Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất lo lắng, từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi hồi hộp tới vậy. Trang Thần đang chung một phòng ngủ với tôi, tôi căng thẳng tới khó mà chợp mắt được.

Mặc dù tôi nằm trên giường còn Trang Thần thì ngủ dưới đất.

Khi tôi tắm xong đi ra thì Trang Thần đã nằm dưới đất rồi, dù có hơi thất vọng nhưng nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của anh, tâm trạng của tôi đã bay sạch, theo phản xạ nở nụ cười với anh.

Anh ấy đồng ý ở lại với mình, đã là trời cao ban ơn rồi.

Thật ra khoảng thời gian này tôi ngủ không tốt lắm, ban ngày tôi còn có thể làm việc nhà cho khỏi buồn chán, đỡ cho suy nghĩ linh tinh.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, một mình nằm trên giường, tôi lại không cách nào kiềm chế cảm xúc của mình. Những lo lắng cho tương lai, sự sợ hãi với ngôi nhà đó cùng tình cảm của Trang Thần với tôi cùng kéo tới, tôi nhìn trần nhà đen thui rồi rơi lệ đến đêm khuya đã là chuyện thường như cơm bữa.

Hôm nay có Trang Thần ở bên cạnh, trong lòng tôi chỉ nghĩ về anh, ngược lại thấy bình yên hơn hẳn.

Vì có anh ở đây, tôi sẽ cảm thấy an lòng.

Nghe tiếng anh nói, tôi sẽ thấy hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng còn có một hai giọt đập vào cửa kính, trong phòng đang bật chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ánh sáng màu vàng ấm, tựa như thắp lên một ngọn lửa giữa trời bão tuyết.

"Phải rồi, ở nhà mọi người gọi cậu là gì? Tiểu Ý hay Ngôn Ngôn?"

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của Trang Thần, tôi chẳng biết phải trả lời sao.

Ông quản gia luôn kêu tôi là cậu chủ, ông nói ông là người làm được ba tôi mang tới, sống hay chết thì vẫn là người làm của ba, bởi vậy tôn ti không thể bỏ qua.

Cha và mẹ kế trước giờ vẫn không gọi tên tôi, trong miệng họ tôi không là "Mày" thì cũng là "Này".

Còn Giang Thanh Nhiên thì gọi tôi là thằng khốn nạn, không thì là con đĩ điếm, loại chó không ai thèm.

Tại sao tôi lại thấy khó chịu, vấn đề đơn giản vậy cũng không trả lời Trang Thần được.

"Tôi không có ý gì đâu, cậu đừng hiểu lầm." Thấy tôi không nói gì, Trang Thần bỗng ngồi dậy nhìn tôi, "Tôi thấy gọi cả tên cậu thì khách sáo quá, bây giờ chúng ta cũng có thể coi là bạn rồi, cậu có ngại nếu tôi gọi cậu là Tiểu Ý không?"

Tôi theo phản xạ ngồi bật dậy, dọa cho Trang Thần sợ hết hồn.

"Sao, sao vậy?" Trang Thần ngập ngừng hỏi tôi, trong ánh đèn phòng mờ ảo, đôi mắt anh như sáng lên, tôi không nói được lời nào, tiếng mưa dần trở nên ồn ào hơn, lại chẳng che được tiếng trái tim tôi đang đập.

Ánh mắt của Trang Thần quá dịu dàng, khiến tôi có ảo giác mình được yêu thương, khiến cõi lòng tham lam của tôi dần bành trướng, thậm chí tôi còn hỏi Trang Thần: "Anh...anh có thể gọi tên em không? Không gọi họ, chỉ kêu tên thôi..."

Tôi nín thở, không dám liếc nhìn Trang Thần. Tôi sợ anh sẽ phát hiện ra chút tâm tư xấu xa của tôi __mỗi khi anh dịu dàng gọi hai tiếng "Thanh Nhiên" tôi đều rất hâm mộ, hâm mộ tới ghen tị, ghen tị phát điên lên.

"Được đó, Ngôn Ý ơi."

Lúc Trang Thần gọi tên tôi, tôi chợt thấy mình như bị điện giật, tóc gáy dựng đứng, cả người vừa mềm nhũn vừa tê dại.

"Ngôn Ý, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, rốt cuộc Pheromone của cậu là hương gì, cậu che giấu tốt thật đấy, đến giờ tôi vẫn chưa từng ngửi thấy."

Trang Thần tiến tới mép giường, mang theo cả chút hương hoa sơn trà còn sót lại.

Tôi theo phản xạ mà ngả người về phía sau che đi tuyến thể.

Giải thích sao đây nhỉ, pheromone của tôi là vị nước sôi.

Chẳng có chút đặc biệt nào, bình thường chẳng ngửi được, còn có vị rỉ sét khiến người ta buồn nôn.

Mấy ngày nay Trang Thần đối xử với tôi tốt quá, khiến tôi quên luôn cái pheromone đáng xấu hổ của mình.

Như một hồi chuông cảnh tỉnh, tôi chợt nhận ra mình không xứng với Trang Thần, chẳng khác nào mang bùn lầy ra so với trời mây.

Tôi còn chẳng có nổi nửa phần tương xứng với anh nữa.

"Ngôn Ý? Cậu lại không thoải mái sao?"

Cả người tôi lại bắt đầu run rẩy, tình cảm vô hình luôn chất đống trong ngực tôi dần được thả tự do.

Tôi ngoan cố chống cự đã mấy chục năm, lại chỉ vì một câu hỏi han ân cần của Trang Thần mà ngoan ngoãn chịu trận, an phận nhận trói buộc.

"Không phải khó chịu đâu, em..."

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Trang Thần, anh mỉm cười, dịu dàng như đều hòa trong ánh mắt ấy, dựa vào ánh mắt để nói cho tôi rằng anh rất mong chờ.

Tôi không muốn Trang Thần phải thất vọng, sao tôi có thể để anh thất vọng được.

"Em...pheromone của em là vị của nước." Tôi thả lỏng bàn tay đang che tuyến thể, im lặng thả chút pheromone. Tôi đã rất cố gắng, nhưng cũng chỉ ngửi được vị rỉ sét nhàn nhạt, còn chẳng bằng chút hương hoa sơn trà sót lại sau khi Trang Thần thu hồi pheromone nữa.

"Nước sôi? Hóa ra là còn có pheromone vị này." Trang Thần nghiêng người về phía tôi, vùi vào cổ ngửi thử: "Hương vị nhạt quá, tôi gần cậu thêm chút nữa được không?"

Tôi gật đầu, chuẩn bị tới gần phía Trang Thần, nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, Trang Thần đã nhảy lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt tôi.

"Cảm giác như đã ngửi được mùi hương nhưng lại chẳng rõ ràng gì." Trang Thần cười tỏ ý xin lỗi tôi, vành tai đã đỏ rực.

Tôi hơi giật mình, vội vén tóc gáy, nghiêng người về phía anh: "Mùi hương này hơi nhạt, anh đến gần thêm chút là được ạ."

Tôi lại thả thêm pheromone, chỉ cần Trang Thần muốn biết hương pheromone của tôi, tôi chắc chắn sẽ nghe theo ý anh, mặc dù cũng chẳng ai thích cái mùi thịt sống rỉ sét này.

Môi Trang Thần hơi hé ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tuyến thể của tôi, tôi không dám cử động gì, chỉ im lặng chờ đợi Trang Thần tới gần.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chẳng quấy rầy được ai, trong phòng vẫn luôn yên tĩnh. Đương lúc ngơ ngác, tôi nghe được tiếng "ừng ực" trong cổ họng Trang Thần, sau đó anh nói: "Vậy, vậy tôi tới gần chút nhé."

Tôi không lên tiếng, chỉ xoay người để lộ tuyến thể về phía anh.

Nhiệt độ cơ thể Trang Thần càng lúc càng gần, tim tôi cũng đập nhanh hơn, tựa như bên trong có chiếc trống nhỏ đang không ngừng đánh, hòa thành bản song tấu đầy vang vọng.

Kì lạ, sao tiếng trống ấy lại càng ngày càng dồn dập vậy nhỉ.

Chắc do tiếng mưa lớn gây ảo giác rồi.

Tôi có thể nhận ra hơi thở của Trang Thần phả vào mình, lồng ngực ấm áp của anh gần ngay gang tấc, trong giây lát khiến tôi sinh ảo giác đang được anh ôm vào lòng.

Trang Thần hít sâu một hơi, sau đó thở ra hơi dài, run run nói: "Mùi hương rất nhẹ nhàng, như sương sớm trên cánh hoa, còn mang theo cả hương nhạt của hoa cỏ nữa."

Lời Trang Thần nói làm tôi như được sủng mà sợ, tôi ngẩng đầu lên, muốn xoay người nói với anh, thứ mùi đó chẳng đẹp đẽ như anh tưởng tượng, cũng chỉ là vị nước đun sôi tầm thường mà thôi.

Động tác của tôi hơi vội vàng, quên rằng Trang Thần ở sau lưng, tôi ngẩng đầu, chợt thấy tuyến thể có cảm giác chạm phải thứ gì đó ấm áp mềm mịn.

Tôi ngại ngùng tới nóng cả người, ngẩn người không biết nói sao — đó là đôi môi của Trang Thần đó.

Tôi nhắm chặt hai mắt, cố ngăn nước mắt chảy ra.

Trang Thần vẫn không nói gì, cũng không cử động gì, chỉ là hơi thở còn gấp gáp hơn cơn mưa ngoài cửa, nặng nề quấn quanh tai tôi.

_________________________________

*P/S: Hương Pheromone của Tiểu Ý là tôi tham khảo mùi hương nước hoa LBK của một người nổi tiếng trên mạng.

*P.S của editor:

Mình tìm hiểu thì thấy một chai nước hoa có mùi khá giống mùi mà tác giả nhắc tới, chắc là chai nè thật.
- Scent Library L.B.K Water (L.B.K là viết tắt của Liang Bai Kai-nước đun sôi).
- Mọi người có thể vào link nè để coi chi tiết về chai nước hoa nè nhé: https://www.nosetime.com/xiangshui/942653--l-b-k-water.html


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo #dammy