngụm máu tươi, chỉ là cậu cố gắng nuốt xuống nên mới không nhổ ra thôi, chỉ là chạm môi một chút thôi mà, lúc đó tức giận rồi thì lúc sau cũng nên bình tĩnh lại đi chứ?

Hơn nữa, cậu cũng có cố ý đâu, thế mà hắn đã thấy cậu ngã không dậy nổi, còn đến đá thêm một cái nữa chứ.

Cứ như thế mà cậu còn mặt dày tiến đến muốn tăng độ thiện cảm thì cậu quá tiện rồi.

Thậm chí, Lục Tây quyết định trước khi hắn xin lỗi cậu, cậu sẽ không thèm để ý đến hắn nữa. Nhưng mà đợi Sướng Vãn xin lỗi thì có lẽ đợi trời nhỏ cơn mưa máu còn dễ hơn....

Tên nhóc này không ngạo kiều như Kinh Đường, cũng không phải kiểu trì độn trong chuyện tình cảm như Thẩm Phạn, mà là vô nhân tính!

Từ trong xương cốt đã hư đến mức khiến người khác giận sôi, không khác gì một Hỗn Thế Ma Vương cả!

Xin hỏi, làm cách nào để đả động một tên nhóc vô nhân tính? Chỉ sợ bạn có đem cả trái tim của mình ra đưa cho hắn, thì hắn cũng sẽ ném đi cho chó ăn.

Cậu cũng không ngốc đến nỗi làm cái chuyện vô ích đó.

Lục Tây xoa xoa cần cổ đau đớn của mình, tính toàn mau chóng cách xa cái tên Hỗn Thế Ma Vương này ra một chút, không ngờ vừa lùi vài bước, cậu đã đâm phải một thứ gì đó đằng sau.

Nhưng Sướng Vãn đang ở đằng trước cậu, vậy phía sau....

Chưa đợi Lục Tây phản ứng lại, phía sau đã truyền đến một tiếng hét long trời lở đất, không ngờ đằng sau cậu lại là Nhị Thập Tam, Lục Tây bị tiếng hét của cậu nhóc làm ồn đến mức bịt lỗ tai lại, gõ đầu cậu ta một cái: "Đừng hét nữa!"

Nhị Thập Tam nghe thấy giọng nói của Lục Tây, mới nơm nớp lo sợ mở mắt ta, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cậu nhóc lập tức cảm động đến phát khóc, ngay lập tức bổ nhào lên người Lục Tây: "Mạnh sư huynh!"

Lục Tây đỡ lấy cậu nhóc: "Sao lại chỉ có mình đệ, sư phụ đâu?"

Hai tay Nhị Thập Tam vẫn ôm chặt cậu: "Trời tối quá, ta không đuổi kịp bọn họ, bọn họ đi mất rồi."

Lục Tây: "Buồn cười, lúc trước rõ ràng ta đã bảo bọn họ phải mang theo đệ cơ mà, đám hỗn đản này!"

Nhị Thập Tam thấy cậu quan tâm mình như vậy, không khỏi cười ra tiếng. Cậu nhóc lắc cái đầu nhỏ, mỉm cười với cậu còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt: "Không có, đại sư huynh muốn cõng ta, nhưng ta thấy hắn đã bày trận cả một ngày, có vẻ rất mệt nên không để hắn cõng!"

Lục Tây: "Đệ cũng hay quá ha! Nếu trên đường lại gặp phải một bụi gai, có phải đệ định ngủ trên đất cả đêm không hả?" Nói xong, liền cong lưng xuống: "Nào, để ta cõng đệ!"

Nhị Thập Tam vui vẻ cong khóe miệng, vừa định bò lên lưng cậu, lại nghe thấy một giọng nói lạnh băng vang lên từ phía sau lưng. Lúc nãy cậu nhóc chưa chú ý xem Lục Tây có đứng cạnh ai không, tự dưng lại nghe được một âm thanh khác lại bị dọa cho giật mình.

Sướng Vãn đứng cạnh bức tường thành nửa ngày, lại thấy Lục Tây vừa mới âm dương quái khí nói mấy lời lạnh nhạt với mình, nhưng vừa xoay người gặp Nhị Thập Tam lại tươi cười rạng rỡ, thái độ thân thiết hoàn toàn khác với lúc nãy khiến hắn vô thức nắm chặt hai nắm tay. (Meii: Ụa mắc gì =))))

Tầm mắt hắn dừng lại trên khóe môi cong lên của Lục Tây, huyết sắc trong mắt lại càng thêm nồng đậm.

Sướng Vãn thay một gương mặt tươi cười, đi lên phía trước: "Lúc đại sư bá muốn cõng ngươi, ngươi lại sợ hắn mệt. Chẳng lẽ sư phụ ta cõng ngươi, hắn không mệt sao? Ngươi có biết chúng ra đi chuyến vừa rồi mấy dặm đường, thấy quỷ giết quỷ, cũng đã bị thương ít nhiều rồi? Tuy rằng sư phụ ra nhiệt tình, tâm địa thiện lương, nhưng nếu ai cũng dựa vào hắn, không phải hắn sẽ mệt chết sao? Phiền tiểu sư thúc thông cảm một chút."

Bị Sướng Vãn nói vậy, mặt Nhị Thập Tam lập tức đỏ bừng. Cậu nhóc nhanh chóng buông lỏng đôi tay đang ôm lấy vai Lục Tây ra, lẩm bẩm nói: "Không có việc gì đâu Mạnh sư huynh, ta không mệt, hơn nữa ta cũng bôi kim sang dược lên mắt cá chân rồi, ta có thể tự đi được."

Lục Tây nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu nhóc, quả thực là tức điên, cậu quay đầu nhìn Sướng Vãn: "Sao ngươi lại nhàm chán như vậy hả? Không nói lời nào cũng đâu ai nghĩ là ngươi chết rồi đâu?"

Sướng Vãn ngẩn người, đôi mắt lập tức toát ra ánh nước như sắp khóc, có chút khổ sở nhìn cậu: " Ta chỉ là thấy sư phụ quá mệt mỏi, xin lỗi, đệ tử không nên nhiều lời..."

Nhìn dáng vẻ tủi thân đáng thương hề hề kia, Lục Tây chỉ cảm thấy nổi một thân da gà.

Lục Tây thật sự không hiểu tại sao hắn lại giả vờ đáng thương làm gì, chẳng lẽ hắn cho rằng giả vờ đáng thương với cậu có tác dụng à?

Cậu có phải đầu đất đâu?

Lục Tây cười lạnh một tiếng: "Ta thật phục ngươi, da mặt dày đến mức có bị mắng cũng không đi, nếu ngươi cảm thấy có lỗi thì cách ta xa một chút, ta...."

Không đợi Lục Tây nói xong, phía sau bỗng truyền đến tiếng hét rúng động núi rừng của đại sư huynh: "Mạnh Dư Huyền! Ngươi làm cái gì vậy hả!!"

Động tác Lục Tây khựng lại, cứng đờ mà xoay người, mới phát hiện Tống Thành Ngọc đã dẫn theo tất cả đệ tử đứng ngay sau, không biết là đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Không đợi cậu mở miệng, Sướng Vãn đã "bụp " một tiếng quỳ xuống dưới chân cậu: "Xin lỗi sư phụ, đệ tử đã nói năng lỗ mãng, ta tự nguyện chịu phạt! Chỉ mong sư phụ không đuổi ta đi, được không?"

Lục Tây: "......"

Sướng Vãn đưa lưng về phía mọi người mà quỳ trước mặt cậu, bóng lưng run bần bật, giọng nói nghẹn ngào khôn kể, nhưng đối mặt với Lục Tây lại là một gương mặt giảo hoạt tươi cười.

Hắn dùng khẩu hình không tiếng động nói với Lục Tây: Ngươi. Đừng. Mong. Thoát. Khỏi. Ta.

_________

Đôi lời của tác giả:

Sướng Vãn: Rất thích bộ dáng chán ghét ta nhưng không làm được gì của ngươi.

_________

Đôi lời của Editor:

Cùng là em bé mà bé Nhị Thập Tam ngoan chưaaa =))) còn bé Vãn thì... (*'ー`*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net