Chương 4: Yêu quý sinh mạng, tránh xa việc cưỡi ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Yêu quý sinh mạng, tránh xa việc cưỡi ngựa

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Hôm qua vừa mưa rào, rửa trôi bụi bẩn trên cành cây, vệt bẩn trên tường gạch, hôm nay lại là một ngày nắng ráo, bầu trời quang đãng, ánh nắng rực rỡ lóa mắt.

Dưới ánh nắng rực rỡ ấy, Yên Tần cố gắng nhớ lại những nữ tử đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Thật ra, dù là kiếp trước hay kiếp này, số lượng phi tần do các đại thần muốn thăng tiến nhét vào hậu cung của y không hề ít, nhưng phần lớn mỹ nữ, y đều chưa từng đụng đến.

Y không định đưa những tú nữ không nhớ tên vào phủ Nhiếp Chính Vương. Nếu ngay cả khả năng thu hút hứng thú của bản thân cũng không có, thì đừng hòng làm náo loạn phủ Nhiếp Chính Vương vốn dĩ đã vững như bàn thạch.

Y suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn ra vài người trong số những nữ tử đã để lại ấn tượng sâu sắc với mình. Người đầu tiên hiện lên trong đầu y là Bạch Mẫu Đơn, đích nữ của Phò quốc Đại tướng quân Bạch Loa. Tiếp theo là Tô Hiểu Tiếu, đích nữ của Ngự sử Trung thừa.

Bạch Loa là một kẻ quê mùa, cũng chẳng có học thức gì. Vì nhi nữ ra đời đúng vào mùa hoa mẫu đơn nở rộ, nên ông ta đặt tên cho con là Mẫu Đơn.

May mắn thay, Bạch Mẫu Đơn không phải loại không có học thức giống cha mình. Nàng ấy thông minh lanh lợi, là một đại mỹ nhân xinh đẹp, tinh thông cầm kỳ thi họa. Rõ ràng là nhi nữ của một vị tướng Hổ Môn, nhưng lại có thân hình yếu đuối, mỗi cử chỉ đều mang vẻ mong manh như Tây Thi.

Con người thường có lòng thương cảm với những sinh vật yếu đuối hơn mình, đặc biệt là những người đàn ông có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ. Ban đầu, y chỉ là một hoàng đế bù nhìn, bản thân cũng yếu đuối vô cùng, nhưng Bạch Mẫu Đơn lại có thể khiến y có cảm giác mình là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ.

Đổi lại là người khác ở vị trí của y, rất dễ dàng sẽ coi Bạch Mẫu Đơn xuất thân cao quý, một thân mẫu tính quang huy là chân ái. Chỉ là y đã ở trong cung hơn mười năm, dù không học được gì khác, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hư tình giả ý trong mắt người khác.

Sau khi biết Bạch Mẫu Đơn coi thường y từ nội tâm, y đối với nàng ấy cũng không thích nổi, nhưng cũng không ghét bỏ đến mức nào. Dù sao nàng cũng coi như là thầy của y trong cuộc đời, thụ động dạy cho y rất nhiều kỹ xảo giả bộ đáng thương.

Đích nữ của Ngự sử trung thừa Tô Hiểu Tiếu và Bạch Mẫu Đơn là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau. Một người con gái xuất thân từ thư hương, trời sinh không thích nữ công gia chánh, ngược lại lại thích những thứ như múa đao múa kiếm. Nếu không phải Tô Hiểu Tiếu có đôi mắt và lông mày giống hệt Ngự sử trung thừa Tô Dự, y nhất định sẽ nghi ngờ hai vị đại thần này đã ôm nhầm khuê nữ.

So với Bạch Mẫu Đơn yếu đuối, Tô Hiểu Tiếu có tính cách phóng khoáng, cởi mở, làm việc trực tiếp hơn, nhưng lại có nguyên tắc riêng. Nàng đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, quả thật như một tia sáng, có thể chiếu sáng chốn cung đình u ám, bẩn thỉu này.

Là một hoàng tử từ nhỏ không có mẹ, không được cha yêu thương, thậm chí còn bị cung nhân ức hiếp, y rất dễ có thiện cảm với một nữ tử như Tô Hiểu Tiếu, nàng luôn sống dưới ánh mặt trời, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả thủy hồng hoa tử.

Thực ra ngay từ đầu, so với vẻ yếu đuối của Bạch Mẫu Đơn, y đã thích kiểu người như Tô Hiểu Tiếu hơn. Y đã quen với những nữ tử nhu nhược trong cung, ai cũng tỏ ra yếu đuối bên ngoài nhưng thực chất là một đóa hoa ăn thịt người không nhả xương. Tô Hiểu Tiếu, một nữ tử thẳng thắn và không có tâm cơ, dễ chung sống hơn và cũng được y yêu thích hơn.

Tất cả đều là ấn tượng ban đầu của y về nàng. Sau vài năm chung sống, khi phát hiện ra nàng đã có người trong lòng, y hoàn toàn không còn thích nữ tử này nữa.

Không có nam tử nào có thể chịu đựng được việc nữ tử của mình lại đội nón xanh cho mình, dù nàng mới chỉ nghĩ về nó trong đầu, chưa bao giờ làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.

Tuy Tô Hiểu Tiếu đã có ý trung nhân, nhưng đây không phải là lý do khiến y hoàn toàn mất thiện cảm với nàng. Phải biết rằng Tô Hiểu Tiếu ban đầu không muốn vào cung, chỉ vì cha nàng muốn dùng nhi nữ để đổi lấy vinh hoa phú quý nên mới đưa nàng vào cung.

Tô Hiểu Tiếu tuy tính tình cởi mở, hoạt bát, nhưng không phải là nữ tử hành động khác người, nên đành phải tuân theo ý nguyện của cha.

Nhìn từ khía cạnh này, nàng cũng là một người đáng thương giống như y, không có quyền tự chủ trong cuộc đời mình. Có lẽ nếu chuyện chung sống diễn ra tốt đẹp, y có thể khiến nữ tử rạng rỡ này yêu mình. Đây là suy nghĩ ngây thơ đơn thuần của Yên Tần ở kiếp đầu tiên, cho đến khi y biết được đối tượng mà nàng yêu, y lập tức hất đổ suy nghĩ ngu ngốc này của mình.

Nam tử mà Tô Hiểu Tiếu thầm thương trộm nhớ không phải ai khác, chính là lưỡi dao sắc bén luôn kề trên đầu y - Nhiếp Chính Vương Yên Vu Ca.

Nói về Tô Hiểu Tiếu, vốn yêu thích giơ đao múa kiếm, nên việc nàng nảy sinh tình cảm với một vị tướng chinh chiến sa trường như Yên Vu Ca cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hơn nữa, Yên Vu Ca còn sở hữu dung mạo tuấn tú, xuất thân cao quý, lại là chiến thần của Đại Yên, lập nên vô số chiến công hiển hách, mở rộng bờ cõi cho đất nước. Điều quan trọng là bên cạnh hắn không có thê thiếp, thậm chí ngay cả thông phòng cũng không có lấy một người.

Chẳng những vậy, Yên Vu Ca còn chịu cảnh mồ côi mẹ. Nếu gả vào phủ, chỉ cần được trượng phu yêu thương, cuộc sống ắt hẳn sẽ vô cùng sung sướng. Một nam tử như vậy, hiển nhiên là người trong mộng của biết bao thiếu nữ khuê các chưa gả ở kinh thành. (tư tưởng này rất ích sờ kỷ, các bạn nhỏ không nên học theo nhe)

Nhìn nhận một cách công bằng, so với vị hoàng đế bù nhìn này, lấy Nhiếp Chính Vương làm trượng phu ắt hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đây đều là chuyện kiếp đầu, kiếp sau Tô Hiểu Tiếu vẫn như kiếp trước gả vào cung, nhưng không được quan tâm, che chở, dường như không đợi đến lúc nước mất nhà tan, nàng đã u uất mà chết trong cung.

Kiếp này, Yên Tần quyết định đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương, thỏa mãn tâm nguyện của nàng. Tất nhiên, y không phải người tốt bụng. Bạch Mẫu Đơn, cùng với một số nữ tử thích hợp khác, y đều sẽ đưa đến đó, đảm bảo những nữ tử tài ba này sẽ đấu đá gay gắt. Hơn nữa, Yên Vu Ca vốn là nam tử đa nghi, chắc chắn sẽ cảm thấy những nữ tử y đưa đến có ý đồ khác, sẽ không thể giao tấm chân tình cho những người này.

Nhưng Yên Tần cũng chẳng thèm để ý đến chút chuyện nhỏ đó, đợi đến khi mọi người đều tiếp nhận chuyện Hoàng đế thích ban thưởng mỹ nhân yêu thích cho Nhiếp Chính Vương, đến lúc ấy y sẽ có thể từ từ cài cắm thám tử của mình vào.

Thực tế phũ phàng hơn nhiều so với những tưởng tượng đẹp đẽ. Cho dù đã chọn được người ưng ý, nhưng hiện tại người đó vẫn đang trong thời gian chịu tang tiên hoàng, mà thời gian chịu tang của Yên Vu Ca còn dài hơn nữa.

Đạo hiếu là đạo làm người, cho dù lấy cớ quan tâm đến cuộc sống của bề tôi, không thể để dòng dõi của phủ Yến Quốc Công tuyệt tự, thì việc bất chấp việc đang trong thời gian chịu tang mà ban tặng mỹ nhân cho Nhiếp Chính Vương cũng là điều không thể.

Dù sao thì chuyện này cũng sẽ xảy ra trong vòng một năm, hiện tại y còn nhỏ, kéo dài thêm một chút cũng không vội.

Điều khiến y lo lắng nhất lúc này chính là con ngựa hung hãn dưới thân mình, nó liên tục dậm chân, phì phò khí từ mũi.

Trên sân tập võ dành riêng cho hoàng gia, một thiếu niên mặc áo bào màu vàng sáng, thân hình nhỏ bé đang cố gắng nắm chặt bờm của con ngựa hung dữ, bên cạnh còn có vài cung nhân với vẻ mặt khác nhau đang đứng nhìn.

Người lo lắng nhất chính là thái giám thân cận Thường Tiếu. Hắn lo lắng cho tiểu Hoàng đế đến mức tim như treo lơ lửng, vội vàng hét lớn: "Các ngươi còn chờ gì nữa, mau cứu bệ hạ xuống khỏi ngựa! Không thấy bệ hạ sắp ngã rồi à?"

Tuy mới nhậm chức thái giám tổng quản, nhưng Thường Tiếu cũng có quyền lực không nhỏ trong cung. Vài tên thái giám khác muốn tiến lên đỡ Hoàng đế, nhưng bị giáo tập võ nghệ của Yên Tần trong cung cản lại: "Bệ hạ còn chưa lên tiếng, các ngươi vội vàng làm gì! Huống hồ sắp tới là thu săn, nếu vì chuyện này mà bệ hạ không học được cưỡi ngựa, các ngươi chịu trách nhiệm được sao?"

Vị giáo tập võ nghệ này, thân hình to lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, nhìn qua đã thấy hung hãn hơn nhiều so với Thường Tiếu gầy gò. Quan trọng hơn, hắn ta là tay sai của Nhiếp Chính Vương, trong cung ai cũng là người tinh ranh, sao có thể không biết rõ địa vị thực sự của tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính Vương.

Bọn họ rụt cổ, thu tay chân lại, đứng yên tại chỗ không dám động đậy.

Tiểu hoàng đế Yên Tần đang nằm trên lưng ngựa, lúc này trong lòng vô cùng tuyệt vọng, lúc nãy y không nên suy nghĩ lung tung, nhất thời mải mê suy nghĩ, không phát hiện ra giáo tập dạy y cưỡi ngựa đã buông tay khỏi dây cương.

Phải biết rằng mặc dù hai kiếp trước y đã học cưỡi ngựa, nhưng kiếp này thân thể hiện tại của y vẫn còn di chứng từ vụ suýt bị ngựa yêu của tiên hoàng giẫm chết lúc nhỏ, nên vẫn còn rất sợ hãi loài ngựa.

Hơn nữa, hôm nay ánh nắng rực rỡ quá mức, mặt trời quá to, chiếu cho y hoa mắt chóng mặt, khiến cho cảm giác khó chịu trong cơ thể càng thêm trầm trọng. Hiện giờ y đầu váng mắt hoa, chân tay mềm nhũn, môi lưỡi khô ráo, cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát. Rõ ràng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng phần thân trên đã không kìm được mà áp sát vào ngựa, há miệng cũng không thể nói ra lời.

Làm sao có chuyện y lại chết vì lý do nực cười này trong khi chưa sống nổi một, hai năm ở kiếp thứ ba? Nghĩ đến tương lai, các phu tử sẽ kể cho học trò nghe về một vị hoàng đế của Đại Yên, kẻ may mắn lên ngôi nhưng lại chết vì ngã ngựa khi đang học cưỡi, làm nước mắt lăn dài trên má y.

Y không muốn chết một cách nhục nhã và vô vị như vậy. Y cố gắng dùng lý trí chiến đấu với bản năng của cơ thể. Sau bao nỗ lực, cuối cùng những ngón tay của y cũng không còn run rẩy khi bám vào bờm ngựa.

Tuy rằng trong mắt người ngoài, tiểu hoàng đế dường như không có gì khác biệt so với trước đây, nhưng Yên Tần vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Y dần dần vượt qua nỗi sợ hãi bản năng, mà trong mắt mọi người, y dần dần "học được" cách cưỡi ngựa.

Vị giáo tập đứng im không động đậy lúc nãy giờ đây lại đang tỏ ra rất đắc ý với thành công của mình. Ông ta còn nói: "Tâu bệ hạ, vi thần đã nói rồi, ngựa mới đầu đều như vậy, bệ hạ làm rất tốt, chỉ vài ngày nữa thôi là có thể phô diễn tài năng cưỡi ngựa của bệ hạ trong cuộc săn mùa thu rồi."

Yên Tần xuống ngựa, ở nơi không ai nhìn thấy, hai chân của y đang run rẩy, thậm chí vì trải qua cảm giác cận kề cái chết mà giờ đây vẫn còn đang run cầm cập.

Y nhìn vị giáo tập cao lớn hơn mình nhiều, từ từ nheo mắt lại. Ánh nắng vẫn rực rỡ như trước, nhưng khuôn mặt trẻ trung của hoàng đế lại ngày càng u ám.

Các thái giám cúi rạp người không nhìn thấy mặt tiểu hoàng đế, nhưng lại nghe thấy giọng nói non nớt pha chút u ám của thiếu niên: "Người đâu, áp giải Vương giáo tập xuống, giam vào thiên lao!"

Khi Nhiếp Chính Vương còn ở đây, Nhiếp Chính Vương là người quyền lực nhất, còn những lúc khác, lời nói của hoàng đế vẫn rất có hiệu lực. Vừa dứt lời, lập tức có người ra tay áp giải vị giáo tập dạy cưỡi ngựa hôm nay xuống.

Trong nhà Vương giáo tập còn có người già người trẻ, không phải là kẻ lỗ mãng hay oan khuất thì làm bậy, nhưng ông ta vẫn lớn tiếng kêu oan: "Thần oan uổng, thần đã làm sai điều gì mà khiến bệ hạ trừng phạt thần như vậy?!"

Yên Tần đứng im tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào về hành động của mình.

Là hoàng đế, đương nhiên y có quyền sinh sát tuyệt đối, muốn xử tử một giáo tập không có địa vị cao, thậm chí không cần lý do. Nhưng có một điều rất phiền toái, vị Vương giáo tập này là do chính Nhiếp Chính Vương Yên Vu Ca chọn cho y.

Có câu nói rằng, đánh chó phải xem mặt chủ, hành động này của tiểu hoàng đế, trong mắt người khác, chính là đang khiêu khích uy quyền của Nhiếp Chính Vương, hoặc là đang thử lòng.

Rõ ràng, trong số những người nghĩ như vậy cũng có Nhiếp Chính Vương Yên Vu Ca, vì vậy chỉ hai ngày sau khi Yên Tần giam giữ Vương giáo tập trong thiên lao, Yên Vu Ca đã đến tìm y để nói về chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net