Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc nghi thức khởi động máy, nhân viên đoàn phim nhanh chóng đi dựng bối cảnh cho ngày mai bắt đầu quay phim, nhóm diễn viên chính cũng từng người rời đi.

Vốn dĩ đã bắt được vị trí trung tâm nhưng lại bị tuột mất nên Thương Thịnh luôn dùng ánh mắt u oán, uất hận với Giang Dữ Bạch nhưng mà vì ngại thân phận của cậu nên cũng không dám thật sự đi khiêu khích.

Người này phá hủy hết kế hoạch của gã!

Nếu không phải vì Giang Dữ Bạch....Quý Nghiên không bao giờ có khả năng xoay chuyển.

Giang Dữ Bạch làm lơ ánh mắt như rắn độc của Thương Thịnh mà nhanh chân đuổi theo Quý Nghiên đang một mình đi tuốt đằng trước. Hai người sóng vai đi giữa đám người náo nhiệt, kéo một khoảng cách dài với những người đằng sau.

Quý Nghiên liếc nhìn Giang Dữ Bạch một cái, cũng không chủ động nói chuyện nhưng bước chân lại dần dần chậm lại đợi Giang Dữ Bạch đuổi kịp nhịp đi.

Giang Dữ Bạch chú ý đến chi tiết này khóe miệng liền cong lên, im lặng một lúc nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vấn đề luôn thắc mắc: "Tại sao anh lại tới muộn trong nghi thức khởi động máy thế? Không phải chúng ta đến cùng lúc sao?"

Quý Nghiên đột nhiên dừng lại, xoay người đánh giá Giang Dữ Bạch, ánh mắt đăm chiêu như đang cân nhắc có nên nói với cậu hay không.

Mặc dù Giang Dữ Bạch giúp hắn rất nhiều lần, nhưng đối với Quý Nghiên mà nói thì cậu vẫn chỉ là một "người xa lạ quen thuộc" mà thôi.

Giang Dữ Bạch bị ánh mắt sắc bén kia nhìn khiến da đầu có chút tê dại, nhưng mà vẫn nỗ lực dùng ánh mắt tha thiết chân thành nhìn thẳng vào hắn.

Qua một lúc lâu, khi tất cả mọi người đã đi phía trước chỉ còn lại hai người đi sau cùng, còn cách hẳn một đoạn xa, đột nhiên Quý Nghiên nói: "Tôi bị khóa trong phòng hóa trang."

Quý Nghiên dùng giọng thanh lãnh trầm thấp tuy không lớn nhưng lại giống như sấm sét vang lớn, đánh vỡ không khí yên lặng.

Giang Dữ Bạch sốc luôn: "Sao lại như thế?!"

Vẻ mặt Quý Nghiên không có bất kỳ sự thay đổi gì, giống như đang nói câu chuyện của người khác, đáp hờ hững: "Chắc là có người cố ý. Có một cô gái tự xưng là nhân viên đoàn phim đưa cho tôi xem thẻ nhân viên rồi dẫn đến phòng hóa trang ở tầng ba."

Giang Dữ Bạch cũng nhớ tới dáng đi không giống bình thường của Quý Nghiên, trong lòng liền có suy đoán không tốt lắm: "Thế anh đi ra như thế nào?"

Quý Nghiên tùy ý nói: "Tôi nhảy xuống."

Giang Dữ Bạch ngây dại trong năm giây, vẻ mặt gian nan hỏi: ".....Anh, anh, anh nhảy từ tầng ba xuống á?!"

Vẻ mặt Quý Nhiên vẫn không chút để ý: "Tôi nhảy xuống ban công tầng hai."

Nghe được như vậy, Giang Dữ Bạch mới yên tâm nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò: "Khẳng định có người theo dõi anh vì thế các hoạt động tiếp theo đừng đi một mình, công ty anh không phái trợ lý đi cùng à? Còn có lúc nãy tôi thấy dáng đi của anh có vấn đề nên chắc bị thương ở đâu rồi, nhớ bôi thuốc đấy."

Giang Dữ Bạch còn bận cằn nhằn, đột nhiên Quý Nghiên bật cười một tiếng: "Giang, Dữ, Bạch, cậu quan tâm đến tôi vậy à? Rốt cuộc cậu muốn gì từ tôi?"

Ngay cả đến chính hắn còn không thèm để ý đến vết thương có sao không, mà người này lại quan tâm như vậy?

Hắn dùng âm giọng dễ nghe, nói chậm từng từ từng của ba chữ Giang Dữ Bạch, lại cắn rất nặng giống như muốn nhấm nháp rồi nuốt luôn trong miệng, khiến cho trái tim Giang Dữ Bạch dường như lại muốn đập nhanh mất kiểm soát.

Giang Dữ Bạch suy nghĩ, lôi ra 'tấm khiên vạn năng': "Dĩ nhiên là vì muốn học kỹ thuật diễn đó, còn muốn gì từ anh nữa chứ? Thôi không nói nữa, tôi về trước đây."

Chờ Giang Dữ Bạch đi rồi, Quý Nghiên vẫn đứng tại chỗ mà nhìn chằm chằm bóng dáng của cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Qua một lúc, hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm một mình.

"Hy vọng cậu thật sự... muốn học kỹ thuật diễn thôi."

**

Sau hôm khởi động máy, Giang Dữ Bạch liền chính thức bước vào những ngày quay phim.

Hôm nay là cảnh diễn đầu tiên của cậu, là cảnh cậu vừa mới tốt nghiệp ra trường, cầm phiếu điểm mà khiêu khích nam chính, cũng là cảnh cần phối hợp với vai diễn của Quý Nghiên. Bởi vì suất diễn nam một cùng nam hai trong bộ này nhiều hơn nên cảnh này được lựa chọn là cảnh quay đầu tiên.

Mặc dù lâu rồi Quý Nghiên chưa đóng phim, nhưng mà thực lực sẽ không vì thế mà giảm sút, huống hồ ban đầu Quý Nghiên diễn dựa vào thiên phú của mình. Bởi vậy, khi quay đến lần thứ hai, hắn đã nhanh chóng nhập vai, điều chỉnh tốt nhất cảm xúc cùng vẻ mặt của mình.

Còn ở bên kia, Giang Dữ Bạch không được tốt như vậy, không phải quên lời thoại thì cũng là vẻ mặt cứng đờ, ngay cả diễn viên gạo cội thực lực như Quý Nghiên cũng không mang được cậu. Vì Giang Dữ Bạch nên ước chừng bọn họ đã NG tới hai mươi lần.

Đứng cách đó không xa, Thương Thịnh mặc đồ diễn được vây quanh năm, sáu trợ lý phụ trách quạt gió, đưa nước, chụp ảnh, nhìn với vẻ xem kịch vui.

Sau câu NG thứ 27, hiện trường liền trở nên nôn nóng.

Nhìn thấy mặt đạo diễn Vương tối sầm lại, chuẩn bị bùng nổ mạnh mẽ thì đột nhiên Quý Nghiên nói: "Trạng thái bây giờ của tôi không tốt lắm mà vừa vặn đến lúc ăn cơm, không thì mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm xong rồi quay tiếp nhé?"

Giang Dữ Bạch kinh ngạc nhìn Quý Nghiên, không nghĩ tới hắn sẽ giúp mình giải vây.

"Cậu chính là kiểu đã tốt còn muốn tốt hơn đấy à! Thôi được rồi, kết thúc công việc đi! Mọi người đi ăn cơm, buổi chiều tính tiếp."

Tuy rằng ở ngoài miệng đạo diễn Vương mắng Quý Nghiên, nhưng vẻ mặt đều không ngăn được ý thưởng thức, cũng coi như là ông tự muốn kết thúc công việc.

"Vậy thì trước hết cứ kết thúc công việc đi! Mọi người dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn cơm."

"Cảm ơn đạo diễn Vương."

Nhân viên đoàn phim lập tức giải tán.

Giang Dữ Bạch cụp đuôi ủ rũ đi vào phòng nghỉ ăn cơm.

Tuy rằng cậu sống đến mấy nghìn năm, làm nhiệm vụ hệ thống ít nhất cũng phải bốn đến năm trăm cái, nhưng sự thật đây là lần đầu tiên cậu xuyên đến thân phận diễn viên. Mỗi lần làm nhiệm vụ đều là hệ thống bịa ra một thân phận nên cậu rất ít khi đi theo bối cảnh của nguyên thân, tất cả đều vì hoàn thành nhiệm vụ nên cũng không tồn tại kỹ thuật diễn gì cả.

Nhưng ở vai diễn này phải hao phí nhiều tâm huyết cùng tinh lực, hơn nữa còn là ánh bình minh duy nhất giúp Quý Nghiên lật ngược tình thế. Vì thế chẳng sợ cậu không diễn được thì cũng phải căng da đầu bắt đầu học từ con số 0.

Cậu còn đang buồn rầu thì Quý Nghiên cũng đi vào phòng nghỉ, ngồi cách cậu không xa

Lúc này có người đến vội vàng gõ cửa, tiến vào hỏi mọi người muốn ăn cái gì. Bởi vì đoàn phim quay vội vàng nên chưa dựng xong các phòng nghỉ chuyên dụng, phòng nghỉ này chủ yếu là cho các diễn viên chính cùng trợ lý ăn cơm. Đổng Thư Nghi cùng Thương Thịnh đều ngồi cách bọn họ không xa, mỗi người đều mang theo năm, sáu trợ lý chạy đi chạy lại khiến phòng đông đúc hẳn.

Giang Dữ Bạch nhìn Tiểu Trần ở phía sau, lại quay ra nhìn Quý Nghiên đang ngồi một mình ở bên kia, có cảm giác hai diễn viên chính bọn họ có chút hơi khổ?

Em gái báo cơm cầm giấy bút đi theo trình tự từ cửa vào hỏi từng người một, tay chân lanh lẹ, tốc độ viết cũng nhanh nên mới qua một phút đã đến chỗ của bọn họ.

Không biết em gái này là fans của Quý Nghiên hay như nào mà trực tiếp đi qua Giang Dữ Bạch mà hỏi Quý Nghiên ngồi đằng sau muốn ăn cái gì trước.

Mặc dù sớm hay muộn đều có cơm ăn, cô tùy ý đổi trình tự gọi cơm cũng không ảnh hưởng gì nhưng Giang Dữ Bạch vẫn có chút cảm giác rất vi diệu.

Đây là lần đầu tiên sau khi đi vào thế giới này cậu bị người khác tùy tiện lơ đi.

Nhưng mà Quý Nghiên chắc sẽ không ăn đồ của đoàn phim. Đúng như cậu nghĩ, ở bên kia Quý Nghiễn đã dứt khoát cự tuyệt nói: "Cảm ơn, nhưng mà gần đây tôi đang giảm béo nên không ăn."

Bởi vì lên TV hỉnh ảnh sẽ đặc biệt béo hơn nên nhiều ngôi sao trong giới giải trí muốn có được hình ảnh đẹp đều sẽ mười năm như một đều nói "giảm béo". Vì thế mà em gái báo cơm cũng không ngạc nhiên, chỉ có chút thất vọng.

Ở bên kia, Thanh Thịnh nghe được thì đột nhiên nói với em gái báo cơm rằng: "Tôi cũng đang giảm béo! Vừa rồi tôi có gọi kem, không biết có thể đổi thành rau trần được không?"

Em gái báo cơm: "......???"

Mọi người trong phòng: "......???"

Ngay cả Quý Nghiên cũng không nhịn được mà liếc một cái về phía Thanh Thịnh.

Thương Thịnh còn tưởng mình nhanh trí mà được mọi người chú ý nên trên mặt tràn ngập đắc ý, còn kiêu ngạo nâng cằm lên đáp lễ mà liếc mắt về phía Quý Nghiên.

Giang Dữ Bạch đang ngồi hóng chuyện nên không chú ý tới em gái báo cơm đã chạy đến chỗ cậu.

"Anh Giang, anh muốn ăn gì thế?"

Giang Dữ Bạch nghĩ nghĩ rồi gọi một phần cơm nhiều hơn bình thường.

Hôm nay đoàn phim mới khởi động quay nên cũng không gọi đầu bếp làm cơm tập thể vì thế cơm được phục vụ bởi tiệm cơm cách đó không xa, không bao lâu thì bên kia đã mang cơm tới.

Tiểu Trần mang hộp cơm của Giang Dữ Bạch đến, sau đó chạy đến chỗ khác ngồi xổm ăn phần của mình.

Giang Dữ Bạch cầm hai phần cơm, giống như rùa đen mà chậm rì rì bước đến chỗ Quý Nghiên.

Quý Nghiên đang ngồi xem kịch bản ngước lên nhìn cậu một cái, sau đó lại như không thấy mà tiếp tục nhìn kịch bản trong tay.

Giang Dữ Bạch bị coi như người vô hình: "......."

Vì mười vạn Thạch Hoàn Hồn, nhịn! Không được nhụt chí!

Cậu mở một hộp cơm, từ bên góc mà gắp một miếng, nhét vào mồm mà chưa kịp nuốt, quai hàm vẫn phồng lên chọc chọc người bên cạnh: "Quý Nghiên."

Quý Nghiên giật giật khóe mắt, cuối cùng vẫn ngẩng đầu: "Sao?"

Giang Dữ Bạch lại ăn thêm miếng cơm nữa trước mặt hắn, sau đó mới đẩy hộp cơm cho hắn, nói một cách nghiêm trang: "Tôi vô ý đặt nhiều quá rồi, ăn không hết được. Bỏ thì lãng phí quá, không thì anh ăn giúp tôi nhé?"

Cậu đã dùng thân kiểm nghiệm đồ ăn rồi, chắc Quý Nghiên không hoài nghi nó có độc đâu nhỉ?

Giang Dữ Bạch còn nói bổ sung: "Vừa nãy tôi chỉ gắp một ít ở bên cạnh thôi, anh xem nè, không ảnh hưởng gì hết. Tôi lấy đôi đũa mới cho anh là được rồi."

Vẻ mặt Quý Nghiên ngạc nhiên, mày nhíu cả lại vì không nghĩ đến Giang Dữ Bạch sẽ làm ra hành động này, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Không biết vì sao mà hắn có cảm giác Giang Dữ Bạch biết được bệnh kén ăn của hắn.

Quý Nghiên nhìn hộp cơm trong tay Giang Dữ Bạch, lại nhìn ánh mắt mong đợi đang sáng bừng lên của cậu.

Đợi khi Quý Nghiên lấy lại suy nghĩ thì hắn đã bất giác nhận hộp cơm đó rồi.

Hắn nhìn đồ ăn trong tay đang tỏa ra mùi thơm, đúng là giống như Giang Dữ Bạch chỉ bị động đến một góc nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến việc ăn của hắn.

Thịt kho tàu, khoai tây hầm gân bò, đều là món cơm nhà phổ biến, cũng là đồ ăn mà đã lâu rồi chưa ăn.

Nhưng mà....

Quý Nghiên nhắm mắt lại, cảm thấy vị giác của mình không ngừng xuất hiện mùi vị của thuốc diệt cỏ khiến hắn hoàn toàn không ăn được bất cứ thứ gì.

Quý Nghiên trả hộp cơm về, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Giang Dữ Bạch. Hắn bỏ qua sự không đành lòng trong tâm, lắc đầu nói: "Tôi không đói, cậu ăn đi."

Lần trước nói cho Giang Dữ Bạch biết việc mình bị nhốt trong phòng hóa trang bởi vì nếu hắn không nói thì cậu cũng đoán được ra.

Nhưng điều này cũng không đại diện cho việc hắn sẽ nguyện ý thử tin tưởng Giang Dữ Bạch.

Đối với Quý Nghiên thì trong mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, cuộc đời hắn đã trải qua những biến chuyển cực lớn, mất đi cha mẹ, bị cộng đồng mạng chửi rủa, mắc phải bệnh kén ăn không có cách nào chữa khỏi, trả nợ lớn, là một ảnh đế nhưng lại không nhận được vai diễn nào.

Tất cả sự việc gian nan đó đều tụ tập cùng một lúc mà đổ dồn xuống một mình hắn, vài lần đã ép hắn suy sụp đến bước đường cùng, tinh thần cùng thể xác hắn đều phải chịu một áp lực khổng lồ.

Vì thế mà hắn cũng học được cách tự mình giải quyết, đồng thời theo đó mà đóng chặt nội tâm của mình lại, không muốn chia sẻ chuyện của mình cho bất kỳ ai.

Trên thế giới này, hắn chỉ tin tưởng chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net