Chương 65: Phó bản 3 - Đến lúc kết thúc những chuyện này rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Phó bản 3 – Đến lúc kết thúc những chuyện này rồi.

Edit: Meii.

Chờ đến khi mặt trời xuống núi, Sướng Vãn cũng chọn xong nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị trở về căn nhà nhỏ của Lục Tây. Lục Tây đi theo hắn cả ngày bỗng cảm thấy mình bị thần kinh rồi mới lang thang theo hắn như vậy, cậu vội vội vàng vàng chạy đường tắt để về nhà trước Sướng Vãn.

Khi về đến nhà, Sướng Vãn vẫn mặt dày xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, chẳng qua lần này, để tránh cho Lục Tây nhìn thấy mình mà Sướng Vãn đặt hết thức ăn vào khay, để khay bên ngoài cửa rồi gõ nhẹ ba tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.

Lục Tây sớm đã biết thừa cái mánh khóe này của Sướng Vãn, cậu đẩy cửa ra, nhìn đình viện không còn bóng người, cười nhạo: "Ta đã nói rõ vậy rồi, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, vậy mà ngươi vẫn không biết xấu hổ như vậy."

Lục Tây cúi đầu nhìn cái khay trên mặt đất: "Ngươi không chịu ra đúng không?"

Xung quanh im lặng một lát, cậu liền đưa chân đá vào bát canh trong khay, nước canh lập tức vung vãi khắp bậc thang.

Lúc này, một ánh sáng hồng mới chậm rãi xuất hiện, dường như Sướng Vãn đã đoán được phản ứng của Lục Tây: "Ta biết ngươi sẽ đá phần này mà, vừa nãy ta đã chuẩn bị hai phần, một phần nữa đang đặt trong bếp."

Lục Tây tức đến không trả lời được, cậu hơi nhíu mày lại: "Ngươi cho rằng thêm một phần nữa thì ta sẽ không đá à?"

Nói xong định xoay người đi vào bếp phá đồ ăn.

Sướng Vãn nhíu mày, lắc mình một cái đã xuất hiện trước mắt cậu ngăn cậu lại. Hắn tủi thân nói: "Cả ngày nay ta đều làm chuyện tốt, ngươi không thể tha thứ cho ta một chút sao? Nếu ngươi không tin thì có thể ra chợ hỏi, một người ăn xin, một bà lão bán mứt lê đường, còn cả hai tên quỷ nước cũng có thể chứng minh cho ta." Nói xong, hắn còn lấy một bọc mứt lê đường trong ngực ra cho Lục Tây xem: "Ngươi xem đi, đây là bà lão kia tặng cho ta đó."

Lục Tây nhìn hắn, cười lạnh: "Có phải ngươi đang hiểu nhầm cái gì không, ngươi làm chuyện xấu hay làm chuyện tốt thì có liên quan gì đến ta? Nếu ngươi muốn làm ta dễ chịu hơn thì ngay lập tức, biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Sướng Vãn nhìn ngón tay Lục Tây đang chỉ thẳng vào mình, vẻ mặt cay đắng suy tư một hồi lâu, chậm rãi nói: "Ta sẽ cố gắng để ngươi không nhìn thấy ta."

Lục Tây: "Con mẹ nó ngươi có thể dứt khoát như một người đàn ông không hả! Nói đi, phía dưới ngươi có hay không!!"

Sướng Vãn: "Có, nếu ngươi muốn xem...." Hắn vừa nói vừa nhíu mày, cố làm vẻ mặt bình tĩnh mà chuẩn bị cởi đai lưng của mình.

Lục Tây cảm thấy máu nóng dồn lên não mình.

Lục Tây: "Cút! Cút luôn cho ta!"

Sướng Vãn: "Móc ra rồi!"

Lục Tây: "......"

Cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua.... Xong đời, mù mắt rồi!!

Một niệm ngu muội tức là Bát nhã tuyệt, một niệm trí huệ tức là Bát nhã sanh (1), dường như trong nháy mắt, Lục Tây bỗng nghĩ ra một biện pháp thỏa cả đổi đường cho tên trước mắt hoàn toàn bỏ cuộc.

(1)Câu này trích trong Tiểu phẩm bát-nhã kinh (chữ Hán: 小品般若经, phiên âm tiếng Phạn: Aṣṭasāhasrikā Prajñāpāramitā Sūtra), còn được gọi là Ma-ha Bát-nhã-ba-la-mật kinh, Tiểu phẩm Bát-nhã-ba-la-mật kinh, Tiểu phẩm kinh, Bát thiên tụng Bát-nhã; là một nhóm kinh trong bộ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh (Prajñāpāramitā Sūtra). Đây là nhóm kinh cổ nhất, với 8.000 câu tụng Phật giảng cho nhiều đệ tử cùng nghe (vì vậy mới có tên là "bát thiên tụng"), là cơ sở cho tất cả bộ kinh Bát-nhã khác.

Nội dung kinh chủ yếu bàn về lý luận "Bát-nhã" trong Phật giáo Đại thừa. Kinh chủ yếu giải thích hạnh Bát-nhã-ba-la-mật-đa của Bồ Tát, các pháp tam muội (samādhi), Bồ tát Ma-ha-tát (Bodhisattva mahasattva), chân như (tathātā), bất thối chuyển (avaivartika)... Kinh cũng đề cập về mối quan hệ giữa Bát-nhã-ba-la-mật và Ngũ uẩn, các công đức khi tu tập Bát-nhã-ba-la-mật, cũng như tính "Không" (Śūnyatā) của tất cả các pháp, của tam muội...

Hai câu trên có nghĩa là khi gặp chuyện gì nguy hiểm, không tốt, người thông minh sẽ tránh xa, còn kẻ ngu muội vẫn muốn đâm đầu vào, thử một lần cho biết.

Cậu lập tức thay đổi thái độ, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười ôn hòa: "Thôi được, dù ta vô cùng chán ghét ngươi, nhưng đồ ăn không có tôi, ta sẽ ăn."

Nói xong liền xoay người đi đến trước bàn cơm, cầm lấy đũa bắt đầu thong thả gắp đồ ăn. Mâm thức ăn này được làm theo tiêu chuẩn bốn món một canh, hai món chay hai món mặn, cùng một bát canh cá trích nấu đậu phụ nóng hổi.

Thịt cá trích tươi ngon nhưng lại nhiều xương, Sướng Vãn nhìn Lục Tây bỗng nhiên thay đổi thái độ, có chút thấp thỏm lo lắng. Hắn thử đến gần, Lục Tây cũng không biểu hiện quá chán ghét gì hắn, hắn thử dùng đũa gắp một miếng cá to vào bát, gắp những chiếc xương ra một cách cẩn thận, sau đó hắn gắp miếng cá đã được gỡ sạch xương vào bát Lục Tây.

Nhưng Lục Tây lập tức gắp miếng cá ra ngoài, miếng cá được gỡ xương cẩn thận cứ thế rơi xuống đất.

Quả nhiên.

Sướng Vãn không nói gì, hắn đặt đôi đũa trong tay sang bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Không ngờ Lục Tây vẫn đang cúi đầu nhìn bát cơm bỗng nhiên nói một câu: "Ngươi nói cả ngày nay ngươi đều đi làm chuyện tốt, làm như thế nào, nói cho ta nghe xem."

Ngay lập tức, vẻ mặt cô đơn trên mặt Sướng Vãn biến mất, hắn có chút ngỡ ngàng rồi lập tức vui sướng ngồi lại vào ghế, bắt đầu lải nhải những việc tốt mà mình làm vào ngày hôm nay.

Tuy rằng đôi lúc hắn vẫn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của mình, nhưng trên cơ bản đều là những chuyện thật sự hắn đã làm được, từ việc giúp đỡ hai quái nước qua cầu, đến việc giúp đứa bé gái khỏi bệnh sởi, cả việc giúp bà lão bán mứt lê đường đuổi tên côn đồ cướp bóc,... Sướng Vãn kể với vẻ mặt hớn hở, như một đứa trẻ lần đầu làm chuyện tốt đang hy vọng được cha mẹ khen thưởng, hai tay hắn cũng không yên, khoa chân múa tay kể cho Lục Tây tình hình lúc đó.

Suốt cả quá trình, Lục Tây đều nhàn nhạt cười, điều này khiến Sướng Vãn cảm thấy mình được cậu ủng hộ, nói không chừng một ngày nào đó, cậu chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn.

Sướng Vãn thề son sắt với cậu: "Ta đảm bảo sau này, mỗi ngày ta đều làm chuyện tốt, ta sẽ nỗ lực học làm một người tốt."

Lục Tây không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bỗng mở miệng khen: "Đôi mắt của ngươi thật đẹp, sáng như trời sao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh."

Bị Lục Tây nhìn chằm chằm như vậy, Sướng Vãn bất giác đỏ mặt lên, lồng ngực cũng vang lên tiếng tim đập loạn nhịp.

Bỗng, Lục Tây lại cười lạnh một tiếng: "Chỉ tiếc là lại xuất hiện trên mặt ngươi."

Chỉ một câu nói đã làm không khí vui vẻ biến mất không còn chút gì, thậm chí bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ vui sướng trong mắt Sướng Vãn nháy mắt biến mất không còn, giống như ánh sao trời bỗng hóa thành một thiên thạch rơi xuống trần thế.

Lục Tây còn khẽ thở dài: "Đũng là lãng phí mà."

Nhìn cảm xúc đang lên của Sướng Vãn rơi thẳng xuống, Lục Tây chờ mong phản ứng tức giận của hắn, nhưng không ngờ, hắn lại nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, cúi đầu thu dọn chén đĩa và đồ ăn thừa: "Ta đi rửa chén trước, rồi sẽ đun nước nóng cho ngươi tắm."

Nhìn Sướng Vãn bê khay đồ ăn rời đi, Lục Tây bỗng có cảm giác như mình vừa bắt nạt trẻ con vậy.

Nhưng rất nhanh, cậu đã hồi phục tinh thần lại, giả vờ đáng thương chính là sở trường của hắn, hắn rất giỏi lừa người khác mà.

Cậu sẽ không mắc mưu đâu.

Từ đó, mỗi sáng Sướng Vãn sẽ đi lên trấn trên, nhưng chỉ cần đến giờ cơm sẽ xuất hiện ở nhà. Cứ thế mười ngày trôi qua, nửa tháng trôi qua, rồi đến một tháng trôi đi, Lục Tây cứ nghĩ hắn sẽ không giả vờ được bao lâu, nhưng không ngờ cậu đã xem nhẹ nghị lực của hắn rồi.

Dần dần, tên của Sướng Vãn nổi tiếng khắp thị trấn, chỉ cần Lục Tây đi dạo phố là có thể nghe được những người dân nói về hắn từ đầu đường đến cuối ngõ.

"Vị thần tiên sống kia mới đến nhà ta."

"Cái gì, cũng đến nhà ngươi sao?"

"Đúng thế, vừa vào cửa đã thấy ta hói đầu, liền đòi giúp ta mọc tóc lại, ngươi nhìn tóc mới của ta này!"

"Ai nha, như này không phải là khá tốt sao?"

"Tốt cái gì mà tốt, ngươi nhìn xem, tóc ta cứng như kim châm vậy! Hắn còn nói như vậy mới mãi mãi không rụng!"

"Hahahah! Như vậy còn không tốt cái gì, từ nay vợ ngươi muốn thêu thùa may vá đều không cần phải đi mua kim còn gì!"

Lục Tây trộm liếc mắt nhìn cái đầu như con nhím của người kia, cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Tên ngốc kia còn tưởng bản thân suốt ngày hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thật ra lại mang đến cho người ta không ít phiền phức.

Mỗi lần hắn kể về chiến tích giúp người của bản thân đều nói không biết mệt, Lục Tây thường sẽ nhằm đúng lúc hắn cao hứng mà hắt cho hắn một chậu nước lạnh. Những lúc đó, Sướng Vãn cũng chỉ im lặng không nói gì, sau đó yên lặng làm việc nhà, ngày hôm sau lại đi lên trấn tìm người để giúp đỡ.

Xem ra, người có da mặt càng dày càng có nhiều nghị lực!

Nhìn sắc trời bắt đầu tối dần, Lục Tây nhìn mặt trăng khuyết trên đầu, lúc về, cậu có nhận được một phong thư của Quy Mộng Tông găm trên cửa nhà mình, sau khi mở ra đọc nội dung bên trong, cậu thở dài một tiếng, cầm lá thư đến cạnh ngọn đèn dầu, đốt sạch.

Đến lúc kết thúc những chuyện này rồi.

Sướng Vãn vẫn về nhà như ngày thường, tiếp tục nấu cơm. Không ngờ đến lúc hắn bê đồ ăn lên, lại thấy Lục Tây mang một thái độ khác thường cầm theo một chén nước đi đến.

Lục Tây: "Đừng đi vôi, ở lại đi."

Ánh mắt Sướng Vãn sáng lên, nhưng ngay giây tiếp theo lại tắt, vì Lục Tây vẫn luôn như vậy, cho hắn hy vọng, rồi lại đập tan hy vọng đó ngay lập tức.

Sau một tháng chịu đã kích, hắn đã tự sinh ra sức miễn dịch với những chuyện này rồi. Nhìn Lục Tây không chạm vào đũa, mà chỉ đặt chén nước trong tay lên bàn, rồi gọi tên hắn.

"Sướng Vãn, hôm nay ta đã nghĩ về chuyện của ngươi rất lâu. Đối với việc ngươi thích ta, câu trả lời của ta là ta không có khả năng chấp nhận chuyện này. Nhưng nếu ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, có lẽ vẫn còn một cách để xoay chuyển."

Sướng Vãn đã sớm đoán được câu trả lời này của Lục Tây, khổ sở là không thể tránh được, nhưng ít nhất thì hắn vẫn còn cơ hội để khiến cậu tha thứ cho hắn, như vậy thì quan hệ của bọn họ cũng coi như là tiến được thêm một bước rồi.

Chỉ cần loại bỏ được hàng rào thù hận này, sau này lại ở chung lâu dài, hắn có thể từng chút thay đổi cái nhìn của cậu về hắn, như vậy thì lưỡng tình tương duyệt cũng không phải là không có khả năng.

Sướng Vãn thu hồi tâm tư nho nhỏ của mình, có chút mong đợi nhìn cậu: "Cách gì?"

Lục Tây đẩy chén nước kia đến trước mắt hắn: "Uống hết nó."

Sướng Vãn nhìn chén nước kia, lúc đầu còn có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng khi hắn bê chén nước kia lên, liền nhìn thấy từng sợi đoạn tình mong manh trôi nổi trên mặt nước, sắc mặt hắn biến đổi ngay lập tức, "rầm" một tiếng đặt lại chén nước lên bàn.

Sướng Vãn: "Nước vong tình chỉ có ở Điện Tuyệt Tình trên Thiên giới, tại sao ngươi lại có được?"

Sướng Vãn: "Đừng quan tâm đến chuyện tại sao ta lại có nó, uống hết nó đi, ta sẽ đối xử với ngươi như trước, không phải ngươi vẫn luôn mong muốn như thế sao. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi đó!"

Sướng Vãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tây, vô cùng khó hiểu nói: "Nhưng nếu ta uống nó, ta sẽ hoàn toàn quên đi ngươi!"

Lục Tây cười: "Quên thì quên, có gì quan trọng sao?"

Sướng Vãn nhìn vẻ mặt không sao cả của Lục Tây, lần đầu tiên mất bình tĩnh, giọng nói cũng không khống chế được mà cao lên: "Chuyện này không quan trọng sao?"

Lục Tây cười một tiếng, duỗi tay định thu lại chén nước: "Tùy ngươi thôi, dù sao đây cũng là lựa chọn của ngươi, ta cũng chẳng bắt ép. Không uống thì thôi, từ nay về sau ta đi đường ta, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, căn nhà này cũng để lại cho ngươi, ngày mai ta sẽ rời đi."

Nhìn Lục Tây bê chén nước lên, đứng dậy định rời đi, Sướng Vãn vô cảm ngẩng đầu, túm lấy cổ tay cậu, đoạt lấy chén nước vong tình trong tay cậu.

Hắn nhìn những sợi đoạn tình đang lay động, lại nhìn về ohias Lục Tây: "Ta thật sự thích ngươi."

Lục Tây vươn tay, đẩy chén nước vong tình lên miệng hắn, khẽ cười: "Bây giờ chuyện đó không có ý nghĩa gì nữa cả, nhanh uống đi."

Không biết có phải ảo giác hay không, Lục Tây bỗng nhận thấy một tia hèn mọn cầu xin trong mắt Sướng Vãn. Cậu làm bộ không nhìn thấy mà dời tầm mắt đi, Sướng Vãn nhìn chén nước vong tình, bê lên uống một hơi cạn sạch.

Rốt cuộc hắn cũng biết được, những vị thần tiên đã động phàm tâm đó, khi bị phạt uống nước vong tình đã trải qua cảm giác khổ sở như thế nào. Rõ ràng vô sắc vô vị, nhưng trái tim như bị ngàn cây đao chém nát, đau đến không muốn sống nữa.

Chiếc chén trong tay rơi xuống đất "choang" một tiếng, Sướng Vãn cũng ngã đầu lên bàn, mất đi ý thức.

【Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của đối tượng mục tiêu -100, độ thiện cảm hiện tại: 0.】

______

Đôi lời của editor: Có thể nhiều bồ sẽ cảm thấy bé Tây quá đáng, nhưng tui cần nhấn mạnh một chuyện, đó là bé Tây chưa hề có tình cảm với bé Vãn nha, không những vậy bé còn hận bé Vãn về chuyện của Nhị Thập Tam và chuyện những người vô tội bị liên lụy vì chuyện ở Bạch Nguyệt Thành nữa :> Có thể mọi người thấy bé Tây hơi bao đồng, thánh mẫu, nhưng con người ở thời hiện đại mà, sống trong cuộc sống pháp trị nên thấy mạng sống của mọi người quý giá như nhau là chuyện bình thường thui. Ờm thì chương này cũng thấy tội bé Vãn đó, nhưng mà luật nhân quả mà =)) cứ reset lại tình cảm đi, có khi lại yêu được lại từ đầu =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net