Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Arisassan

Yêu tộc làm phản chính là nội ứng Quỷ Du thành đã chôn giấu nhiều năm ở Thiên cung, bây giờ vừa bùng nổ đã cướp được ngay hai hạt giống Kiến Mộc, Thượng đế vô cùng tức giận với âm mưu đó, dẫn binh thẳng tiến tới Quỷ Du thành, bây giờ toàn bộ tứ đại thế lực đều tham chiến, cuối cùng Thiên giới cũng loạn hết cả lên.

Mọi người đang đánh nhau khí thế ở chiến trường chính Kim Long Đằng Vân, còn nhân vật quan trọng trong sự kiện lần này là Hiên Viên Tử Đô và Tàng Thiệt thì vẫn đang nằm yên dưới móng vuốt của thần long.

Lúc đó bọn họ định cưỡi thiên long đến chỗ Thượng đế, ai ngờ thiên long luôn luôn ngoan ngoãn đột nhiên lại không nghe lời ngay lúc này, chở ngay người bay thẳng ra ngoài Thiên cung, ngũ trảo kim long ngay lập tức phá không xuất hiện vung một vuốt cắp mất hai người.

Ngũ trảo kim long thân là vương của yêu tộc nên vốn có tu vi Hỗn Nguyên Thần Tiên, chỉ giăng một phong ấn thôi đã đủ bắt nhốt hai thiếu niên cấp Thiên Tiên này rồi, hào quang của phong ấn bọc thành hình tròn như một viên ngọc nằm gọn trong móng vuốt, chắc cũng biết năng lực của Tàng Thiệt nên còn hạ cấm ngôn chú lên y.

Có lẽ đã mấy trăm năm chưa được ngao du khắp bầu trời nên long vương cũng không vội đến Quỷ Du thành, trái lại chỉ xuyên tới xuyên lui chơi đùa giữa các tầng mây, Hiên Viên Tử Đô thấy khung cảnh trước mặt lúc là đông thiên lúc là nam thiên, mới biết hóa ra thế gian thật sự có thứ tốc độ đi ngàn dặm trong nháy mắt.

Bị khung cảnh biến ảo không ngừng trước mặt làm choáng váng, cậu ta vội vàng rụt mắt lại, chợt nhận ra Tàng Thiệt đang lật giấy viết gì đó, bèn tò mò hỏi: "Ngươi đang viết cái gì vậy?"

Mặc dù Tàng Thiệt đã bị cấm ngôn nhưng vẫn còn cây bút luôn mang theo bên người, hắn liếc người vừa hỏi một cái, nhanh chóng viết xuống hai chữ để đáp lời – di thư.

Bị hai chữ này dọa sợ, Hiên Viên Tử Đô sợ y nghĩ quẩn liền an ủi: "Bình tĩnh đi, ngươi đừng vội như vậy chứ. Căn cứ theo kinh nghiệm chăn nuôi thiên long nhiều năm qua của ta, tuy chúng nó trông rất hung dữ nhưng thật ra là một sinh vật vô cùng nhân từ hiền lành."

Trong Dương Minh cung đúng là có nuôi rất nhiều thiên long, nghe cậu ta nói xong Tàng Thiệt cũng dâng lên chút hy vọng, thấy y như vậy, Hiên Viên Tử Đô lập tức đào bới tất cả mọi tập tính của thiên long trong đầu mình, hòng cho đồng bạn biết chỗ đáng yêu của thiên long: "Thiên long rất khó sinh sản hậu duệ nên chúng nó rất thích con non của các sinh vật khác, chỉ cần trông thấy là sẽ mang lên trời để dạy con non cách bay lượn, sau đó bay một lúc thì quên mất trong móng vuốt của mình vẫn còn đang cắp đồ, sơ suất một chút rồi đánh rơi con non luôn."

Ngươi có chắc sinh vật thích cắp con non loài khác bay lên cao rồi ném xuống này hiền lành không?

Biết là cậu ta thật lòng muốn an ủi mình, nhưng nhìn lại tình cảnh đang bị cắp trong móng vuốt của hai người, Tàng Thiệt vẫn không nhịn được viết một câu – hiện tại ngươi có bay được không?

Đọc câu này rồi Hiên Viên Tử Đô mới nhận ra hình như vị trí của bọn họ cũng rất nguy hiểm, lập tức bổ sung: "Tất nhiên, vua của vạn yêu tài giỏi như ngũ trảo kim long không thể sơ suất như vậy rồi! Nó nhất định sẽ không quên chúng ta vẫn đang nằm trong móng vuốt của nó!"

Tuy nói vậy nhưng người biết rõ thiên long khi chơi là sẽ chơi hết mình thế nào như cậu ta vẫn nhanh chóng liếc nhìn Long vương đang cưỡi mây đạp gió kia, may là trông đối phương vẫn không có ý định nới lỏng móng vuốt của mình, hiện tại mới yên lòng an ủi Tàng Thiệt: "Nhiều người cứ tưởng thiên long rất hung tàn, thật ra chúng nó chỉ thích cái mới thôi, thấy gì lạ lạ là cắn thử cái đó, nhưng chỉ cắn thử một miếng thôi, không thích là bỏ ra ngay ấy mà."

Mặt không thay đổi nhìn cái đầu có thể nuốt chửng mình không cần nhai nuốt của ngũ trảo kim long, Tàng Thiệt càng thấy tuyệt vọng hơn, chỉ biết viết – nó ăn thịt hả?

Nhìn theo tầm mắt của y, Hiên Viên Tử Đô cũng nhận ra một miếng của vị này không giống một miếng của thiên long bình thường, lại nhanh chóng bổ sung: "Ngươi yên tâm, ngũ trảo kim long kiến thức phong phú chắc chắn đã biết tiên nhân có vị như thế nào rồi, không thấy lạ mà cắn thử đâu!"

Thế nhưng Tàng Thiệt nghe xong lại trả lời – lỡ nó thấy tiên nhân ăn rất ngon thì sao?

"Thật ra thiên long rất thân thiện, sau khi chúng nó bắt được con mồi mà không đói bụng thì sẽ nuôi con mồi trước, đợi mập rồi mới ăn..."

Thanh âm của cậu càng ngày càng nhỏ đi, đột nhiên nhận ra bọn họ chẳng khác gì đang được nuôi mập, cuối cùng Hiên Viên Tử Đô cũng không cãi cố nữa, chỉ bi thương vươn tay về phía Tàng Thiệt: "Ngươi chia vài tờ cho ta với, ta cũng muốn viết di thư."

Cứ như vậy, trong nỗi bi thương vì sắp phải trở thành đồ ăn của thiên long, Hiên Viên Tử Đô viết tận mười trang di thư, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ xem mình muốn mang gì theo lúc chôn thì ngũ trảo kim long đã đáp xuống mặt đất. Lại nhìn xung quanh một chút, bốn phía toàn nhà cửa đổ nát quỷ khí dày đặc, cả Thiên giới chẳng phải chỉ có Quỷ Du thành mới như vậy sao.

Ngay lúc cậu ta đang rợn người vì khung cảnh nơi đây, một nữ nhân áo đỏ khiến bọn họ càng sợ hãi hơn xuất hiện, mặc dù đã thay thành một khuôn mặt khác nhưng trông vẻ mặt này thì đúng là yêu nữ Hoán Tô. Nàng lập tức đi về phía trước, hài lòng nhìn Hiên Viên Tử Đô bị mình dọa đến cứng người, cười nói: "Long vương vất vả rồi, giao hai tiểu tử này cho ta đi."

Chỉ nhìn thôi Hiên Viên Tử Đô cũng biết nữ nhân này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa bị đánh lần nào, nếu giờ lọt vào tay Hoán Tô thì không chết cũng bị lột da, nghĩ đến đây vẻ mặt cậu ta hoàn toàn tuyệt vọng, chán nản lẩm bẩm: "Ta thấy so với việc bị nàng bắt đi thì làm đồ ăn cho thiên long cũng không tệ lắm..."

Cậu ta mải thương xót cho tương lai bi thảm của mình, không biết ngũ trảo kim long thấy con dê nhỏ đang run bần bật trong móng vuốt của mình thì vui vẻ lắc đuôi, cứ thế mà tùy ý bay một vòng xung quanh Quỷ Du thành, sau đó Long vương mới nhìn Hoán Tô, bình tĩnh nói: "Ngươi có thể thoát khỏi Hiên Viên Thiên cung à?"

"Hóa ra nó nói được ư?"

Hắn mở miệng nói làm Hiên Viên Tử Đô vô cùng kinh ngạc, chỉ có Tàng Thiệt ở bên cạnh lặng lẽ lườm cậu ta một cái, tu vi của Long vương ngang với Thượng đế, nói được thì có gì kỳ lạ đâu, hồi nãy người ta chỉ không quan tâm đến ngươi thôi.

Nhớ lại hồi nãy, dọc đường y liên tục sử dụng tinh bàn để tính toán đường sống, thế mà người này lại tin rằng y đang viết di thư nên cũng viết tận mười trang liền, Tàng Thiệt chỉ có thể tặc lưỡi nghĩ, Hiên Viên Thiên cung chắc phải khó nhọc lắm mới nuôi lớn được tên này.

Bên này Tàng Thiệt đang nghĩ cách để trốn thoát, còn Hoán Tô nghe xong câu hỏi của Long vương thì tỏ vẻ không cam lòng. Hiên Viên Thiên cung phòng vệ nghiêm ngặt, nàng bày mưu tính kế rất lâu mới nương theo Hiên Viên Trường Lục vào trong Thiên cung được, nhưng mặc dù đã phân ra một nửa thần hồn để bám vào cơ thể nàng ta, linh hồn của Nhị công chúa vẫn chưa bao giờ ngừng chống cự.

Một khi nàng định tiếp cận người Hiên Viên gia, nữ nhân này sẽ điên cuồng tấn công vào linh hồn của nàng, khiến nàng không thể không lấy cớ chán ghét nam tử để sống một mình trong thâm cung, thế nên tuy trà trộn vào Thiên cung nhiều năm, đừng nói là kế hoạch khống chế Đại Thái tử, ngay cả Hiên Viên Tử Đô cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa trong yến hội chứ không thể đến gần. Nếu hồi đó nàng đắc thủ ở rừng lá rụng Vô Biên, không bị tiểu tử thối này chơi kế điệu hổ ly sơn thì quân cờ ở Thiên cung chắc chắn có thể làm được nhiều chuyện lớn hơn nữa.

Nghĩ đến việc lần này mình hao tổn một lượng âm khí khổng lồ để trấn áp linh hồn của Hiên Viên Trường Lục mà vẫn không thể tạo ra bất kỳ tổn thất gì cho Hiên Viên Thiên cung, Hoán Tô chỉ biết than tiếc trong lòng, nhưng nàng không muốn mất thể diện trước mặt Long vương, bèn giả vờ như đã nắm chắc được mọi chuyện: "Ta đã muốn đi thì chắc chắn có thể rời khỏi đó an toàn rồi, chẳng lẽ Long vương mong ta không thoát được sao?"

Câu nói của nàng vô cùng châm chọc, nếu là người khác thì sẽ cảm thấy rất khó xử, nhưng lối suy nghĩ của yêu tộc hoàn toàn khác với người bình thường, chỉ thấy Long vương miễn cưỡng mài móng trên tường thành, thẳng thắn nói: "Ừ, đúng là ta nghĩ như vậy thật."

Đám thiên long ngu ngốc này không biết xem xét tình hình hả? Bảo sao nàng cực kỳ ghét yêu tộc!

Không giữ nổi khuôn mặt tươi cười được nữa, Hoán Tô rốt cuộc cũng nhận ra mình không thể nói chuyện với đám sinh vật hỗn loạn thích cắp con non lên cao rồi ném xuống này theo cách bình thường, liền lạnh lùng nói: "Căn cứ theo hiệp nghị của chúng ta, chỉ cần ta xé bỏ Vạn Yêu Phổ để các ngươi có thể trở về Kim Long Đằng Vân là ngươi sẽ giao hạt giống Kiến Mộc cho ta, chẳng lẽ Long vương định đổi ý à?"

May thay yêu tộc giữ chữ tín hơn loài người nhiều, lúc này Long vương cũng không hề có ý muốn rút lời, chỉ thản nhiên nói: "Kim Long Đằng Vân vẫn chưa được thu hồi."

Kim Long Đằng Vân vốn là tiên cảnh nơi yêu tộc sinh sống, sau khi Long vương bị bắt thì thuộc quyền sở hữu của Hiên Viên Thiên cung, năm xưa Quỷ Du thành lấy cái này để ký kết hiệp nghị với Long vương, hiện tại Hoán Tô chỉ đành khuyên thử: "Ta liên thủ với Tinh Nguyệt Lâu chắc chắn sẽ nhanh chóng chiếm được nó."

"Nếu nói thôi cũng thành công thì ta có thể đánh bại mười Thượng đế. Lời nói của loài người, ta sẽ không bao giờ tin nữa."

Năm đó Hiên Viên Thiên cung từng ước chiến với Long vương, nhưng khi hắn đang quyết đấu với Thượng đế thì lại mang người đến bắt giữ tất cả thiên long để ép hắn ký vào Vạn Yêu Phổ, sau khi trải qua việc này Long vương cũng khôn ngoan hơn, không dễ dàng tin tưởng con người, dù Hoán Tô có thuyết phục như thế nào cũng chỉ đáp: "Đuổi tất cả tiên nhân ra khỏi Kim Long Đằng Vân, đến lúc đó ta sẽ giao bọn họ cho ngươi. Còn bây giờ ta sẽ nuôi bọn họ cho vui."

Hiên Viên Tử Đô cứ tưởng mình nhất định sẽ rơi vào tay Hoán Tô, không ngờ lại gặp phải bước ngoặt như vậy, liền vui vẻ kêu lên: "Kim long đại ca, chỉ cần ngươi không giao chúng ta cho nữ nhân hung dữ kia, ta không ngại để ngươi nuôi chơi thêm vài ngày!"

Cũng không biết là do bát tự tương khắc hay sao mà Hiên Viên Tử Đô vừa mở miệng nói một cái đã có thể chọc giận Hoán Tô, bây giờ cũng không ngoại lệ, thấy tên này thà làm đồ chơi cho một con rồng chứ không thèm nhìn mình một cái, Hoán Tô hận không thể xé xác cậu ta ra, nhưng nàng vẫn chưa thể trở mặt với Long vương, đành cắn răng nói: "Tiểu tử thối, thiên long bẩm sinh đã thích vờn mồi, ngươi cứ ở đó mà bị chơi chết đi!"

Đương nhiên Hiên Viên Tử Đô biết rõ thói quen ăn uống của thiên long, nếu đang đói thì không sao, nhưng nếu không đói bụng thì sẽ cầm con mồi trong móng vuốt mà thưởng thức, móng vuốt của chúng nó vừa sắc vừa lớn, thường chơi chơi một lúc rồi lỡ tay bóp chết con mồi. Nhưng tính chiếm hữu của thiên long rất cao, dù con mồi của mình có khó ăn cỡ nào cũng không muốn đưa cho người khác, thà để đó nuôi mập rồi ăn còn hơn.

Đột nhiên nhận ra thiên long mình nuôi như thú cưng lại là mãnh thú trên Thiên giới như vậy, Hiên Viên Tử Đô yếu ớt nhìn cơ thể to lớn của ngũ trảo kim long, bèn cố gắng ép mình vào phạm vi con non nhằm kích thích tập tính của thiên long: "À ừm, thật ra ta vẫn còn nhỏ tuổi lắm, hay ngươi dạy ta cách bay đi."

Yên lặng nhìn tiểu tử thối không có tiền đồ đang tìm kiếm tình thương từ thiên long, nội tâm Hoán Tô chỉ có một suy nghĩ duy nhất – tiểu tử này tuyệt đối không phải là Kiến Mộc thần quân! Nàng có chết cũng không công nhận Kiến Mộc thần quân là người như vậy!

Đôi lời của tác giả:

Thiên long: Thật ra chúng ta rất thích mấy bé thú nhỏ nhỏ lông xù, mỗi khi nhìn thấy là không thể không sờ được. Không ngờ sờ tí thôi cũng chết, thấy lãng phí quá nên tự bỏ miệng ăn luôn.

Mục Nhung (hoài niệm): Những sinh vật nho nhỏ ngây ngốc đúng là khiến người ta muốn xoa xoa một cái mà.

Dung Dực (hưng phấn): Hiện tại Mục Nhung cũng có thể xoa ta á!

Mục Nhung (lạnh lùng): Sau đó ăn ngươi luôn à?

Dung Dực: Ngươi đói hả? Để ta nhóm lửa cho.

Mục Nhung: Cút giùm.

Hết chương 115


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net