Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Chương 27: Hắn sẽ để Lâm Lang hoàn toàn biến mất.

Khi Tạ Triều Uyên vươn móng vuốt xé áo, Tạ Triều Linh theo bản năng bắt tay y: "Đèn, tắt đèn đi."

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, không nhúc nhích.

Tạ Triều Linh vẫn kiên trì: "Tắt đèn đi."

Hồi trước mỗi lần làm bọn họ luôn giữ lại chút ánh sáng, đây là lần đầu tiên Tạ Triều Linh nói muốn tắt hết đèn. Tạ Triều Uyên giơ tay vén mái tóc che phân nửa gò má hắn, cúi người hôn môi hắn, rồi đứng dậy, đi tắt hết đèn trong phòng.

Tạ Triều Linh tựa vào thành giường, không chớp mắt nhìn động tác của y, yết hầu cử động lên xuống. Những nỗi sợi hãi bất an trong lòng dần dần bình tĩnh lại, thực sắc tính dã (1), Tạ Triều Linh phải thừa nhận, hắn chỉ là kẻ tục nhân.

Dù sao, bọn họ cũng không phải huynh đệ ruột, vậy thì không tính vi phạm luân thường.

Tạ Triều Uyên bắt đầu hôn từ môi, từng chút từng chút một kéo xuống, động tác y vừa nhẹ nhàng chậm rãi lại phá lệ mà thành kính, cứ như quỳ bái.

Quần áo trên người Tạ Triều Linh bị lột xuống từng cái, thân thể trắng ngần dần lộ ra, những đóa hoa đỏ tươi nở rộ trên đó, hắn giơ tay ôm lấy đầu Tạ Triều Uyên, đầu vú cũng bị Tạ Triều Uyên ngậm vào trong miệng, bị đầu lưỡi nóng ướt liếm cắn, khoái cảm quen thuộc nhanh chóng cuốn qua toàn thân, hắn không chịu nổi mà ngẩng đầu rên ra tiếng.

Việc bị người ta sở hữu, lại đang ở trong bóng đêm, hai cảm giác cùng nhau phóng đại, Tạ Triều Uyên dường như cố ý trêu đùa hắn, cắn đầu vú không nhả, tay không chịu yên mà đốt lửa trên những chỗ mẫn cảm của hắn.

"Điện hạ..."

"Ơi?" Giọng nói Tạ Triều Uyên khàn khàn trầm thấp: "Đừng quậy, vào luôn đi."

Hạ thân Tạ Triều Linh đã nổi lên phản ứng, đầu nấm đã rỉ nước, ngón tay Tạ Triều Uyên ma sát trên hậu huyệt đang không ngừng co rút, dường như đang gấp rút muốn ăn thứ gì đó. Tạ Triều Uyên dán bên tai hắn, cười: "Cơ thể Lâm Lang không biết gạt người."

Tạ Triều Linh không để ý y, thở dốc nhè nhẹ, nhấc chân quấn lên eo Tạ Triều Uyên.

Hắn không phủ nhận, hắn giống Tạ Triều Uyên đều ham thích chuyện này, chẳng sợ Tạ Triều Uyên khiến người ta vừa tức vừa hận, khi ở trên giường, ngay từ lần đầu tiên bọn đã rất phù hợp.

Tuy rằng nằm dưới con súc sinh này khiến hắn có chút mất mặt, nhưng nếu được thoải mái, hắn cũng lười so đo, hiện tại hắn chỉ là Lâm Lang, chờ sau này hắn trở về, ở nơi này, Lâm Lang sẽ không còn tồn tại.

Hắn sẽ để Lâm Lang hoàn toàn biến mất.

Đôi tay Tạ Triều Uyên đè chặt hai bên phần trong đùi hắn, tách hai chân ra, dùng tư thế thẹn thùng quấn chặt hông y, ngón tay dính thuốc mỡ ra ra vào vào miệng nhỏ đóng chặt, xoa cho nơi đó càng thêm ướt mềm.

Tạ Triều Linh bị chà sát tới không chịu nổi, đôi tay không ngừng vuốt ve trên sống lưng y, thúc giục: "Điện hạ..."

Tạ Triều Linh vẫn luôn giữ cái tính này, trên chuyện hoan ái sẽ không bao giờ che giấu cảm nhận của mình, muốn thì sẽ thẳng thắn mà biểu đạt.

Tạ Triều Uyên không chọc hắn nữa, mà y cũng nhịn đến khó chịu, vừa đút vào liền ôm Tạ Triều Linh dùng sức cày cấy.

Cái chỗ bị mài đến không chịu nổi cứ bị nghiền nát lặp đi lặp lại, Tạ Triều Linh không khống chế được mà cắn chặt hậu huyệt, âm thanh phát ra cao vút mà ngọt dính, hai chân không thừa nhận nổi sức mạnh dồn dập, tuột từ trên eo Tạ Triều Uyên xuống, lại bị y dùng một tay túm về, trực tiếp gác lên vai mình.

Tạ Triều Uyên quỳ thẳng dậy, dừng động tác lại, thở mạnh mà dùng hai mắt đen láy nhìn chằm chằm người dưới thân, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Tạ Triều Linh mơ mơ màng màng mà mở mắt nhìn về phía y, ngẩng đầu lên, duỗi lưỡi liếm sạch những giọt mồ hôi đọng lại trên cằm người đối diện.

Tiếng thở dốc của Tạ Triều Uyên càng nặng, đè chặt Tạ Triều Linh, tàn nhẫn mà đâm vào trong cơ thể hắn.

Sắp tới cao trào, Tạ Triều Uyên bế Tạ Triều Linh lên, không ngừng nghỉ mà hung ác xỏ xuyên qua hắn, Tạ Triều Linh không chịu nổi, dương vật ma sát trên bụng y một lát liền tiết ra, sau đó hắn cảm giác hậu huyệt mềm ướt của mình bị dập hơn mười lần nữa, một dòng nhiệt nóng hổi bắn mạnh vào.

Tạ Triều Uyên hôn môi hắn, đem tất cả tiếng rên rỉ thở dốc của Tạ Triều Linh nuốt hết vào trong.

Tắm xong thêm một lần nữa, Tạ Triều Linh nằm nghiêng trên giường, Tạ Triều Uyên ôm hắn vào lòng, nhè nhẹ gọi bên tai: "Ca ca."

Xương cốt cả người Tạ Triều Linh mềm hơn phân nửa, súc sinh nhỏ thiệt không biết xấu hổ, tiếng "ca ca" này sao mà y chẳng ngại ngùng gì gọi ra khỏi miệng.

"Ơi!"

Nghe được Tạ Triều Linh lười biếng đáp lại, Tạ Triều Uyên cười càng trầm.

Tạ Triều Linh mặc kệ, cơn buồn ngủ kéo tới, nhắm mắt.

Một đêm ngủ ngon mơ đẹp.

Sáng dậy đã cuối giờ Thìn, Tạ Triều Linh để hạ nhân hầu hạ thay quần áo, vừa ngáp, thầm phỉ nhổ mình sao có thể sống những ngày lười nhác thế, sau này sợ phải cần một đoạn thời gian mới thích ứng được.

Tạ Triều Uyên không ở trong phòng, Tạ Triều Linh nghe tiếng nói chuyện của y bên ngoài, đứt quãng nghe không rõ.

Chờ hắn rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong, người nọ mới vào, tỳ nữ đặt điểm tâm trong tay đặt xuống bàn, Tạ Triều Linh muốn đi lấy, bị Tạ Triều Uyên ngăn lại: "Đừng ăn cái đó, lát nữa ra ngoài ăn sáng."

Tạ Triều Linh không hiểu gì mà nhìn y.

Tạ Triều Uyên mỉm cười nói: "Sáng sớm Thái hậu phái người đưa tới, nói điểm tâm ma ma trong cung làm, bà thấy ngon, phân cho các phủ, còn nói đứa cháu gái kia cũng giúp một tay, để ta ăn thử."

Tạ Triều Linh: "..."

Triệu Thái hậu này quyết tâm muốn gả Triệu Uyển Nương vào phủ Khác vương, cái này là đã nói toạc ra, không thèm kiêng dè gì, Tạ Triều Uyên khinh thường bĩu môi: "Tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư nhà mình, thế mà sai như nô tỳ."

Tạ Triều Linh nhịn cười nói: "Chắc Thái hậu cảm thấy phủ Khác vương cần có một Vương phi hiền lương thục đức, lên được phòng khách xuống được phòng bếp đó."

Tạ Triều Uyên liếc hắn một cái, duỗi tay khều khều hắn mái tóc dài còn chưa quấn lên: "Không cần, có Lâm Lang vậy là được rồi."

Tạ Triều Linh cười cười, không tiếp lời y, Tạ Triều Uyên như này, cách tiêu chuẩn Thái Tử phi Đông cung của hắn còn xa lắm.

Tạ Triều Uyên nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Triều Linh, ngón tay chuyển từ tóc đen của hắn ra xoa lỗ tai, nhẹ bóp vành tai xinh xắn, Tạ Triều Linh bị hắn bóp tới ngứa, nâng cằm: "Điện hạ không cần dỗ ta vui, vẫn nên sớm sai hạ nhân dọn dẹp phủ, chuẩn bị đón tân vương phi đi."

"Lời này của Lâm Lang nghe hơi chua." Tạ Triều Linh nhẹ cong khóe môi, "Ngươi nói đúng, nếu Thái hậu khăng khăng phải gả, bổn vương liền cưới."

"Sau đó thì sao?"

"Kiệu hoa vào phủ Khác vương, vậy thì là người của phủ ta, sinh tử đều do bổn vương định đoạt, bổn vương sẽ để cô ta chết bất đắc kỳ tử trong đêm, sao nào?" Tạ Triều Uyên nói.

Trong lòng Tạ Triều Linh biết thằng nhóc này là một chút cũng không sợ đắc tội Triệu thị, việc này y nói làm thì sẽ dám mà làm, lời khuyên nhủ tới bên miệng, ngẫm lại vẫn thôi.

Ánh mắt Tạ Triều Uyên dừng ở sườn mặt Tạ Triều Linh, hơi ngưng một lát: "Triệu thị gia phong không tốt, chị ruột Triệu Uyển Nương gả vào Lâm gia, dám thông đồng với cha chồng, con gái nhà đó, sao ta phải cho cô ta chiếm danh phận Khác Vương phi?"

Tạ Triều Linh hơi kinh ngạc: "Vậy mà ngài cũng biết?"

"Biết."

"Nếu biết thì cứ quậy cho chuyện này lớn ra, danh dự con gái Triệu thị bị ảnh hưởng cũng tốt hơn gả cho ngài, vừa tối xuống là phải mất mạng chứ?" Tạ Triều Linh bất đắc dĩ nhắc nhở y.

Việc này nếu làm lớn ra, cho dù Thái hậu không biết xấu hổ, thì Càn Minh Đế cũng nhất định sẽ không cho con mình cưới, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, cái kẻ điên Tạ Triều Uyên này lại chỉ muốn giết người.

"Phiền lắm."

Tạ Triều Uyên không cho là đúng: "Không có Triệu Uyển Nương, thì còn có người khác, ta không muốn cưới vợ, thà mệt một lần mà sướng cả đời, đó chính là giết gà dọa khỉ."

Đừng có bao giờ nói đạo lý với kẻ điên, Tạ Triều Linh sáng suốt quyết định từ bỏ đề tài này.

Thế nên hắn nắm tay Tạ Triều Uyên: "Vậy thì thôi, điện hạ ngài vui là được."

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, nhấn mạnh mà hỏi: "Vậy ca ca thì sao, ca ca có vui không?"

Ban ngày ban mặt gọi ca ca, quá không biết xấu hổ, Tạ Triều Linh cười cười nói: "Cũng vui chung điện hạ."

Sau đó hai người cùng nhau ăn sáng, eo Tạ Triều Linh bủn rủn, ăn xong lại dựa vào giường không muốn động đậy.

Tạ Triều Uyên đi qua, ngồi bên cạnh hắn, duỗi tay giúp hắn xoa ấn một lát, Tạ Triều Linh khẽ nheo lại mắt, cảm giác thoải mái không ít. Đêm qua quả thật làm hơi quá, tiểu súc sinh này cũng không biết sao, hình như càng cầm thú hơn so với trước.

Nghĩ đến chuyện này, Tạ Triều Linh liếc qua một cái, trong mắt tăng thêm hoài nghi.

Tạ Triều Uyên dửng dưng nhìn lại hắn.

"Tối qua..."

"Tối qua thì sao?"

"Thôi."

Tạ Triều Linh nghĩ lại vẫn cảm thấy mình nghĩ nhiều, chuyện đêm qua lấy ra tính toán chi li cũng không được gì.

Tạ Triều Uyên chủ động chuyển sang đề tài khác, nói đến chuyện ngoại thành Tây Nam: "Tối hôm qua, chỗ nạn dân được sắp xếp đã xảy ra bạo loạn, lại chết người, Kinh Vệ quân vô năng tới mức này, nhưng kẻ phản đối việc thành lập một nhánh quân khác trong triều e là không còn kiếm được cớ gì nữa."

Tạ Triều Linh quả nhiên bị dời lực chú ý: "Đã chết bao nhiêu người?"

"Tầm khoảng một trăm người, tụ tập lại muốn gây chuyện, Kinh Vệ quân không ngăn cản, người quá nhiều, phần lớn là té ngã xuống rồi bị dẫm đạp chết, sáng sớm Thường Kha liền tiến cung thỉnh tội, lúc này hắn coi như thức thời, chủ động nêu việc chia việc phòng phủ ngoài thành, xây dựng một nhánh quân ngoại thành, còn hắn mang theo số Kinh Vệ quân cũ lui về nội thành."

Tạ Triều Linh nghe vậy không khỏi thổn thức, hắn biết trận bạo loạn này tất sẽ phát sinh, lần này phụ hoàng hắn không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Càn Minh Đế nói chung là một minh quân, nhưng ở một mặt nào đó mà nói, hình như ông cũng "Biết hy sinh chuyện nhỏ".

Phụ hoàng hắn, và mấy huynh đệ bọn họ, nếu muốn nói có một người thuần thiện chân chính, chắc chắn chỉ có vị tiền Thái Tử, nhưng mà quá thuần thiện, mới bị rơi vào kết cục như vậy. Những người còn lại, Tạ Triều Dung vừa ngu vừa ác, Tạ Triều Khoái thâm tàng bất lộ, sâu xa khó lường, Tạ Triều Kỳ là một kẻ điên đáng thương.

Còn hắn... Tạ Triều Linh nghĩ, trước kia hắn học theo tiền Thái tử được tám chín phần, còn trong xương, chung quy cũng là kẻ phản nghịch.

Còn kẻ trước mặt này, Tạ Triều Linh giương mắt nhìn Tạ Triều Uyên, bất kể bọn họ có phải huynh đệ ruột không, y vẫn là một kẻ điên chính hiệu.

Tạ Triều Kỳ bị kích thích mới điên, tính tình đại biến, không có điểm giới hạn, con súc sinh nhỏ Tạ Triều Uyên, có lẽ trước nay trong lòng chưa hề có cái gọi là điểm giới hạn.

Thấy Tạ Triều Linh bỗng nhiên lại ngây người nữa, Tạ Triều Uyên cười nhẹ: "Lâm Lang đang nghĩ gì vậy?"

"Điện hạ nói trước sáu tuổi vẫn luôn sống ở ngoài cung, có thể kể ta nghe chuyện khi còn nhỏ ra sao không?"

Tạ Triều Uyên nhướng mày, hơi ngoài ý muốn, hình như không nghĩ tới Tạ Triều Linh sẽ đột nhiên hỏi chuyện này: "Sao lại muốn biết?"

"Muốn thì muốn biết thôi, điện hạ không chịu nói sao?" Tạ Triều Linh ngửa đầu, nhìn thẳng hai mắt y.

Trong mắt Tạ Triều Uyên hiện lên ý cười: "Ngươi muốn biết, tất nhiên kể được."

Y chậm rãi nói: "Từ khi ta có ký ức, liền sống tại biệt cung Kinh Giao, gọi cho hay là biệt cung, nhưng thật sự còn tệ hơn thôn trang của huân quý trong kinh, nói là lãnh cung mới không ngoa, Lâm Lang chắc không biết chỗ đó kiểu nào đâu."

Tạ Triều Linh đúng là không biết, biệt cung Kinh Giao xây ở thời Thái Tổ, Thái tổ hoàng đế lập nghiệp ở đó thời còn trẻ, sau thành nghiệp lớn, chỗ kia vẫn luôn giữ lại, chỉ có những cung phi thân phận xấu hổ chọc hoàng đế ghét bỏ mới bị đuổi tới chỗ kia.

Thế nhưng Tạ Triều Uyên lớn lên ở đó.

Tạ Triều Uyên không để bụng mà nói tiếp: "Khi còn nhỏ ta không có gì chơi vui, cũng không được ăn ngon, chuyện thích nhất là bắt chuột lột da nướng no bụng, hơn nữa nhất định phải bắt sống, xách đuôi chuột nghe nó la chít chít trong tay ta, là trò chơi vui nhất, sau đó dùng dao găm từ từ lột da nó, nhân lúc nó nửa chết nửa sống ném vào đống lửa..."

Trong mắt Tạ Triều Uyên trước sau luôn có ý cười, Tạ Triều Linh tưởng tượng cảnh kia, bỗng sinh ra loại cảm giác không rét mà run, Tạ Triều Uyên nhìn hắn, giơ tay xoa gò má hắn, nhỏ giọng: "Bị dọa hả?"

Tạ Triều Linh nhíu mày: "Thật à?"

"Thật!"

Ý cười trên mặt Tạ Triều Uyên bỗng nhiên rút đi, biểu cảm bình tĩnh gần như không gợn sóng: "Học theo mẹ ta đó, bà rành nhất mấy chuyện như vậy, bà còn biết dùng cổ, Lâm Lang có biết sở trường giỏi nhất của người Bách Linh quốc là dùng cổ không? Mẹ ta là cao thủ trong số đó, đáng tiếc ta học với bà chỉ được chút da lông, bằng không..."

"Bằng không thì sao?"

Tạ Triều Uyên kề sát vào, nói bên tai hắn: "Bằng không ta đã hạ tình cổ với ngươi, miễn xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Bị đôi mắt Tạ Triều Uyên đen kịt của y nhìn, Tạ Triều Linh nửa ngày nói không nên lời, lại ngẫm kỹ, hắn mới biết mình bị tiểu súc sinh này lừa.

"Nếu có cái gọi là tình cổ thật, mẹ ngươi trực tiếp hạ lên bệ hạ rồi, vậy thì bà đã vinh sủng lục cung."

Tạ Triều Uyên gật đầu: "Lâm Lang nói có lý."

"Chứ còn sao? Mà ngay cả một chút hồi ức vui vẻ cũng có sao?"

Tạ Triều Uyên nghiêm túc nghĩ, nói: "Năm năm tuổi ấy, ta chui từ lỗ chó ra ngoài biệt cung, lén đi ra ngoài, bò lên một chiếc xe đưa hàng, lần đầu tiên được vào nội thành, trùng hợp ngày đó bệ hạ đi săn thú từ bãi săn Đông Sơn về, cấm quân mênh mông cuồn cuộn mở đường, nhìn uy phong lắm, khi đó ta liền nghĩ nhất định phải để bệ hạ nhận ta về, đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

Đáng tiếc lúc ấy y không nhìn thấy Thái tử ca ca của y trong đội ngũ, khi đó Tạ Triều Linh còn chưa phải Thái tử, tuổi tác còn nhỏ, chưa có tư cách theo hầu thánh giá.

Tạ Triều Uyên giơ tay, lòng bàn tay vuốt ve đuôi mắt Tạ Triều Linh, nói khẽ: "Đáng tiếc không quen biết Lâm Lang sớm một chút."

Tạ Triều Linh hơi ngây người, đối diện với anh mắt Tạ Triều Uyên nhìn về phía hắn, như bị những lời này mê hoặc, thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, hắn rướn người lên, nụ hôn rơi trên môi Tạ Triều Uyên.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

03/9/2021.

-----------

Chú thích:

(1): Thực, sắc, tính dã: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net