Chương 53: Mơ màng đuổi theo hình bóng anh (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Mơ màng đuổi theo hình bóng anh (6)

Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy.

Có những khi Triều Từ không miệt mài theo đuổi, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một chút niềm vui nho nhỏ, thầm kín.

Bởi vì cậu mơ hồ cảm nhận được rằng Lâm Tranh đã mềm lòng hơn với cậu, khoảng cách giữa hai người càng kéo gần nhau hơn.

Nhưng suy cho cùng, loại vui mừng này cũng chỉ là một ảo tưởng phù phiếm, không có gốc rễ, đồng thời còn khiến người ta cảm thấy hụt hẫng.

Rốt cuộc đến một ngày, Triều Từ nhìn thấy Lâm Tranh trên hot search, khoảnh khắc này giống như lâu đài xây trên cát bắt đầu sụp đổ.

Nội dung của hot search là một vị thiên kim tiểu thư tên Thẩm Ngọc Ninh sắp sửa đính hôn. Vì cô tiểu thư họ Thẩm này hoạt động trên mạng rất tích cực, còn có lượng người theo dõi rất lớn trên Weibo và Instagram, nên việc đính hôn của cô được nhiều người chú ý.

Cô ấy đã đăng lên một tấm ảnh chụp chung với chồng sắp cưới của mình, trong tấm ảnh cô ấy đang ngồi trên một chiếc xích đu, đứng đằng sau là một Alpha cao ráo và đẹp trai.

Alpha mặc vest, tóc chải ngược ra sau, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn thẳng vào ống kính.

Người đó chính là Lâm Tranh.

Ngoại trừ bức ảnh chụp chung này, Thẩm Ngọc Ninh không đề cập đến bất kỳ thông tin nào khác về người đàn ông đó, kể cả tên của hắn. Nhưng bức ảnh chụp Alpha đẹp trai này ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của cư dân mạng, sau đó mục hot search #Vị_hôn_phu_của_Thẩm_Ngọc_Ninh liền nhảy vọt lên hạng nhất, trên cả hot search #Thẩm_Ngọc_Ninh_sắp_đính_hôn đang đứng hạng ba. 

Bức ảnh chụp chung của Lâm Tranh và Thẩm Ngọc Ninh đứng chễm chệ ở vị trí thứ nhất, rất nhiều cư dân mạng đã cố gắng hết sức tìm kiếm thông tin chi tiết về người đàn ông này, nhưng bọn họ không có cách nào tìm ra được ngoài bức ảnh đó.

Cư dân mạng đều vò đầu bứt tai, suy đoán lung tung về danh tính của Lâm Tranh. Nhưng nửa giờ sau, mục hot search này đã bị xóa bỏ. Sau đó, dù cư dân mạng có thay đổi hashtag như thế nào, nó cũng không thể nhảy vào được hot search.

Chỉ có hot search Thẩm Ngọc Ninh là vẫn còn, nhưng sau nửa ngày nó cũng biến mất.

Triều Từ không quan tâm đến những chuyện đó. Cậu chỉ đang tập trung nhìn vào Lâm Tranh trong bức ảnh. 

Cậu cầu nguyện rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng dù nhìn thế nào thì người trong ảnh vẫn là Lâm Tranh.

Cậu đặt điện thoại xuống, ngồi thẫn thờ trong phòng khách.

Hôm nay là ngày cuối tuần, vốn dĩ cậu muốn ngồi ở phòng khách để đợi Lâm Tranh trở về. Mấy tháng nay Lâm Tranh rất bận rộn, cậu vô cùng lo lắng cho hắn nhưng lại không giúp được gì, chỉ có thể mỗi đêm chờ hắn trở về.

Nhưng cậu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy dòng tin này vào ngay lúc này.

Hai giờ sau, khi kim đồng hồ nhích qua số mười hai, có tiếng gõ cửa vang lên.

Triều Từ nhìn chằm chằm về hướng đó. 

Sau khi Lâm Tranh bước vào, hắn thấy Triều Từ đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thẳng vào hắn bằng một vẻ mặt cứng đờ.

Hắn không khỏi nhíu mày lại, cảm thấy có chút khác thường.

Triều Từ thật sự rất bận, tuy rằng cậu vẫn luôn chăm chỉ chờ hắn trở về, nhưng bình thường đều không chờ nổi đến mười hai giờ khuya, sau mười một giờ cậu sẽ mệt quá mà ngủ thiếp đi. Đến khi hắn trở về, cậu mới bị tiếng mở cửa đánh thức, ngồi dậy ngơ ngác nhìn hắn, sau đó đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói chuyện.

Nhưng hôm nay rõ ràng cậu không ngủ quên, sắc mặt cũng có gì đó không ổn.

Lâm Tranh đi đến gần, nhìn xuống Triều Từ đang ngồi trên ghế sô pha, bởi vì người đàn ông này quá cao, khi hắn nhìn cậu như vậy khiến cho cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt. 

"Làm sao vậy?" Lâm Tranh nhỏ giọng hỏi.

Phải mất một lúc lâu, Triều Từ mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu hỏi hắn bằng giọng nói rất khàn, "...Anh sắp đính hôn sao?"

Lâm Tranh mím môi, nghĩ đến tin tức hôm nay Thẩm Ngọc Ninh tự ý đăng lên mạng, hắn đã hiểu ra được phần nào.

"Ừm." Hắn gật đầu, giống như cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì.

Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, dưới ánh đèn chùm mờ ảo, đôi mắt màu xanh lục bảo kia trông thật lạnh lùng.

Chỉ một từ đơn giản nhưng dễ dàng nhấn chìm Triều Từ xuống vực sâu.

Lòng bàn tay của Triều Từ lạnh như băng, trái tim giống như bị ngâm trong hồ nước lạnh lẽo, dần dần chìm xuống nơi sâu nhất đáy hồ.

"Vậy, vậy còn... Chúng ta..." Triều Từ cố gắng dùng hết sức lực nhưng vẫn khó khăn khi nói ra câu này.

Giống như không thể đẩy được luồng khí lên cổ họng để làm rung dây thanh đới. 

"Vậy chúng ta..." Cậu cắn răng, cố nén nước mắt và vị chua xót nơi chóp mũi, "Chúng ta sẽ kết thúc sao?"

Lâm Tranh nhíu mày, thanh âm có chút lạnh lùng: "Kết thúc cái gì?"

"Anh muốn kết hôn, em, em..." Hai mắt Triều Từ đỏ bừng, "Em phải đi."

Lâm Tranh có hơi bực bội.

Hắn không cảm thấy có gì mâu thuẫn giữa việc hắn kết hôn và Triều Từ ở bên cạnh hắn.

Triều Từ không thể nào nén nổi những giọt nước mắt đó nữa, cậu mặc cho chúng trượt dài trên đôi má.

Lâm Tranh nhìn Omega trước mặt hắn, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng không biết từ đâu ra mà nhiều nước mắt đến như vậy, khóc đến mức đôi mắt đào hoa cũng sưng lên.

Nhưng khi nhìn thấy đứa ngốc này buồn bã như vậy, hắn cảm thấy khá khó chịu.

Hiếm khi hắn kiên nhẫn mà giải thích với cậu: "Sau khi anh kết hôn, em vẫn có thể ở bên cạnh anh."

Giữa hắn và Thẩm Ngọc Ninh chỉ là hợp đồng hôn nhân, đối phương không thể kiểm soát được hắn.

"Một khi anh còn ở chỗ này thì giữa anh và em sẽ không có gì thay đổi."

Hắn cho rằng sau khi nói ra những lời này, Omega đang khóc đó sẽ nở một nụ cười ngốc nghếch như trước với hắn, sau đó hắn sẽ ôm cậu mà an ủi cậu một chút. 

Ai ngờ, Omega ngừng khóc nhưng cậu không lộ ra cảm xúc vui sướng gì, ngược lại còn có chút không thể tin mà nhìn hắn.

Cậu mở to mắt nói, "Sao lại không có gì thay đổi?"

Lâm Tranh sắp kết hôn, vậy cậu còn ở lại bên cạnh Lâm Tranh để làm gì?

Hơn một năm nay, cậu có thể không có lòng tự trọng mà ở bên cạnh Lâm Tranh, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ cậu lại trở thành kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác hay sao?

Cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy Lâm Tranh vô cùng xa lạ.

Nhưng cậu vẫn còn ôm một tia hy vọng, cậu hỏi hắn: "Anh nhất định phải kết hôn sao? Vậy không..."

Không kết hôn được không?

Những chữ này còn chưa nói ra nhưng cậu đã cảm thấy vô cùng nực cười.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Tranh, quả nhiên trong mắt hắn không có một tia dao động nào.

Thì ra cậu đã hiểu sai vị trí của mình hơn một năm qua.

Đối với Lâm Tranh, cậu chỉ là một món đồ có cũng được, không có cũng chẳng sao... Ngay cả tình nhân cũng không phải.

Trước đây, cậu chỉ mong được đến gần Lâm Tranh hơn, còn được ở bên cạnh hắn như thế này là điều mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Chỉ là trong giấc mộng mấy trăm ngày đêm này, khiến cậu dần dần nghĩ sai về chính mình.

Những hành động ngẫu nhiên tưởng chừng như dịu dàng của Lâm Tranh đã khiến cho cậu nảy sinh những ảo tưởng không nên có.

Con người luôn tham lam như vậy.

Đến lúc phải đi rồi, Triều Từ.

Lâm Tranh không kết hôn với người khác, chẳng lẽ còn kết hôn với cậu sao?

Giấc mơ nào cũng có điểm dừng, cậu luôn biết điều đó nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ sâu về nó.

Lâm Tranh còn chưa kịp nói, Triều Từ đã lắc đầu nói tiếp: "Xin lỗi, là em đã nói sai rồi."

"Là do em quá tham lam..." Cậu thì thầm.

Thấy Triều Từ vẫn lo lắng về vấn đề này, Lâm Tranh trở nên nóng nảy: "Anh đã nói với em rồi, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."

Triều Từ giật giật khóe miệng, có chút suy yếu: "Sao lại không ảnh hưởng..."

"Vậy em muốn thế nào? Em muốn rời đi sao?" Giọng nói của Lâm Tranh trở nên lạnh lùng hơn, giống như đang đè nén lửa giận.

"Em không muốn, nhưng mà... Em phải đi."Triều Từ cúi đầu, giọng cậu gần như nghẹn ngào.

Lâm Tranh mím môi, đôi mắt màu ngọc lục bảo của hắn đã tối sầm lại hoàn toàn.

Mặc dù hắn hỏi Triều Từ như vậy, nhưng hắn không nghĩ tới cậu thực sự trả lời với hắn rằng cậu sẽ rời đi.

Đi? Đi đâu?

Tên ngốc này lúc nào cũng một lòng muốn tới gần hắn, bây giờ lại nói muốn rời đi?

"Triều Từ." Hắn đè thấp giọng nói của mình, thanh âm cực kỳ lạnh lùng, "Nghĩ cho kỹ càng, nếu như rời đi thì vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại."

"Tự mình suy nghĩ đi."

Hắn nói xong liền quay người bước ra khỏi căn biệt thự.

Tiếng đóng sầm cửa lại giống như đánh thức tâm trí của Triều Từ, cậu sửng sốt, sau đó lấy tay che lại mặt mình, nước mắt của cậu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Tất nhiên cậu không muốn rời đi, nhưng làm sao cậu ở lại được nữa?

Lâm Tranh đã tức giận vì cậu nói rằng mình muốn rời đi sao?

Vậy cậu cần phải vui đúng không? Cảm thấy may mắn rằng mặc dù Lâm Tranh kết hôn, nhưng hắn không muốn đuổi cậu đi.

Có lẽ Lâm Tranh chỉ tức giận vì cậu tự ý muốn rời đi, hắn có thể không quan tâm đến cậu, nhưng chắc chắn hắn sẽ không thích người khác làm trái ý mình.

Đôi khi Triều Từ không biết tại sao mình lại yêu một người như Lâm Tranh, bọn họ rõ ràng là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể hòa nhập.

Nhưng Triều Từ vẫn luôn nhớ đến cậu thiếu niên đã dìu mình đi đến phòng khám, mặc dù không hề cười nhưng người đó rất nghiêm túc nghe kỹ lời dặn của bác sĩ, rồi lặp lại từng câu từng chữ cho cậu nghe.

Đôi mắt màu xanh nhạt của thiếu niên dường như chứa cả mặt trời trong đó.

Lâu quá rồi, đã bảy tám năm rồi.

Có đôi khi Triều Từ cũng sẽ tự hỏi liệu mình có nhớ nhầm hay không, có phải ngày hôm đó đã trôi qua quá lâu nên cậu tự mình đặt lên một tấm kính che mờ đêm hôm đó. Làm sao Lâm Tranh lại có thể dịu dàng như vậy chứ?

Nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể buông bỏ được.

Chỉ vì hình bóng này trong ký ức mà cậu đã nỗ lực suốt mấy năm nay, dường như nó đã chiếm hết một nửa trí nhớ trong cuộc đời cậu.

Bởi vì cậu đã dốc hết tâm can để yêu một người, mọi thứ của Lâm Tranh đều tốt trong mắt của cậu, đó là một tình yêu vô điều kiện.

Triều Từ ngẩng đầu lên, nhìn chiếc đèn chùm trên đầu nhưng trong mắt không hề có tiêu cự.

Cậu ngây người suy nghĩ.

Tám năm theo đuổi chẳng lẽ kết thúc như thế này sao?

............

Ngày hôm sau phải đi làm, Triều Từ vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để đi đến trường học.

Ba ngày liên tiếp, Lâm Tranh không quay về Ngọc Phỉ Hoa Phủ.

Vào buổi tối ngày thứ ba, Triều Từ đang chờ tàu điện ngầm để trở về sau khi tan làm.

Hơn một năm nay, Lâm Tranh không hề keo kiệt với cậu về chuyện tiền bạc, tháng nào cũng đều đặn gửi hai trăm ngàn tệ vào tài khoản của cậu.

Thậm chí Thư ký Tống còn đề cập đến việc sẽ chuyển nhượng cho cậu một căn biệt thự trị giá hơn hai mươi triệu mới được mở bán gần đây.

Dù Triều Từ đã từ chối, nhưng số tiền tích lũy trong thẻ của cậu đã đạt tới con số mấy triệu.

Triều Từ chưa từng sử dụng những số tiền đó. Có thể trong mắt người khác, cậu không khác gì một kẻ bán thân, nhưng Triều Từ vẫn luôn giữ gìn cái tôi của mình.

Cậu đang làm việc ở một trường cấp hai trọng điểm, lương cũng không thấp, hơn nữa cậu luôn tiết kiệm nên cuộc sống tương đối đầy đủ, cậu còn dành dụm được gần hai trăm ngàn tệ ở một tài khoản khác của mình. 

Lâm Tranh có hơn chục chiếc xe hơi bên trong ga ra của biệt thự Ngọc Phỉ Hoa Phủ, hắn từng bảo Triều Từ chọn một chiếc mà dùng. Mặc dù Triều Từ đã chọn nhưng cậu chưa từng sử dụng nó. Thứ nhất là cậu không muốn, thứ hai là cậu đang làm việc ở một trường cấp hai, nên việc lái một chiếc xe có giá hàng chục triệu như vậy là quá phô trương.

Triều Từ đang ngồi trên tàu điện ngầm, không thể nhịn cười khi nghĩ đến điều này.

【May mà là thế giới nhiệm vụ, tiền không mang theo được, nếu không tôi đã sướng điên lên rồi.】Cậu nói với hệ thống,【Tuy tên Lâm Tranh tính tình thối rữa mục nát, tự cao tự đại, ngu ngốc nhưng lại rất hào phóng, theo đuôi hắn coi như cũng không lỗ.】

【Ồ.】Hệ thống hờ hững đáp lại.

Nó đã quá quen với việc lâu lâu Triều Từ lại lên cơn.

Triều Từ đang bĩu môi vì thái độ thờ ơ của hệ thống, đang định nói gì đó thì đụng phải một người.

Là một thiếu niên mặc thường phục khoảng hai mươi hai tuổi, ở trên mặc áo hoodie, ở dưới mặc quần thể thao, mái tóc hơi dài được nhuộm thành màu nâu, trông có vẻ là một người vui vẻ và cởi mở.

"Xin chào, em là Lâm Dĩ, là em trai của Lâm Tranh, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?"

Cậu nhóc cười tủm tỉm nói với Triều Từ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net