Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

Hai bạn cùng lớp của họ còn chưa đi, đang thu dọn đồ đạc. Vừa thu dọn vừa không kìm lòng được liếc mắt sang chỗ này.

Nhìn từ góc độ của những người khác, không thấy rõ hình miệng hai người đang nói gì, chỉ có thể thấy hình ảnh - Lớp trưởng họ Ngu chống tay lên mặt bàn, cúi người xuống với tư thế đầy khiêu khích.

Lớp trưởng họ Vân mặt lạnh tanh, có vẻ hơi bực bội.

"Lớp trưởng lớp Luật 1 và Luật lớp 2 lại gây sự với nhau rồi à?"

"Hai người họ từ hồi cấp 3 đã..."

"Nhưng từ đầu năm học đến giờ, sau trận bóng rổ trong đợt huấn luyện quân sự, thêm vụ đánh nhau trong hẻm bị thầy Cao mắng, sau đó thì kiềm chế lại cũng khá bình yên, sao thế, hôm nay định đánh nhau à?"

Có người nói, nhớ ra một điểm mấu chốt: "Hai người họ còn là bạn cùng phòng, không dám tưởng tượng phòng 608 mỗi ngày trải qua những gì."

"..."

Vân Từ không biết họ đang bàn tán gì.

Chính xác mà nói, lúc này cậu chẳng còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Đầu óc chỉ toàn câu nói "Tôi sẽ theo đuổi cậu".

...

"Cậu."

Vân Từ gần như nghẹn lời: "Cậu thức trắng đêm."

Cậu nhả từng câu từng chữ kẽ răng: "... Mẹ kiếp thức trắng đêm chỉ nghĩ ra được câu này à?"

Ngu Tầm vô liêm sỉ thừa nhận: "Tối qua thức trắng đêm trong phòng của Lưu Tử, cuối cùng quyết định so với việc trở thành kẻ thù không đội trời chung, chi bằng thử xem có thể ở bên nhau được hay không, dù sao kết quả cũng chẳng thể tệ hơn được nữa."

"..."

Đây là ý định không biết xấu hổ, vò mẻ không sợ sứt nào vậy?

Vân Từ muốn dời mắt đi, không muốn nhìn đối phương nữa: "Cậu logic kiểu gì vậy?"

"Tôi nói sai à?" Ngu Tầm không để cậu trốn tránh, cả người gần như áp sát đến trước mặt cậu, "Chẳng lẽ sau đêm qua cậu còn có thể tiếp tục coi tôi là kẻ thù như trước đây sao?"

Câu trả lời này ai cũng rõ.

Cậu không thể.

Giữa hai người họ, khoảng cách sẽ ngày càng xa, trở thành những người bạn cùng phòng "xa lạ", dù cùng sống trong một phòng nhưng cả năm chẳng hề liên quan đến nhau.

Lên đại học năm hai, cậu sẽ tìm cách dọn ra ngoài ở.

Hai người từ đó không còn liên quan gì đến nhau.

Ngu Tầm tiếp tục nói: "Cậu không kỳ thị đồng tính, cũng không ghét tôi."

Vân Từ thầm ước có thể quay ngược thời gian về bữa tối hôm qua, sửa lại những lời đã nói với Lưu Thanh.

Cậu bực bội, chỉ muốn trốn tránh. Bất chấp suy nghĩ thực sự, cậu gạt phăng lời nói trước đó và nói: "Ai nói tôi không kỳ thị đồng tính?"

Bắt đầu từ hôm nay.

Cậu kỳ thị, cậu rất kỳ thị.

Cậu là người kỳ thị đồng tính nhất trên thế giới.

Ngu Tầm lấy điện thoại từ túi áo khoác ra, mở danh bạ của Lưu Thanh, ngón tay đặt trên nút gọi: "Cậu, lại đây, nói lại câu đó lần nữa đi."

"..." Mẹ kiếp.

Lời bào chữa mà Vân Từ chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng, chìm vào im lặng.

Sau khi vô tình tiết lộ bí mật thầm thương trộm nhớ, Ngu Tầm không còn né tránh nữa, hắn dần trở lại con người trước đây, thậm chí còn hơn thế, có thể nói là càng bất thường hơn.

Ngu Tầm nhét điện thoại vào túi áo khoác, không lấy ra nữa, ngón tay siết chặt.

Hắn đứng thẳng người, tiếp lời: "Thử một lần biết đâu còn có cơ hội, không thử thì sau này có lẽ một câu cậu cũng chẳng thèm nói với tôi nữa."

Chẳng hiểu sao, trong đầu Vân Từ lại hiện lên một mảnh ký ức xa xôi.

Lớp 10, ngày cậu thức trắng đêm ôn thi, in bảng điểm rồi rủ rê đám bạn sang lớp 10-7 "thách đấu".

Thời gian trôi nhanh, giờ đây phòng học cấp 3 đã biến thành giảng đường đại học.

Lần này, người chặn đường cậu lại là Ngu Tầm.

...

Tại sao ngày xưa cậu lại đi gây chuyện với tên này chi vậy trời?

-

Trưa. Căn-tin Đại Nam.

Lý Ngôn đợi cậu ăn cơm: "Sao lâu thế, các cậu tan học sớm mà."

Chu Văn Vũ làm một trong những người hay ăn chung cũng bê khay thức ăn đến ngồi xuống: "Đúng vậy, à tối nay cậu ngủ ở đâu? Còn ngủ phòng bọn tôi không?... Lần này nghiêm trọng thế à?"

Cái nghiêm trọng mà cậu ta nói chính là việc cậu và Ngu Tầm "cơm không lành, canh không ngọt".

Vân Từ ậm ừ một tiếng, tùy tiện nói: "Đợi tối nay xem tình hình rồi tính."

Lần này nghiêm trọng thật. Tuy có lẽ không phải là "nghiêm trọng" theo kiểu họ nghĩ.

Tóm lại tối nay có ngủ lại phòng Lý Ngôn hay không, cậu vẫn chưa quyết định.

Vì La Tứ Phương đã nhắn cho cậu một đống tin nhắn.

[Sáng nay hai người đều không về, không lấy giáo trình học à?]

[Hay là tôi mang giáo trình đến cho hai người nhé?]

[Tối hai người về ngủ không?]

Tin nhắn của La Tứ Phương đứt quãng, liên tục gửi trong suốt một buổi sáng.

Tin nhắn cuối cùng: [Xin lỗi người anh em nhé, đều là do tôi tự ý quyết định, tôi vốn nghĩ mối quan hệ giữa hai người có thể hòa hoãn một chút... ]

"Tôi không ngủ ké nữa." Vân Từ gắp một đũa thức ăn, dưới sự tấn công dồn dập của tin nhắn từ La Tứ Phương đã đưa ra một quyết định khó khăn, "Tôi về phòng mình ngủ."

Cậu có thể trốn một hai đêm, chẳng lẽ một năm tới đều phải trốn Ngu Tầm không về phòng?

Hơn nữa, sâu thẳm trong tiềm thức còn có một tia cố chấp và sĩ diện. . . Nếu cậu bỏ chạy, vậy thì quá hèn nhát.

Vân Từ ăn xong cơm, từ căn-tin trở về ký túc xá.

Cậu đứng trước cửa phòng 608, một tay đút túi quần, điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt, bình tĩnh lạnh lùng như thường lệ đẩy cửa ra, cố gắng giữ lại một chút khí thế khi vào. Kết quả cửa vừa mở, cậu phát hiện La Tứ Phương đang ngồi ở vị trí chính giữa bàn dài, Ngu Tầm đã về trước cậu một bước, đang ngồi đối diện La Tứ Phương.

Tư thế này giống hệt như lúc Cao Bình Dương gọi bọn họ đến.

La Tứ Phương nhìn cậu một cái, lời nói trong miệng cũng trùng khớp với Cao Bình Dương: "Cậu về rồi? Ngồi đi."

"..."

Vân Từ: "Làm gì đấy?"

Ngu Tầm "ồ" một tiếng, cũng nhìn cậu: "Cậu ta nói muốn nói chuyện với bọn mình."

Vân Từ nghe thấy hai chữ "nói chuyện" da đầu liền tê dại: "Không hỏi cậu."

Ngu Tầm nhún vai, thản nhiên nói: "Ừ, là tôi không kìm được nhớ tới cậu."

Vân Từ cố giữ nét mặt bình thường, chọn chỗ ngồi xa Ngu Tầm nhất.

La Tứ Phương cầm mẩu giấy ghi chú, lo mình quên lời nên đã dành cả sáng để viết sẵn, định đọc từng câu để giải quyết mâu thuẫn trong phòng: "Khụ, do trong phòng chúng ta có hai bạn cùng phòng, quan hệ không được tốt..."

Chưa nói hết câu, cậu ta đã thấy một trong hai người có quan hệ không tốt di chuyển chỗ, đến ngồi sát bên người kia.

La Tứ Phương: "?"

Sao lại khác với bản thảo vậy?

Ghế của Vân Từ phát ra tiếng ma sát trên sàn nhà.

Cậu dịch sang bên. Ngu Tầm cũng dịch theo.

Vân Từ tiếp tục dịch, Ngu Tầm bám sát theo.

Vân Từ không thể dịch xa hơn nữa, nếu dịch nữa người cậu sẽ bay ra khỏi phòng 608 mất. Biểu cảm của cậu nứt toác: "Cậu bị điên à?"

Bị mắng nhưng Ngu Tầm không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Nếu muốn ngồi cạnh cậu là bị điên, vậy thì tôi bị điên thật rồi."

"..."

Vân Từ cạn lời.

La Tứ Phương lại hăng hái hỏi: "Tại sao cậu cứ phải ngồi cạnh cậu ấy?"

Ngu Tầm trả lời với giọng điệu rất vui vẻ: "Vì tôi đang..."

Vân Từ bỗng đứng bật dậy, chân ghế "kẽo kẹt" một tiếng. Sợ nghe thấy câu trả lời "Tôi đang theo đuổi cậu ấy" từ miệng Ngu Tầm, cậu vội vàng đáp trước Ngu Tầm, nói: "Vì cậu ta gây hấn với tôi."

Ngu Tầm: "Bọn tôi..."

Vân Từ: "Bọn tôi đang bàn về trận đánh tiếp theo, đánh ở đâu."

"Sợ cậu nghe thấy," Mặt Vân Từ không cảm xúc, nói như thật, "Dễ lan truyền, không muốn bị gọi lên văn phòng viết kiểm điểm."

La Tứ Phương: "..."

Nửa ngày sau, La Tứ Phương bất lực "à" một tiếng.

Cậu ta tuyệt vọng nghĩ, mối quan hệ giữa hai người này quả nhiên vì sự xen vào của mình mà trở nên tồi tệ hơn.

Vân Từ chủ yếu muốn ngắt lời Ngu Tầm, không muốn làm tăng thêm sự tự trách của La Tứ Phương, sau khi ngồi xuống lại nói: "Đùa thôi."

Cậu bổ sung, "Tôi với cậu ta không có gì, không cần nói nữa."

La Tứ Phương bán tín bán nghi: "Vậy tối qua sao hai người không về?"

Vân Từ im lặng một lúc, trong vài giây ngắn ngủi, thầm xin lỗi Lý Ngôn: "Cháu trai tôi nửa đêm sốt cao, gọi to đòi gặp cậu của nó."

La Tứ Phương: "..."

"Lý Ngôn, sốt cao?"

"Ừ."

La Tứ Phương quay sang nhìn người kia: "Vậy còn anh Ngu?"

Ngu Tầm nói rất tùy tiện: "Lưu Tử cũng sốt cao."

Vừa dứt lời, tiếng ghế lại kẽo kẹt vang lên.

Vân Từ cúi thấp giọng, nghiến răng nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Cậu không thể đổi lý do khác à?"

Ngu Tầm nói: "Đều là nói nhảm, cũng chẳng khác biệt gì."

La Tứ Phương không suy nghĩ nhiều, chấp nhận lý do này: "Gần đây trời trở lạnh đột ngột, đúng là dễ bị sốt thật, hôm trước anh Ngu cũng bị sốt đó thôi, không chừng còn bị cảm hay gì đó."

Nói xong, La Tứ Phương nhìn vào bản thảo của mình, không biết nên tiếp tục hay không, cậu ta cảm thấy hai người này dường như không có địch ý gì, nhưng cũng không thể nói là hòa thuận, bầu không khí kỳ lạ khó tả.

Mặc dù trước đây hai người họ cũng kỳ lạ, nhưng kỳ lạ bây giờ lại có chút khác biệt so với trước đây.

Chỉ là Vân Từ và Ngu Tầm đều đã quay lại, cũng đều giải thích chuyện không về ngủ đêm qua, La Tứ Phương cũng không nói gì thêm.

Sau đó ký túc xá trở lại yên tĩnh, mọi thứ như bình thường.

Vài người không có tiết học ở lại phòng, mỗi người chiếm một góc bàn dài đọc sách, làm bài tập, chơi game hoặc lướt điện thoại.

Buổi chiều Ngu Tầm không ở trong phòng, Vân Từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở phào xong trái tim lại treo lơ lửng.

Điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Từ.

Mở tin nhắn, một con số đỏ chói lọi hiện lên bên cạnh ảnh đại diện màu đen.

Ảnh đại diện đen: [Đã đến cửa hàng, chiều về.]

Vân Từ muốn lơ đi.

Cậu cầm lấy quyển sách, rồi lại đặt xuống.

yc: [Không cần nói với tôi.]

Hai ảnh đại diện, một đen một trắng, xuất hiện cạnh nhau trong khung chat.

yx: [Đang theo đuổi cậu.]

yx: [Đây gọi là báo cáo.]

Vân Từ: "..."

Mớ luật vừa học thuộc lòng bỗng tan biến khỏi đầu óc, chỉ còn lại hai chữ "báo cáo" vang vọng trong tâm trí.

Vài phút sau, Ngu Tầm lại gửi đến một bức ảnh.

Vân Từ mở ra, khung cảnh quen thuộc của cửa tiệm và đường cửa Đông hiện lên, góc ảnh còn lấp ló vài lọn tóc xoăn. Lọn tóc xoăn kia đang khom người mở cửa quán, hẳn là Lưu Tử.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Không chỉ là "được theo đuổi", mà còn là sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ giữa hai người.

Cậu và Lưu Tử ở ngoài đời gặp nhau như nước với lửa, Lưu Tử lúc nào cũng liếc xéo cậu, nhưng giờ đây lại xuất hiện trong tin nhắn báo cáo của Ngu Tầm.

yc: [Chẳng ai muốn xem cái này.]

Vân Từ lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, dòng chữ "gửi nữa block" còn chưa gõ xong, đối diện đã trả lời ngay lập tức:

yx: [Tôi cũng nghĩ vậy.]

yx: [Bức ảnh này không nên chụp như vậy.]

yx: [Góc chụp không đẹp, bố cục cũng có vấn đề, cậu đã yêu cầu thì tôi sẽ chụp lại một bức khác.]

Mình yêu cầu?

Ai yêu cầu???

Cậu nói là không muốn xem chứ không phải muốn đổi một bức khác.

Vân Từ không biết tại sao mình lại tò mò bấm vào, cậu quên mất logic kỳ quặc của tên thần kinh Ngu Tầm này đôi khi cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Ngay trước khi cậu định thoát khỏi khung chat, Ngu Tầm lại gửi đến một bức ảnh.

yx: [\Hình ảnh]

Lần này là ảnh tự sướng.

Có lẽ hắn đã cố ý tìm góc chụp đẹp, hoặc cũng có thể khuôn mặt này căn bản không cần góc chụp, ống kính từ trên xuống dưới, chụp nửa khuôn mặt, khăn quàng cổ vừa được tháo ra, thậm chí còn chụp được nửa phần xương quai xanh, ánh mắt hắn nhìn vào ống kính như đang xuyên qua màn hình điện thoại nhìn cậu, phông nền là con đường dài phía sau.

Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên một lần nữa.

yx: [Báo cáo thế này được chưa?]

Tác giả:

Mục tiêu của tôi là mười chương một ngày... (Một góc không ai quan tâm, chỉ quan tâm đến việc ra chương)

Editor cũng muốn mười chương một ngày =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net