Chương 62: Phó bản 3 - Chỉ cần ngươi vui lòng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Phó bản 3 – Chỉ cần ngươi vui lòng...

Edit: Meii

Khi Lục Tây đi qua con đường mòn xuống núi, bỗng một trận gió lạnh thổi qua, khiến rừng trúc lay động xào xạc, lộ ra một bóng người cao cao.

Cậu dừng lại bước chân trước thềm đá, quay đầu nhìn người đối diện, khẽ cười lạnh: "Sao nào, Tống Thành Ngọc chết rồi, muốn đến lấy mạng ta sao?"

Sướng Vãn: "Hắn tỉnh rồi."

Lục Tây: "Ha, tỉnh đúng lúc lắm, vậy ngươi đến đây làm gì?"

Sướng Vãn đi từ trong rừng trúc ra, từng bước đến gần cậu: "Ta biết là ngươi không nói dối. Ta nói những lời đó chỉ là muốn kích ngươi thôi, không nghĩ rằng ngươi thật sự sẽ...."

Lục Tây lạnh giọng ngắt lời hắn: "Ngươi không ngờ ta xẻo một miếng thịt lớn như vậy nhưng vẫn chưa chết chứ gì?"

Sướng Vãn theo bản năng nhìn về phía cổ áo hơi mở rộng của Lục Tây, tuy rằng trên vạt áo vẫn còn vết máu loang lỗ lớn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được miệng vết thương của Lục Tây đã biến mất.

Khi Lục Tây bị đám đệ tử Quy Mộng Tông vây lại công kích, hắn thấy Lục Tây vẫn không chịu nói ra tình hình thực tế liền tưởng chuyện này có gì khó nói, chỉ cần Lục Tây chịu nhận thua với hắn, biểu hiện vẻ nguyện ý chiều theo ý hắn, thì dù không có chứng chứ hắn cũng sẽ giúp cậu thoát thân khỏi nghi ngờ.

Thế nhưng cậu lại thà tự mình xẻo thịt, cũng không muốn nguyện ý thuận theo hắn.

Thấy Lục Tây lướt qua định đi mặc kệ hắn, Sướng Vãn nhíu mày, túm lấy tay Lục Tây, thỏa hiệp nói: "Bây giờ ngươi muốn cái gì ta cũng đồng ý đền cho ngươi, như vậy được chưa."

"Đền cho ta ư?" Lục Tây như bị lời nói này của hắn chọc cười.

Cậu hất tay Sướng Vãn ra, túm lấy cổ áo hắn rồi ghì lên thân cây phía sau, đôi mắt đầy tơ máu đỏ bừng: "Vậy tính mạng của những người kia, ngươi lấy cái gì đền hả! Bọn họ mới có mười mấy tuổi, nhiều người còn là con trai duy nhất trong nhà, có người còn mới thành thân không lâu, thê tử đang mang thai và cả nhà đang ở nhà đợi họ trở về! Ngươi thử đến nói với bọn họ rằng trượng phu của bọn họ, phụ thân của bọn họ chết không toàn thây, chỉ còn lại một dải lụa trắng, ngươi xem xem bọn họ sẽ bắt người đền cái gì!!"

Sướng Vãn bị Lục Tây đè cổ lại, cố gắng kìm nén con ngươi đang kích động mà chuyển sang màu đỏ của mình, hắn bắt lấy tay Lục Tây, sửa lại: "Ta hứa đền cho ngươi vì ta hổ thẹn với ngươi. Còn bọn họ bị quái vật giết, cũng không phải do ta giết, ta không có nghĩa vụ phải đền cho bọn họ. Ngay cả Nhị Thập Tam cũng thế, ta đã nhắc nhở hắn, nhưng hắn cứ thích xen vào chuyện của người khác mà xông lên cứu ngươi, hơn nữa, lúc đó hắn đã bị độc của quái vật ăn mòn cơ thể, cho dù lúc đó ta có cứu hắn, hắn vẫn sẽ bị độc tố của quái vật đồng hóa đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết!"

Không nhắc đến Nhị Thập Tam còn đỡ, hắn nói đến cậu nhóc làm lửa giận trong lòng Lục Tây càng bùng lên. Lục Tây rút trường kiếm bên hông ra đâm vào bả vai Sướng Vãn, như phát điên mà không ngừng ghim chặt kiếm vào tim hắn, mãi đến khi miệng vết thương tràn ra khí đen che khuất tầm nhìn.

Sướng Vãn nhìn bộ dáng phát cuồng của cậu, trong lòng như có cái gì đó hung hăng đập vào, cho dù thanh kiếm kia có xuyên qua người hắn như thế nào, hắn vẫn không thể cảm nhận được sự đau đớn này.

Thế nhưng, vẫn có cái gì đó đã biến mất ngay lúc hắn hồn nhiên chưa nhận ra.

Hắn cắn răng buông bàn tay đang túm lấy tay Lục Tây: "Được, ngươi muốn đâm thì cứ đâm đi, đâm đến khi nào ngươi vừa lòng thì thôi."

Lục Tây nghe những lời này của hắn thì dừng tay lại, cậu quăng trường kiếm sang bên cạnh rồi điên cuồng bóp chặt cổ Sướng Vãn, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh như băng trừng hắn: "Ngươi có thể cảm nhận được ta nói thật hay nói dối đúng không? Vậy ngươi cảm nhận đi, xem lúc này ta có bao nhiêu ý nghĩ muốn giết ngươi, từ lúc ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên ta hận một người đến vậy, muốn một người nào đó chết đi đến thế! Vì cái gì người phải chết lại là Nhị Thập Tam mà không phải ngươi? Tên khốn như ngươi nên bị nghiền nát thành tro rồi thả đó, vĩnh viễn không siêu sinh mới đúng!!"

Mỗi một chữ thốt ra đều như đã mang theo toàn bộ sức lực của Lục Tây, cậu cắn răng nói ra từng chữ như tiếng xương cốt vỡ vụn.

Sướng Vãn bị cậu bóp chặt cổ, nhìn ánh mắt thù hận của Lục Tây, trong lòng như có một cái gì đó lặng lẽ vỡ vụn.

Lục Tây thật sự rất hận hắn, không có chút cơ hội xoay  chuyển nào.

Hắn thật sự không rõ, tại sao Nhị Thập Tam lại quan trọng như thế? Nhị Thập Tam có thể làm gì cho cậu, hắn cũng có thể cơ mà, thậm chí, hắn còn có thể làm tốt hơn nữa kìa. Nhưng tại sao, cậu không thể thích hắn như thích Nhị Thập Tam cơ chứ?

Chỉ vì hắn không phải là người sao?

Lục Tây hít một hơi sâu, buông cổ Sướng Vãn ra, cậu nhặt trường kiếm dưới đất lên, không quay đầu lại nữa mà tiếp tục xuống núi. Từ chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một trò chơi mà thôi, cho dù những cảnh tượng trước mắt có chân thật bao nhiêu, thì tất cả cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng chỉ cần cậu nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của những người đã chết, từng mảnh thân thể không nguyên vẹn, những mảnh kiếm vỡ tan dưới đất, những đôi mắt đến chết cũng không nhắm lại, còn có cả những hồn phách hoá thành từng làn sương lơ lửng,... cậu nắm chặt lá bùa bình an trên cổ, hốc mắt không khỏi chua xót.

Tốt nhất là cậu nên nhanh chóng tìm ra đáp án của nhiệm vụ cuối cùng, cậu thật sự không chịu nổi thế giới này nữa, không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào nữa...

Thế nhưng Lục Tây cũng không ngờ, dọc đường đi xuống núi, cậu vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó lặng lẽ đi theo mình, tuy mỗi lần cậu quay đầu lại đều không thấy ai, nhưng cậu có thể khẳng định chắc chắn đó là Sướng Vãn. Mãi đến khi cậu đi đến phố xá sầm uất dưới chân núi, bụng đã đói đến mức kêu òng ọc.

Nhưng khi sờ trên người lại không có đồng nào, Lục Tây vừa định mặc kệ đi về nhà mình tiếp, bỗng có một bàn tay vươn ra từ phía sau, bàn tay đó cầm một khối nguyên bảo lướt qua cậu đưa tới trước mặt người bán bánh bao rong.

Người bán hàng rong nhìn thấy vàng lập tức sáng mắt lên, người đó nhìn người phía sau Lục Tây, nghĩ rằng hai người đi cùng nhau, lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cười cười: "Ta mới có mẻ bánh bao nhân thịt cải ngồng mới ra lò, vỏ mỏng nhân nhiều đây, không biết khách quan muốn mua bao nhiêu?"

Lục Tây không cần quay đầu lại đã biết người phía sau là ai, cậu vô cảm xoay người đi: "Không ăn."

Người bán hàng rong không biết đã làm gì khiến Lục Tây không cao hứng, nhanh chóng xua tay nói: "Ây cha, khách quan đừng đi!"

Sướng Vãn thảy thỏi vàng trước mặt người bán hàng, trực tiếp cầm một lồng bánh bao vừa hấp xong đi, tuy rằng đây là lần đầu thấy có người mua bánh bao lại lấy cả vỉ cả lồng hấp đi, nhưng dù sao người ta đã trả một thỏi vàng rồi, vẫn lời lắm.

Nhưng mà lồng hấp kia mới bỏ xuống khỏi bếp lò không lâu, người bán hàng như lão đã dùng vải bông lót rồi vẫn cảm thấy bỏng tay, tại sao người kia cứ thế dùng tay không cầm lên như thường thế nhỉ, vị công tử này không sợ nóng sao?

Lục Tây đi phía trước, Sướng Vãn ôm lồng bánh bao nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau, mãi đến khi bánh bao bên trong nguôi đi nhiều.

Sướng Vãn: "Ăn đi."

Lục Tây không phản ứng hắn.

Sướng Vãn suy nghĩ một lúc, "Ta sai rồi, ngươi hãy ăn đi mà."

Lục Tây vẫn không phản ứng hắn.

Sướng Vãn vòng đến trước mặt cậu, ngăn cậu lại: "Ngươi hận ta cũng đừng bỏ đói mình như  vậy. Ta không phải người, bảy năm không ăn uống cũng không chết được, nhưng ngươi mà không ăn bảy ngày thì chắc chắn sẽ chết đói."

Lục Tây: "Cút."

Sướng Vãn cảm thấy sức chịu đựng của mình sắp đến giới hạn, hắn nhìn Lục Tây vẫn định vòng qua hắn đi về phía trước, đành hít sâu một hơi: "Ngươi ăn bánh bao đi, ta sẽ kể cho ngươi chuyện của Bạch Nguyệt Thành và hai con quái vật kia nữa, cả chuyện rốt cuộc ta là gì."

Hắn nói ra hai điều kiện này, Lục Tây mới dừng bước chân lại.

Chuyện khác không quan trọng, nhưng ttn đã từng nói, có thể Sướng Vãn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, nếu như cậu biết được thân phận thật của Sướng Vãn, có lẽ cũng sẽ biết được đáp án của nhiệm vụ cuối cùng.

Lục Tây lất một chiếc bánh bao từ lồng hấp ra, cắn một miếng cho có lệ: "Nói đi."

Sướng Vãn: "Ngươi ăn hết ta mới nói."

Lục Tây nhìn lồng hấp vẫn còn mấy chục cái bánh bao, cười lạnh một tiếng rồi giơ tay hất đổ tất cả xuống đất, bánh bao nóng hổi rơi mạnh xuống đất dính đầy bùn.

Lúc trước, tính cách cậu không hề táo bạo như vậy, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhìn thấy mặt Sướng Vãn thôi là trong lòng cậu đã dâng nên một cỗ lửa giận bất tận.

Do vừa cầm cả lồng hấp lên nên ngón trỏ của Lục Tây sượt qua mảnh lứa vỡ khiến da cậu bị rách ra chảy máu, Sướng Vãn nhanh chóng cầm lấy tay cậu đưa lên miệng, vừa định cho vào miệng giúp cậu cầm máu, đã bị Lục Tây quăng cho một cái bạt tai, âm thanh thanh thúy trên mặt khiến Sướng Vãn lập tức ngây người.

Hắn khó tin nhìn về phía Lục Tây, nhưng cậu không thèm để ý, chỉ cười lạnh: "Nhìn cái gì mà nhìn."

Lục Tây cứ nghĩ rằng lần này hắn sẽ bùng nổ, thế nhưng Sướng Vãn lại chỉ nhìn cậu một hồi, giơ tay khiến cho những chiếc bánh bao vừa bị cậu hất đổ bay về vỉ hấp.

Sướng Vãn bê vỉ hấp lên, chậm rãi đứng dậy: "Nếu đánh ta làm ngươi thoải mái hơn, thì ngươi muốn đánh thế nào cũng được."

Lục Tây ngây người nhìn hắn nửa khắc mới hồi phục lại tinh thần, thậm chí, cậu còn nghi ngờ không biết người trước mặt mình có phải là Sướng Vãn hay không, tại sao lại bỗng nhiên đổi tính đổi nết như vậy?

Không biết lại đang âm thầm giở trò gì nữa.

Hai người không nói gì với nhau nữa cho đến khi trở lại trúc xá nhỏ cũ mà mdh từng ở, bên trong đã mọc đầy cỏ hoang, cỏ sắp cao hơn cả bàn đá giữa sân rồi.

Lục Tây ném trường kiếm bên hông lên bàn rồi đi vào phòng, không ngờ tên nhóc không biết xấu hổ này cũng đi theo vào, Lục Tây xoay người nhìn về phía hắn: "Ai cho ngươi đi vào?"

Sướng Vãn bị Lục Tây nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng đặt lồng bánh bao lên bàn gỗ trong phòng rồi lùi lại về phía sau ba bước, ra khỏi phòng. Lục Tây nhanh chóng đóng cửa "rầm" một tiếng, sau đó ngã lên giường đi ngủ. Đợi đến khi cậu tỉnh ngủ, liền nghe thấy tiếng mưa tầm tã bên ngoài, đi đến cửa sổ lại thấy thân ảnh màu đỏ kia vẫn đang đứng trong mưa, dưới sấm sét ầm ầm vang lên, làn da hắn nhìn có chút tái nhợt.

Lục Tây nhìn về phía hắn, khẽ cười khẩy, sau đó lại "rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại.

Không ngờ, sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy, cậu đã thấy trên bàn đầy một mâm đồ ăn đã nấu xong, Lục Tây ngẩng đầu nhìn trời, thật sự không biết nên làm sao cho phải, đánh hắn thì hắn cũng không đau, giết cũng không chết, mắng cũng không đi, như một con rận dính lên người làm bản thân ghê tởm nhưng lại không ném nó đi được, cậu biết phải làm sao đây.

Khi Sướng Vãn bê món ăn cuối cùng đi vào, sắc mặt hắn tái nhợt hơn so với hôm qua nhiều, thế nhưng hắn cũng đâu phải người, làm sao có thể gặp mưa mà ốm yếu như con người được.

Hắn đặt mâm đồ ăn trước mặt Lục Tây: "Lâu rồi ta không có làm đồ ăn, ngươi nếm thử xem."

Phản ứng của Lục Tây vẫn vô cùng lạnh nhạt như trong dự kiến của hắn.

Sướng Vãn bưng nồi thịt chưng đậu phộng vừa bê lên, đặt trước mặt cậu: "Ăn mấy miếng đi mà, ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết những chuyện đó."

Lục Tây không tình nguyện mà cầm lấy đôi đũa, trước khi gắp đồ ăn còn cảnh giác nói: "Đừng có mà giở trò đấy."

Sướng Vãn: "Nếu ta muốn làm gì ngươi thì không cần phải tốn công như vậy."

Lục Tây ngẫm lại, bi ai nhận ra hắn nói cũng có lý.

Cậu nhìn món thịt chưng đậu phộng vàng ươm trước mắt, tuỳ tay gắp một miếng cho vào miệng rồi nuốt xuống. Sau đó lại gắp một miếng nữa, nhưng vừa cắn miếng thịt kia, đầu lưỡi cậu bỗng cảm nhận được mùi tanh nhàn nhạt, miếng trước được bọc nhiều đường nên cậu mới không nhận ra mùi tanh này.

Lục Tây nghĩ không ra tại sao, vẫn chịu đựng nuốt xuống, thế nhưng đến miếng thứ ba, cậu thật sự không chịu nổi mà phun ra, chất vấn: "Rốt cuộc ngươi xào thịt này kiểu gì vậy!! Vừa tanh vừa hôi!!"

Sướng Vãn thấy Lục Tây nhổ ra, có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt. Hắn vội vàng đứng lên nhìn nồi thịt mình vừa nấu, không ngờ hắn vừa cúi đầu xuống, Lục Tây lập tức nhìn thấy một màu đỏ kì lạ tanh tưởi trong cổ áo hơi mở rộng của hắn.

Lục Tây duỗi tay kéo cổ áo của hắn ta, liền thấy trước ngực hắn thiếu một miếng thịt, lại nhìn nồi thịt chưng đậu phộng kia, lập tức cúi đầu nôn ra.

Không thể tin được, thế mà hắn lại xào thịt của chính mình cho cậu ăn!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net