Chương 55: Phó bản 3 - Rết Cổ Nam Cương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Phó bản 3 – Rết Cổ Nam Cương.

Edit: Meii

Sau khi quả tim của con quái vật bị bóp nát, thân thể nó ngã xuống mặt đất như một tượng đất khổng lồ, sau đó, thân thể giáp xác của nó bắt đầu nứt ra, bong từng mảng da lớn như bị hút cạn nước, sau khi phun sạch dòng máu đen xì kia thì chỉ còn một cái vỏ tanh tưởi hôi thối.

Cái đầu người to đùng mềm oặt rủ xuống mặt đất, ánh sáng xanh trong mắt dần ảm đạm, cuối cùng biến thành hai con mắt vô thần bình thường, "răng rắc" một tiếng, tròng mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt.

Con rết bị Sướng Vãn giẫm dưới chân vẫn đang giãy giụa chưa chết hắn, Lục Tây cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn, lấy tay áo lau đi vệt máu đen trên mặt. Cậu đi đến cạnh Sướng Vãn, nhìn con rết bị hắn giẫm dưới chân, hỏi: "Đây là cái gì thế?"

Sướng Vãn nhẹ nhàng nhấc chân lên, sau đó giẫm mạnh xuống. "Ọp" một tiếng, một dòng máu đen chảy ra từ dưới đế giày của hắn.

Nhìn con rết đang hấp hối dưới chân, hắn khẽ cười: "Rết Cổ Nam Cương. Đây vốn chỉ là một con rết bình thường, nhưng một khi nó ăn được một con lệ quỷ, nó sẽ biến thành Tụ Âm Trùng. Từ đó, những đồ ăn bình thường sẽ không khiến nó thỏa mãn nữa. Nhìn thấy những cái chân này không? Một chân đại diện cho một con lệ quỷ, càng nhiều chân, oán khí trong cơ thể của con trùng này càng lớn, công lực cũng càng mạnh hơn."

Nghe tên con trùng này, trong lòng Lục Tây bỗng lộp độp, Rết Cổ Nam Cương sao? Đây chẳng phải là thứ mà ht nói, nếu ăn nó cùng với Tẩy Tủy Đan có thể giải bách độc sao?

Nhìn thấy nguyên liệu của thuốc giải độc ngay trước mặt, Lục Tây vội vàng túm lấy chân Sướng Vãn để hắn dừng lại. "Dừng chân dừng chân! Ngươi đừng giẫm chết nó!"

Nhìn Lục Tây nóng vội muốn giải cứu con trùng, Sướng Vãn cố tình chơi xấu mà hơi di chân một chút: "Ngươi muốn nó làm gì?"

Lục Tây ngồi xổm xuống, nắm chặt mắt cá chân hắn: "Ngươi thả chân ra, ta sẽ nói cho ngươi!"

Sướng Vãn: "Ngươi nói trước, đừng có cò kè mặc cả với ta!"

Nhìn tên nhóc này không chịu thả chân ra, Lục Tây sợ hắn giẫm chết con Rết Cổ Nam Cương này, nhưng cậu cũng không thể nói cho hắn biết chuyện mình cần con rết này để phối hợp với Tẩy Tủy Đan được.

Bằng không, hắn nhất định sẽ hỏi cậu lấy Tẩy Tủy Đan ở đâu, hoặc là uy hiếp cậu đưa Tẩy Tủy Đan cho hắn cũng nên, hơn nữa, chuyện này cũng có thể làm lộ giả thuyết nhân vật của bản thân cậu. Ngay khi vừa tiến vào trò chơi, trên sổ tay người chơi đã ghi rõ, ngươi chơi không được làm lộ thân phận thực sự của mình cùng tình huống trò chơi, nếu không sẽ bị loại trừ ngay lập tức.

Lục Tây thỏa hiệp nói: "Ngươi cho ta con cổ trùng này, ta lại độ dương khí cho ngươi, được chưa?"

Sướng Vãn nhìn ra sự tính toán trong lòng cậu, cố ý làm khó: "Ta không phải đám tu vi thấp tẹt động tý là cần dương khí. Hơn nữa, ta cần dương khí là để duy trì hình người, nếu không đi cùng các ngươi, ta cũng chẳng cần dương khí."

Biết hắn cố tình nói vậy, Lục Tây nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Hay ta làm cho ngươi làm một bồn tắm bong bóng nhé? Chính là kiểu cả chậu tắm đều là bong bóng ấy, đủ mọi màu sắc bay bay, còn rất thơm, so với tắm bằng nước thì sạch hơn nhiều."

"Bồn tắm bong bóng?" Quả nhiên, cụm từ này đã làm Sướng Vãn thấy hứng thú.

Lục Tây ngay lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Dùng bồn tắm bong bóng xong còn thoải mái vô cùng, hơn nữa, một tháng sau trên người ngươi vẫn còn mùi thơm, đi qua bụi hoa sẽ khiến ong bướm bỏ hoa mà chạy theo ngươi đó!" (Meii: Hàm Hương phiên bản nam?)

Sướng Vãn nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?" Dù sao thì nếu tắm gội bằng hoa thơm thì cũng chỉ giữ được mùi khoảng ba ngày mà thôi, vậy là Lục Tây lại nói có thể giữ được một tháng, hắn vừa cảm thấy nghi ngờ lại vừa thấy tò mò.

Lục Tây thấy hắn thả lỏng chân, lập tức chạy đến ôm đùi hắn, một bên vừa thổi phồng bồn tắm bong bóng xịn như nào, một bên bắt lấy con rết đang thoi thóp kia.

Sướng Vãn nhìn hành động của Lục Tây, cũng coi như ngầm đồng ý với hành động của cậu, chỉ nhắc nhở: "Đừng nghĩ nó chỉ là một con Tụ Âm Trùng, độc tính của nó cao lắm đấy. Một khi để nó chui vào cơ thể thì không có cách nào chữa được đâu, cuối cùng sẽ giống như con quái vật kia mà trở thành yêu ma, phải dựa vào oán hồn và thịt người mới có thể sống sót được."

Lục Tây tìm được một chén trà trên bàn, cậu dùng nó đựng con rết, đảm bảo: "Yên tâm đi, ta có ngu đâu, nhìn vết xe đổ này, ta đang làm người vui vẻ cần gì phải tự biến mình thành quái vật chứ!"

Không ngờ Rết Cổ Nam Cương lại ở trong tim của quái vật, nhưng bây giờ cậu đã tìm được mà không tốn sức lắm. Lục Tây ngồi nghĩ xem nên phối dược ăn vào lúc nào cho hợp lý, lại nghe thấy Sướng Vãn đằng sau không kiên nhẫn thúc giục.

Sướng Vãn: "Bây giờ thực hiện lời hứa của ngươi đi!"

Lục Tây quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Bây giờ là nửa đêm, ta đi đâu lấy nước tắm cho ngươi bây giờ? Huống chi nơi này cũng không có bồn tắm, đợi về núi Thương Lan ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, bây giờ đi ngủ đi, nha!"

Sướng Vãn nhíu mày, bất ngờ túm lấy tay Lục Tây, cướp lấy chén trà đang đựng con rết trong tay cậu: "Tiền trao cháo múc, một khi đã vậy, ta đây cũng sẽ đưa Tụ Âm Trùng khi trở về núi Thương Lan. Nhưng mà con rết này không được hút oán khí một ngày, thân thể sẽ yếu đi một phần, chờ đến lúc đó, nó còn sống hay không ta đây cũng không dám bảo đảm."

Dứt lời, hắn liền cười cười với Lục Tây, rồi quay mông đi về giường, nằm xuống.

Lục Tây cảm thấy mình sắp phun ra một búng máu, tên nhóc đáng ghét này, lúc nào đối nghịch với mình cũng thông minh thế cơ chứ!

Cậu nhìn Sướng Vãn đang nằm trên giường, tức đến ngứa răng: "Được rồi, đợi đó con ngoan của ta, phụ thân đi đun nước tắm cho con!"

Ngay lúc Sướng Vãn chưa kịp nổi điên, cậu đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, Sướng Vãn bị Lục Tây gọi đến phòng chứa củi phía sau, vừa vào cửa, hắn đã ngửi thấy mùi dầu mè đậm đặc. Đến khi vào bên trong, hắn liền thấy cả căn phòng bốc hơi nước mù mịt, bồn tắm cổ xưa mốc meo, trên mặt nước nổi đầy bột bồ kết trắng xóa, bên trên còn có hai con vịt to bép đang vùng vẫy kêu cạc cạc vì bị thả vào nước ấm.

Sướng Vãn nắm chặt chén trà trong tay, nhìn về phía Lục Tây, sắc mặt lạnh đến mức đóng băng mọi thứ xung quanh: "Xem ra ngươi cũng không cần nó lắm nhỉ."

Nói xong còn giả vờ như chuẩn bị ném vỡ chiếc chén, Lục Tây nhanh chóng chạy đến ngăn hắn lại: "Ta thật sự đã rất cố gắng rồi! Hơn nữa, ngươi không thấy nó rất tốt sao, bọt chưa đủ nhiều sao? Ta có đổ cả bình dầu mè, nghe Nhị Thập Tam nói thì đây là đặc sản quê nhà của hắn đấy, chỉ một giọt đã thơm đến mười dặm! Ngươi tắm xong ra ngoài đảm bảo sẽ là tên nhóc thơm nhất! Chỉ là.... Con vịt vàng này hơi lớn một chút, nhưng không có cách nào, trong túi càn khôn chỉ có hai con này thôi, ngươi dùng tạm đi!"

Nói xong, chính Lục Tây còn không nhịn được mà cười rộ lên.

Sướng Vãn nhìn dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của Lục Tây, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Bình thường, nếu có người dám trêu đùa hắn như vậy thì đầu với thân thể đã tách làm đôi rồi, nhưng nhìn Lục Tây, hắn lại không có chút cảm giác căm ghét nào.

Cảm giác kì lạ làm Sướng Vãn không biết phải làm sao.

Hắn cố gắng che giấu sự khác thường của mình, nhân lúc cậu không đề phòng, hắn liền kéo lấy đai lưng của Lục Tây, âm hiểm cười: "Đây là lần đầu tiên đồ nhi tắm như thế này, có chút không biết làm sao, đành nhờ sư phụ đã làm thì làm cho trót, làm mẫu cho đồ nhi xem."

Không đợi Lục Tây tránh thoát, hắn đã nhanh chóng ấn cậu vào bồn tắm, nhất thời, bọt nước bắn khắp nơi, hai con vịt bên trong hoảng sợ bay lên khiến xung quanh dính đầy lông vịt.

Chờ đến khi Lục Tây nhổm lên từ trong nước, cậu tức giận đến mức dùng tay vốc nước hắt lên người Sướng Vãn, sau đó túm lấy đầu Sướng Vãn, dùng sức ấn hắn xuống bồn. Chốc lát sau, bồn nước đã bị hai người nghịch vơi đi một nửa.

Quần áo trên người hai người đã ướt sũng, không biết là do nước hay do mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên Lục Tây nhìn thấy bộ dạng chật vật của Sướng Vãn, áo ngoài màu đỏ dính sát lên người, trên đỉnh đầu còn dính hai sợi lông vịt, cả người toát ra mùi dầu mè nồng nặc, phỏng chừng có tắm thế nào cũng không hết được mùi.

Lục Tây cười ha ha không ngừng: "Thế nào? Bồn tắm bong bóng này có tốt không?"

Sướng Vãn không nói gì, nhìn quần áo ướt của Lục Tây, bỗng hỏi một câu: "Không phải ngươi muốn biết ta là gì sao?"

Nụ cười trên mặt Lục Tây lập tức cũng đờ, nhất thời không biết nên tiếp tục cười hay thôi, cậu ngừng một lúc mới nói: "Lời này, không phải ngươi là Sướng Vãn sao?"

Sướng Vãn: "Ngươi thật sự cảm thấy thế sao?"

Lục Tây bình tĩnh: "Ta nghĩ thế nào không quan trọng, chỉ cần ngươi thấy thế là được rồi. Giống như ta này, ta nói mình là Mạnh Dư Huyền, nhưng ta thật sự là Mạnh Dư Huyền sao? Có lẽ ta còn có một thân phận khác, chỉ là ngươi không biết, người khác cũng không biết, có lẽ chính ta cũng chẳng biết. Nhưng như thế thì sao chứ, chỉ cần ta biết ta là chính mình, những lời ta nói, những việc ta làm đều xuất phát từ trái tim mình là được rồi."

Nói một hồi nửa thật nửa giả, trái tim Lục Tây thấp thỏm mà đập thình thịch.

Vì Sướng Vãn nhìn cậu, rồi bỗng nhiên vương tay, đầu ngón tay lành lạnh nắm lấy cằm cậu.

Chuyện kia xảy ra quá nhanh, Lục Tây không kịp phản ứng đã bị Sướng Vãn ấn xuống nước một lần nữa.

Cảm giác không thở được khiến Lục Tây choáng váng mà bắt đầu giãy giụa, nhưng cổ cậu lại bị Sướng Vãn giữ chặt, hai tay hắn giữ chặt cậu như gọng kìm, ép cậu nằm dưới nước trầm luân.

Cảm giác hoảng hốt bao phủ lấy cậu, bỗng, một thứ gì đó nóng bỏng chạm lên đôi môi cậu, cậu định mở mắt ra lại bị một đôi tay che mắt lại. Trong bóng đêm, chỉ có xúc cảm trên môi.

Ban đầu, Sướng Vãn không hề biết cách hôn như thế nào, vài lần hắn muốn cạy khớp hàm của Lục Tây ra nhưng cũng không có cách nào cạy được.

Trong lòng Lục Tây rất muốn cự tuyệt nụ hôn này, nhưng sau đó cậu phát hiện, tên nhóc này vẫn luôn ấn cậu dưới nước, nếu cậu không hé miệng ra thì không xong mất. Mắt thấy không khí trong phổi ngày càng ít, mà cậu không phải cá, cứ tiếp tục như thế này thì cậu chết mất.

Không có biện pháp nào, cậu chỉ đành hé miệng ra, kết quả liền như dê vào miệng cọp, bị tên nhóc này gặm cắn khiến khi cậu lên khỏi mặt nước, Lục Tây đã cảm thấy đầu lưỡi không phải của mình.

Nhưng cậu còn chưa kịp tức giận, đã thấy vẻ mặt của Sướng Vãn sầm lại, ánh mắt như muốn khoét thịt trên mặt cậu.

Lục Tây cảm thấy tức bụng, tên này có bệnh à, tự dưng đè cậu ra hôn, cậu là người bị hại còn chưa nói gì, tại sao tên hại người này lại tức giận trước?

Lục Tây định không thèm chấp tên tâm thần này, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi rời khỏi đây, không nghĩ đến vừa xoay người đã bị Sướng Vãn kéo tay lại ném xuống bồn tắm.

"Rầm" một tiếng, gáy cậu đập mạnh vào thùng gỗ. Lục Tây lập tức đầu váng mắt hoa, lỗ tai toàn là tiếng ong ong.

Lần này, Lục Tây thật sự tức giận, cậu duỗi tay bóp cổ Sướng Vãn, hai người trừng mắt nhìn nhau.

Sau một khoảng yên lặng, Sướng Vãn bỗng nhiên nói: "Bao nhiêu người rồi?"

Lục Tây ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt.

Ngay sau đó, Sướng Vãn cười lạnh: "Không nhìn ra ngươi lại phóng đãng như vậy đấy, hôn thuần thục như vậy, hẳn là thân thể đã từng ân ái với vô số người rồi hả. Nói đi, rốt cuộc ngươi từng có bao nhiêu người, nói đi ta sẽ suy xét tha cho ngươi."

Lục Tây sửng sốt một lát, mới ý thức được hắn nói cái gì. Chẳng lẽ do kỹ thuật hôn của cậu cao siêu quá, nên lộ rồi?

Không thể nào, hai phó bản trước cậu đều bị cưỡng hôn mà, chứ trước giờ cậu đã chủ động hôn ai bao giờ đâu?

Chẳng lẽ cậu có thiên phú dị bẩm ở phương diện này sao?

Nhìn vẻ mặt tối lại của Sướng Vãn, Lục Tây suy nghĩ hồi lâu mới nói một cậu: "Đếm cả người trong sách, cũng chỉ có.... Hai."

Đôi lời của tác giả:

Lục Tây *mỉm cười bất đắc dĩ*: Hơn nữa, ngươi cũng sắp thành một trong số đó.

Sướng – Chanh – Vãn: Chuaa ╯^╰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net