Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Sáng hôm sau.

Hôm nay có tiết chạy thể dục buổi sáng, theo quy định của trường, mỗi tuần vào mùa đông sẽ có một tiết.

Cao Bình Dương nêu gương, sáng sớm cũng xuất hiện trên sân thể dục.

Lúc Vân Từ xếp hàng, cậu định lấy điện thoại xem giờ thì thấy hai tin nhắn chưa đọc.

yx: [Dậy muộn rồi.]

yx: [Điểm danh giúp tôi được không]

Vân Từ đứng trong gió lạnh, tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn.

yc: [Cậu nghĩ]

yc: [Cao Bình Dương không phân biệt được ai là ai à?]

Một lúc sau, Ngu Tầm trả lời.

yx: [Tất nhiên là không, sợ cậu lại bị lời tỏ tình dọa chạy mất nên chỉ muốn tìm đại một chủ đề để trò chuyện với cậu.]

"..."

Vân Từ nhìn dòng chữ "tỏ tình" trên màn hình, cất điện thoại và không trả lời nữa, cậu lạnh mặt xếp hàng. Đám sinh viên này đúng là rắc rối: "Lớp trưởng, tụi mình có cần cởi áo khoác chạy không?"

Còn có người hỏi: "Lớp trưởng, cởi áo rồi để đâu?"

"Cởi hay không tùy, để đâu cũng được," Cậu nói, "đông chết cũng kệ."

Sân thể dục tập trung sinh viên từ nhiều khoa và lớp khác nhau. Sinh viên nghệ thuật nổi bật với mái tóc đủ màu, sinh viên thanh nhạc cũng chẳng kém cạnh, nhìn qua chẳng phân biệt nam nữ, ai cũng tóc dài. Mái tóc ngắn của Lưu Thanh trong đám đông trông càng nhẹ nhàng mát mẻ, cậu ta chạy đến chào hỏi: "Cậu xếp hàng xong chưa? Tôi đi trước đây."

Giữa lúc hỗn loạn, Cao Bình Dương bắt đầu điểm danh: "Ngu Tầm, Ngu Tầm -- Ngu Tầm có đến không?"

Mọi người trong lớp nhìn nhau.

Đại học không như cấp 3, sau giờ học ít liên lạc, sinh viên cũng ít biết về nhau, ngay cả chuyện đi đâu của lớp trưởng cũng chẳng ai hay.

Lúc này một lớp trưởng khác lên tiếng, giọng có vẻ miễn cưỡng:

"Cậu ấy bị cảm rồi ạ."

Cao Bình Dương quay sang Vân Từ: "Em ấy không khỏe à?"

Vân Từ: "Vâng."

Cao Bình Dương: "Có sốt không, sốt bao nhiêu độ, có ảnh hưởng đến tiết học sau không?"

Đã nể mặt lắm mới giúp cậu ta nói đỡ, vậy mà còn bị hỏi chi tiết.

Vân Từ quay mặt đi, lẩm bẩm: "Bốn mươi độ, sắp chết rồi."

Cao Bình Dương gạch tên đã ghi và hai chữ 'Bỏ tập', sửa lại thành 'Nghỉ ốm' sau tên, rồi nói: "Nghiêm trọng vậy sao? Vậy để em ấy nghỉ ngơi cho khỏe."

Tuy nhiên đến nửa sau bài chạy, người 'bị bệnh' kia đã tới.

Hắn chạy dọc theo mép đường chạy chen vào hàng ngũ, nhưng lại bị Cao Bình Dương lôi ra khỏi đội: "--- Em ra đây!"

Vừa định nói "dậy muộn nên đến trễ", Ngu Tầm đã nghe Cao Bình Dương hỏi: "Sốt mà còn đi chạy bộ? Không biết quan tâm đến sức khỏe của bản thân à?"

"... Sốt?"

"Chẳng phải em sốt đến bốn mươi độ còn gì," Cao Bình Dương nói, "Vân Từ nói vậy."

Lớp Luật 2 vừa khéo chạy qua bên cạnh hai người.

Vân Từ dẫn đầu, đã chạy được hai vòng.

Ngu Tầm lập tức phản ứng lại: "À, sốt, nhưng em khá khỏe."

"Nghe nói vận động có thể giúp hồi phục," Hắn không quan tâm đến phản ứng của Cao Bình Dương, chen vào đám đông và chạy theo lớp Luật 2, "... Em chạy hai vòng để hồi phục."

Cao Bình Dương cố gắng kéo lại: "Em -- haiz -- vậy em thấy không khỏe thì nhớ đi nghỉ! Có nghe thấy không!"

Ngu Tầm hoàn toàn không nghe, vì sau khi chen vào đội ngũ, hắn trực tiếp chạy về phía trước, sóng vai với người chạy đầu tiên.

Nhìn thấy người bên cạnh, vẻ mặt Vân Từ nứt toác: "Cậu chạy vào đây làm gì?"

"Lớp cậu ở đằng trước," Cậu lại nói, "Đây là lớp tôi."

Ngu Tầm nhận ra Cao Bình Dương đang quan sát mình, bèn giả vờ ho khan vài tiếng, một tay nắm thành quyền, sau đó nói: "Không đi nhầm, tôi muốn theo lớp các cậu."

Vân Từ: "..."

Ngu Tầm vẫn tiếp tục ho, vừa ho vừa nói: "Dù sao trong cũng không khỏe, chạy không nhanh được, lớp Luật 1 ở đằng trước các cậu, cơ thể bị sốt tới bốn mươi độ của tôi đuổi không kịp."

Ngu Tầm nói, đồng thời vẫn nhìn Vân Từ.

Lúc giao tiếp bằng ánh mắt với Ngu Tầm, Vân Từ giơ tay kéo khóa áo phía trước, kéo khóa lên che đi nửa khuôn mặt.

Ông nội của Tiểu Minh sống đến một trăm tuổi.

Cậu không nên xen vào chuyện người khác?

Ngu Tầm phớt lờ hành động của Vân Từ, theo ánh mắt của cậu hỏi: "Cậu xin nghỉ cho tôi rồi à?"

Vân Từ: "..."

Cậu kéo cao cổ áo, giọng nói hơi khó chịu: "Sáng ngủ dậy chưa tỉnh táo, đầu óc co giật."

"..."

-

Chỉ có một ngày trong tuần phải chạy bộ, ngày hôm sau có thể ngủ nướng thêm một chút.

Vân Từ như thường lệ tắt chuông báo thức rời giường, trên chuông báo thức không chỉ hiển thị thời gian mà còn hiển thị ngày tháng, con số 12.30 nổi bật hiện lên trên màn hình.

Cậu nhìn chằm chằm vào mấy con số đó hồi lâu.

Sau đó cậu mở lịch ra, trên lịch, ngày đặc biệt được người dùng đánh dấu đặc biệt đều là đỏ, trên cả trang lịch, chỉ có ngày 12.31 được đánh dấu màu đỏ.

Cậu lại nhìn thêm một lúc rồi tắt trang lịch, bình tĩnh rời giường rửa mặt.

-

Buổi trưa, nhà ăn Nam Dương.

Tết Dương lịch sắp đến, cả Nam Dương đều tràn đầy không khí ngày lễ, khu phố thương mại và đại lộ trung tâm được trang trí đèn lồng rực rỡ. Cả khuôn viên trường đã được trang trí thành màu đỏ rực rỡ, bước sang năm mới rồi.

Cảm giác ngày lễ lan tỏa từ khuôn viên trường vào nhà ăn.

Khu vực lấy thức ăn trong nhà ăn, trên trần nhà đều treo khẩu hiệu "Chúc mừng năm mới".

Vân Từ tan học, đi ra từ dãy phòng học, ngang qua một con đường rợp bóng cây được trang trí bằng những vật dụng màu đỏ.

Lý Ngôn giục trong điện thoại: [Hết tiết chưa, hôm nay căn-tin bán đùi gà rán số lượng có hạn, mỗi người một phần, muốn lấy thêm cũng không được, mẹ nó, tưởng như quay lại Tây Thành.]

Lý Ngôn: [Không đến là không còn nữa đâu, tao không chia đùi gà cho mày đâu!]

Lý Ngôn: [Nhanh lên.]

Nhưng Lý Ngôn giục mãi, Vân Từ mới đến muộn.

Lúc cậu đến, Lý Ngôn đang trêu chọc cậu: "Bây giờ mới đến -- Hồi trước ở Tây Thành cậu họ tôi cũng từng cuồng nhiệt cướp đùi gà, nhưng giờ lên đại học rồi, có lẽ đã trưởng thành."

Chu Văn Vũ: "Còn một khả năng nữa, là cậu ấy không còn đối thủ."

"..."

"Keng" một tiếng.

Vân Từ xuất hiện sau lưng Lý Ngôn, đặt khay cơm lên bàn.

Nhưng bất ngờ là cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống ăn cơm.

Lý Ngôn thầm nghĩ lúc này không búng mình một cái đúng là không quen.

Một lúc sau, cậu ta thử dò nói: "Hôm nay mày im lặng nhỉ."

Vân Từ: "Có à."

Lý Ngôn: "Có chứ. Mày còn chưa đánh tao."

"..."

Vân Từ vẫn lạnh nhạt: "Mày muốn bị đánh đến vậy à."

Chu Văn Vũ chuyển chủ đề: "À, sắp đến Tết Dương lịch rồi, các cậu định đón năm mới thế nào?"

Vừa dứt lời.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng hơn, Vân Từ cầm khay lên, nói một câu "Tao ăn xong rồi, đi đây."

Chu Văn Vũ: "Hả? Cậu chưa ăn được bao nhiêu mà?"

Lúc này Lý Ngôn mới phản ứng lại, im lặng vài giây: "Tôi quên mất, sắp đến Tết Dương lịch rồi, tên này không đón Tết."

Chu Văn Vũ hỏi: "Không đón Tết là ý gì?"

Lý Ngôn: "Tôi cũng không biết cụ thể là thế nào, hỏi nó cũng không nói, tóm lại hình như là một ngày đặc biệt gì đó, nó xưa nay không đón. Hồi còn học ở Tây Thành, Tết Dương lịch bọn tôi rủ nhau đi chơi, không ai gọi được nó, kể cả Ngu Tầm."

Lý Ngôn bổ sung: "Có lần ngay cả Ngu Tầm cũng tham gia mà vẫn không gọi được, cậu suy nghĩ xem mức độ nghiêm trọng đến đâu."

Chu Văn Vũ: "... Vậy thì nghiêm trọng thật rồi."

Vân Từ không biết hai người này đang bàn tán gì, cậu cũng không về phòng, tiềm thức muốn né tránh tất cả những nơi náo nhiệt, ồn ào, có người, cuối cùng đến phòng tự học.

Phòng tự học Nam Dương ngoài một vài giá sách, còn lại đều là bàn ghế, được xếp thành hàng, có khá nhiều người ngồi, nhưng vẫn yên tĩnh như không có ai.

Chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút ma sát trên mặt giấy.

Cậu vừa ngồi xuống vị trí góc khuất, điện thoại rung nhẹ một cái.

yx: [/Hình ảnh]

Vẫn là một bức ảnh tự sướng. Ngồi trong phòng, cầm bút làm bài tập.

Không hiểu sao, Vân Từ nhìn thoáng qua đã nhận ra ý nghĩa của bức ảnh này không chỉ là báo cáo, mà còn muốn hỏi cậu đang ở đâu, sao chưa về phòng.

Vân Từ không trả lời.

Cậu giơ tay tắt chuông điện thoại.

Phòng 608.

Ngu Tầm gõ ngón tay lên mặt bàn, đợi mãi mà không thấy tin nhắn.

Lưu Tử đang ngồi đối diện thao thao bất tuyệt kể về kế hoạch năm mới của mình: "Tao không định về nhà rồi, tiền lương làm công ngày Tết cao hơn bình thường nhiều, tao nhất định phải kiếm được khoản này."

"Ý mày sao?"

"Hoặc là chúng ta cùng nhau làm một phi vụ lớn."

"Bày sạp bán pháo hoa gì đó, chắc chắn kiếm được không ít, việc này còn hời hơn bán mì gói nhiều," Lưu Tử suy tư nói, "Tao bán ở ngoài trường, không vi phạm chứ?"

Ngu Tầm không quan tâm hắn ta: "Mày đeo khẩu trang, có người đến bắt thì quay đầu chạy, ai biết mày là sinh viên trường này."

Lưu Tử: "..."

Lưu Tử: "Hiểu rồi."

Trong lúc trò chuyện, điện thoại rung lên.

Ngu Tầm ấn mở điện thoại ngay khi nó vừa rung lên.

Không phải tin nhắn WeChat, mà là một thông báo đẩy của trình duyệt: Dựa trên những gì bạn thường tìm kiếm "Dù sao cũng nên cùng người mình thích đón năm mới một lần chứ", trình duyệt xx gửi đến bạn thông tin liên quan, "Cẩm nang đón năm mới cho các cặp đôi" Vui lòng kiểm tra ~

Lưu Tử tinh ý, nhìn thấy thì hỏi: "Thường tìm kiếm? Mày tìm kiếm cái này làm gì?"

Ngu Tầm giơ tay tắt màn hình.

Lưu Tử: "Có phải mày đã sớm nghĩ đến việc chúng ta cùng nhau làm một phi vụ lớn vào ngày đầu năm, không biết bán gì, đang khảo sát thị trường ——"

Ngu Tầm cắt ngang lời hắn ta: "Mày vừa nói muốn bán gì nhỉ?"

Lưu Tử: "Pháo hoa. Pháo hoa tiên nữ."

Ngu Tầm thành công chuyển hướng chủ đề: "Ý hay."

Lưu Tử: "Đúng không, tao cũng thấy hay."

Ngu Tầm: "Ừ, lúc bị bắt nhớ chạy nhanh hơn nhé."

"..."

Sau đó Lưu Tử nói thêm về những dự định lập nghiệp, Ngu Tầm nghe không rõ lắm, hắn nghĩ đến trang web vừa rồi, hắn cũng từng tìm kiếm vài năm trước. Câu trả lời y chang nhau, nhưng Internet phát triển vài năm, câu trả lời ngày nay đã khác, có thêm nhiều hoạt động mới.

Chỉ là hắn nhớ đến một chuyện thời cấp ba, thầm nghĩ hình như Vân Từ không thích đón năm mới.

Hắn hoàn hồn, vừa lúc nghe thấy Lưu Tử hỏi: "Mày định đón năm mới thế nào?"

Ngu Tầm không nói về bản thân, đột nhiên nhắc đến chuyện khác: "Mày nhớ năm lớp 11, lúc đón năm mới không?"

Lớp 11. Đầu năm mới.

Từ khóa vô cùng rõ ràng.

Lưu Tử nói: "Tất nhiên tao nhớ, năm đó ai ở Tây Thành không nhớ chứ, mày hẹn tên họ Vân ra sân bóng rổ chơi bóng đón năm mới, thi đấu với nó để bầu chọn 'Cầu thủ bóng rổ Tây Thành 2021', còn muốn tổng kết toàn diện thành tích của hai đứa trong năm 2021, kết quả tên họ Vân chẳng thèm để ý tới mày."

Loại hoạt động này, không được để ý tới cũng bình thường.

Nhưng Lưu Tử mất não bênh vực anh em mình: Hoạt động này tuy hơi trẻ trâu, nhưng mày không tham gia là mày không nể mặt.

Ngu Tầm thầm nghĩ cậu không chỉ không để ý tới.

Thậm chí cả kỳ nghỉ Tết Dương lịch, cả lớp cũng không liên lạc được với cậu.

Mùa đông năm lớp 11, hắn chặn Vân Từ ở cửa sau lớp học: "So không?"

Vân Từ không chế giễu hoạt động của cao thủ bóng rổ này, cũng không nói bất kỳ lời nào mà hắn dự đoán, vẻ mặt cậu còn lạnh hơn bình thường, giữa hai hàng lông mày toàn là sự bực bội: "Tránh ra."

"Tôi không muốn nói lần thứ hai," Đến giờ hắn vẫn nhớ, khi Vân Từ ngước lên, ánh mắt tối tăm, hiếm khi ngữ khí lại hung hăng như vậy, "Hay phải đánh nhau thì cậu mới biết cách cút?"

...

"Mày đột nhiên nói chuyện này làm gì?" Lưu Tử hỏi.

Ngu Tầm xoa tay, như có điều suy nghĩ nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra."

Lưu Tử cũng sắp phải về, hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ cũng đúng.

Đến Tết Dương lịch, khi nhớ lại quá khứ từng bị từ chối, mối hận thù nhiều năm lại hiện về trong ngày hôm nay, điều đó cũng hợp lý.

Mãi đến gần tắt đèn Vân Từ mới về phòng.

Hầu hết mọi người đã lên giường, Lưu Thanh đang ở dưới luyện một nhạc cụ nhỏ mới mua, cây đàn Kalimba giá năm mươi tệ mà cậu ta có thể chơi ra hiệu ứng như năm trăm tệ.

Hôm nay Bành Ý Viễn chính thức bị từ chối, cuộn tròn trong chăn trên giường âm thầm ôm mối tình tan vỡ.

Vương Tráng lại khá vui vẻ, sau khi tắt đèn, cậu ta vẫn còn vui mừng vì kỳ nghỉ sắp tới, trước khi ngủ cậu ta nói: "Tết Dương lịch được nghỉ, chào đón năm mới. Các cậu, chúc mừng năm mới."

Mọi người đều đáp lại, chỉ có Vân Từ không nói gì.

Trong bầu không khí ngày lễ, Vân Từ rúc vào trong chăn, cụp mắt, lại mở trang lịch sáng ra trong hoàn cảnh tối đen.

Cậu cứ nhìn như vậy.

Nhìn mãi cho đến khi phần trên cùng của điện thoại hiển thị thời gian hiện tại nhảy sang 0 giờ, ngày tháng chính thức được lật sang, đến ngày 31.

31/12, 00:01.

Năm mới sắp bắt đầu, đây là ngày cuối cùng trước năm mới.

Mọi người đều vui mừng chào đón năm mới, chào đón những ngày sắp tới.

Vân Từ mãi đến nửa đêm mới ngủ được, đêm hôm đó cậu mơ một giấc mơ.

Giấc mơ này bắt đầu bằng một âm thanh chói tai.

Lúc đầu màn hình tối đen, đen kịt như bị choáng váng, âm thanh chói tai dần trở nên rõ ràng, là tiếng còi báo động. Nhưng trong mơ, tiếng còi báo động không giống như tiếng còi báo động bình thường mà cậu nghe thấy, nó chói tai và kỳ lạ.

Tiếng nổ vang lên, kéo theo sự hỗn loạn tột độ.

Màn hình đen dần hiện lên những mảng màu.

Màu đỏ, đỏ như máu.

Cả thế giới như đang chìm trong biển máu, mọi thứ nhuộm đỏ rực rỡ, chói mắt.

Trong mơ, cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng bị siết chặt, không thể phát ra âm thanh nào.

Chỉ có một nơi khác biệt với xung quanh, đó là một người phụ nữ tóc dài.

Ánh sáng trắng toả ra từ người phụ nữ.

Rồi cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc, chỉ xuất hiện từ sâu thẳm trong ký ức: "Bé Từ."

"Đừng sợ, mẹ đây."

"Con không được ngủ."

"Con phải tỉnh táo, đừng nhắm mắt."

"..."

Ánh sáng trắng dần tan biến, sắc màu cuối cùng cũng bị nuốt chửng bởi màu đỏ thẫm. Giọng nói của người phụ nữ vang vọng, yếu ớt đến mức gần như không thể nói trọn vẹn câu cuối cùng.

"Bé Từ của chúng ta sau này sẽ trở thành người như thế nào, có lẽ mẹ không thể nhìn thấy nữa."

Giấc mơ kết thúc một cách vội vã.

Vân Từ bừng tỉnh trong mồ hôi lạnh. Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt vô hồn không thể tập trung, nhất thời không phân biệt được mình đang ở trong mơ hay trong ký túc xá.

Mười phút sau, cuối hành lang ký túc xá.

Nửa đêm, hành lang vắng tanh, cả tầng lầu chìm trong im lặng.

Vân Từ ngồi trên bậc thềm, tay bấm điện thoại, mở ứng dụng lịch. Bên cạnh những ngày đặc biệt có ghi chú, hiển thị hai chữ:

"Ngày giỗ".

Thời gian như chậm lại, có khoảnh khắc, cậu gần như không cảm nhận được gì nữa, cho đến khi một âm thanh kéo cậu ra khỏi sự im lặng.

Đó là tiếng búng tay.

"Nè."

Ngu Tầm một tay đút vào túi quần, tay kia còn tịch thu lại. Trên người mặc bộ quần áo ở nhà rất mỏng, trong hành lang có cơn gió chui qua, hắn đứng cúi người xuống: "Ngồi đây làm gì."

Vân Từ úp màn hình điện thoại xuống, tia sáng le lói duy nhất trong hành lang cũng tắt theo.

"Cậu ra đây làm gì?" Cậu hỏi lại.

Ngu Tầm đứng thẳng người: "À, cậu đánh thức tôi rồi."

"..."

Vân Từ tạm thời dời suy nghĩ khỏi ngày tháng và giấc mơ vừa nãy, giọng cậu không gợn sóng: "Lúc tôi xuống giường cũng chẳng gây tiếng động gì."

Ngu Tầm: "Tôi là người ngủ nông."

Vừa nói, Ngu Tầm vừa bước thêm vài bậc cầu thang, dừng lại ở tầng dưới của mình: "Nhích sang chút được không?"

"?"

"Bị đánh thức thì khó ngủ lại, ngồi đây một lát."

Vân Từ: "Chỗ nào cũng ngồi được."

Ngu Tầm: "Cũng không hẳn, ngồi dưới cậu thì tôi thấp hơn cậu một bậc. Còn ngồi trên, trước đây thì không sao, nhưng hiện tại tôi đang theo đuổi cậu, cao hơn cậu một bậc cũng không hợp lý, vậy chỉ còn cách ngồi chung."

Hậu quả của việc từng là đối thủ một mất một còn thể hiện rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Vân Từ không còn lời nào để nói.

Hai người im lặng một lúc.

Ngu Tầm không chủ động hỏi cậu tại sao không ngủ vào giờ này, khi ngồi đây, hắn cũng không chủ động giải thích. Đèn cảm ứng gần cầu thang sáng lên một lúc vì tiếng động của hai người, rồi lại chớp tắt và tắt hẳn.

Bóng tối như một lớp vỏ bọc, che giấu đi những cảm xúc.

Vân Từ ngồi lại một lúc để bình ổn tâm trạng.

Sau một lát, khi cảm xúc đã dịu xuống, cậu đã có thể nói vài lời.

Ngu Tầm dường như rất giỏi nắm bắt những thay đổi tinh tế trong bầu không khí, hắn chọn đúng lúc để mở lời: "Sao muộn thế này rồi mà không ngủ?"

Vân Từ cho là mình sẽ không muốn nói.

Hồi lâu sau, cậu đáp: "Mơ một giấc mơ."

Cậu vậy mà trả lời.

Đặc biệt là đối với người mà trước đây cậu từng nghĩ cả đời này cũng không thể hòa giải.

Từ khi biết được hắn thầm thương trộm nhớ mình, lại còn bám riết đòi theo đuổi, từng lớp phòng tuyến như dần dần bị phá vỡ.

Giọng Ngu Tầm vẫn hờ hững: "Mơ gì thế."

Lần này Vân Từ không trả lời.

Ngu Tầm cũng không truy hỏi thêm.

Hắn đưa tay vào túi áo lấy điện thoại ra, cầu thang lại le lói ánh sáng màn hình: "Ngủ không được, rảnh rỗi không có việc gì làm."

Hắn cúi đầu, gõ chữ bằng một tay, tìm kiếm thứ gì đó trên trang web.

Khi ngẩng đầu lên, hắn hỏi Vân Từ bằng giọng lơ đễnh và buồn ngủ: "... Nghe truyện cổ tích không?"

"?"

Đây là câu hỏi mà Vân Từ không thể lường trước được.

Ánh sáng màn hình điện thoại rọi lên khuôn mặt Ngu Tầm, chiếu lên gương mặt hắn càng thêm xinh đẹp. Trên màn hình điện thoại được đưa đến có dòng chữ: Tuyển tập chuyện kể trước khi đi ngủ, dỗ người yêu ngủ, tập 1, "Mèo con tìm bạn", tập 2 "Cáo con mua kẹo".

"Nghe sẽ dễ ngủ hơn," Ngu Tầm nói, "Muốn nghe cái nào?"

"..."

Vân Từ sững sờ.

Có lẽ là do một cánh cửa sổ nào đó chưa đóng, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua cầu thang.

Gió thổi từ phía sau, thổi bay vạt áo của Vân Từ.

Ngu Tầm nhìn, cuối cùng nói: "Vậy nghe tập 2 đi, tôi bắt đầu đọc nhé?"

12/04, chúc mừng sinh nhật Ngu Tầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net