Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào hố mới, ôi chu choa 1 chương nó dài. Bé thụ nhà mình lần này không thông minh, lạnh lùng nữa mà chuyển qua diễn xiếc nha, mới chương 1 là em diễn xiếc quá à.

-------------------------------------------

Trì Tiểu Viên mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một cái lồng sắt, tầm nhìn rất thấp, nhưng nhìn tổng thể vẫn không thể chứa được một con người. Nhận ra điều này, cậu nhẹ nhàng thở ra.

May mắn không bị biến về hình người, nếu không nhất định sẽ bị bắt về nghiên cứu.

Bất quá……mình phải thoát khỏi đây bằng cách nào???.

Trì Tiểu Viên nỗ lực thu nhỏ mình lại, núo ở trong góc, hai đôi mắt nhỏ nhìn ngoài lồng sắt, cảnh giác nhìn con người đang lui tới bên ngoài.

Bốn phía tràn ngập tiếng kêu của các loại động vật, tất cả đều bị nhốt ở lồng sắt giống như mình, Trì Tiểu Viên đếm số lượng con người không nhiều lắm ở đây, có lẽ là mình đang ở cửa hàng thú cưng.

“Đinh linh linh” chuông cửa vang lên, cửa kính bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra, một giọng nói trầm ấm vang lên, “Xin chào, trong tiệm mọi người có thú cưng nào mà vô cùng đáng yêu, vô cùng thông minh, có thể gia tăng vận khí khi đi xem mắt không vậy?”

Âm thanh bất thình lình vang lên dọa cho Trì Tiểu Viên nhảy dựng, thịt ở bụng rung rung vài cái, cậu cẩn thận quay đầu.

Lấy tầm nhìn của Trì Tiểu Viên hiện tại, nhân loại đang nói chuyện kia rất cao lớn, phía sau hắn còn có một người đi theo, đều cao lớn như nhau, nhưng khoảng cách khá là xa, lại ngược sáng nên Trì Tiểu Viên không thấy rõ diện mạo của đối phương.

“Thật sự không có giống chó nào gia tăng vận khí xem mắt sao?” Dương Hiên kéo bạn tốt qua, đối với nhân viên cửa hàng nói, “Vậy mọi người nhìn người này thử xem, hắn nên nuôi loại thú cưng nào để tăng thiện cảm vậy?”

Nhân viên cửa hàng: “……”

Lúc này Trì Tiểu Viên mới nhìn rõ diện mạo của người đó.

Hắn chải tóc vuốt ngược ra sau, một thân tây trang đen, tùy tiện đứng ở nơi đó, thần sắc đạm mạc. Tạo kiểu tóc không phù hợp với độ tuổi cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của hắn, hắn lớn lên rất tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, làn da trắng, lộ ra khí chất sắc bén lạnh lùng, âu phục vừa người, cơ bắp đường cong vô cung rõ ràng, dáng người rất tốt.

Biểu tình của hắn trái ngược lại với cái người đang nói chuyện.

Người đang nói chuyện cong cong khóe miệng, đuôi lông mày đều lộ ra ý cười, bình dị gần gũi, rất dễ ở chung, mà nam nhân này hoàn toàn tương phản, hắn chỉ đứng ở nơi đó, khí lạnh tỏa ra khắp nơi, đừng nói là nhấp khóe miệng, xụ mặt, ánh mắt lạnh nhạt, lạnh lẽo, cự tuyệt toàn bộ người muốn đến gần.

Trì Tiểu Viên nửa ngẩng đầu, nhìn đến xuất thần, nam nhân bỗng nhiên xoay mặt, nhìn cậu.

Trì Tiểu Viên mắt đối mắt với hắn, phảng phất như bị hút vào vực sâu, sợ tới mức run lên, yên lặng lui lại một bước, thu mình lại, thu hồi tầm mắt lại, chuyên chú nhìn chằm chằm chân mình, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm, “Không nhìn thấy tui, không nhìn thấy tui, chắc không nhìn thấy tui đâu……”

Nhưng mà, trời cao cũng không đứng về phía cậu.

Dương Hiên đang nói chuyện cùng nhân viên cửa hàng bỗng nhiên phát hiện bạn tốt đi một đường thẳng tắp về một hướng, sau đó đứng yên trước một cái lồng sắt, cúi đầu đánh giá một bé heo con, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra chút hứng thú từ khi tiến vào cửa hàng thú cưng.

Ánh mắt Dương Hiên sáng lên, đi đến bên người Lục Nghiêu hỏi, “Cậu có hứng thú với bé lợn hương này hả?”

Bản thể của Trì Tiểu Viên chính là một con bé lợn hương, có chút béo, bụng nhìu thịt, mũm mĩm, khác với những bé lợn hương khác, cậu thuần trắng, trên người không có một chút đốm đen nào, vô cùng xinh đẹp.

“Ừ.” Lục Nghiêu nhìn chằm chằm Trì Tiểu Viên không chớp mắt.

Tự nhiên ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, Trì Tiểu Viên có chút nhút nhát, chân và bụng đều nhũn ra, cậu không dám nhìn bọn họ, lại cảm thấy ánh mắt dừng ở trên người quá mãnh liệt, hãi hùng khiếp vía, sợ bị bọn họ nhìn ra được mình là yêu tinh.

Đầu Trì Tiểu Viên càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn thành động tác siêu cấp vip pro—— tự đem mình cuộn lại thành hình tròn.

Lục Nghiêu nhìn Trì Tiểu Viên, rõ ràng bề ngoài là lợn, hắn lại phảng phất thấy được biểu tình sợ hãi của một con người —— đôi mắt to tròn sợ hãi.

Bất tri bất giác, khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

“Cậu cười!” Dương Hiên kinh ngạc nhìn Lục Nghiêu.

Dương Hiên rất ít khi nhìn thấy Lục Nghiêu mỉm cười một cách thật sự, lần cuối nhìn thấy là mấy tháng trước, bọn họ gặp được một đứa nhỏ 3 4 tuổi, bị những lời nói ngây thơ của đứa nhỏ mà bật cười.

Lục Nghiêu sửng sốt, nụ cười nhanh chóng biến mất.

“Chúng ta đi.” Lục Nghiêu xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hắn làm gì mà có tư cách nuôi một bé thú cưng, sau đó làm bạn với chúng chứ?

Hắn hẳn là nên sống một cuộc đời cô độc, rời xa những cái gọi là hạnh phúc, vui vẻ. Đây là trừng phạt mà hắn nên nhận.

“Chờ một chút, không mua thú cưng sao?” Dương Hiên túm Lục Nghiêu lại, anh phải hoàn thành nhiệm vụ, “Gia gia nói, muốn tớ làm chủ thay cho cậu, mua cho cậu một bé thú cưng.”

“……”

“Đừng im lặng nữa mà, vừa rồi cậu đã đáp ứng gia gia rồi, nói phải giữ lấy lời.”

Lục Nghiêu nghe vậy, như cũ trầm mặc nhìn chăm chú Dương Hiên. Dương Hiên cũng nhìn hắn, tay chặt chẽ bắt lấy Lục Nghiêu.

Nhìn bộ dáng không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Dương Hiên, Lục Nghiêu đành mím môi, nhìn quanh một vòng cửa hàng thú cưng. Trì Tiểu Viên vẫn luôn dựng hai lỗ tai lên nghe, nghe đến đó, vội vàng cuộn nhỏ mình lại, núp trong góc, kiên quyết không muốn để người khác chú ý đến mình.

“Gâu——” đột nhiên một con chó kêu lên, Trì Tiểu Viên sợ tới mức nhảy dựng, chân tay loạn choạng, đầu cúi xuống,  tiếng vang khiến cho Lục Nghiêu cùng Dương Hiên chú ý, tầm mắt của Lục Nghiêu lại lần nữa rơi xuống trên người Trì Tiểu Viên.

Trì Tiểu Viên lấy tư thế quỳ rạp trên mặt đất, đầu cuối xuống, mông chu lên, đối diện với Lục Nghiêu.

Trì Tiểu Viên: “……”

Lục Nghiêu nhìn chằm chằm Trì Tiểu Viên một lát, ngón tay thon dài chỉ vào cậu, “Vậy nó đi.”

Thủ tục xong xuôi, Lục Nghiêu ôm Trì Tiểu Viên, đẩy cửa đi ra, đứng ở bãi đỗ xe, biểu tình Dương Hiên một lời khó nói hết, “ Cậu thật sự muốn nuôi bé heo này hả?”

“Là bé lợn hương” Lục Nghiêu sửa lại cho đúng.

“…… Ừm, bé lợn hương, nhưng cũng là heo mà.” Dương Hiên sờ sờ bụng Trì Tiểu Viên, lắc đầu nói, “Nhưng cậu mua thú cưng chủ yếu là gia tăng xác suất xem mắt mà, cậu ôm một con heo đi, xác suất không lớn đâu.”

Lục Nghiêu cũng không để ý, ngữ khí nhàn nhạt, “Không quan trọng.”

Hắn cúi đầu nhìn bé lợn hương đang nhát gan tới phát run trong lòng ngực mình, lại nói: “Nó rất tốt.”

“…… Cậu vui là được rồi.” Dương Hiên lại nhìn bé lợn hương trong lòng Lục Nghiêu, kỳ thật rất vừa lòng, anh vốn dĩ cho rằng, Lục Nghiêu sẽ ứng phó cho qua.

Ít nhất hiện tại hắn thật sự mua một con thú cưng, bước đầu tiên hoàn thành rồi.

Như vậy đã tốt lắm rồi.

Trì Tiểu Viên không ngờ tới rằng mình sẽ bị người ta mua.

Cậu vốn định chờ đến khi trăng thanh gió mát sẽ chạy trốn.

Lúc này lại bị con người ôm vào trong ngực, bụng, lỗ tai, phần lưng bị sờ tới sờ lui…… Thật là đáng sợ á chời!

Trì Tiểu Viên cuộn thành một vòng, động cũng không dám động, ghé vào trên cánh tay Lục Nghiêu, đôi mắt cũng không dám nhìn lên trên, chỉ tập trung nhìn chằm chằm một điểm, cả người cứng đờ.

Dương Hiên lại sờ soạng Trì Tiểu Viên một phen, sau đó nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, tớ đi trước đây, buổi tối còn phải tham gia tiệc.”

Lục Nghiêu gật đầu, “Bái bai.”

Mở cửa lên xe, Dương Hiên nhịn không được lại thò đầu ra, dặn dò nói: “Nếu cậu đã mua bé lợn hương về nhà, nhớ rõ nuôi dưỡng cho tốt đó, động vật nhỏ rất am hiểu tính người.”

Lục Nghiêu sửng sốt, nói: “Biết rồi.”

Dương Hiên đi rồi, Lục Nghiêu cúi đầu nhìn bé lợn hương căng thẳng, cứng đờ như tượng trong lòng mình, ngữ khí nhẹ nhàng, “Chúng ta cũng đi, về nhà……Anh sẽ chiếu cố tốt cho bé.”

Những lời cuối cùng, âm thanh rất nhẹ, như là đang nhắc nhở chính mình.

Trì Tiểu Viên nhìn về phía trước, trộm ngắm con người đang ôm mình, thu hồi ánh mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy một poster bị đánh rơi trên mặt đất, phía trên in một gương mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc.

Là ca ca!

Trì Tiểu Viên kích động, nhúc nhích ở trong lòng Lục Nghiêu. Lục Nghiêu chỉ là nhẹ nhàng ôm cậu, bởi vậy Trì Tiểu Viên dơ hai chân sau lên, liền thuận lợi nhảy ra khỏi lòng ngực Lục Nghiêu, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

Quay đầu lại nhìn Lục Nghiêu một cái, Trì Tiểu Viên hừ hừ hai tiếng, nhanh chóng ngậm poster trên mặt đất liền chạy.

Lục Nghiêu phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Nơi này là bãi đỗ xe, đi ra ngoài chính là đường cái, một bé heo hương tùy tiện chạy trên đường cái sẽ rất nguy hiểm.

Trì Tiểu Viên bỏ chạy rất thuận lợi, rẽ trái rẽ phải, lợi dụng địa hình bãi đỗ xe cùng thân hình không lớn của mình, rất nhanh bỏ Lục Nghiêu lại phía sau.

Từ bãi đỗ xe chạy ra, Trì Tiểu Viên ngậm một tấm poster, nhìn thấy đâu đâu cũng là con người, đâu đâu cũng là xe chạy ào ào, cậu ngốc luôn rồi.

Gia gia không có nói cho cậu, trong thành phố sẽ có nhiều con người đi lại như vậy.
Trì Tiểu Viên nhìn xung quanh, còn thường thường nhìn ra sau, sợ Lục Nghiêu đuổi kịp, bốn phía khắp nơi đều là người, có những người nhìn chằm chằm cậu, làm cho bắp chân Trì Tiểu Viên nhũn ra, rất muốn tìm một nơi để trốn đi, nhưng cậu lại thấy ca ca rồi.

Anh ấy ở đối diện.

Trì Tiểu Viên thật cẩn thận vươn một chân trước, đạp lên đường cái, lại dạo quanh một vòng, thấy không có xe, vội vàng chạy qua đường cái.

Có một chiếc xe lóe đèn lên, vừa vặn quẹo vào đây.

Thời điểm Lục Nghiêu tìm được Trì Tiểu Viên, vừa vặn nhìn đến nó đang đi qua đường cái.

Mày nhăn chặt, lại nhìn thấy chiếc xe đang chạy cách đó không xa, sắp đụng trúng Trì Tiểu Viên, không kịp suy xét, Lục Nghiêu cất bước chạy về phía đường cái, bế lên Trì Tiểu Viên lên né sang một bên.

Tài xế lập tức phanh lại, mở cửa sổ xe thăm dò chửi ầm lên, “đ* mẹ mày, không nhìn đèn giao thông sao?!”

Lục Nghiêu quay đầu, anh mắt lạnh băng bắn về phía chủ xe.

“……”

Ánh mắt Lục Nghiêu quá lạnh, hơn nữa khí tràng lớn cùng gương mặt lạnh, âm thanh tài xế càng ngày càng nhỏ, dần dần ngậm miệng lại.

“Má xui” Khí thế tài xế dần xuống, trong đầu liên tục nhẩm câu một điều nhịn chín điều lành.

“Xin lỗi.” Ném xuống câu này, Lục Nghiêu liền ôm Trì Tiểu Viên, ba bước biến thành hai bước, nhanh chóng ra khỏi lối đi bộ, cúi đầu đánh giá bé lợn trong lòng ngực, thấy cậu không sao, liền thở dài nhẹ nhõm.

Nhẹ nhàng sờ lưng bé lợn trong lòng, Lục Nghiêu ôm chặt cậu, trở về bãi đỗ xe.

Trì Tiểu Viên kinh hách quá độ, cả người đều cứng ngắc, cảm nhận được tay Lục Nghiêu khẽ vuốt, theo bản năng ỷ lại cọ cọ. Lòng bàn tay người này thật ấm áp, khiến cậu nhẹ nhàng thả lỏng.

Thế giới con người quả nhiên thật đáng sợ.

Nhưng người đang ôm mình…… Có lẽ là người tốt.

Hắn đã cứu mình.

Cảm nhận được sự thân cận của bé lợn trong lòng, bước chân Lục Nghiêu dừng lại, hắn cúi đầu nhìn chăm chú Trì Tiểu Viên, đối diện với ánh mắt như cũ lộ ra kinh hách của Trì Tiểu Viên, không khỏi sửng sốt.

Hồi phục lại tinh thần, hắn nỗ lực cười trấn an cậu: “Không có việc gì, chúng ta về nhà.”
--------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net