Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Lâm Lang không chút do dự, không sót xa chút nào?"
Tác giả: Bạch Giới Tử
Biên tập: Khuynh Khuynh

Phủ Hoài Vương.
Trước tết mấy ngày, trong phủ giăng đèn kết hoa, lồng đèn đỏ thẫm treo khắp nơi, không chỉ vì treo đón tết, mà còn để đón vương phi gả vào phủ tháng sau.
Chỉ duy nhất chính viện của vương phủ là ngoại lệ.
Trong viện Tạ Triều Kỳ, đừng nói lồng đèn đỏ, mà ngay cả một chút mà sắc tươi sáng còn không có.

Khi Tống Thời vào, Tạ Triều Kỳ đang ôm lò sưởi tay đứng ngơ ngác dưới mái hiên, thấy gã thì hỏi bâng quơ: "Có tin tức gì à?"

"Điện hạ, trước tết hai ngày, Chu đại nhân đã rút tay không điều tra chuyện bộ Hộ nữa, ngài cũng nghĩ tới đây ngừng thật à?" Tống Thời khẽ hỏi.

Tạ Triều Kỳ chau mày, giọng càng hờ hững: "Chứ còn làm sao được?"
Y biết ý Tống Thời, sau khi kho vũ khí nổ, phủ Kinh Triệu đòi tiền hỗ trợ, bộ Binh đòi tiền sửa sang kho vũ khí, bộ Công đòi tiền tu sửa thành quách, mỗi một món tiền bộ Hộ đều phải chi ra, cuối cùng cũng khiến Càn Minh đế tức giận. Quãng thời gian này Càn Minh đế đang sai người điều tra bộ Hộ, mà hữu thị lang mới nhậm chức của bộ Bộ lại là cha vợ tương lai của Tạ Triều Kỳ - Chu Tư Minh.

Việc này ốm nằm trong mưu tính của Tạ Triều Kỳ, đấu tranh bè phái trong bộ Hộ rất gay gắt, Chu Tư Minh mới vào bộ, không kéo những người này xuống sao mà lão đứng vững gót chân. Chu Tư Minh cũng có khả năng, hơn nữa ban đầu rất thuận lợi, thậm chí bon họ còn tra được mấy việc mờ ám trong cục bảo tuyền. Nhưng sau đó, Quảng Trữ tư của Phủ Nội Vụ xảy ra chuyện, sổ sách rối mù của bộ Hộ phơi ra ánh sáng, tới nước này, Chu Tư Minh không dám tra tiếp.

Không chỉ Chủ Tư Minh, thậm chí Tạ Triều Kỳ cũng không dám làm tiên phong.
Ở khẽ hở của bức tường có một nhánh mai, đung đưa trong bắc rét lạnh, Tạ Triều Kỳ nhìn thấy, không do dự mà bẻ gãy.

Sau khi Giang Thế đi, chỗ của y cũng không cần mấy thứ này.
"Bổn vương không sợ đắc tội thế, không sợ vương công quý tộc, nhưng không thể đắc tội bệ hạ, chuyện này ngừng lại, tới đây thôi." Tạ Triều Kỳ nói.

Tống Thời cúi đầu, không nói nữa.

Trong biệt trang phủ Khác vương, sau khi Tạ Triều Uyên nghe người hầu bẩm báo, bèn liếc Tạ Triều Linh đang ngồi đối diện chơi đùa mấy quân cờ, như là không thèm quan tâm gì vậy.

Tạ Triều Uyên gật đầu dặn dò: "Chuyện này không cần bổn vương xen vào, dặn Tống Thời hầu hạ Hoài vương cho tốt."
Giọng người hầu càng nhỏ: "Còn tin trong phủ Hạnh vương truyền về, chuyện của Thái hậu và Thục thái phi, là Hạnh vương sắp xếp cho bà vú đi gặp bệ hạ."

Rốt cuộc Tạ Triều Linh cũng để ý, hỏi Tạ Triều Uyên: "Điện hạ cũng cài người trong phủ Hạnh vương?"

Tạ Triều Uyên cười cười, không phủ nhận.

Tạ Triều Kỳ nhíu màu, nghĩ tới gì đó:
"Ngày Thái tử ngã vực, điện hạ nói phần nhiều là Hạnh vương làm, vậy rốt chỗ là do Hạnh vương làm, ngài mượn gió bẻ măng, hay vốn chính người của ngày đưa xúi bẩy gã thực hiện?"

Tạ Triều Uyên hạ một quân đen, ăn sạch mấy quân trắng của Tạ Triều Linh, y nhặt một quân lên mân mê trên tay, lúc sau mới hỏi: "Có gì khác nhau?"

"Điện hạ cho rằng không có à?" Tạ Triều Linh nói nhỏ.

Tạ Triều Uyên không cho là phải: "Không khác nhau mấy, đạt được mục đích là được."

Tạ Triều Linh trầm mặc mà nhìn y, Tạ Triều Uyên bình thản đáp lại.

Hai người giằng co một lát, Tạ Triều Linh không hỏi nữa, tiếp tục chơi cờ.

Đến chiều, thôn trang đón một đám khách ngoại lệ.
Tạ Triều Kỳ cuộn tròn nằm trên giường, nghe vậy liếc nhìn Tạ Triều Uyên một cái: "Điện hạ còn mời khách tới đây hả?"

Hắn còn tưởng Tạ Triều Uyên nhốt hắn ở đây thì sẽ không cho bất kỳ người nào biết.

Tạ Triều Uyên không giải thích, vuốt má hắn một cái: "Ngươi ngủ đi, bổn vương đi một lát rồi về."

Sau khi y đi thì Tạ Triều Linh cũng không buồn ngủ, hỏi Vương Tiến: "Ngươi biết điện hạ mời ai tới không?"

Hai mắt Vương Tiến láo liên, mới thỏ thẻ: "Mới nãy nô tỳ tới nhà bếp lấy súp và điểm tâm cho ngài, liếc nhìn đằng xa, hình như là mấy người mặc đồ ngoại quốc."

Tạ Triều Linh kinh ngạc: "Người chắc không?"

"Chắc ạ, mấy người đó ăn mặc khác người Đại Lương chúng ta, nhìn một cái là biết ngay." Vương Tiến chắc nịch.

Tạ Triều Linh nghĩ ngợi một lát, đứng dậy nói: "Ta đi xem."

Tạ Triều Uyên đang tiếp khách ở thư phòng.
Người tới ăn mặc quần áo của người Bách Linh, nhưng hành lễ theo kiểu Tây Nhung, Tạ Triều Uyên mất kiên nhẫn nói: "Đứng dậy đi, ở đây là tư trang của bổn vương, đừng làm mấy kiểu hình thức."

Tới cuối năm, mấy nước phụ thuộc của Đại Lương sẽ vào kinh triều bái và tiến cống, nước Bách Linh cũng nằm trong số đó, nhưng kẻ trước mắt này là người Tây Nhung trà trộn giả làm sử quan của Bách Linh, tự xung chú Mục.

"Thưa tiểu vương tử, Vương gia lệnh cho thân mang lễ vật tới, toàn là bảo vây hiếm lạ, mong ngài nhận lấy." Gã cung kính nói.

Tạ Triều Uyên gật đầu: "Chuyển lời cảm ơn của bổn vương tới Vương gia, đồ này bổn vương rất sẵn lòng nhận lấy."
Tuy miệng nói thế, nhưng giọng điệu thì bâng quơ chẳng thèm quan tâm, nghe kỹ còn có chút ý khinh thường.

Chú Mục đánh giá đánh thái độ của y, dè dặt hỏi thử: "Tiểu vương tử, vương gia hỏi, đồ mà ngài ấy muốn khi nào mới lấy được?"

Tạ Triều Uyên liếc qua: "Bổn vương có từng nói chừng nào thì lấy được hả?"

Ở ngoài có tiếng động, như là gió lạnh thổi mấy cành khô lạo xạo. Tạ Triều Uyên lơ đễnh nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ, rồi quay mặt đi.

Thấy thái độ y như vậy, trên mặt chú Mục thoáng qua vẻ tức giận, sau đó gã ha giọng xuống, cố làm lành: "Vương gia nói, chỉ cần lấy được bản đồ đóng quân của Đại Lương ở Tây Bắc, Tây Nhung ta có thể một đường công phá biên giới Đại Lương, từ đây tiến về kinh thành, binh mã dọc đường tuyệt không cản được vó ngựa của ta. Giờ doanh trại Đông Sơn có gián điệp của ta, tới lúc đó nội ứng ngoại hợp, đừng nói kinh thành, thậm chí Đại Lương màu mỡ cũng là vật trong túi Tây Nhung. Bằng chiến công này, vương gia nhất định thành công bước lên ngôi hoàng đế, rồi sau này ngôi báu này cũng sẽ truyền cho ngài mà."

Tạ Triều Uyên hếch mũi kinh thường: "Vương gia mấy người có mười mấy thằng con trai, rơi rớt ở ngoài như bổn vương cũng không biết có mấy chục, hứa hẹn viển vong như này, coi bổn vương là thằng ngu à?"

Chú Mục nịnh bợ: "Vương gia nói cả đám đó gộp lại cũng không bằng một mình tiểu vương tử đâu, chỉ chờ ngài có thể giúp ngài ấy hoàn thành nghiệp lớn, thì chuyện này ngài cứ yên tâm."

"Vậy à?" Tạ Triều Uyên cong môi: "Bản đồ đóng quân ta không có, nhưng trong tay quân Tây Bắc chắc có. Nếu Từ Thiện là người của các ngươi, mà hắn ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, còn ngồi lên vị trí phó thống lĩnh, các ngươi muốn gì cứ hỏi hắn là được, cần chi bỏ gần tìm xa đòi bổn vương?"

Chú Mục xấu hổ giải thích: "Mỗi phó thống lĩnh chỉ có một phần bản đồ, cả tấm hoàn chỉnh chỉ có thống lĩnh mới có. Từ Thiện không có, hắn quản lý chuyện hậu cần, Vương gia cần là bản đồ ở tiền tuyến."

Cái này tất nhiên Tạ Triều Uyên biết, Từ Thiện đúng là người tài, nhưng tuổi quân còn nhỏ, phó thống ở Tây Bắc tới năm sáu người, sau khi hắn thăng chức thì bị xa lánh, khiến mấy người Tây Nhung rất chi là thất vọng.

Không còn hơi sức đâu mà đối phó mấy người này, Tạ Triều Uyên không quanh co nữa: "Bản đồ đóng quân không dễ lấy, ngoại trừ ở Tây bắc, chỉ có hoàng đế và bộ Binh có. Chỗ hoàng đế thì không lấy được, bộ Binh có Triệu thị một tay che trời, bổn vương mới vào triều, muốn lấy được bản vẽ thì phải tốn chút thời gian và công sức, các người cứ chờ đi, dù sao cũng chờ nhiều năm rồi, ngại gì chút ít nữa đâu?"

Chú Mục nghe vừa vừa mừng vừa lo: "Tiểu vương tử có chắc chắn không? Còn cần bao lâu nữa?"

"Cái này bổn vương không đảm bảo, kêu vương gia mấy người kiên nhẫn một chút, có tin tức thì bổn vương sẽ sai người đưa đi cho." Tạ Triều Uyên nói.

Tạ Triều Linh đã đứng ngoài cửa sổ hồi lâu.

Trước giờ thư phòng Tạ Triều Uyên ngoài Vương Khiêm thì không có ai trông, nhưng khi nãy hắn vào, ngoài cửa đầy người, thậm thị vệ còn rút kiếm ra khỏi vỏ, Tạ Triều Linh làm như không thấy đi vào trong, hắn bước một bước thì họ lùi một bước, mãi cho tới khi Tạ Triều Linh bước vào rồi thì thị vệ cũng không dám ra tay với hắn.

Mấy ngày gần tết, Vương Khiêm được cho phép về nhà thăm người thân, vậy nên trong viện này bây giờ không có ai trông, vì thế Tạ Triều Linh đứng ngoài cửa sổ, nghe hết câu chuyện của bọn họ.

Tận khi đám người Tây Nhung đã đi hết, Tạ Triều Linh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Một lát sau, cửa sổ mở, khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Triều Uyên xuất hiện đằng sau.
"Tới hồi nào?"

Tạ Triều Linh nói: "Sao điện hạ biết?"

"Nghe tiếng." Tạ Triều Uyên chỉ vào tai mình: "Cái này của ta thính lắm."

"Ra là thế." Tạ Triều Linh gật đầu đã hiểu.

Tạ Triều Uyên duỗi tay, lướt qua vành tai bị lạnh đỏ hồng của hắn: "Ở ngoài không lạnh à. Mau vào đi."

Tạ Triều Linh đi vào, ngồi xuống kế chậu than sưởi ấm, nhìn than hồng cháy đỏ rực, không nhận ly trà Tạ Triều Uyên đưa qua.

Tạ Triều Uyên đặt ly trà xuống: "Không khát?"

"Tai của ta thính không kém gì điện hạ." Tạ Triều Linh nói,

Tạ Triều Uyên hiểu lời hắn, vẻ mặt không chút dao động: "Lâm Lang muốn biết gì thì cứ hỏi đi."

Tạ Triều Linh nhìn y: "Điện hạ là người Tây Nhung, con trai vương gia Tây Nhung thật sao?"

"Không biết, mà chắc vậy..." Tạ Triều Uyên sao cũng được: "Hồi còn nhỏ khi ở biệt cung, người Tây Nhung có tới tìm mẹ ta, sau đó ta mới kết có một ông cha ruột Tây Nhung, không chừng sau này còn có gã nào ở Bách Linh tới nhận ta làm con ruột nữa thì sao, ai mà biết được. Trước khi vào kinh, mẹ ta đâu chỉ qua lại với một người, phải hay không cũng đâu quan trọng, dù sao ông vương gia Tây Nhung cũng đó nhận ta rồi."

Tạ Triều Linh nhíu mày: "Nhưng ngài không phải con ruột hoàng thượng."

Tạ Triều Uyên cười cười: "Lâm Lang hình như không bất ngờ, ngươi đã biết trước rồi à?"

"Ngươi sẽ trộm bản đồ đóng quân vì bọn chúng à?" Tạ Triều Linh lái sang chuyện khác.

Nụ cười Tạ Triều Uyên nhạt đi: "Lâm Lang đã biết, tiếp theo tính thế nào? Đi tố giác ta à? Nói ta không phải con ruột bệ hạ, không phải Vương gia Đại Lương, còn tính giúp bọn Tây Nhung trộm cơ mật quốc gia?"

"Điện hạ tính làm sao?" Tạ Triều Linh kiên nhẫn hỏi.

Im lặng một lát, Tạ Triều Uyên đứng dậy, rút một cuốn bản vẽ trên giá sách ném trước mặt Tạ Triều Linh. Tạ Triều Linh nhặt lên, đây rõ là bản đồ đóng quân đám người Tây Nhung ao ước.

"Điện ha lấy được từ đâu?" Đôi mắt đen láy của Tạ Triều Linh chuyển sang rét lạnh.

"Trộm chỗ bệ hạ á." Tạ Triều Uyên nói: "Không biết là năm năm, hay hai năm, không nhớ nữa, lúc cầm đi tiêu hủy thì bị người khác lén in ra thêm."
Nơi đóng quân của Đại Lương cứ ba năm đổi một lần, bản vẽ được giữ chỗ hoàng đế và bộ Binh mỗi bên một bản. Bản vẽ qua quá thời hạn sẽ bị tiêu hủy, căn cứ tình hình này thì dễ trộm hơn một chút.

"Điện hạ có ý gì?" Tạ Triều Linh hỏi y.

"Đám Tây Nhung đó quá phiền, nhây với bọn chúng thêm chút nữa, kiếm chút đồ tốt, lần tới chúng đòi thì ta sẽ lấy cái này cho chúng." Tạ Triều Uyên thuận miếng đáp, bình thản như không có gì.

Tạ Triều Linh rũ mắt nhìn bản đồ trong tay, giương mắt nhìn y: "Điện hạ không sợ ta tiết lộ bí mật này ra ngoài?"

Tạ Triều Uyên nhìn lại hắn: "Ngươi sẽ à?"

"Ta cũng là dân Đại Lương, nếu điện hạ giúp người ngoài đối phó Đại Lương, dù sao ta cũng phải làm chút gì đó." Tạ Triều Linh bình tĩnh nói.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, đột nhiên cười: "Vậy sao?"

"Chứ không thì sao?"

Tạ Triều Uyên ghé sát vào hắn, gối tay xoa mặt Tạ Triều Linh: "Nếu Lâm Lang muốn làm gì, ta cứ chờ là được."

Ánh mắt Tạ Triều Linh khiến Tạ Triều Uyên ủ rũ, y kè sát vào hắn nói: ""Lâm Lang không chút do dự, không sót xa chút nào?"

Con mèo trắng năm xưa cũng thế, nhìn như ỷ lại y, nhưng khi bị y trêu chọc thì cắn y một cái rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Ngón tay y thong thả vuốt ve má Tạ Triều Linh.
Thái tử ca ca của y, còn quý hơn mèo trắng gấp ngàn lần, cũng rất vô tình, cho dù là vậy, y cũng muốn nuôi nhốt hắn thôi.

Tạ Triều Linh nhắm mắt một cái rồi mở ra, đứng dậy: "Về thôi, ở đây lạnh, về phòng ấm hơn."

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

11/06/2023.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net