Chương 88: Phó bản 4 - Thân thế của quái vật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88: Phó bản 4 – Thân thế của quái vật.

Edit: Meii

Quái vật bóp chặt cổ Khâu Sanh, nắm đấm cứng như sắt thép của nó sắp rơi xuống mặt hắn, nhưng đúng lúc này, nắp hầm bỗng nhiên bị mở ra một lần nữa.

Lục Tây mang theo một cái cuốc tìm thấy bên ngoài, chân ngắn lướt nhanh trên cầu thang, dù ánh lửa ngập trời cũng không ngăn được khí thế của cậu, cậu chứ thế nâng cuốc lên, nện lên gáy quái vật.

Cậu điên cuồng vung cuốc lên dưới ánh lửa điên cuồng. Không biết là do cái cuốc này quá cũ, hay do hộp sọ của con quái vật này cứng hơn người thường, đợi Lục Tây đập đến cuốc thứ năm thì một bóng đen xẹt qua, sau đó một tiếng "Rầm" lớn vang lên.

Cậu ngốc ngốc quay đầu nhìn, chỉ thấy phần lưỡi cuốc bằng sắt đã biến mất, trên tay cậu chỉ còn một cây gậy gỗ trụi lủi.

Lục Tây chớp mắt một cái, không suy nghĩ nhiều, lập tức nâng gậy gỗ đánh tiếp lên đầu quái vật. Thế nhưng, lần này, gậy gỗ trực tiếp "răng rắc" một tiếng, gãy làm hai đoạn. Mà gáy quái vật cũng rách ra một miếng lớn, máu tươi phun thẳng lên mặt cậu.

Quái vật chậm rãi xoay người, gương mặt vốn dữ tợn của nó lúc này đầy máu tươi khiến nó càng thêm đáng sợ. Nó nổi điên gầm một tiếng, tám cái chân dài mở ra đánh lên cậu.

Khâu Sanh không ngờ cậu sẽ quay lại, nhìn Lục Tây bị quái vật đè xuống đất, lập tức đỡ tường đứng dậy, sờ soạng khẩu súng vừa rơi trên mặt đất. Đây là khẩu súng mà quái vật lấy từ trên người Hạ Tiến Bảo, nhưng mà nó không biết cách dùng nên ban đầu chỉ dùng để đánh hắn, sau đó cảm thấy không thuận tay liền ném sang một bên.

Hắn giơ súng lục lên, bắn một phát súng vào lưng quái vật, con quái vật lập tức lảo đảo, tám cái chân dài khuỵu xuống.

Thế nhưng hai tay nó vẫn bóp chặt cổ Lục Tây, cho dù bản thân có bị trọng thương cũng không có ý định buông tha Lục Tây, vẫn dùng hết sức để bóp chặt cổ cậu.

Khâu Sanh không khỏi thấy kỳ quái, rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì mà bị như vậy rồi vẫn không chạy trốn, chỉ muốn lấy mạng km.

Lục Tây cũng bị nó bóp cổ đến trợn trắng mắt cũng khó hiểu không kém, thứ này tấn công cậu bao nhiêu lần rồi, nhưng bây giờ nó thậm chí còn định đồng vu quy tận với cậu luôn, rốt cuộc thì km và nó có thù oán gì chứ?!

Cho dù mặt quái vật đã bị mái tóc hoa râm dính đầy máu che đi một nửa, nhưng Lục Tây vẫn có thể nhìn thấy sự oán hận tột cùng từ đôi mắt vẩn đục của nó. Bỗng, nó rút được từ đâu một con dao phay, có lẽ là trộm được lúc vào nhà bếp ăn trộm đồ ăn.

Lưỡi dao phát ra tia sáng lạnh lẽo, Lục Tây còn chưa kịp hô lên đã bị nó chém lên bụng.

Không ngờ khi bị chém phải, cậu thậm chí còn không có chút cảm giác đau đớn nào. Đôi mắt Lục Tây ngơ ngẩn nhìn trần nhà, còn tưởng là cơn đau chưa kịp truyền đến, nhưng vài phút trôi qua, trên bụng cậu lại chẳng có cảm giác gì.

Không phải chứ?

Cậu nghi hoặc cúi đầu nhìn, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên. Quái vật trúng hai phát súng khẽ lảo đảo, lại bị Khâu Sanh túm tóc, đá ra khỏi người Lục Tây.

Lục Tây còn chưa kịp nhìn xem vết thương trên bụng mình sao rồi, đã bị Khâu Sanh chạy đến vén áo lên, khi nhìn thấy bụng nhỏ trắng trẻo của cậu không có bất cứ vết thương nào, lại định kéo quần Lục Tây.

Lục Tây nhanh chóng giữ đai lưng mình: "Ấy ấy, chắc chắn là vừa nãy nó hoa mắt nên chém hụt rồi, ta không thấy chỗ nào đau cả, hẳn là không bị thương!"

Nhưng sự kháng nghị của cậu không có bất cứ tác dụng nào, ngay sau đó, Khâu Sanh đã kéo quần cậu xuống, nhìn dáng vẻ không thấy vết thương trên người cậu thì không buông của hắn, Lục Tây vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành phối hợp với hắn, giơ chân lên cho hắn kiểm tra.

Lục Tây: "Ngươi thấy chưa, ta đã bảo là không sao mà."

Nhưng cậu không ngờ, khi cậu định hạ chân xuống, mắt cá chân lại bị giữ chặt. Lục Tây ngạc nhiên nhìn xuống, lại thấy Khâu Sanh dùng ánh mắt khiếp sợ hơn câu vạn thần mà nhìn chằm chằm vào... quần xà lỏn.

Quần xà lỏn của cậu sao?

Ban đầu, Lục Tây còn chưa kịp phản ứng lại, thẳng đến khi cậu cúi đầu nhìn thấy cái lỗ trên quần xà lỏn của mình, máu lập tức vọt thẳng lên não, mặt mũi cũng đỏ bừng.

Bảo sao mấy hôm nay cứ luôn cảm thấy mình quên cái gì, hóa ra là quên cái lỗ ở mông mình chứ đâu.

Lục Tây vội vàng che lỗ thủng lại, giải thích với Khâu Sanh: "Ta... do ta quên khâu lại thôi, chứ ta cũng không muốn mặc như này đâu!"

Nhưng dưới tình huống này, cậu càng giải thích, lại càng thấy cậu như đang giấu đầu lòi đuôi.

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn trên trên trần nhà, Lục Tây nhanh tay muốn mặc quần vào. Không ngờ Khâu Sanh vẫn luôn trầm mặc bỗng túm lấy eo cậu, đè cậu lên đất.

Đôi mắt vẫn luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ lúc này đã đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Lục Tây, giọng nói mang theo tia thở dốc kỳ lạ: "Sao ngươi dâm thế hả."

Lục Tây bị mắng, ngu người nói: "Dâm cái gì ba? Ta đã bảo là không phải cố ý rồi mà. Với cả ta không có cái quần xà lỏn nào khác, chỉ có mỗi cái này.... Đâu thể thả rông được?"

Hô hấp của Khâu Sanh nặng nề hơn thấy rõ: "Ngươi còn định thả rông? Không thấy mất mặt sao hả đồ đĩ dâm này."

Lục Tây: "...." Lỗ tai ngươi có nắp filter đó hả?

Rất nhanh, cửa kho hàng bị đẩy ra, lúc này, Khâu Sanh mới buông Lục Tây ra để cậu mặc đồ lại hẳn hoi. Xong xuôi mới thấy Hạ Tiến Bảo mang theo một đám cảnh sát đi vào tầng ngầm.

Nhìn thấy Hạ Tiến Bảo chạy xuống dưới, Lục Tây cảm thấy kì quái: "Ngươi ra ngoài lúc nào thế?"

Tay Hạ Tiến Bảo vẫn cầm một khẩu súng khác, nhìn thấy con quái vật nằm trên đất thoi thóp, mới vuốt đầu mình: "Vừa nãy lúc ta không để ý đã bị con quái vật này đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại thấy mình đã nằm trên khoảng đất trống cạnh kho hàng, hạ nhân còn tưởng ta chết rồi, không dám lại gần mà đi gọi cảnh sát trước."

Rất nhanh, quái vật bị trói gô lại, nâng ra ngoài. Nhìn những vết đạn không ngừng chảy máu như lỗ châu mai trên lưng quái vật, đã thế nó vẫn còn mở to mắt oán độc trừng mình, Lục Tây không thể không bội phục.

Nếu là người thường, trúng một phát đạn có khi đã đi đời nhà ma rồi, đằng này nó trúng đến bảy tám vết thương vẫn bình yên vô sự. Bảo sao người ta hay nói con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống, chẳng lẽ nhiều chân hơn là có nhiều mạng hả?

Không ngờ, khi con quái vật bị nâng ra khỏi tầng ngầm, nhìn thấy Hạ Tiến Bảo bỗng nhiên khóc lóc thét lên: "Tiến Bảo, ta mới là cha ngươi!"

Giọng nói mỏng manh, thậm chí lời nói cũng không rõ chữ lắm, nhưng lại làm tất cả mọi người đứng hình.

Nhất là Hạ Tiến Bảo, bỗng nhiên bị nhận thân ngay lúc này, bàn tay cầm súng khẽ run lên, sau đó, y nhanh chóng nâng súng lên bắn quái vật. "Đoàng" một tiếng, bả vai quái vật lập tức phun đầy máu, cánh tay bị tàn phá sắp rụng khỏi vai.

Cảnh sát lập tức ngăn y lại, nhưng Hạ Tiến Bảo lại cố chấp muốn đánh chết quái vật này.

Lục Tây dùng sức kéo Hạ Tiến Bảo: "Có chuyện gì thì ra ngoài nói, muốn giết nó cũng không cần vội."

Chờ đến khi mọi người nâng quái vật ra khoảng đất trống ở hậu viện, Lục Tây mới đi đến trước mặt quái vật, hỏi: "Vừa rồi ngươi nói là có ý gì?"

Quái vật khinh thường nhìn Lục Tây, cười lạnh: "Đội nón xanh lâu như vậy rồi, hôm nay mới nhịn không được muốn tháo xuống sao?"

Lục Tây cười khẽ. Một lát sau, cậu cúi sát vào mặt quái vật, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy, nói: "Cho dù ngươi là cha ruột của Hạ Tiến Bảo thì sao, bây giờ hắn chỉ nhận mình ta là cha. Huống chi, ta mới là lão gia của Hạ gia, còn ngươi chỉ là con quái vật xấu xí đê tiện trong mắt mọi người mà thôi. Cho dù ngươi có bất tử đi nữa thì cũng phải ăn cơm tù cả đời! Chỉ là một con chuột cống hôi hám kinh tởm, không hiểu ngươi đắc ý cái gì?"

"Ngươi!" Quả nhiên, con quái vật bị chọc giận, nó không màng thương thế trên người, giãy giụa muốn nhào lên người Lục Tây.

Nhưng nó bị thương nặng như thế, còn bị mấy cảnh sát giữ chặt thì làm sao mà đi chuyển nổi.

Lục Tây nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng tránh đi. Còn quái vật tức giận đến mức phun một búng máu.

Nhìn dáng vẻ giận tím người của quái vật, Lục Tây càng chắc chắn nó có quan hệ gì đó với Hạ Tiến Bảo, nhưng vì danh dự của y, Lục Tây đưa cho nhóm cảnh sát một số tiền, để bọn họ tránh đi một lát, cậu muốn tự thẩm vấn con quái vật này.

Vốn Lục Tây không định để Hạ Tiến Bảo ở lại, nhưng tên nhóc thúi này lại muốn ở lại, bày ra một bộ 'không biết rõ chân tướng không dừng lại'. Không còn cách nào khác, Lục Tây đành mặc kệ cho y đứng một bên.

Lục Tây: "Ngươi nói Tiến Bảo là con ngươi, ngươi có bằng chứng không?"

Quái vật bị trói lên cột nhà, máu từ miệng vết thương đã chảy ra một vũng lớn, nghe thấy câu hỏi của Lục Tây, nó hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

Ái chà, cứng quá nhờ.

Lục Tây quay đầu hỏi Khâu Sanh: "Ngươi có biện pháp gì để nó nhanh chóng thành thật mở miệng không?"

Khâu Sanh: "Có thì cũng có, chỉ sợ nó không chịu nổi thôi."

Để hù dọa quái vật, Lục Tây cố ý nói: "Cứ làm đi. Dù sao nó cũng chẳng tính là người, ai quan tâm nó sống hay chết chứ."

Khâu Sanh liếc nhìn Lục Tây, từ ánh mắt liền hiểu rõ ý cậu. Hắn lập tức ném một con dao sang: "Cắt cái thứ thừa thãi của nó đi là được."

Lục Tây rút dao ra khỏi vỏ, nhìn lưỡi dao nhấp nhô như răng cưa toát ra khí lạnh. Loại dao này mà cắt lên người thì đau vô cùng, vì lưỡi dao không sắc bén, phải cưa qua cưa lại như răng cưa nhiều lần mới cắt được ra.

Không hổ là Khâu Sanh, chỉ có hắn mới nghĩ ra cái biện pháp ngoan độc kiểu này.

Cậu đi đến trước mặt quái vật, mỉm cười: "Là do ngươi không chịu nói, không thể trách ta được. Nhưng mà nói trước, ta không biết dùng dao lắm đâu, nếu chẳng may cắt nhầm thì làm lại nha."

Nhìn Lục Tây giơ dao lên, nóng lòng muốn cắt thử, thân thể quái vật run lên. Ngay khi lưỡi dao sắp chạm vào nó, nó lập tức hét to: "Chắc chắn Tiến Bảo là con của ta, vì người đã từng cùng Hạ tiểu thư làm chuyện đó cũng chỉ có... chỉ có ta! Tiến Bảo là do Hạ tiểu thư sinh, năm đó ta ghé vào phòng sinh xem, tận mắt thấy Tiến Bảo được sinh ra, sau đó mới bị hạ nhân ôm đến cho Hạ lão gia!"

"Ngươi đừng có xàm ngôn!" Hạ Tiến Bảo giơ súng lên định bắn nó, Lục Tây dùng mắt ra hiệu với Khâu Sanh, để hắn lập tức đoạt súng rồi kiềm chế Hạ Tiến Bảo lại.

Khâu Sanh đè chặt y lại: "Ngươi bình tĩnh một chút."

Thật ra, nếu là người khác cũng sẽ không chịu nổi. Lớn lên biết được cha ruột là một quái vật không ra người không ra quỷ, mà mẹ ruột lại là một dâm phụ cho cha nuôi mình yêu quý đội nón xanh.

Cha mẹ ghê tởm như thế, y thà không có còn hơn!

So với Hạ Tiến Bảo đang xúc động, Lục Tây lại không biểu hiện gì, cậu dùng lưỡi dao vỗ lên mặt quái vật: "Hạ tiểu thư mà lại ở bên thứ quái vật như ngươi á, ngươi nghĩ bọn ta tin sao. Cho dù người nói ngươi có từng làm chuyện kia với cô ấy, chỉ sợ là do ngươi cưỡng hiếp cô ấy."

Cậu vừa nói xong, thần sắc quái vật lập tức trở nên hoảng loạn: "Ta, ta không có. Là... là cô ấy nguyện ý..."

Lục Tây: "Thôi được, ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người đi. Có khi Hạ gia cũng không muốn thừa nhận loại quái vật như ngươi làm cha đứa bé, nên mới để Hạ tiểu thư cưới ta đến ở rể. Ngươi đúng là đáng thương, Hạ gia thà chắp tay dâng cơ nghiệp trăm năm lên tay người ngoài như ta, cũng không không thèm thừa nhận ngươi."

Quái vật: "Thế thì sao, ta mới là cha ruột của Tiến Bảo! Ngươi chỉ là đồ giả, cả đời cũng chẳng có con thân sinh nối dõi, chỉ có thể là kẻ bất lực nuôi hộ con của quái vật như ta! Ta mới là cha ruột của Hạ Tiến Bảo! Chính là ta!"

Nhìn dáng vẻ lăn lộn ăn vạ của nó, Lục Tây bình tĩnh lấy ra bức ảnh không có đầu, ném ra trước mặt đó.

"Chính ngươi là kẻ cắt đầu của người này đúng không? Mở to mắt ra mà nhìn, thân hình của người này và Tiến Bảo có khác nhau chút nào không?"

Ban đầu, quái vật còn khịt mũi coi thường, nhưng khi thoáng nhìn thấy bả vai to rộng của người đàn ông ảnh, ánh mắt nó khẽ khựng lại, lại ngẩng đầu nhìn bả vai Hạ Tiến Bảo, thần sắc càng thêm hoảng loạn.

Lục Tây không để nó có cơ hội suy nghĩ: "Nhìn là biết cha ruột của Tiến Bảo đã sớm cùng Hạ tiểu thư hẹn ước bên nhau từ lâu rồi. Nhìn lại ngươi đi, một quái vật tám chân, ngươi nghĩ bản thân còn có thể có một đứa con bình thường hả?"

Câu cuối cùng đã chọc tan ảo tưởng của quái vật, nó không màng đau đớn mà giãy giụa kịch liệt, lắc đầu lẩm bẩm: "Không thể nào! Tiến Bảo là con ta! Là con ta! Không thể nào! Không thể nào!"

Lục Tây thở dài, xoay người nhìn Khâu Sanh đang giữ chặt Hạ Tiến Bảo, khẽ gật đầu.

Khâu Sanh lập tức buông Hạ Tiến Bảo ra. Một lát sau, "Đoàng" một tiếng, đỉnh đầu quái vật bốc khói đen, hoàn toàn mất đi sự sống.

Bàn tay Hạ Tiến Bảo vẫn không buông xuống, y nhìn con quái vật ngã trên đất, bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt: "Phụ thân, ngài cảm thấy rốt cuộc ta là thứ gì chứ?"

Lục Tây đi qua vỗ vỗ bờ vai y: "Cho dù cha mẹ ruột ngươi là ai, trong lòng ta, ngươi mãi mãi là con ta. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta cũng có thể vĩnh viễn làm phụ thân ngươi."

Hạ Tiến Bảo: "Phụ thân...."

Đúng lúc này, Khâu Sanh nói thêm một câu: "Ta cũng vĩnh viễn là nhị thúc của ngươi."

Nước mắt đang phun ra như suối của Hạ Tiến Bảo lập tức dừng lại, y hét: "Cút!!!"

____

Đôi lời của editor: Đang cảm động tự dưng cảm lạnh ngang =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net