Chương 81: Phó bản 4 - Không làm chuyện ác thì chẳng sợ quỷ gõ cửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Phó bản 4 – Không làm chuyện ác thì chẳng sợ quỷ gõ cửa.

Edit: Meii.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tây vẫn bị dọa tái mặt. Cậu sợ hãi lùi về phía sau vài bước, đâm phải Khâu Sanh vẫn đang đứng cạnh bàn.

"A..." Không đợi Lục Tây xin lỗi, ngón tay thon dài cùng khớp xương mạnh mẽ của hắn đã giữ chặt vai cậu.

Vẻ mặt vẫn tinh tế nhẹ nhàng, nhưng lực cánh tay lại không đùa được đâu.

Khâu Sanh nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lục Tây, muốn tìm xem rốt cuộc cậu đang giấu giếm cái gì: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đừng có nói mấy câu vớ vẩn 'không biết gì' này kia. Từ lúc nén nhang đầu tiên rơi tắt ta đã đứng ngay sau ngươi rồi. Cho dù ban đầu ngươi chỉ là vô tình đi chăng nữa nhưng lúc sau thấy nhiều âm hồn trong kinh như vậy, sao ngươi vẫn đứng im nhìn hả? Lúc ta kéo ngươi lại ngươi còn liều mạng tránh về phía trước. Đừng nói là lúc đó ngươi không thấy gì!"

"Ngươi ở đằng sau ta?"

Hóa ra cảm giác những cánh tay lôi mình lại là do hành động của hắn?

Lục Tây vội vã nhìn quanh căn phòng, lúc mới vào cậu đã kiểm tra một lần rồi, căn phòng nhỏ lại không có bao nhiêu đồ này căn bản không che được thân thể cao lớn của Khâu Sanh. Hơn nữa, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn toàn bộ phòng rồi, nếu như Khâu Sanh trốn trong này từ trước chắc chắn cậu phải phát hiện ra mới đúng, đằng này lại...

Nhưng nghĩ lại cũng không hẳn, dù sao Khâu Sanh cũng là một người biết về âm dương, có cách ẩn mình cũng chẳng lạ.

Không ngờ ở phòng mình làm nhiệm vụ thôi cũng bị Khâu Sanh bắt gặp, bây giờ nói thật cũng không được! Lục Tây rũ mắt, suy nghĩ một lát liền nảy ra một ý.

Dù sao cậu cũng đã trải qua nhiều phó bản như vậy rồi mà, bản lĩnh khác không học được chứ nói dối thì hơi bị đỉnh, chỉ cần há miệng liền thốt ra được, ngay cả kịch bản cũng chẳng cần soạn trước.

Lục Tây dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Khâu Sanh, lộ vẻ túng quẫn muốn nói lại thôi, mãi một lúc mới dám nói: "Sau khi gặp được thứ kia ở tầng ngầm, ta gặp ác mộng liên miên, lần nào cũng thấy con quái vật nửa người nửa nhện kia bổ nhào đến làm ta lo sợ bất an không thôi. Ta vẫn luôn cảm thấy nơi này có thứ không sạch sẽ, lại biết khúc mắc giữa ta và ngươi chưa giải quyết xong nên cũng không dám nhờ ngươi giúp. Chỉ đành tự mình tìm ra thứ không sạch sẽ trong căn nhà này, cũng làm chính mình an tâm một chút."

Khâu Sanh cười nhạo, ngắt lời cậu: "Ai bảo ngươi dùng tấm kính này có thể chiêu hồn được?"

Không nói thì thôi, nói cái đúng trọng tâm liền!

Khâu Mặc vẫn luôn ở trong nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, ngay cả việc đi đàm phán hợp đồng với đối tác cũng phái người khác đi, vậy thì cậu có thể biết cách chiêu hồn từ đâu? Nếu Lục Tây bảo nghe hạ nhân nói, chỉ sợ Khâu Sanh sẽ lập tức gọi người đến kiểm chứng, lúc này không phải sẽ lòi đuôi ra à?

Lục Tây than nhẹ: "Thật ra ta cũng không biết dùng cách này có đúng không, nhưng đêm đó đứng ở cửa lớn chờ các ngươi về có gặp một bà lão ngồi đốt tiền giấy. Bà ta nói cái gì mà đêm Trung Nguyên mở Tây Môn sẽ rước quỷ vào nhà, còn bảo ta cẩn thận một chút. Lúc đó, ta cũng chẳng tin, sau đó bà ta nói cho ta cách này, nói buổi tối đứng yên trước gương thắp nhang sẽ biết được trong phòng có ma quỷ hay không."

Khâu Sanh vẫn thản nhiên nhìn cậu, tỏ vẻ 'ngươi cứ diễn nữa đi'. Lục Tây cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Lý quản gia, đêm đó hắn cũng chờ bên ngoài với ta, chắc chắn hắn có gặp bà lão đó."

Khâu Sanh lạnh lùng cười: "Lý quản gia là người cả ngươi, ta hỏi hắn cũng bằng thừa. Hơn nữa, ai mà biết ngươi có đang nói thật giả lẫn lộn, cố ý đánh lừa người nghe hay không."

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Khâu Sanh, Lục Tây tỏ vẻ vô tội chớp mắt, nhưng thật ra trong lòng cậu đang gió giật đùng đùng rồi.

Má, tên nhóc này đoán không sai chỗ nào luôn.

Đúng là cái đồ.... 'người' tinh! (Meii: Ẻm định nói yêu tinh á =))))

Lục Tây biết bây giờ nói dối nữa cũng chỉ đào hố chôn mình sâu hơn thôi, bèn lảng sang chuyện khác. Cậu nhìn mặt kính rồi hỏi Khâu Sanh: "Nhưng trong mặt kính kia nhiều quỷ như vậy, tức là trong nhà này có nhiều ma quỷ ẩn trốn lắm hả?"

Nhưng câu trả lời của Khâu Sanh lại ngược lại hoàn toàn: "Nơi này thật ra không có thứ gì không sạch sẽ cả, những con quỷ kia đều là quỷ đói bị ngươi 'gọi' về. Chúng nó chết bao nhiêu năm không có đồ cúng, chỉ có thể lén ăn chút 'hương' để kéo hơi tàn."

"Hương sao?" Lục Tây nhìn những hình ảnh lờ mờ trong mặt kính, vẫn có chút sợ hãi. Sau khi Khâu Sanh chắc chắn rằng chúng nó không chui ra được, cậu mới dám tiến lại gần quan sát.

Chỉ thấy những mặt quỷ kia gấp áp dán lên mặt kính, há to mồm như cá trên bờ, không ngừng cố hấp thu từng chút khói hương còn lưu lại trong không khí.

Rất nhanh, Lục Tây nhận ra, sau khi đám quỷ trong kính không hít được thêm chút hương nào nữa cũng bắt đầu tản đi, chẳng mấy chốc đã biến mất gần hết.

Nhưng nhìn cả đám ma quỷ này, Lục Tây vẫn chưa nhìn thấy con quái vật nửa người nửa nhện kia đây, chẳng lẽ do cậu đốt ít nhang quá nên không hấp dẫn được nó sao?

Lục Tây phản bác: "Nhất định nơi này có ma quỷ, nếu không thì con quái vật nửa người nửa nhện dưới tầng ngầm là sao chứ? Lần trước ngươi cũng thấy còn gì!"

Khâu Sanh quay đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, lần trước ta không cảm nhận được chút âm khí nào ở tầng ngầm cả. Ngươi bị dọa ngất rồi tưởng tượng ra thôi."

"Không thể nào!" Lục Tây dám chắc thứ kia không phải ảo giác. Lúc đó, khi con quái vật bám lên trần nhà rũ đầu xuống nhìn cậu, thanh âm, mùi hôi thối của nó vẫn còn nguyên trong ký ức cậu, hơn nữa nó còn để lại dấu chân trên cầu thang phủ bụi của tầng hầm nữa, sao có thể là ảo giác được!

Lục Tây nhanh chóng nắm lấy tay Khâu Sanh: "Không thì bây giờ ngươi đến kho hàng với ta nhìn xem đi, nếu như ngươi thấy thứ kia, chắc chắn sẽ không nói như vậy nữa!"

Khâu Sanh lạnh nhạt hất tay cậu ra: "Ta nói rồi, căn nhà này không có bất cứ thứ gì không sạch sẽ cả, chỉ là ngươi làm chuyện trái với lương tâm nên mới suốt ngày nghi thần nghi quỷ như thế. Kể cả dưới tầng ngầm có ma quỷ thì sao, sao ta phải đi xem với ngươi? Nói qua nói lại, cho dù ngươi có chết thì liên quan gì đến ta?"

Lục Tây bất đắc dĩ gật đầu: "Phải, ta chết cũng không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ đến ý đến Hạ Tiến Bảo thôi mà. Nhưng chẳng may con quái vật kia chạy đến tìm Hạ Tiến Bảo thì lúc đó, ngươi hối hận cũng không kịp."

Khâu Sanh hừ một tiếng, cười: "Ai bảo ta để ý hắn."

Lục Tây nhíu mày, có chút ngơ ra: "Không phải sao, lần trước ngươi đòi gả cho hắn còn gì? Còn dùng cái đó uy hiếp ta...."

Khâu Sanh: "Đó chỉ là nhất thời hứng lên thôi, hơn nữa ta hay hứng bất ngờ lắm, nói không chừng lúc đó ta lại đưa ra điều kiện gì nữa."

Lục Tây bị thái độ kiêu ngạo này của hắn chọc điên. Đúng là nếu muốn tìm người giúp thì Khâu Sanh là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao thì hắn cũng biết mấy thuật âm dương này kia, nhưng vấn đề là quan hệ của hắn với Khâu Mặc đây này, mấy chuyện nguyên chủ làm với hắn thật sự Lục Tây cũng không nhìn nổi.

Nói cách khác, Khâu Sanh không xuống tay với cậu đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, còn đòi hắn giúp đỡ nữa hả, có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?

Ánh mắt Lục Tây lơ đãng nhìn xuống, lại thấy cổ tay áo của Khâu Sanh hơi kỳ lạ, rõ ràng màu vải ở đó đậm hơn những chỗ khác nhiều. Cậu tò mò vươn tay ra sờ thử, đầu ngón tay lập tức dính một chút máu.

Lục Tây vừa nhìn thấy máu trên ngón tay mình, đồng tử co rụt lại: "Tay ngươi làm sao thế?"

Cậu vươn tay định kéo ống tay áo của Khâu Sanh lên, lại bị hắn hất ra. Khâu Sanh nắm chặt cánh tay đang chảy máu của mình, cười lạnh: "Đừng giả vờ giả vịt nữa, bây giờ ngươi chẳng đang mong ta chết nhanh đi một chút còn gì."

Nhìn thái độ 'cái gì tao cũng biết' của Khâu Sanh, Lục Tây có chút cạn lời: "Ngươi xem ngươi có bị ảo tưởng ngược đãi không vậy? Ta mong ngươi chết làm gì, kế thừa ngôi vị à?"

Cậu lại lật cánh tay hắn lên, ban đầu Khâu Sanh không chịu phối hợp, trốn đông trốn tây một hồi. Mãi đến khi Lục Tây bực mình đánh lên mông hắn một cái, hắn mới cứng đờ người, trong khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi đó đã bị Lục Tây nhanh chóng túm lấy tay.

Lục Tây nhấc tay áo hắn lên, liền thấy một vết thương dài từ hổ khẩu (1) đến tận xương cổ tay, làn da hơi hé ra làm lộ thịt hồng bên trong, xung quanh cũng đỏ bừng.

(1) Hổ khẩu:

Vết thương sâu như vậy không thể là do dao được, cảm giác giống bị rìu chém hơn, làm Lục Tây liên tưởng ngay đến: Phủ Đầu Bang.

Lục Tây lôi kéo tay Khâu Sanh, kéo hắn đến trước giường, tìm được một hòm thuốc dưới hộc tủ: "Ngươi bị ai chém vậy?"

Cậu lấy ra một lọ thuốc bột trắng rải lên miệng vết thương để giúp hắn giảm đau, sau đó dùng băng gạc quấn lại, thầm nghĩ mai phải bảo Hạ Tiến Bảo ra ngoài gọi đại phu đến xem vết thương cho Khâu Sanh mới được, chứ nửa đêm ra ngoài chẳng may gặp bọn hắc bang kia thì sao, quá nguy hiểm!

Khâu Sanh nhìn động tác băng bó cẩn thận của Lục Tây, trong mắt bỗng hiện lên một loại cảm xúc không rõ. Hắn nhanh chóng rời mắt đi, lành lạnh nói: "Nói với ngươi làm gì? Chẳng lẽ ta nói ra thì ngươi giúp ta báo thù được sao?"

Khâu Sanh định châm chọc cậu làm bộ làm tịch, đừng tưởng làm mấy hành động nho nhỏ này thì ta sẽ cảm động rớt nước mắt mà tha thứ cho ngươi, hứ!

Không ngờ Lục Tây bỗng ngẩng đầu, nhìn hắn: "Có thể chứ, ngươi nói xem ai làm, ta báo thù cho ngươi."

Khâu Sanh nhìn thẳng vào mắt Lục Tây, đôi mắt đó là một đôi mắt không rành thế sự, cũng chưa từng trải qua bất cứ trắc trở cùng tuyệt vọng nào, khác hoàn toàn với kẻ vẫn luôn hãm sâu trong vũng bùn đau khổ như hắn. Dù biết rõ đối phương chỉ hư tình giả ý, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà nói: "Bang chủ Phủ Đầu Bang, Lý Thanh Hải."

"Lý Thanh Hải." Lục Tây nhắc lại một lần, gật đầu: "Được, ta nhớ rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng, nghe đơn giản như nói tối nay sẽ ăn mì thịt bò. Nhưng Khâu Sanh cũng không để bụng.

Lục Tây băng bó tay hắn xong, Khâu Sanh liền cười lạnh rụt tay về. Hắn cầm đèn lồng, đi ra ngạch cửa thì dừng lại, nói: "Căn nhà này thật sự không có quỷ, ta không biết rốt cuộc ngươi đã thấy gì trong tầng ngầm, nhưng chắc chắn thứ kia khôn phải ma quỷ. Tuy rằng không biết lý do tại sao, nhưng nếu chỉ có mình ngươi nhìn thấy thì tám chín phần mười là nó tới tìm ngươi. Ta thấy so với việc cứ nghi thần nghi quỷ lung tung , không bằng tự ngẫm lại xem mình có làm gì trái với lương tâm không thì hơn. Dù sao thì không làm chuyện ác thì chẳng sợ quỹ gõ cửa."

Sau khi Khâu Sanh rời khỏi, hai cánh cửa phòng như bị một luồng gió mạnh thổi qua, sầm một tiếng đóng chặt lại, làm Lục Tây giật mình run lên.

Đi thì cứ đi đi, mắc gì tạo nét!

Cậu vỗ vỗ ngực mình cho bản thân bình tĩnh lại, rồi phủ lại tấm vải đen lên Tây Dương Kính. Thế nhưng khi về giường nằm, cậu lại không tài nào chợp mắt.

Cậu nhìn nóc nhà tối om, trong đầu không ngừng nghĩ về những lời Khâu Sanh nói trước khi đi.

Không làm chuyện ác thì chẳng sợ quỷ gõ cửa, chẳng lẽ thật sự Khâu Mặc đang giấu giếm chuyện gì đó kinh thiên động địa sao....

Nhưng nếu quái vật nửa người nửa nhện kia không phải ma quỷ, thì rốt cuộc nó là thứ gì chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net