Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Arisassan

Nếu Mục Nhung đã ra ngoài thì mọi người không cần phải ở lại nơi sao trăng loạn lạc này nữa, đồng loạt nhanh chóng leo lên xe rồng, quạt của Tam Thái tử vừa vung lên, một ngọn gió đã đưa bọn họ rời khỏi đó trong nháy mắt.

Đương kim Thiên giới chỉ có ba Hỗn Nguyên Thần Tiên và một Quỷ Vương diệt thế, chia đều ra bốn đại thế lực để giữ gìn cân bằng. Mà các Tử Hoa Thượng Tiên thì ở phía dưới, xếp theo mức độ sức mạnh từ cao đến thấp là Thu tiên cô, thầy tướng Cửu Tinh, Đại Thái tử Thiên cung, Tam Thái tử Thiên cung, thầy tướng Thiên Thành, Nhị công chúa Thiên cung, yêu nữ Hoán Tô, đương nhiên đây chỉ là tư liệu bên ngoài, các thế lực lớn chắc chắn vẫn còn những tồn tại vô cùng mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ biểu lộ như Quỷ Soái. Thế nhưng có một sự thật là ba con trai con gái của Thượng đế đều là kỳ tài bẩm sinh, con dâu Thu Nguyệt Địch lại là một người cực kỳ lợi hại đang đạt tới mức gần nhất với Hỗn Nguyên Thần Tiên, Hiên Viên Thiên cung xứng đáng đứng đầu bên phía chính đạo.

Hồi nhỏ Hiên Viên Phong Ngâm từng sử dụng thang trời Kiến Mộc nên nhanh chóng có được tu vi Tử Hoa Thượng Tiên, từ thuở vỡ lòng đã thành thạo tiên thuật hơn người khác, hiện tại chỉ cần phất tay vung một quạt đã có thể điều khiển phong vân theo ý mình, dưới sự bảo vệ của hắn, mọi người rốt cuộc cũng thoát khỏi chiến trường Tinh Nguyệt Lâu.

Đúng lúc này, trên không trung dường như đã phân thắng bại, tuy thầy tướng Cửu Tinh có thể điều khiển nhật nguyệt tinh thần, nhưng vẫn kém hơn so với lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu đã đến cảnh giới Hỗn Nguyên Thần Tiên, từ lúc mặt trời hạ xuống đã kiệt sức rồi, hiện giờ cũng nhanh chóng bại trận. Dù sao y vẫn là tiên nhân từng đi theo Kiến Mộc thần quân, tuy bại trận nhưng cũng có thủ đoạn bảo mệnh của riêng mình, mọi người chỉ thấy từng mảnh hành tinh trên trời đột nhiên nổ mạnh, hào quang trắng xóa ngập tràn cả không trung, từ trong đó có một tia sáng bay vút qua rời khỏi chiến trường, hướng chạy còn là hướng xe bọn họ đang đi nữa.

Tam Thái tử biết đối phương chắc chắn không thể hoảng quá mà chọn sai đường được, chỉ sợ là cố ý nhắm vào mình, hắn gõ gõ cây quạt đang cầm trên tay, vẻ mặt vẫn không thay đổi như đang cân nhắc chỗ lợi chỗ hại. Thấy hắn đột nhiên im lặng, Hiên Viên Tử Đô liền tò mò nhìn về phía tia sáng kia, trông thấy một ông lão mặc áo sợi đay đầu tóc bạc phơ mắt bị lụa đen che kín vác theo một thiếu niên đang hôn mê bay về phía mình, nhìn kỹ hơn một chút thì thiếu niên kia chẳng phải là Tàng Thiệt hay sao.

Từ nhỏ tính tình của Hiên Viên Tử Đô đã vô cùng tăng động, sau một thời gian tổ đội chung với Tàng Thiệt trong bí cảnh cũng thấy đó là một người rất thú vị, nên bèn vội vàng nói: "Cha, đó là bạn của con!"

Không biết lời này có tác dụng hay Tam Thái tử đã ngầm quyết định trong lòng, hắn cười cười với con trai rồi xòe quạt ra, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn cuốn theo mây trắng từng khối từng khối vây quanh thầy tướng Cửu Tinh, sau đó đưa lên xe rồng.

Ngay lúc này mà lại cứu kẻ phản loạn, hành động này chẳng khác gì tuyên chiến với Tinh Nguyệt Lâu cả, lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu đứng đằng xa cảm nhận được điều này liền quát lên một tiếng vang vọng cả không trung: "Hiên Viên Thiên cung nhất định muốn nghịch thiên sao?"

Thầy tướng Cửu Tinh làm phản vô cùng bất ngờ, Tam Thái tử đoán là lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu cũng chịu không ít thương tổn nên hiện tại không vội tí gì, chỉ thành thật cười nói: "Hiên Viên Thiên cung của ta chính là thiên, sao lại phải nghịch thiên chứ?"

Từ trước đến nay ngữ điệu của hắn luôn rất lạnh nhạt, nhưng ngữ điệu có lạnh nhạt cỡ nào cũng không thể che được ý khiêu khích trong câu chữ, quả nhiên lâu chủ kia nghe xong liền tức điên lên, giọng nói cũng ngập tràn sự phẫn nộ: "Hiên Viên gia các ngươi hay lắm, quả thật vô cùng can đảm!"

"Xin nhận lời khích lệ này, tại hạ cáo từ đây."

Việc đối nghịch với Tinh Nguyệt Lâu cũng nằm trong dự định của Tam Thái tử, không nhiều lời thêm nữa, lại mở quạt ra, xe rồng lập tức được cuồng phong đưa ra khỏi Thiên Hà cảnh. Mà đối phương cũng giống như những gì hắn đã đoán trước, không dám rời khỏi nơi tinh vực đã hòa làm một thể với mình để đuổi theo đánh chết Tam Thái tử Thiên cung. Nói tóm lại, chỉ cần Thượng đế vẫn là tiên nhân mạnh nhất Thiên giới, tiểu bối bọn họ vẫn có thể muốn làm gì thì làm.

Năm xưa Hiên Viên Thiên cung thân thiết nhất với Kiến Mộc thần quân nên cũng nhận được nhiều lợi ích nhất, các thế lực lớn trên Thiên giới rốt cuộc vẫn không dám trở mặt với Thiên cung. Do đó, thầy tướng Cửu Tinh vừa nhìn thấy xe rồng của Tam Thái tử liền không tiếc thiêu đốt sinh mạng của mình để đuổi theo, vốn tưởng phải phí sức mỏi mồm một phen mới thuyết phục được người này, ai ngờ lại được cứu trước, tuy y là một thầy tướng tuyệt thế vô cùng kiêu ngạo nhưng trước mặt ân nhân cứu mạng mình cũng phải thành khẩn nói lời cám ơn: "Đa tạ Tam Thái tử đã cứu giúp."

Thầy tướng Cửu Tinh chính là sư đệ của lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu, tài năng tính số của hai người đều mạnh ngang nhau, cứu một thầy tướng như vậy thì Hiên Viên Thiên cung cũng không thiệt thòi gì. Lúc này thấy y cảm kích như thế, Tam Thái tử liền theo đà mà nói: "Tinh Nguyệt Lâu xa lánh thế ngoại mấy ngàn năm, hôm nay lại gây ra sóng gió như vậy, ta thật sự rất tò mò nguyên nhân trong đó, thầy tướng có thể nói cho ta biết được không?"

Hai thầy tướng này vốn là sư huynh sư đệ lớn lên bên nhau từ nhỏ, còn từng đi theo Kiến Mộc thần quân bình định thiên hạ, nếu không vì lý do quá bất đắc dĩ thì thầy tướng Cửu Tinh sao lại làm phản được. Nghe thấy câu hỏi này, y cũng vô cùng phiền muộn, vỗ vỗ Tàng Thiệt được mình dẫn theo rồi thở dài thườn thượt: "Đó là một câu chuyện dài..."

Nói là một câu chuyện dài, kỳ thật cũng rất đơn giản. Kiến Mộc thần quân khi chết oán hận khó tiêu, biến ra hạt giống Kiến Mộc để trả thù thế nhân. Mà thông tin hạt giống Kiến Mộc sẽ đầu thai thành người mang hung mệnh, chính là thông tin Tinh Nguyệt Lâu nhận được từ sư tổ trên Thần giới. Không ai hiểu rõ sức mạnh của Kiến Mộc thần quân hơn đồng đội của y như bọn họ, từ khi nhận được thông tin này, lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu cùng thầy tướng Cửu Tinh vì muốn cứu chúng sinh khỏi hạo kiếp nên đã dồn hết sức mạnh của Tinh Nguyệt Lâu để dự đoán tiên cơ.

Khi đó, tương lai bọn họ tính được là: một trong những hung tinh đó sẽ sinh ra Kiến Mộc thần quân mới, kế thừa oán hận trước đây, hủy diệt lục giới.

Không ai muốn tương lai đó ứng nghiệm, thế nên mấy trăm năm nay Tinh Nguyệt Lâu đều tích cực thu thập sinh thần bát tự của tất cả mọi người trong thiên hạ, thậm chí không tiếc trao tặng khả năng bói toán cho quốc sư Bắc Thần để tra ra chỗ ở của hung tinh. Lúc trước một khi bọn họ phát hiện người mang hung mệnh thì sẽ diệt trừ ngay lập tức, trong quá trình đó cũng thu thập được hạt giống Kiến Mộc đã chết, rồi nhận ra tuy những hạt giống này sẽ ngừng sinh trưởng khi không có thân thể nhưng chỉ cần hun đúc bằng quỷ hồn thì có thể giúp người khác phi thăng.

Đúng thế, hạt giống Kiến Mộc hiện tại trong tay các thế lực lớn kỳ thật không phải do Kiến Mộc thần quân trao tặng, tất cả đều lấy từ người mang hung mệnh mà bọn họ đã từng giết chết.

Chuyện này vốn được tiến hành cực kỳ bí mật, vậy mà lại xuất hiện một dị biến là Hiên Viên Tử Đô, Thu Thiên Sí có thế nào cũng không cho phép người ngoài giết chết cháu ngoại mình, do đó liền cắt đứt liên hệ với ba nhà còn lại, sau khi Hiên Viên Thiên cung tỏ thái độ mới miễn cưỡng khôi phục quan hệ với bọn họ.

Có Thu Thiên Sí và Thượng đế bảo vệ, Hiên Viên Tử Đô chắc chắn không thể chết được, nếu chỉ có cậu ta là hạt giống Kiến Mộc duy nhất còn sống thì cậu ta nhất định là Kiến Mộc thần quân. Đợi đến khi thần quân thức tỉnh, Thu gia và Hiên Viên gia chính là người thân của thần quân, vậy chẳng phải những thế lực còn lại như bọn họ sẽ thành đá kê chân cho hai nhà đó sao.

Dưới nỗi lo như thế, lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu quyết định trả giá bằng tuổi thọ ngàn năm của mình, lặng lẽ tụ tập tinh thần lực bói toán thêm một lần nữa, kết quả, tương lai thật sự đã thay đổi.

Lời tiên đoán ông nhận được là – thiên mệnh chi tử vì thiên phượng chi nữ, sẽ dẫn dắt chúng tiên chống lại người mang hung mệnh, cứu vớt chúng sinh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ông cũng từng tính được, nữ tử phượng mệnh đó chính là Hoán Tô của Quỷ Du thành, thiên mệnh chi tử sẽ sánh vai với hậu duệ Tô gia ngoài Kiến Mộc thần quân thì còn ai vào đây nữa?

Hai lời tiên đoán vừa là diệt thế vừa là cứu thế, tiên đoán ra hai tương lai tương phản hoàn toàn, mà chi tiết duy nhất không giống nhau là sự xuất hiện của thiên phượng chi nữ. Mọi người trong Tinh Nguyệt Lâu vẫn không ngừng tranh luận về vấn đề này, một bên thì nhất quyết cho rằng lời tiên đoán năm đó mới là tương lai chính xác, nghi ngờ một mình lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu không đủ sức để bói ra tương lai; một bên lại cho rằng dưới sự cảm hóa của tình yêu, Kiến Mộc thần quân sẽ xua tan oán khí, một lần nữa biến lại thành thần quân chính trực thủ vệ Thiên đạo năm xưa.

Hai phe cứ tranh chấp không ngừng, đều cho rằng tương lai mình thấy mới là đúng nhất, khi thầy tướng Cửu Tinh biết Tinh Nguyệt Lâu hợp tác với Hoán Tô thu thập người mang hung mệnh, để tránh khỏi hạo kiếp của chúng sinh, y dứt khoát tạo phản nên mới có chuyện hôm nay.

Y càng nói vẻ mặt càng phẫn nộ, còn Mục Nhung càng nghe thì vẻ mặt càng kỳ quái, thật ra hai tương lai này đều đúng, nhưng cũng đều sai.

Nếu Dạ Minh Quân không hiện thế thì dưới sự dẫn dắt của quốc sư, Dung gia vẫn bị diệt môn như trước, hai chị em Dung thị không được ai cứu giúp, đến lúc đó Dung Dực lẻ loi một mình sẽ trở thành hung tinh diệt thế, một người đã hoàn toàn hắc hóa như y sẽ không bị Dung Dung giết chết, chắc chắn sẽ chọn cách tự hại bản thân để báo thù tiên thần, đây chính là tương lai bình thường bọn họ đã tính ra.

Nhưng thế giới này lại có tân quỷ sai là lão Vương, lão chèn thêm một nhân vật chính là Dạ Minh Quân vào vận mệnh, lại sắp xếp sát chiêu Dung Dung cho Dung Dực, tương lai cũng trở thành cốt truyện Dạ Minh Quân lập hậu cung cứu thế giới, trở thành tương lai mà lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu tính ra.

Vấn đề ở đây là, ở ngay thực tại này, Mục Nhung đã thế thân Dạ Minh Quân, còn thu phục thiên mệnh chi tử nguyên bản là Dung Dực, bây giờ mệnh cách đã sớm lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện lúc trước, thế mà hai phe kia lại vì đó mà đánh nhau thành như vậy, nói ra lại thấy thổn thức vô cùng.

Nói tóm lại, nguyên nhân gây nên tất cả mọi hỗn loạn đều do những tiên nhân này quá tin vào vận mệnh.

Làm người duy nhất biết được chân tướng, Mục Nhung thật sự vô cùng thổn thức, thấy mọi người đều bày ra vẻ mặt trầm trọng, tuy không biết nói gì nhưng vẫn muốn hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất: "Xin hỏi lời tiên đoán mà thầy tướng Cửu Tinh tin tưởng là gì vậy?"

Thầy tướng Cửu Tinh không biết suy nghĩ của hắn, lúc này cũng ra vẻ đúng lý hợp tình mà đáp: "Đương nhiên là vì thiên hạ thái bình, diệt trừ Kiến Mộc thần quân."

"......"

Yên lặng tiếp nhận sự thật hình như bọn họ vừa cứu phải người ở trận doanh đối địch, làm đối tượng đoạn tụ của Kiến Mộc thần quân tương lai, Mục Nhung bắt đầu cân nhắc một vấn đề - hiện tại hắn khử ông lão này có kịp không?

Kỳ thật bọn họ cũng biết, có dị biến là Hiên Viên Tử Đô này ở đây thì không thể loại bỏ hạt giống Kiến Mộc hoàn toàn được, các thế lực lớn chỉ còn cách khống chế hạt giống trong tay mình, từ sự tồn tại của Tàng Thiệt có thể thấy thầy tướng Cửu Tinh cũng chừa lại một đường lui cho mình.

Mọi người ở đây đang tự hỏi nên làm cách nào để khống chế Kiến Mộc thần quân một cách tốt nhất, làm mục tiêu đang bị nhắm tới, Dung Dực lại hoàn toàn không quan tâm, trong lòng y biết mình tuyệt đối không thể đụng vào cha ruột và em trai của Mục Nhung được, cũng sẽ không cho phép người khác đụng vào bọn họ, nếu Kiến Mộc chắc chắn không thể trưởng thành thành công thì có gì phải lo lắng đâu?

Tiếc là Tam Thái tử và Mục Nhung đều là người bước một bước tính một bước, không ai có lối suy nghĩ thẳng thắn như y cả.

Thế nhưng Dung Tiểu Boss cũng không muốn Mục Nhung phải sầu lo, bèn kéo người sang một bên, tham khảo bí quyết của Kiến Mộc thần quân rồi học theo ngữ điệu đó mà nói: "Bảo bối, đừng ưu thương nữa, ta sẽ giải quyết hết mọi thứ cho ngươi."

Chỉ bằng một câu, tất cả sầu lo của Mục Nhung liền tiêu tán trong nháy mắt, hiện tại hắn chỉ muốn đập đầu tên này một phát. Run rẩy vì sởn hết cả da gà, Mục Nhung chịu hết nổi cái kiểu tán tỉnh đáng xấu hổ này rồi, đen mặt nói: "Mau nói cho ta biết, ai dạy ngươi mấy câu này hả?"

"Kiến Mộc thần quân."

Mục Nhung cứ tưởng là ông cha hoa đào dính đầy người của mình, không ngờ Dung Dực lại dùng vẻ mặt thành thật đó để đưa ra đáp án ngoài ý muốn như vậy. Đột nhiên Mục Nhung cảm thấy không cần phải lo lắng cho tương lai làm gì, nếu tính cách của Kiến Mộc thần quân không khác gì Dung Tiểu Boss thì ngoài việc hạ thấp chỉ số IQ trung bình của thế giới ra, y còn gây hại được gì nữa chứ?

Lặng lẽ mắng thầm Kiến Mộc thần quân hễ xuất hiện là lại hại mình, Mục Nhung quyết đoán sửa lại phương pháp tán tỉnh sai lầm của Dung Tiểu Boss: "Hiện tại mau quên hết đống rác rưởi đó cho ta!"

Dung Dực thấy mọi người đều tôn sùng Kiến Mộc thần quân như vậy, vốn tưởng phương pháp hẹn hò tán tỉnh trong ký ức của y chắc chắn sẽ rất tốt, bây giờ thấy vẻ mặt của Mục Nhung như vậy thì hoang mang vô cùng: "Tại sao?"

"Ta sợ bản thân không nhịn được thọc cho ngươi một đao."

Đối với câu hỏi này, Mục Nhung trả lời chân thành nhất có thể, hiện tại hắn đột nhiên hiểu được tâm trạng của Tô Vãn Tình rồi, nếu ngày nào cũng có một tên ngốc đến tán tỉnh như vậy, sau đó y còn tưởng mình hài hước thông minh lắm thì muốn dẫn người đến chôn sống y ngay tại chỗ cũng không sai đâu!

Dung Dực biết Mục Nhung sẽ không giả vờ trước mặt mình, nhưng nếu không có hướng dẫn của người đi trước thì y thật sự không biết nên ở chung với Mục Nhung như thế nào. Hiện tại Mục Nhung đã đồng ý lời tỏ tình của y, theo lý thuyết thì quan hệ của bọn họ phải thân mật hơn rất nhiều, nhưng phải làm gì để biểu đạt phần thân mật này thì y hoàn toàn không biết.

Y sợ mình làm quá thì Mục Nhung sẽ tức giận, nhưng y lại muốn tất cả mọi người biết đến quan hệ thân mật của bọn họ, hiện tại bao nhiêu cao ngạo lạnh lùng đều tan biến hết cả, chỉ biết nghi hoặc nói: "Mục Nhung, ngươi nói xem, sau khi đính ước thì nên làm gì?"

Không ngờ y lại hỏi ra một vấn đề như vậy, Mục Nhung ngẩn người, hỏi lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Tính cách Dung Dực vốn hay nói thẳng, bây giờ nghe hắn hỏi thế thì cao hứng trả lời: "Muốn làm gì cũng được đúng không?"

Lời này nghe có hơi nguy hiểm, cảnh giác nhìn y một cái, Mục Nhung nhanh chóng bổ sung một câu: "Phải có sự đồng ý của ta."

May thay tư tưởng của Dung Tiểu Boss vẫn vô cùng thuần khiết, cũng không đề cập đến yêu cầu quá đáng gì, nghe xong cũng chỉ mong đợi hỏi: "Ta muốn nắm tay ngươi."

Yêu cầu này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Mục Nhung, hắn nghĩ tình nhân nắm tay là chuyện bình thường, đã đoạn tụ rồi mà không tú ân ái thì cũng uổng công hắn bẻ cong tính hướng của mình lắm, lập tức thoải mái đưa tay sang: "Đây, ngươi muốn nắm thế nào cũng được."

Vạn lần không ngờ rằng Mục Nhung trước kia không cho mình đụng chạm bậy bạ hiện giờ lại chủ động đưa tay về phía y, Dung Dực nhanh chóng vui vẻ đặt tay lên, trông thấy bàn tay trắng nõn của Mục Nhung mười ngón đan nhau với tay mình, tất cả mờ mịt hoang mang lập tức biến mất, còn sung sướng nghĩ, Kiến Mộc thần quân quả nhiên không hữu dụng tí nào, vẫn là Mục tướng quân nói đúng, sau khi đính ước xong thật sự có thể làm rất nhiều chuyện mà trước kia không được làm!

Thầy tướng Cửu Tinh không biết Kiến Mộc thần quân đã bị hai người thay phiên nhau ghét bỏ đến cực điểm, trên thực tế y cũng không hiểu sao sau khi mình nghiêm túc nói ra tương lai như vậy, hai người kia lại tay cầm tay bỏ sang một góc mắt đi mày lại tình ý triền miên, rõ ràng lời tiên đoán y nhắc đến vừa nãy đâu phải về nhân duyên đâu chứ!

Nhìn hai người không thèm quan tâm đến mình kia vài lần, y rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế được xúc động trong nội tâm, bèn lên tiếng: "Tam Thái tử..."

Thế nhưng, y còn chưa nói xong, Tam Thái tử đã bày ra vẻ mặt hoài niệm mà thở dài: "Tuổi trẻ ấy mà, nhất thời không kiềm lòng được cũng dễ hiểu."

Cách giải thích này cũng có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng lại nhìn thoáng qua hai người kia, thầy tướng Cửu Tinh vẫn không nhịn được nói: "Nhưng bọn họ..."

Đương nhiên y vẫn bị Tam Thái tử cơ trí cắt ngang: "Đầu năm nay nữ tiên ít ỏi, tình yêu đoạn tụ xuất hiện rất nhiều."

Dùng sự bình tĩnh siêu việt của mình để ổn định mọi thứ xong, Tam Thái tử mỉm cười hỏi: "Thầy tướng còn có câu hỏi nào không?"

"......"

Im lặng nhìn hắn, lại nhìn hai con người vẫn không thèm quay lại nhìn mình, thầy tướng Cửu Tinh còn nói được gì nữa chứ, y chỉ có thể đau thương mà hoài nghi cuộc đời, chẳng lẽ mình bế quan ở Tinh Nguyệt Lâu lâu quá nên không bắt kịp tốc độ phát triển của Thiên giới rồi sao? Hóa ra hiện tại chuyện tiên nhân đoạn tụ đã được bình thường hóa đến vậy à?

Đôi lời của tác giả:

Dung Dực (đột nhiên hưng phấn): Đính ước đúng là tốt quá đi! Mình phải học tập Mục tướng quân mới được!

Mục Nhung (vẻ mặt không thay đổi): Ta quen bị cha mình hãm hại rồi.

Thầy tướng Cửu Tinh: Tại sao! Tại sao bọn họ có thể không coi ta ra gì mà bắt đầu đoạn tụ chứ! Các ngươi đừng có kích thích người già như vậy!

Tam Thái tử: Hầy, mới nắm tay thôi đã bị ngược, đúng là chưa trải sự đời.

Hết chương 106


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net