Chương 83: Phó bản 4 - Mất trộm trong nhà bếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83: Phó bản 4 – Mất trộm trong nhà bếp.

Edit: Meii

Lục Tây túm lấy tay hắn, cẩn thận xem miệng vết thương đã nhiễm trùng, còn khẽ thổi nhẹ lên mu bàn tay hắn. Khâu Sanh nhíu chặt mày, hất tay cậu ra rút tay lại.

"Diễn mãi đến nghiện rồi à? Ha, kỹ thuật diễn tốt như vậy, bảo sao có thể tay không lừa cả sản nghiệp to lớn của Hạ gia dễ như vậy."

Nhìn vẻ mặt trào phúng của Khâu Sanh, Lục Tây cười cười không phản bác hắn, chỉ dặn dò: "Hôm qua, bọn ta có mời đại phu đến khám cho ngươi, nhưng ngươi lại không có trong phòng, người ta nhiều việc nên đành để đại phu về trước. Nhưng trước khi về, đại phu có để lại chút thuốc trị vết thương ngoài da ở chỗ ta, lát nữa ta sẽ cho người mang sang cho ngươi."

Khâu Sanh xoay người: "Không cần."

Lục Tây: "Đưa thuốc cho ngươi, còn dùng hay không là việc của ngươi. Dù sao đó cũng là thân thể của ngươi, đừng dùng sức khỏe của mình ra làm mình làm mẩy với ta, ngươi cũng đâu còn là tiểu hài tử nữa, đúng không?"

Nói xong, Lục Tây không nhịn được mà cười rộ lên.

Cách đây không lâu, chính Khâu Sanh mới dùng những lời này để châm chọc cậu, bây giờ lại bị cậu trả lại nguyên vẹn, ngẫm lại đúng là buồn cười.

Làm sao Khâu Sanh không nghe ra ý chế nhạo trong câu này, hắn đưa lưng về phía Lục Tây, hung hắn nắm chặt tay, xoay người nhanh chóng ra khỏi thư phòng như một cơn gió, lại đúng lúc Hạ Tiến Bảo đi đến đây.

Người ra người vào, lại vô cùng vội vàng, đến khi nhìn thấy có người trước mặt cũng chẳng kịp tránh. Hai kẻ có khung xương lớn như nhau lập tức đâm vào nhau, như hai bức tường "rầm" một cái.

Hạ Tiến Bảo bị đâm một cái, lảo đảo lùi lại một bước, chỉ cảm thấy vai đau nhức vô cùng, khi thấy người trước mặt là Khâu Sanh lại càng tức giận: "Ngươi đến đây làm gì?!"

Bình thường, chẳng có ai dùng thư phòng, cùng lắm là có Khâu Mặc ngồi thơ thẩn trong này, không cần nói cũng biết tên điên này đến đây làm gì.

Tưởng tượng đến chuyện Khâu Mặc khăng khăng muốn rời khỏi Hạ gia vì hắn, Hạ Tiến Bảo cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mà lúc này, so với Hạ Tiến Bảo, vẻ mặt của Khâu Sanh cũng khó chịu vô cùng, bình thường gặp Hạ Tiến Bảo kiểu gì hắn cũng trêu chọc mấy câu, nhưng bây giờ, hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, liền xoay người đi xuống bậc tam cấp.

Điều này làm Hạ Tiến Bảo không hiểu mô tê gì, y nhìn bóng người đang đi xa, "chậc" một tiếng: "Đúng là tên điên!"

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, Lục Tây liền đoán được ai đến, nhưng khi nhìn thấy bóng người Hạ Tiến Bảo vội vàng chạy vào, cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy ê răng.

Không đợi y chạy đến trước mặt, Lục Tây đã duỗi tay làm động tác dừng lại: "Đừng nhúc nhích, đứng đó nói luôn đi."

Hạ Tiến Bảo nhìn dáng vẻ đề phòng của Lục Tây, lập tức tủi thân: "Phụ thân...."

Lục Tây: "Phụ thân ngươi không bị điếc, đứng đó nói, ta vẫn nghe thấy."

Hạ Tiến Bảo ỉu xìu, lén bước thêm một bước nhỏ: "Lần trước, ngài đã bảo cho thêm người đến tuần tra xung quanh kho hàng, ta đã cho người đi làm, nhưng mấy ngày nay không thấy có động tĩnh gì. Nhưng dạo gần đây ở nhà bếp có chuyện lạ, gần đây luôn mất trộm ít đồ. Ban đầu là mấy thứ như thịt tươi, rau tươi chưa qua chế biến mất, sau đó thì đồ ăn chín bị mất. Hạ nhân đã tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy có dấu vết gì. Ta nghi là có người trong nhà tự trộm đi."

"Nhà bếp?"

Lục Tây nhớ rõ, nhà bếp Hạ gia là một căn nhà lớn cách chủ trạch một đoạn khá xa, tuy rằng nhìn có vẻ có kiến trúc giống kiểu truyền thống cũ, nhưng vật dụng bên trong vô cùng hiện đạo đầy đủ, thậm chí còn có cả lò nướng bánh kem cùng máy xay cà phê. Ở cái thời này mà nói thì đúng là tân tiến vô cùng.

Bình thường, quản lý nhà bếp cũng rất chặt chẽ, ngoài thời gian nấu nướng có thể tự do ra vào, những lúc khác đều bị khóa chặt, chỉ có hạ nhân phụ trách đi mua nguyên liệu với Lý quản gia có chìa khóa.

Nhưng tiền lương Hạ gia trả cho hạ nhân cũng không thấp, tại sao phải trộm đồ trong bếp chứ?

Hơn nữa trộm một hai lần thì thôi, đây lại trộm nhiều đến mức để người hầu phát hiện ra, như vậy chứng tỏ, kẻ đó trộm rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần trộm còn lấy đi không ít đồ.

Chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu.

Lục Tây gật đầu: "Ngươi cho người để ý chặt nhà bếp đi, có tin gì lập tức báo cho ta. Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì người về trước đi."

Hạ Tiến Bảo chẹp miệng, đôi mắt mở to như một chú chó lớn mong đợi nhìn cậu, không hề có ý định đi về.

Bị đôi mắt đen hẹp dài kia nhìn chằm chằm, Lục Tây chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, hận không thể dùng tay xoa người cho da gà da vịt lặn xuống.

Cậu rút tay ra khỏi tay Hạ Tiến Bảo: "Ngươi làm gì thế?"

Hạ Tiến Bảo sợ hãi kéo tay áo Lục Tây, cúi đầu làm cậu cho cậu xem cái trán đầy mồ hôi của y: "Để sớm được nhìn thấy phụ thân, ta bàn xong việc liền lập tức chạy từ Đông Uyển về, còn chưa nói được hai câu, phụ thân đã đuổi ta đi rồi, ta thật sự thấy đau lòng đó...."

Nhìn thanh niên cao bảy thước đứng đây ngượng ngùng làm nũng với mình, Lục Tây có chút cạn lời, cậu lấy khăn tay lau mồ hôi cho y: "Thật là, ngươi bao lớn rồi hả, hơn hai năm tuổi rồi còn làm nũng với cha nữa."

Hạ Tiến Bảo rụt cổ, hướng đầu về phía tay Lục Tây: "Ta mặc kệ, ta là nhi tử của cha mà!"

"Ha ha, ngươi nhìn ngươi xem, không có tiền đồ gì cả."

Lục Tây đặt khăn tay lên bàn, xoa đầu Hạ Tiến Bảo một phen: "Thế sao ngươi không nghĩ đến chuyện cha muốn ôm cháu rồi chứ, tuy ta không có ý giục ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi muốn làm gì thì làm đâu nhé. Được rồi, ta muốn đi nằm một chút, cơm chiều cũng bảo người mang đến phòng cho ta, hôm nay ta không ăn cùng các ngươi đâu."

Mãi cho đến khi bóng dáng của Lục Tây khuất sau cánh cửa, Hạ Tiến Bảo vẫn nhìn theo, như thể tiếng bước chân trầm ổn kia vẫn vang vọng bên tai mình. Cuối cùng, tiếng hét lớn của đám hạ nhân đánh vỡ ảo tưởng của y, khiến sự mong đợi trong mắt y nháy mắt đã biến thành thất vọng.

Hạ Tiến Bảo cúi đầu nhìn khăn tay Lục Tây bỏ quên trên bàn, cẩn thận cầm lấy, rồi đưa lên mũi như muốn chôn mặt mình vào, điên cuồng hít lấy mùi hương nhàn nhạt còn sót lại.

Ấm áp còn mang theo mùi trà nhàn nhạt.

Nếu là những thứ khác, y có thể điên cuồng dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí là cưỡng đoạt cũng không sợ hãi. Nhưng cố tình người này lại là dưỡng phụ mà y yêu thương nhất.

Rốt cuộc phải làm sao thì người này mới thuộc về y vĩnh viễn.

Có lẽ y điên thật rồi....

Chạng vạng, có người mang cơm đến phòng Lục Tây, lúc đó, Lục Tây đang xem quyển sổ tay của Khâu Mặc, thấy hạ nhân đến cũng khẽ xua tay, ý bảo người đó đặt lên bàn rồi đi đi.

Chờ đến khi cậu xem xong sổ tay, đứng dậy đi đến trước bàn cơm, lại phát hiện không có đũa.

Thôi thì ăn canh thịt dê cùng dùng đũa cũng được, nhưng cháo đặc như vậy, chẳng lẽ để cậu dùng tay bốc à?

Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, Lục Tây không có hứng thú chơi trò lão gia khó tính, nổi trận lôi đình làm mấy NPC kia khó xử. Cậu xoay người định đi xuống bếp lấy đũa, lại nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.

Lúc đó, Lục Tây đang đứng trước cửa, khi tiếng gõ cửa "rầm rầm" vang lên, làm cậu giật nảy mình.

Chẳng lẽ hạ nhân mang cơm phát hiện ra mình quên đũa, đã mang đũa đến cho cậu sao?

Lục Tây vươn tay, định mở cửa phòng ra. Nhưng khi tay cậu chạm đến then cài cửa, da đầu cậu lập tức tê dại.

Không đúng! Lúc đó cậu ra hiệu cho hạ nhân rời đi, đâu có khóa cửa. Hơn nữa, cánh cửa này chỉ có thể khóa từ bên trong, cậu đi khóa cửa bao giờ chứ?

Trừ phi......

Khi nghĩ đến đây, Lục Tây bỗng cảm thấy có thứ gì chạm vào lưng mình.

Suy nghĩ đến nháy mắt, Lục Tây cảm giác phía sau lưng bị cái gì chống lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net