Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ mẫn cảm của Alpha kết thúc, anh cũng chẳng cần tôi nữa rồi.

Ba ngày qua chúng tôi đã gần gũi với nhau hơn bao giờ hết, tôi mãn nguyện khi Trang Thần cần đến tôi, tự lừa mình dối người rồi chìm sâu vào đó, tự thôi miên chính mình rằng quãng thời gian ngắn ngủi vừa qua tôi được anh yêu thương.

Nhưng hiện tại, Trang Thần đã tỉnh táo đang nhìn tôi đầy hốt hoảng, sau đó lại bình tĩnh mặc quần áo vào.

Ánh mắt lưu luyến ỷ lại đã không còn, anh tỉnh táo tới mức tôi cảm thấy sợ hãi.

Thậm chí tôi còn nảy sinh suy nghĩ tồi tệ...giá như Trang Thần cứ mãi trong kỳ mẫn cảm thì tốt biết mấy.

Trang Thần cầm điện thoại xem ngày tháng, lần lượt đọc rồi trả lời từng tin nhắn gửi tới anh trong vòng ba ngày qua. Trên người tôi đang chẳng mặc gì, lại sợ làm phiền tới anh nên chẳng dám động đậy nhiều, chỉ đành bọc mình kín lại trong chăn.

"Xin lỗi em, anh không nghĩ kỳ mẫn cảm sẽ tới sớm vậy, mấy ngày nay anh..." Trang Thần nhìn đống ga giường và quần áo tôi bị xé thành từng mảnh dưới đất, môi chợt nhợt đi, vành tai và cổ đỏ rực.

Trang Thần cười gượng, ngại ngùng đứng trước mặt tôi. Tôi hiểu anh đang muốn hỏi về chuyện xảy ra mấy ngày nay, vậy nên không đợi anh đặt câu hỏi, tôi đã chủ động nói cho anh nghe. Khi tôi kể anh nghe về lần đầu tiên, vì không vào được nên anh gấp gáp tới bật khóc, pheromone bùng nổ khiến tôi hoa mắt chóng mặt, Trang Thần vội chặn lời nói của tôi.

"Em đừng nói nữa. Anh, anh hiểu rồi, bây giờ em thấy sao rồi? Cơ thể em...ổn chứ?"

Tôi nói với anh mình ổn lắm, Trang Thần lại cười gượng.

Tôi nói dối mà, sao có thể ổn được.

Lần đầu làm chuyện đó nên tôi không có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể nằm trên giường mặc cho Trang Thần gặm sao thì gặm, sau đó thì anh chẳng làm sao để tiến vào, đổi qua đổi lại một hồi thành ra sốt ruột mà khóc to.

Tôi chỉ đành vừa an ủi anh, vừa lên mạng tìm kiếm cách làm cái chuyện này.

Mặc dù tôi đã cố gắng thích ứng, nhưng mà vẫn đau quá.

Hơn nữa Trang Thần trong kỳ mẫn cảm lại chẳng còn dịu dàng, tôi thiếu chút nữa là đau tới hôn mê bất tỉnh rồi.

Tuy rằng sau đó Trang Thần thấy tôi khóc thì thả chậm tốc độ lại, nhưng trong ba ngày cứ tỉnh là anh lại kéo tôi lên giường, đến ga dự phòng trong nhà cũng chẳng đủ dùng.

Cả người tôi đau nhức, thật sự là mệt mỏi tới kiệt quệ rồi.

Trang Thần mãi không rời phòng ngủ, tôi cũng ngại ngay trước mặt mà lấy quần áo anh để mặc, đành co người cuộn chăn không động đậy gì. Trang Thần tưởng rằng trên người tôi có vết thương, một mực đòi kiểm tra, tôi không cách nào từ chối anh nên đành đồng ý.

"Cánh tay em nhiều vết bầm như này...đều là do anh sao?

Giọng Trang Thần run run, trong lòng tôi cũng hoảng loạn, vội an ủi anh: "Chắc khi làm vườn em vô tình đụng phải thôi, không phải do anh đâu."

Trang Thần không nói gì, chỉ cẩn thận kiểm tra cả người tôi.

Có lẽ vừa kết thúc kỳ mẫn cảm, tay anh vẫn còn rất nóng, mặt cũng đỏ.

Trang Thần hỏi tôi có khó chịu chỗ nào không, chỗ đó của tôi còn hơi đau, nhưng anh đã nói xin lỗi, tôi chỉ đành nói với anh mình không sao.

Tôi mâu thuẫn quá mà, vừa mong Trang Thần nhanh rời đi, không muốn anh thấy vẻ chật vật của mình, lại vừa mong anh sẽ rủ lòng thương mà ở lại với tôi.

Kỳ mẫn cảm khiến Trang Thần cần tới tôi, cũng khiến tôi thêm ỷ lại anh hơn.

Mỗi lần ôm anh, mỗi khi hai người hôn nhau, anh đều nỉ non bên tai tôi, khiến tôi chìm sâu vào mê luyến.

Tôi cô đơn lênh đênh nơi đại dương hoang vu đã lâu, tình cờ thấy được một bến cảng, dù biết mình vẫn phải phiêu bạt, nhưng không cách nào ngừng nghĩ về việc dừng chân đôi chút.

Dù chỉ là vài giây cũng được, tôi tham lam muốn được độc chiếm sự ấm áp đó.

Tôi nghiêng đầu, không dám tiếp tục nhìn Trang Thần, chỉ hy vọng anh có thể lặng im rời đi mà không để tôi nhận ra.

Nhưng Trang Thần lại ngồi bên mép giường, quay lưng về phía tôi, thở dài: "Ngày mai anh mời bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho yên tâm nhé em."

"Mấy ngày cảm ơn em đã chăm sóc anh, em...để anh trả lại tiền quần áo cho em."

"Anh sẽ mời người làm vườn tới, sau này em không cần lo chuyện vườn hoa đâu."

"Xin lỗi em...Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như này..."

Cả người Trang Thần khẽ run, anh khóc rồi.

Tôi không an ủi được ai, ngoài sốt ruột ra thì không biết phải làm sao.

Tôi muốn nói anh đừng khóc, tôi không sao đâu, nhưng lời đã tới khóe môi lại chẳng thể nói thành lời.

"Anh từng nói sẽ thử sống chung với em, muốn tuần tự từng bước mà thực hiện, còn chuẩn bị thuốc ức chế nữa, đã sớm chuẩn bị xong từ lâu rồi. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ gấp gáp đốt ngắn giai đoạn như vậy, thật là loạn hết cả lên rồi...'

Sao ánh mắt Trang Thần lại đau khổ như vậy, là do người vượt qua kỳ mẫn cảm cùng anh không phải Giang Thanh Nhiên, vậy nên anh thấy áy náy sao.

Xương trên người tôi như đã nát vụn, tôi nhịn đau ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ mái tóc anh.

Mỗi khi Trang Thần an ủi tôi như vậy, tôi sẽ ngay lập tức dễ chịu hơn.

Tôi mong rằng anh cũng sẽ không còn thấy đau buồn nữa.

Gò má Trang Thần còn vương nước mắt, tôi không kìm được mà lau sạch giúp anh.

Anh sống trong căn nhà đẹp, chẳng cần lo cơm áo, còn nhận được nhiều tình yêu.

Anh nên hạnh phúc chứ không phải rơi lệ.

Trang Thần nắm lấy tay tôi, không tin được mà nhìn tôi: "Ngôn Ý?"

Tôi vụng về nói anh nghe ý mình: "Là em tự nguyện mà, kỳ mẫn cảm của anh đã qua rồi, trách nhiệm của em cũng kết thúc, em sẽ không quấy rầy anh nữa đâu."

Tôi không biết anh có hiểu ý tôi không, rằng kỳ mẫn cảm kế tiếp tôi sẽ tránh đi thật xa, không quấy rầy tới anh và Giang Thanh Nhiên nữa.

Chỉ là tôi không dám nhắc tới tên Giang Thanh Nhiên.

Có một lần tôi vô tình nhắc tên Giang Thanh Nhiên với ông quản gia, những người giúp việc khác nghe được bèn báo cho cậu ta, không lâu sau Giang Thanh Nhiên liền tới kéo tôi nhốt vào chuồng chó bỏ hoang, nói tôi là con chó thấp hèn không xứng gọi tên cậu.

Cậu ta nhốt tôi một ngày một đêm, tôi không ngừng xin lỗi cậu ta, lại chỉ nhận lại một cú đá thẳng bụng và lời nói đầy hung ác: "Câm mồm! Chó thì không xứng nói tiếng người!"

Tôi không nhắc tên cậu nữa đâu, thật xin lỗi, rất rất xin lỗi.

"Ngôn Ý, em không trách anh sao?"

Sao tôi lại trách anh được? Tôi chỉ giúp anh vượt qua kỳ mẫn cảm, anh lại cho tôi ảo giác mình được yêu thương, là tôi nên cảm động tới rơi nước mắt mới phải.

Gần đây Trang Thần lạ quá.

"Ngôn Ý à, xin lỗi em."

Trang Thần chợt tới gần ôm tôi vào lòng, cơ trên người tôi đều đồng loạt kêu đau, đau tới mức tôi còn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ bất nhã, cũng may Trang Thần không để ý, chỉ ôm chặt lấy tôi, kể tôi nghe thật nhiều chuyện.

Sự chú ý của tôi bị phân tán vì cơn đau trên người và nhiệt độ cơ thể Trang Thần, loáng thoáng nghe được anh nói vài từ "tuần tự từng bước", "sống chung thật tốt".

Tối hôm nay Trang Thần ở lại cùng tôi.

Anh ôm lấy tôi rồi nói thật nhiều, nói hai ngày nữa sẽ dẫn tôi đi mua quần áo, nói tôi quá gầy cần ăn thêm cơm, lại nói tôi khác xa so với tưởng tượng của anh.

Trang Thần đang tỉnh táo, tôi cũng không nằm mơ.

Tôi rất muốn nói cho ba nghe, rằng Trang Thần đã đối xử với tôi tốt như nào, chỉ là tôi không dám lấy ảnh ba ra, Giang Thanh Nhiên nói ảnh người chết rất xui xẻo.

Nhưng ông quản gia đã từng nói, ba tôi không chết, ông chỉ tới một thế giới khác mà thôi, ba vẫn sẽ nghe được tiếng lòng tôi, tiếc rằng tôi sẽ chẳng nghe được giọng nói của ba nữa.

Tôi rất ghét Giang Thanh Nhiên, rõ ràng ba tôi là người tốt bụng nhất thế gian này mà.

Nếu ba nghe được những lời nói đầy ác ý của cậu ta, hẳn người sẽ đau lòng lắm.

Trách tôi vô dụng, cứ mãi khiến ba đau lòng.

Ánh mắt dần mờ đi, tôi thu mình lại trong vòng tay của Trang Thần.

Chỉ là em hơi nhớ ba thôi, anh đừng đẩy em ra nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo #dammy