Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 33: Nó không chế được thân huynh, nhưng không khống chế được lòng huynh.

"Ca ca, đệ vì huynh mà hạ một loại cổ như vậy."

Từng chữ mà Tạ Triều Uyên lọt vào tai hắn rõ mồn một, Tạ Triều Linh không thể tin nổi, lông mi chớp chớp, như là nghe không hiểu:

- Ngươi hạ cổ ta...? Là ly nước vừa rồi?

Tạ Triều Uyên gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Đúng vậy.

Tạ Triều Linh hoàn hồn, máu dồn lên não, giơ tay liền cho y ăn một cái tát.

Tạ Triều Uyên không tránh, im lặng mà chịu đánh, Tạ Triều Linh ngồi dậy, trừng mắt nhìn y:

- Thuốc giải!

- Không thuốc nào chữa được, đây là cổ, không phải thuốc độc.

Nửa bên mặt Tạ Triều Uyên hiện lên dấu tay, y không để bụng, giọng nói bình tĩnh, dường như việc đang xảy ra chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, phản ứng kịch liệt của Tạ Triều Linh thậm chí chẳng làm y nháy mắt.

Tạ Triều Linh nghiến răng kèn kẹt:

- Ngươi lặp lại lần nữa!

- Không có, không hề có thuốc giải.

Tạ Triều Uyên nói:

- Nếu Lâm Lang giận, cũng có thể hạ cổ này cho ta, vậy thì công bằng rồi.

Hắn vốn không cần cái loại công bằng này! Sao mà nói ngang như vậy được!

Tạ Triều Linh bị chọc giận sắp điên rồi, dùng sức nắm chặt cổ áo Tạ Triều Uyên:

- Ta không tin cái này, cổ cũng phải có cách giải, nếu ngươi không giải được...

- Không giải được.

Tạ Triều Uyên kiên trì đáp.

Tạ Triều Linh giận không thể át, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ, thậm chí trong một giây nào đó đã động sát tâm, nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế đi lại, lạnh nhạt nói:

- Ngươi như vậy, khó trách không có ai thích.

Tạ Triều Uyên duỗi tay xoa xoa đuôi mắt vì tức giận mà đỏ bừng của hắn:

- Dù sao cũng không được người ta thích, đệ chỉ có thể làm như vậy.

Giữ không lòng Tạ Triều Linh, ít nhất cũng phải có được người của hắn, Tạ Triều Linh giận hay hận y thì cũng thế.

Tạ Triều Linh hận không thể cho y thêm một cái tát, kiếp trước hắn đã phạm phải tội ác tày trời gì, mà kiếp này lại gặp phải tên điên này, ngang ngược vô lý, chuyên chế cứng đầu, còn là một con chó nghe không hiểu tiếng người.

Tạ Triều Linh giận đến đau cả ruột gan, Tạ Triều Uyên trầm mặc nhìn hắn, rút dao găm ra, đặt vào trong tay Tạ Triều Linh:

- Nếu Lâm Lang vẫn còn giận, thì cứ làm như lần trước, cho ta một dao đi.

- Ngươi cho rằng ta không dám động ngươi thật sao?

Tạ Triều Linh hung dữ nói.

- Huynh dám, ca ca có gì mà không dám!

Tạ Triều Uyên nhẹ nhàng nói:

- Đệ sẽ không phản kháng, một dao không được, thì hai dao, ba dao, chỉ cần huynh có thể nguôi giận.

Tạ Triều Linh cười lạnh:

- Nếu ta nói phải lột da rút gân mi mới hết giận thì sao?

Tạ Triều Uyên gật gù:

- Vậy thì lột da rút gân.

Tạ Triều Linh nắm chặt dao trong tay, thái độ của Tạ Triều Uyên như vậy thật khiến người ta tức chết, Tạ Triều Uyên càng nhẹ nhàng bâng quơ không sợ chết, thì trong lòng hắn càng nén giận đến khó chịu, hắn thật muốn cho con chó này một dao, để đầu óc nó tỉnh táo lại.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, chậm rãi cầm tay hắn:

- Ca ca xót đệ sao?

Không đợi Tạ Triều Linh trả lời, Tạ Triều Uyên đột nhiên nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay đang cầm dao của hắn đâm mạnh vào tay mình.

Trên cánh tay trái lập tức hiện ra một vệt máu dài, máu tươi bắn ra, biểu cảm Tạ Triều Uyên không đổi nửa phần, dưới cái nhìn kinh ngạc của Tạ Triều Linh mà đưa lên liếm một cái, sau đó nhìn chằm chằm hắn:

- Như vậy đủ chưa?

Tạ Triều Linh kinh ngạc.

- Vậy là chưa đủ rồi.

Tạ Triều Uyên cầm tay hắn, lập tức đâm xuống dao thứ hai, so trước nhát trước càng sâu càng nặng, cánh tay nhuộm máu đầm đìa.

Tạ Triều Linh lập tức buông ra tay, dao găm trong tay cuối cùng cũng rơi xuống đất:

- Ngươi điên rồi đúng không?

Tạ Triều Uyên bâng quơ nói:

- Ta vốn dĩ là kẻ điên, không phải Lâm Lang sớm biết rồi sao?

Tạ Triều Linh thật sự không nhịn nổi nữa, hành động nhanh hơn lý trí một bước, giơ tay lại cho y một cái tát.

Mười lăm phút sau, Tạ Triều Uyên ngồi trên giường, Tạ Triều Linh khoác một cái áo khoác, quỳ trước mặt y giúp y băng bó.

- Miệng vết thương quá sâu, phải gọi thái y tới.

Tạ Triều Linh nhíu mày nói.

Tạ Triều Uyên không để ý chút nào:

- Không cần, lăn qua lộn qua chỉ tốn thời gian, ngày mai rồi tính sau.

Tạ Triều Linh giương mắt, con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn y:

- Rốt cuộc điện hạ làm vậy là có ý gì?

Dấu đỏ trên mặt Tạ Triều Uyên còn chưa phai, nhìn rất chật vật, Tạ Triều Linh chỉ hối hận sa khi nãy không cho thêm vài tát, hắn đã muốn đánh cho chó con này một trận.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Tạ Triều Uyên tới gần, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, chậm rãi nói:

- Đừng giận nữa.

Tạ Triều Linh muốn đẩy y ra, nhưng bị Tạ Triều Uyên dùng một tay giam chặt trong ngực, sức hắn không địch lại con chó này, hoàn toàn không thoát nổi:

- Buông tay.

Tạ Triều Uyên vùi đầu vào cổ hắn, nhắm mắt, lặp lại lần nữa:

- Lâm Lang, đừng giận nữa mà.

- Nếu ngươi chưa vui, ta chịu đánh chịu phạt, như vậy có được không?

Tạ Triều Uyên kề sát bên tai cầu xin hắn.

Tạ Triều Linh hít sâu, thôi...

Việc đã tới nước này, cho dù hắn có đâm cái đứa khốn nạn này chết cũng không thay đổi được gì, chỉ thêm khiến mình tức chết trước.

- Trước tiên ngươi buông ra đã, vết thương còn chưa băng bó xong, cái tay này ngươi còn cần không?

Tạ Triều Linh nén giận, cố gắng bình tĩnh nói.

Tạ Triều Uyên chậm rãi buông tay, Tạ Triều Linh thoáng lùi lại một chút, thật sự không muốn để ý y, nắm lấy cái tay bị thương kia, tiếp tục bôi thuốc.

Hai vết thương song song cạnh nhau, da tróc thịt bong, cứ thấm máu không ngừng, nhìn mà đau mắt.

- Nếu có người thấy điện hạ như vậy, nhất định nghĩ rằng có kẻ hành thích người, ai mà dám nghĩ tới điện hạ lên cơn, tự mình rạch mình.

Trong lời nói của Tạ Triều Linh mang theo ý mỉa mai không chút nào che giấu.

Tạ Triều Uyên bình tĩnh nói:

- Bọn chúng không dám bàn tán, nếu ai dám, bổn vương cắt lưỡi nó.

Tạ Triều Linh nuốt mấy lời móc họng định nói xuống bụng, hắn hà tất đàn gãy tai trâu làm chi.

Bôi thuốc băng bó xong, Tạ Triều Linh để chân trần xuống đất, nhặt con dao găm còn dính máu nằm dưới lên, giọt máu lăn từ mũi dao xuống, Tạ Triều Linh cúi đầu nhìn một hồi, duỗi tay đi chạm vào, cơn đau nhói nhanh chóng đánh úp, trên ngón tay xuất hiện một vết thương nhỏ, đã chảy máu.

Tạ Triều Uyên ôm hắn từ phía sau, kéo tay hắn qua nhìn, đưa ngón tay vào miệng mình. Cánh môi ấm áp ngậm lấy ngón tay, chậm rãi mút máu dính trên đó.

Tạ Triều Linh quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Tạ Triều Uyên thả lỏng, vô cùng chuyên tầm, hơi thở quanh quẩn bên tai hắn, cẩn thận giúp hắn mút miệng vết thương, cho đến chỗ kia thôi chảy máu mới buông ra.

Vốn Tạ Triều Linh còn buồn ngủ, khi nãy ầm ĩ một hồi, sâu ngủ đã chạy mất, bây giờ bị Tạ Triều Uyên ôm vào trong ngực, đầu ngón tay còn nằm trong miệng y, loại cảm giác khiến thân thể khô nóng nhanh chóng trồi lên, đặc biệt là lồng ngực, vừa nóng vừa ngứa, khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

Tạ Triều Linh thầm nhủ không ổn, cổ mà con chó nhỏ này nói là thật.

Hơi thở Tạ Triều Uyên càng ngày càng tới gần:

- Lâm Lang?

Tạ Triều Linh ậm ừ hỏi y:

- Cổ này, còn có tác dụng gì nữa?

Tạ Triều Uyên cười nhẹ:

- Lâm Lang cảm giác được rồi? Thì là có thể tăng thêm chút tình thú đó.

Tạ Triều Linh nghiến răng:

- Thì ra đây mới là mục đích của điện hạ?

- Ừm, cũng coi vậy đi.

Tạ Triều Uyên cũng không phủ nhận:

- Thích không?

Tạ Triều Linh xoay người ôm y, mất kiên nhẫn mà nói:

- Không phải ngươi muốn cái này à? Mau lên.

Hai người cùng ngã xuống nệm, Tạ Triều Linh vươn tay kéo màn giường, ngửa đầu ôm cổ Tạ Triều Uyên, nhắm mắt hôn lung tung trên mặt y, hôn hết một lượt, lại hôn xuống cổ, không ngừng cắn mút hầu kết đang chuyển động của y.

Tạ Triều Uyên từ tốn khẽ vuốt tóc dài sau lưng hắn.

Trong những lúc như vậy, hai người họ luôn ăn ý mười phần, nhất là tối nay, bị cổ trùng tác động, Tạ Triều Linh càng chủ động nhiệt tình hơn so với trước.

Ngọn đèn trên giá cắm nến cháy chập chờn, từng tiếng rên nhỏ vụn khác dường như bị vùi lấp dưới khung cảnh mờ ảo như thế.

Lúc động tình nhất, từng giọt mồ hôi nóng hổi trên người Tạ Triều Linh rơi xuống, sắc xuân đầy mặt, tựa như thoa phấn. Hắn bị Tạ Triều Uyên ôm lên, liền dùng hai tay ôm lấy mặt y, hôn lên môi người đối diện.

Tạ Triều Uyên nhắm mắt lại, bỗng nhiên cười.

- Cười cái gì?

Cánh môi Tạ Triều Linh lướt qua chóp mũi y, ngắc ngứ hỏi.

Tạ Triều Uyên cười nhẹ, dùng tay xoa ngực hắn:

- Quả thực rất vui, cổ kia có hiệu quả.

Tạ Triều Linh không vui, nhíu mày thở hổn hển hỏi y:

- Nếu làm cùng người khác, sẽ thế nào?

Tạ Triều Uyên giương mắt nhìn hắn, cảm xúc giấu sâu nơi con ngươi không thấy đáy:

- Huynh muốn cùng người khác?


- Ngươi trả lời ta trước.

Tạ Triều Uyên không đáp, ngón tay nhẹ nhàng xoa nụ hoa trên ngực hắn, một lúc sau mới mở miệng:

- Không bao giờ cùng người khác, từ nay về sau Lâm Lang chỉ có thể là của ta.

Tạ Triều Linh muốn mắng y, nhưng sau đó không thể thốt ra thành lời:

- Khốn...nạn.

Tất nhiên là Tạ Triều Uyên không thèm quan tâm, từ trước tới nay y đâu phải người tốt lành gì, khốn nạn cũng được, súc sinh cũng thế, y nhận hết.

Mồ hôi nóng bỏng rơi xuống, Tạ Triều Linh cắn lung tung đôi môi của Tạ Triều Uyên.

Tạ Triều Uyên ngừng lại, nói bên tai hắn:

- Cổ này còn có một chỗ tốt, lấy tinh hoa nuôi dưỡng nó, nó ở trong cơ thể có thể giúp huynh cường kiện thân thể, khỏe mạnh sống lâu.

- Nhưng chỉ lấy của ngươi mới được đúng không?

Tạ Triều Linh tức giận.

Tạ Triều Uyên không phủ nhận:

- Chỉ có thể là của ta.

- Nếu ta cũng hạ cổ này với ngươi, sau này làm sao mà ta nuôi nó được đây, hả? Con ngươi Tạ Triều Linh lộ vẻ trào phúng.

Tạ Triều Uyên hôn vành tai hắn:

- Ta nuốt vào.

Da mặt dày vô sỉ.

- Nếu Lâm Lang đồng ý hạ cổ cho ta, ta cầu còn không được.

Tạ Triều Uyên nói nhỏ:

- Nhưng Lâm Lang không được.

- Sao lại không được?

Nụ hôn của Tạ Triều Uyên liên tục rơi trên tai, trên cổ hắn, giọng nói càng thấp:

- Lúc trước ta nói rồi, phải lấy máu của mình nuôi dưỡng, rồi đưa vào cơ thể người thương, mới có hiệu quả. Nếu Lâm Lang vô tình, cho dù cổ này có vào trong người ta thì cũng không sống được.

Tạ Triều Linh trầm mặc, chớp mắt một cái:

- Cái này không phải tình cổ thật à?

- Tất nhiên không phải, từ trước tới nay cổ thuật cũng đâu kỳ diệu tới vậy, lòng người là thứ khó điều khiển nhất, mà cổ thuật cũng thế, nó khống chế được thân huynh, nhưng không khống chế được lòng huynh.

Tạ Triều Linh nhíu mày:

- Nhưng không có tình, thì không nuôi nó được.

- Nó ỷ vào lòng người, nhưng không khống chế được.

Tạ Triều Uyên nói.

Tạ Triều Linh hiểu, thế cũng thở phào được rồi. Nếu ngay cả tình cảm cũng bị thao túng, vậy không khỏi quá đáng sợ rồi. Nếu như vậy, cho dù làm bất cứ cách gì, ngay cả giết con súc sinh này, hắn cũng phải giải cổ.

Tạ Triều Uyên im lặng nhìn Tạ Triều Linh, thấy cảm xúc thay đổi trong mắt hắn, bèn hạ xuống một nụ hôn trên môi.

Bị Tạ Triều Uyên đè lên giường một lần nữa, hơi thở Tạ Triều Linh đã trở nên dồn dập, đưa tay ôm ngực.

Trái tim nơi lồng ngực trái đập vừa nhanh vừa nóng, cổ này quả thật lợi hại. Trước khi bị kéo vào bể dục, Tạ Triều Linh đã nghĩ như thế đó.

Thôi, chờ hắn rời hỏi phủ Khác vương rồi tính sau vậy.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

20/11/2022.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net