Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quý Nghiên? Anh không sao chứ?"

Mặc dù không thể tin được điều này nhưng giọng nói quen thuộc của thiếu niên nhắc nhở Quý Nghiên đây không phải là ảo giác, Giang Dữ Bạch thật sự ở bên cạnh hắn.

Sao cậu lại biết hắn ở đây?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Quý Nghiên trước khi ngã gục vào người Giang Dữ Bạch.

......

Quý Nghiên mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ hắn trở về khi mình còn nhỏ, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh.

Ánh nắng chiều tà của hoàng hôn lăn dài trên ngọn cây, tan học hắn đeo cặp sách từ trong trường trở về. Bên ngoài là cha mẹ của các bạn học vì hắn ngoan ngoãn chào hỏi mà nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào túi hắn, đến khi về đến nhà thì hai bên túi đã bị nhét đầy lên giống như một ngọn núi nhỏ.

Trước cửa là những hàng hoa được mẹ hắn chăm sóc cẩn thận, đi ở giữa giống như lạc vào rừng hoa mênh mông.

Đẩy cửa ra thì ngay lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn đang tràn ngập trong không khí khiến người ta đói bụng cồn cào. Một bình hoa được cắm đầy lá bạch đàn cùng lá cúc bạc đặt trong phòng ăn sáng sủa, sạch sẽ. Mẹ luôn nở một nụ cười yêu mến mà đỡ lấy cặp sách của hắn, dịu dàng dặn dò hắn rửa tay là có thể ăn cơm rồi.

Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp.

Quý Nghiên không nhịn được mà vươn tay muốn chạm vào mẹ mình, nhưng đột nhiên tất cả lại biến thành khung cảnh tối tăm.

Hắn nhìn kỹ thì nhận ra vẫn là nhà của hắn, nhưng khung cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Trên đầu là mây đen che kín, cây hạnh trước cửa bị đổ nghiêng lệch, không khí ngột ngạt bao trùm từ trong ra ngoài.

"Cha mẹ mày chắc chắn không hề yêu thương mày, nếu không vì sao lại để mày lại một mình với đống nợ nần như thế?"

"Giả, tất cả tình yêu của họ đối với mày là giả đấy. Nợ nần đều là họ cố tình để lại cho mày."

"Mày trước hết đưa nhà cho bọn tao để thế chấp...Thằng súc sinh, tao không quan tâm bố mẹ mày còn sống hay chết, tao chỉ biết nợ cha thì con trả!"

"Sau nửa năm nữa mới trả nợ? Cũng được nhưng mà nhiều tiền như thế, giữ ở chỗ mày thì tổn thất của tao cũng rất lớn. Hay là như thế này, mày quỳ lạy trước mặt tao một cái, tao liền đáp ứng, thấy thế nào? Tao cũng chơi qua rất nhiều nghệ sĩ nhỏ nhưng mà cảm giác được ảnh đế lớn như thế này quỳ lạy dập đầu thì chưa đâu, ha ha."

Trong đầu hắn không ngừng vang lên các âm thanh hỗn tạp, tiếng khóc, tiếng thét chói tai, có những họ hàng thân thiết nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng hay những chủ nợ đưa ra những yêu cầu vô nhân tính vô cùng khó xử.

Những cảnh tượng đó cứ luân phiên không ngừng trong đầu hắn, chen chúc trong giấc mơ nhỏ hẹp khiến đầu hắn như muốn nổ tung ra.

Đột nhiên trong giấc mơ xuất hiện một đôi tay mảnh mai, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, xoa dịu mọi đau đớn, xóa bỏ đi sự khó chịu, bất an trong lòng, khiến lồng ngực hắn đang phập phồng dữ dội dần dần bình tĩnh lại.

Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn xem người kia là ai, chỉ mơ hồ nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.

Giọng nói nôn nóng phá vỡ giấc mơ của hắn.

"Quý Nghiên, anh có nghe thấy tôi không?"

Quý Nghiên bừng tỉnh, chậm rãi mở mắt ra, nhìn gương mặt đối diện hắn dần dần trùng hợp với gương mặt ở trong mơ kia.

Ngoài trời đã sập tối, tiếng mưa rơi 'tí tách' ngoài hiên cùng tiếng gió rít gào đập vào cửa cùng với không gian ấm áp yên tĩnh ở trong nhà, giống như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Mùi đồ ăn phảng phất như có như không trong không khí truyền đến khứu giác của Quý Nghiên. Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu vào ánh mắt như đựng cả ngàn sao trời của Giang Dữ Bạch, khiến cho cả người cậu như càng thêm đẹp, tỏa ra khí chất cực kỳ dịu dàng.

Thấy hắn tỉnh lại, Giang Dữ Bạch liền thở ra nhẹ nhõm, vẻ mặt lộ ra ý cười mà trêu ghẹo: "Nếu anh còn không tỉnh nữa thì tôi sẽ phải ôm anh chạy bộ mấy chục km để tìm bệnh viện đấy."

Sau khi cậu đoán được vị trí của Quý Nghiên liền lái xe chạy tới dưới dự chỉ dẫn của 007, mấy giờ lái xe liên tục khiến xăng còn lại không đủ để hắn trở Quý Nghiên về thành phố Thời Viễn đi khám.

Huống hồ với thân thể hiện tại của Quý Nghiên cũng không thích hợp lặn lội đường xa, yêu cầu tĩnh dưỡng.

Cho nên Giang Dữ Bạch đành phải lấy chìa khóa từ người của Quý Nghiên, chịu đựng nỗi đau mà dùng Thạch Hoàn Hồn để đổi lấy thuốc tinh khiết giúp biệt thự sạch sẽ trong vài giây, rồi chọn bừa một phòng đỡ Quý Nghiên vào nghỉ ngơi.

Sau đó cậu lại đi bộ rất lâu đến tiệm tạp hóa của thôn để mua chút đồ cùng nồi, trên đường còn suýt bị nhận ra may mà cậu chạy trốn cũng nhanh.

Nhưng mà không nghĩ tới việc khi cậu chuẩn bị nấu cháo thì xuất hiện một vấn đề mới: Cậu hoàn toàn không biết nấu ăn.

Vì thế mà bạn học Tiểu Giang đáng thương sau khi trải qua quá trình tuần hoàn: làm hỏng nồi - chạy đi mua nồi mới - lại tiếp tục làm hỏng nồi thì cuối cùng cũng gian nan cực khổ nấu ra một nồi cháo dưới sự chỉ đạo nhiệt tình của 007.

Làm xong những việc này thì quần áo của Giang Dữ Bạch cũng ướt đẫm mồ hôi.

Vẻ mặt cậu đầy đau khổ mà nghĩ, đã tận tụy hết mình như vậy rồi mà tiến độ chữa khỏi không tăng lên thì chắc cũng phải tăng ít điểm tin tưởng nhỉ?

Nhưng mà ai ngờ, Quý Nghiên được cậu dốc lòng chăm sóc, ngay sau khi tỉnh lại liền cảnh giác hỏi.

"Sao cậu lại biết tôi ở đây?"

Mười phần cố chấp nhớ mãi không quên.

Giang Dữ Bạch phiền muộn muốn nghỉ việc không làm nữa.

Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi, vòng đi vòng lại vẫn quay về như cũ, không thể tránh được đề tài này.

Cũng không thể nói rằng tôi biết cha mẹ anh qua đời ở đây nên suy đoán được anh sau khi kiểm tra sức khỏe liền chạy tới nơi này bla bla bla các thứ được....

Cậu tỏ vẻ thâm trầm nói: "Anh có tin vào kiểu tâm linh tương thông, tự cảm ứng được không? Chính là kiểu được vận mệnh lựa chọn, có thứ chỉ dẫn tôi đến đây tìm thấy anh..."

Quý Nghiên chém đinh chặt sắt nói: "Không tin." Nói xong, hắn còn dùng khuôn mặt còn tái nhợt giáo huấn nói một cách nghiêm trang: "Đã làm nghệ sĩ thì không nên mê tín, ảnh hưởng không tốt."

Giang Dữ Bạch: "....." Không có cách nào giao tiếp được nữa.

Cậu gãi đầu cảm giác như muốn trọc cả đầu mà vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp lý để giải thích.

Sau một lúc lâu, vẫn thấy Quý Nghiên còn nhìn chằm chằm gắt gao không bỏ, Giang Dữ Bạch liền bại trận, nói: "Vì đột nhiên anh xảy ra chuyện, đoàn phim cũng tạm dừng quay, tôi rất lo lắng nên gọi điện bảo anh của tôi giúp điều tra một chút. Gia thế của nhà tôi thì anh cũng biết nhỉ, tra được việc này cũng không khó. Chỉ cần anh xuất hiện ở nhà ga thì tôi liền có thể biết anh đi đâu."

Quý Nghiên không lên tiếng nữa, nhưng mà cũng không nhìn chằm chằm Giang Dữ Bạch giống như đã miễn cưỡng chấp nhận giải thích này.

Ở trong lòng Giang Dữ Bạch âm thầm thở ra một hơi, có cảm giác giống như sống sót sau tai nạn, sau đó yên lặng chảy xuống hai dòng nước mắt uốn lượn như mì sợi.

Nhiệm vụ này quá khó rồi!!!!!

Mỗi ngày đều căng não đấu trí với mục tiêu nhiệm vụ, phải quan tâm chăm sóc hắn không để lại bất cứ dấu vết gì không thì chắc chắn bị phát hiện, dò hỏi.

Cái nhiệm vụ mười vạn Thạch Hoàn Hồn này quá mệt rồiii!

Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quý Nghiên rồi đưa tới bát cháo được nấu sau khi phá hỏng tận ba cái nồi, tùy ý hỏi: "Muốn ăn không?"

Đáp án của Quý Nghiên vẫn giống như bình thường: "Cảm ơn, tôi giảm cân nên không ăn. Cậu giúp tôi lấy thuốc dinh dưỡng trong áo khoác để tôi uống mấy viên là được rồi."

Giang Dữ Bạch cũng không quá thất vọng, nếu Quý Nghiên chịu tùy tiện ăn chút gì đó thì nhiệm vụ này của cậu cũng không đến mức tuyệt vọng không chút tiến triển nào như hiện tại.

Cậu mang áo khoác đến cho Quý Nghiên, rót cho hắn một cốc nước, ý nói hắn tự uống. Sau đó lại ngồi xếp bằng trên sô pha gần giường, ăn cực kỳ say mê bát cháo trắng cùng rau xào mà lúc nãy Quý Nghiên không cần.

Hừ, mặc dù bát cháo này được làm ra sau khi nổ ba cái nồi nhưng mà cũng rất ngon đấy. Mặc kệ là độ nóng hay độ đặc loảng của cháo, đều rất chuẩn.

Giang Dữ Bạch đang vui vẻ ăn cháo, ăn xong còn phát hiện Quý Nghiên vẫn còn cầm thuốc trên tay mà chưa uống.

Cậu khó hiểu hỏi: "Làm sao thế?"

Quý Nghiên nhìn bát cháo trong tay cậu, nói nhàn nhạt: "Muốn ăn cháo."

"???"

"!!!"

Người anh em, không phải anh bị đánh tráo rồi đó chứ?!

Giang Dữ Bạch hoảng sợ nhìn Quý Nghiên, không biết rốt cuộc sấm sét đánh ầm ầm lúc nãy là việc gì.

Cậu nuốt nước miếng, chần chờ hết nhìn Quý Nghiên lại nhìn bát cháo mới được múc ra, bất an lo sợ mà đưa: "....Cái này, khả năng nấu cũng không ngon lắm đâu, anh ăn tạm nhé."

Quý Nghiên không nhận lấy bát cháo mà nói: "Ta muốn ăn bát cháo lúc nãy của cậu."

Theo bản năng, Giang Dữ Bạch cúi đầu nhìn bát cháo của mình, bị mình dùng thìa khuấy đảo lộn mấy vòng không ra hình thù. Hơn nữa trong cháo còn có mấy miếng ớt được thả vào khiến cho cháo còn có thêm màu đỏ, nói chung là nhìn không hề muốn ăn một chút nào.

Cậu chần chờ nói: "Anh chắc không?"

Quý Nghiên gật đầu.

Giang Dữ Bạch vắt hết óc cũng chưa nghĩ ra tại sao Quý Nghiên lại muốn ăn cháo, nhưng mà với tiến độ chữa khỏi vẫn là con số 0 thì đây chính cơ hội cực kì tốt.

Cho nên cậu đành phải xuống tay, run rẩy đưa bát cháo, vẻ mặt giống như từ trên người mình cắt ra một miếng thịt.

Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài đang cầm lấy bát chén sứ hoa dừng ở trước mặt Quý Nghiên, Giang Dữ Bạch khẩn trương mà nói lắp bắp: ".....Anh....Không thì anh bình một chút. Đây là bát cháo tôi ăn qua rồi, anh sẽ không cảm thấy dơ sao, tôi nói cho anh biết, nước miếng dễ truyền bệnh lắm...."

Cậu vẫn không thể vượt qua được ranh giới ở trong lòng. Vẫn cảm thấy việc này thật sự hơi thân mật quá.

Cậu nói được một nửa thì Quý Nghiên dùng tốc độ không hề giống một người đang bị bệnh mà trực tiếp cầm lấy bát cháo, húp xong nửa bát còn lại. Sau đó, cực kỳ tự nhiên mà đặt bát lại vào trong tay Giang Dữ Bạch.

Làm xong loạt hành động này, vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhạt, không có bất kỳ biến hóa nào.

???!!!

Đột nhiên Giang Dữ Bạch cứng đờ, cầm lấy bát cháo đứng ở một chỗ không nhúc nhích. Sau đó vài vệt đỏ ửng từ cổ bắt đầu lan đến khuôn mặt của cậu, giống như bị cháy nắng.

Cậu bất giác vỗ vỗ mặt của mình, ừm, nhiệt độ có thể luộc chín được trứng gà luôn.

Tâm thần cậu không yên mà nghĩ đông nghĩ tây, mặc kệ việc quan trọng là 007 nhắc nhở bên tai rằng tiến độ chữa bệnh đã được 20% cũng không để ý tới.

Thế mà Quý Nghiên ăn bát cháo dính nước miếng của mình....

Tuy biết rằng khả năng rất lớn là do Quý Nghiên không tin tưởng đồ cậu làm nên muốn cậu ăn trước mới yên tâm ăn.

Nhưng mà đm cái này cũng không hề thẳng một tí nào?!

Bốn bỏ lên năm thì cũng là hôn môi gián tiếp rồi còn gì???

Giang Dữ Bạch trầm tư mấy giây, cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nhiệt độ trên mặt cậu mãi vẫn chưa chịu giảm xuống, thậm chí dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Nghiên mà có nguy ngơ tăng lên.

Điều này làm cho dự định xây dựng thiện cảm cùng Quý Nghiên của cậu thay đổi luôn.

Không được, cậu không thể ở cùng phòng với Quý Nghiên, cậu cảm thấy không khí ngày càng loãng.

Cậu đứng dậy, vội vàng tìm cái cớ đầy vụng về nói với Quý Nghiên: "Tôi đi xem kịch bản!" Cũng không quay đầu liền chạy đi mất.

Quý Nghiên: "......"

Vốn dĩ Quý Nghiên cảm thấy hai thằng đàn ông ăn cùng một bát cháo không có vấn đề gì, chỉ sợ viên thuốc dinh dưỡng bị người động tay qua nên mới ăn cháo. Nên cũng không biết làm sao với thái độ cùng vẻ mặt đỏ tía tai của Giang Dữ Bạch.

Nhìn tay chân của Giang Dữ Bạch vụng về giống như chú vịt nhỏ, cổ họng của Quý Nghiên có chút khô khốc, cháo trong bụng mơ hồ nóng lên.

Quý Nghiên giờ mới có thời gian quan sát mọi thứ sau câu chuyện vừa rồi của Giang Dữ Bạch, phát hiện ra rằng cậu đã vô tình đỡ hắn về phòng của mình.

Căn phòng với tông màu đen xám dường như được dọn dẹp rất cẩn thận, tầng tro bụi dày được tích lũy qua thời gian được thay thế bằng không khí mới mẻ, thoải mái. Trên tủ đầu giường của hắn còn đặt một bình hoa nhỏ với những bông hoa còn đọng sương sớm. Huân hương không biết Giang Dữ Bạch tìm ở đâu được đốt lên, tỏa ra làn khói mập mờ, thơm dịu. Một số cuốn sách nằm rải rác trên sô pha cùng IPad, có vẻ như chúng được người nọ dùng để giết thời gian trong khi đợi hắn tỉnh lại.

Những đồ vật này hoàn toàn trái ngược với phong cách tẻ nhạt của phòng hắn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy hương vị đã rất lâu rồi không cảm nhận được - hương vị của "nhà".

Qua một thời gian dài, dạ dày đã lâu không được ăn đồ nóng của hắn cuối cùng cũng chào đón những tia sáng đầu tiên. Sự tức giận, tủi hờn đã tích tụ rất lâu trong lòng hắn trong nháy mắt đã tiêu tan không ít. Trong khoảnh khắc này, thể xác và tinh thần hắn đều ngập tràn trong sự thoải mái cùng tự do.

Đợi sau khi Giang Dữ Bạch đã chạy xa, khóe môi hắn cong lên, trong mắt đầy ý cười. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net