Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sloane cũng không biết đến cùng là gã hay Dex mới là người bị bó bột đây nữa. Trong khi sức chịu đựng của vị bác sĩ nọ đã lên đến cùng cực, chỉ còn thiếu nước đá đít luôn Dex ra khỏi bệnh viện nữa thôi.Khi ông đang rất cố gắng để hướng dẫn cho Dex cách thức để phục hồi hậu chấn thương tốt nhất thì Dex lại luôn ngắt lời ông bằng đủ mọi loại câu hỏi về việc có nên làm cái này không hay có nên làm cái kia không – bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu anh là anh hỏi ngay tắp lự. Và đương nhiên, điều đó vô cùng cản trở đến quá trình tư vấn của bác sĩ. Các câu hỏi của Dex bao gồm đủ chuyện từ chơi game, đi vệ sinh, tắm rửa, ngủ nghỉ, ngủ bên nào, ngủ theo tư thế nằm ngửa, ngủ úp mặt xuống giường, đi lên tầng, đi xuống tầng, lái xe, ngồi ghế, uống rượu, giặt là, cởi giày, mặc đồ, chạy thể dục, quan hệ tình dục. Và tất cả những câu hỏi đó đều bắn ra như súng liên thanh chỉ sau đúng 5 phút kể từ khi bác sĩ xuất hiện. Ông bỏ cuộc, quay sang dặn dò Sloane. Người đàn ông tội nghiệp này đang cố gắng để lờ Dex đi. Nhưng Dex đâu phải người dễ bị người khác ngó lơ như vậy.

Cuối cùng, Sloane phải cảnh cáo Dex, bảo anh nằm yên nghỉ ngơi – theo một nghĩa khác, tức là ngậm miệng vào và mời vị bác sĩ ra bên ngoài phòng nói chuyện. Vẻ nhẹ nhõm thở phào thật rõ ràng trên gương mặt người nọ khiến Sloane không nhịn được cười nhẹ. Vị bác sĩ hướng dẫn Sloane cách thức cho Dex dùng những liều giảm đau, bao gồm lượng tối đa mà Sloane có thể cho Dex uống. Sau cùng, ông nở một nụ cười đồng cảm rồi rời đi, để lại Dex cho Sloane toàn ý xử lý. Mất đến ba tiếng đồng hồ gã mới có thể đưa được Dex về nhà. Phần lớn lý do xuất phát từ việc khi gã vừa mới quay lưng đi thì Dex đã bắt đầu tự lăn bánh của chiếc xe lăn dọc theo hành lang bệnh viện, có khi còn suýt nữa ngã lộn nhào. Sau vụ này, Maddock còn nợ gã nhiều hơn là chỉ đơn thuần kéo dài thời gian nghỉ dưỡng cho gã.

Cuối cùng, gã cũng làm cho Dex yên vị được trên chiếc ghế sofa nhà anh với rất nhiều gối cùng với chăn gã vừa mới lấy ra từ chiếc tủ âm tường. Sloane không biết trong lòng gã mong ngóng ngôi nhà của Dex trông như thế nào, có thể là giống như kiểu phong cách thiết kế trong tác phẩm của M.C.Escher; nhưng chắc chắn không hề là kiểu phong cách hiện đại, tân thời với kiểu cách trang trí phức tạp như gã đang nhìn thấy đây. Bên trái của lối đi vào là phòng khách, sàn lát gỗ tối màu và tường sơn màu trắng cùng với các loại đồ nội thất màu socola. Đối diện với chiếc ghế sofa dài màu nâu nhạt là một chiếc lò sưởi màu trắng, bên trên đặt một chiếc TV màn hình phẳng lớn. Hai bên của chiếc lò sưởi là một dãy các kệ tủ gỗ liền tường chứa đầy các loại đĩa phim, sách, trò chơi điện tử và nhiều loại đĩa CD khác. Bên cạnh đó còn đặt vài chiếc bàn nhỏ với những chiếc đèn, vài khung ảnh chụp Dex và gia đình anh, có cả anh cha mẹ ruột của anh nữa.

*(Maurits Cornelis Escher, 17/6/1898 – 27/3/1972, còn gọi là M.C Escher, là một nghệ sĩ đồ họa người Hà Lan. Ông được biết đến với những tác phẩm hội họa mang tính trừu tượng như tranh khắc gỗ, tranh in thạch bản và tranh in khắc nạo. Tác phẩm của ông thường nói về những kiến trúc bất khả thi, khám phá về chiều vô tận, các công trình kiến trúc và các phương pháp khảm lát sàn nghệ thuật)

"Nhà đẹp đấy." Sloane nói, nhìn xung quanh một lượt.

"Đó là anh chưa nhìn thấy tình trạng của căn nhà sau khi Lou chuyển ra ngoài thôi. Cứ như nhà tôi vừa bị trộm cướp ghé thăm vậy. Tôi không hề nhận ra là em ấy đã sắm bao nhiêu đồ cho đến khi em ấy rời đi và mang hết sạch sành sanh mọi thứ." Dex nhún vai. "Sau đó tôi đã lấy ra khá nhiều đồ tôi cất dưới nhà kho tầng hầm và mua thêm một đống đồ nữa qua mạng. Bên bán còn chỉ định cho tôi riêng một anh chàng vận chuyển đồ và lo hết cho tôi các khoản từ A đến Z luôn."

Sloane không biết là phần cuối Dex tự bịa ra hay là thật nữa. Với người cộng sự này của gã thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra hết. Gã cũng không mấy ngạc nhiên gì nếu như Dex lợi dụng độ đẹp trai của mình để dụ bên bán chỉ định riêng cho mình một anh chàng vận chuyển nữa.

Sau phòng khách là phòng bếp, được ngăn ra bởi một quầy counter lớn bằng đá hoa cương. Cả quầy counter đều được thiết kế với sắc màu tối với mặt quầy lát đá hoa cương màu trắng, bao gồm cả quầy counter lớn ở chính giữa phòng bếp. Đối diện với phòng bếp ở bên trái là phòng ăn, còn bên phải là cầu thang. Gã đoán rằng cầu thang này sẽ dẫn đến, ừm, chắc là phòng ngủ rồi.

"Đau chết mất." Dex đã than vãn như thế này cả trăm lần rồi.

Sự chú ý của Sloane quay trở lại trên người Dex, gã cởi giày cho Dex và đặt chúng phía sau ghế sofa để Dex không còn bị vấp ngã như lần trước nữa. "Cậu càng khỏe sớm được ngày nào thì Maddock sẽ cho cậu quay trở lại vụ án sớm được ngày đó. Vậy nên cố mà nghỉ ngơi đi. Đã đủ gối chưa?"

"Đủ rồi."

"Chăn thì sao?"

"Cũng đủ."

"Thuốc giảm đau uống chưa?"

"Rồi."

"Đói không?"

"Trời ạ!"

"Tôi xin lỗi." Sloane giơ hai tay lên. "Tôi chỉ đang cố giúp cậu thôi mà."

Dex quay đầu lại nhìn Sloane, mắt anh nheo lại. "Đừng có làm vậy. Thôi ngay cái vẻ mặt đó đi nhé."

"Vẻ mặt nào cơ?" Thuốc giảm đau sẽ có tác dụng nhanh thôi. Đương nhiên, Sloane cũng không biết điều đó là tốt hay xấu nữa. Gã ngồi lên chiếc bàn café gỗ cứng phía bên cạnh Dex.

"Cái kiểu cắn môi dưới như vậy kìa." Dex trả lời, giơ tay ra và chạm một ngón tay vào cánh môi dưới của Sloane. Theo bản năng, Sloane gạt tay anh ra, sau nhận lại một tiếng rên rỉ đau đớn của Dex.

"Mẹ nó, tôi xin lỗi!" Sloane quỳ xuống bên cạnh Dex. Gã cố gắng giữ lấy tay Dex nhưng người cộng sự của gã lại gạt tay gã ra, cả người hơi run rẩy, tay ôm lấy ngực. Cả gương mặt của Dex đỏ bừng lên và lông mày của Sloane nhíu chặt lại.

"Cái đ*o gì thế? Anh đúng là một y tá tồi tệ hết sức."

"Là tôi sơ suất. Tôi xin lỗi. Chỉ là phản xạ theo bản năng thôi. Cậu phải thôi ngay cái việc dùng mấy ngón tay đó sờ mó mặt tôi đi. Cậu đã lớn lên cùng với một người Therian họ Mèo mà lại không biết điều ấy à. Nếu như cậu cứ đưa đẩy bất cứ cái gì trước mặt chúng tôi thì chúng tôi sẽ tạt đi ngay đấy. Giờ cậu muốn tôi chuộc lỗi kiểu gì nào?" Gã biết bản thân đang tự tìm đến rắc rối, nhưng trong lòng gã thực sự cảm thấy vô cùng hối hận khi đã gạt tay Dex ra. "Cậu có cần thêm thuốc giảm đau không?"

"Còn lâu mới đủ."

Tiếng chuông điện thoại của Sloane vang lên làm gã âm thầm thở phào một hơi. Gã đứng dậy, cảm thấy thật hạnh phúc khi lại được nghe giọng của Maddock.

"Chào sếp. Có tin gì mới không?"

"Chúng tôi đã bí mật điều tra về các địa điểm mà Isaac Pearce đã xuất hiện. Cậu ta không phải nghi phạm mà chúng ta đang tìm kiếm. Rõ ràng, khi cậu ta không ở cửa hàng của mình tại Brooklyn thì lại đi đến nhà thờ. Có rất nhiều thành viên có thể xác nhận Isaac đã ở chung với họ trong suốt quãng thời gian các vụ án mạng diễn ra. Cũng có thêm một số các chủ quán café khác đã xác nhận Isaac có mặt trong quán café của họ đối với các mốc thời gian nghi vấn bên ta đặt ra. Các hóa đơn ở đây có thể đối chứng việc đó. Tôi cũng đã sử dụng Themis để quét qua các thông tin liên quan đến Isaac nhưng không thu lại được gì. Còn tin tốt là chúng ta sẽ nhận được kết quả phân tích về vụ của Ortiz từ phía phòng lab trong vài ngày tới đây thôi."

"Tôi biết rồi. Cám ơn sếp. Có gì sếp cứ báo ngay cho chúng tôi biết."

"Tôi sẽ chú ý. Bệnh nhân kia của chúng ta thế nào rồi?"

Sloane liếc nhanh qua phía Dex, thấy anh đang nhìn mình một cách đầy cau có. "Không được yên phận cho lắm."

"Vậy thôi, tôi không làm phiền cậu nữa."

"Cám ơn sếp." Sloane càu nhàu. Gã cất điện thoại đi và nói cho Dex biết thông tin vừa rồi về Isaac. Biểu cảm trên gương mặt người cộng sự của gã vẫn không hề có thay đổi gì. Sloane mỉm cười nhìn Dex. "Xem nào, tôi phải làm gì thì cậu mới thôi nhìn tôi với cái ánh mắt ấy đây?"

Dex nhổm người dậy. "Anh bật chiếc iPod của tôi lên, được không?"

Sloane nhìn Dex đầy đề phòng. "Còn tùy. Lần này cậu định tra tấn lỗ tai tôi bằng thứ âm thanh khủng khiếp nào nữa đây?"

Dex hơi chun mũi và tỏ vẻ đầy kiêu ngạo. "Tôi thấy kiểu khuyết thiếu khả năng cảm âm của anh khá là phiền phức đấy."

"Ồ?" Sloane cắm chiếc iPod vào thiết bị phát âm thanh đặt trên bệ của chiếc lò sưởi và nhấn khởi động. Một loại giai điệu như nhạc điện tử theo xu hướng pop kết hợp với kiểu disco bắt đầu vang lên từ thiết bị phát. Gã quay người lại, nhướn mày nhìn Dex. "ABBA?"

"Anh là kiểu gay gì thế hả?" Dex chỉ một ngón tay thẳng ra phía cửa. "Biến ngay khỏi nhà tôi. Nơi này không chào đón kiểu người kỳ lạ như anh."

Sloane cười khẽ và ngồi xuống chiếc ghế bành, gác đôi chân vẫn đang còn chưa cởi tất ra lên trên mặt bàn café gần đó. "Thôi được rồi. Nhạc của ABBA vẫn còn chấp nhận được. Tôi sẽ tha cho cậu lần này."

*(ABBA là một nhóm nhạc pop Thụy Điển được thành lập tại Stockholm bởi Agnetha Fältskog, Björn Ulvaeus, Benny Andersson, và Anni-Frid Lyngstad. Họ đã trở thành một trong những nghệ sĩ có đĩa đơn bán chạy nhất trong lịch sử âm nhạc đại chúng, đứng đầu các bảng xếp hạng trên toàn thế giới từ năm 1974 đến năm 1982. ABBA giành giải Eurovision Song Contest 1974 tại The Dome ở Brighton, Anh Quốc, giúp Thụy Điển có lần đầu tiên đăng quang ở cuộc thi này, và là nhóm nhạc thành công nhất từng tham gia vào cuộc thi từ trước đến nay. Bài hát "Happy New Year" huyền thoại cũng là của ABBA)

"Mơ à, ABBA rất tuyệt vời." Dex chuyển động hai vai của mình theo điệu nhạc một cách rất nghệ thuật. Đây là động tác duy nhất mà anh có thể làm được mà không động đến các vết thương trên người mình. Liền sau đó, anh bắt đầu nghêu ngao với giọng điệu vô cùng khó đỡ theo lời bài hát. "Gimme! Gimme! Gimme!"

"Không được hát nữa." Sloane gầm lên.

"Có vẻ như anh quên là mình đang ở đâu rồi nhỉ. Anh đang ở trong lãnh địa riêng của Dex, và ở lãnh địa riêng này có rất nhiều, rất nhiều âm nhạc." Dex tiếp tục cất lời hát, và Sloane chỉ biết bất lực ngả người ra sau, hai mắt nhắm lại. Thực ra mà nói, gã không để ý việc Dex có hát hay không. Anh có một giọng hát cũng khá là êm tai. Nhưng đây là vấn đề về mặt nguyên tắc. Gã không thích Dex cư xử như thế này. Thậm chí gã còn không muốn Dex trở nên quá nghiêm túc nữa kìa.

Khi tác dụng của thuốc giảm đau bắt đầu có hiệu lực, Sloane cảm thấy nhẹ cả người, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên khi chứng kiến người cộng sự của gã trở nên ngoan ngoãn hơn. Việc không thể đứng dậy đi lại để phân phát sự hỗn loạn khiến cho Dex cảm thấy đau khổ vô cùng, và giờ đây Sloane lại phải gánh lấy phần phiền não này từ Dex, nhưng với tác dụng của thuốc, và cả giai điệu nhạc pop nhức nhối ấy nữa, Dex dành kha khá thời gian để nghỉ ngơi và ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Điều này cho phép Sloane có thể tiếp tục xử lý các công việc giấy tờ của gã thông qua chiếc máy tính bảng có liên kết với hệ thống Themis. Thậm chí gã còn có thời gian để đọc vài cuốn sách và ngủ vài giấc ngắn. Maddock đã cho phép gã được tạm thời dừng các loại công tác thông thường, trừ khi có tình huống khẩn cấp xảy ra. Sloane có thể giải quyết hầu như tất cả các công việc giấy tờ bằng chiếc máy tính bảng này, và nếu như có gì đó mà gã cần tự mình đến văn phòng tại trụ sở, Cael hoặc một thành viên khác trong đội sẽ thay gã trông nom Dex. Sloane nhìn sang người cộng sự đang gật gù bên kia của mình. Dex vẫn là một người mới mà thôi. Anh mới chỉ ngấp nghé cảm nhận được một phần về công tác của một đặc vụ tại THIRDS. Sloane đã được THIRDS tuyển chọn từ khi gã mới 16 tuổi rồi, mặc dù gã dành thời gian bên phía Chính phủ lâu hơn. Sau chừng ấy năm gắn bó với THIRDS, gã luôn cố gắng để tận hưởng trọn vẹn tất cả khoảng thời gian rảnh rỗi mà mình có được.

"Anh đang nghĩ chuyện gì thế?"

Giọng của Dex hơi nhỏ, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ của anh chuyển đến trên người Sloane khi Dex cố gắng ngồi dậy và dựa vào đống gối kê lưng mềm mại đằng sau. Anh đã ngủ được một giấc gần 4 tiếng đồng hồ rồi, và giờ đây, mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng nhìn anh thuận mắt hơn nhiều. Tóc anh toán loạn khắp mọi hướng, chiếc chăn chỉ đắp được một bên chân, một chiếc tất thì đã bị tuột ra khi anh ngủ, một tay thì nắm chặt lấy một góc của chiếc chăn đắp ngang ngực. Dex trông qua cứ như là một đứa trẻ to xác vậy. Sloane hắng giọng, sau đó quay trở lại chiếc máy tính bảng trên tay.

"Chỉ nghĩ là tôi làm ở THIRDS được bao nhiêu năm rồi."

"Bao lâu?"

"21 năm."

"Wow. Anh yêu nghề đến thế cơ à?"

Sloane nhún vai. "Cũng không phải là yêu vì tôi có làm việc gì khác đâu mà biết. Trở thành một đặc vụ ở THIRDS là thứ mà tôi đã được huấn luyện ngay từ đầu. Nếu như so với các tổ chức của Chính phủ khác, trong trường hợp tôi có quyền chọn, tôi vẫn sẽ chọn THIRDS."

"Tại sao?" Dex chăm chú nhìn Sloane, và gã chậm rãi suy nghĩ câu trả lời của mình. Gã không muốn nói quá sâu vào quá khứ của gã với THIRDS, nhưng Dex lại là cộng sự của gã và anh xứng đáng được biết một số sự thật mà gã sẵn sàng để chia sẻ với anh, đương nhiên, nhiều nhất có thể.

"Vì rất lâu về trước, tôi đã tự hứa với lòng mình rằng, nhất định bản thân phải làm hết sức có thể để giúp đỡ những người có hoàn cảnh như tôi. Không chỉ là việc bắt giữ tội phạm, mà là còn về giúp đỡ những người Therian đang sợ hãi và lạc lối, những người đang liên tục phạm phải những sai lầm, không có ai đưa tay dìu dắt họ và chỉ ra cho họ một con đường tốt đẹp hơn, cho họ thấy rằng họ xứng đáng có được cơ hội khiến cho cuộc sống của mình an ổn hơn bao giờ hết."

Dex im lặng, ánh mắt màu xanh nhạt của anh tràn đầy sự cảm thông. "Chắc lúc ấy anh đã khó khăn lắm."

"Ừ." Sloane vô thức chạm vào vết sẹo dài trên phần cổ tay của gã, lúc nhận ra bản thân đang làm gì thì đã quá muộn rồi. Ánh mắt của Dex trừng lớn, anh thấy mắt mình cay xè khi nhìn vào vết sẹo đó.

"Tôi xin lỗi." Nụ cười lúc này đây của Dex thật sự rất khó coi. "Tôi đúng là một thằng ngốc."

"Này, đừng nghĩ vậy." Sloane đứng dậy và nhẹ nhàng dìu lấy Dex để gã có thể ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Dex. "Sao lại chảy nước mắt thế này?" Gã hỏi, ngón tay cái dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt đang đọng lại bên khóe mắt anh.

"Không có gì đâu." Dex trả lời, nhắm mắt lại và thở dài một tiếng. "Là do tác dụng của thuốc thôi."

"Dex à." Sloane cất lời, nhưng lại nghe thấy một tiếng thờ dài nữa.

"Anh đã từng nói bản thân không muốn nhắc đến chuyện quá khứ."

Sloane quay đi nhìn sang hướng khác, cằm nghiến chặt lại. "Tôi không muốn. Và sau này cũng sẽ không nói. Tôi chỉ muốn nói là cậu không cần thiết phải cảm thấy thương hại gì tôi cả. Tôi không cần, cũng không cảm thấy tồi tệ gì. Lúc ấy là quãng thời gian khá lâu về trước rồi. Tôi còn trẻ dại, một thân một mình, và cũng sợ hãi. Đó là tất cả những gì mà tôi có lúc bấy giờ. Ít ra thì, tôi đã nghĩ như vậy. Đến giờ tôi mới nhận ra, tôi của khi ấy đã ngu ngốc đến nhường nào." Dex nắm lấy bàn tay Sloane và xoay phần cổ tay lại, ngón tay cái vuốt nhẹ vết sẹo đã mờ đi ở trên đó. Khi ấy, THIRDS đã phải vô cùng cố gắng để có thể giữ lại mạng sống cho Sloane. Sloane lúc bấy giờ vẫn đang còn nét ngây ngô của người trẻ, cho nên cắt không trúng mạch máu chính. Bác sĩ nói gã vẫn đang còn may mắn. Dex cắn chặt cánh môi dưới, anh túm lấy cánh tay còn lại của Sloane và xoay phần cổ tay lại, nhìn xuống, trong lòng không khỏi lạnh đi. Sloane rút tay mình ra.

"Tôi nói rồi. Những chuyện như vậy đã qua lâu rồi. Mọi thứ giờ đã khác đi rất nhiều. Tôi cũng không còn là thằng nhóc của năm ấy nữa. Đừng có thương hại tôi làm gì, Daley." Gã trêu Dex, tự hỏi tại sao mình vẫn không rút cánh tay trái kia khỏi bàn tay của Dex. Dex nhẹ nhàng nâng cổ tay gã lên và đặt lên đó một nụ hôn rất nhẹ, nhưng vậy cũng đủ khiến cho trái tim của Sloane như chững lại một nhịp.

Sloane nghiêng người về phía Dex, áp đôi môi của mình lên đôi môi của anh. Miệng của anh rất ấm, hai cánh môi hé ra, để cho gã tự do xâm lấn. Mặc dù trong lòng gã biết rõ mình không nên hành động như vậy, nhưng Sloane vẫn đưa lưỡi của mình vào bên trong miệng anh, không ngừng khám phá khắp nơi và cuốn lấy lưỡi của Dex. Nụ hôn này không hề vội vã hay mạnh bạo như nụ hôn đầu tiên của hai người ở trong khu đỗ xe lúc trước. Cánh tay của Sloane trượt về phía sau đầu của Dex, nhẹ nhàng áp sát anh hơn vào người mình, các ngón tay luồn vào trong mái tóc Dex. Gã không biết được nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, nhưng gã lại yêu cảm giác này vô cùng.

Gã lui lại, ghé đầu sát vào đầu Dex. Tại sao gã lại cứ làm như thế này? Gã phải dừng lại ngay. Điều này không hề công bằng với cả hai người họ, đặc biệt là Dex. Gã đứng lên và đi vào phòng bếp, lấy một chai nước, biết rõ ánh mắt của Dex vẫn không hề rời khỏi bóng lưng mình. Điều khiến cho Sloane hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đó chính là việc Dex chẳng hề nói gì cả. Lúc sau, anh cũng không nhắc lại nụ hôn khi nãy của hai người. Thực ra, anh tỏ ra rất bình thường cứ như là chưa hề có bất cứ chuyện gì phát sinh hết. Nếu như là người khác, rơi vào hoàn cảnh này, một là sẽ nhất quyết nói cho rõ chuyện vừa xảy ra, hai là sẽ chửi thẳng vào mặt Sloane và bảo gã hãy cút xuống địa ngục đi từ lâu rồi. Nhưng Dex không làm vậy. Tại sao thế?

Thời gian còn lại trong ngày trôi qua rất chậm, chậm hơn cả những gì mà Sloane mong đợi. Gã đã đoán trước được giữa hai người họ sẽ xuất hiện sự ngăn cách, nhưng Dex không hề để chuyện đó xảy ra. Tác dụng của thuốc vẫn khiến cho cả người anh mệt mỏi và chuếnh choáng, nhưng dường như anh vẫn rất hào hứng về tất cả mọi thứ, mặc dù anh không ngừng than phiền và rên rỉ. Họ cùng nhau xem TV, xem CD. Dex khiến cho Sloane cười chảy cả nước mắt trong một vài cảnh quay mà anh ngẫu hứng đưa ra đủ loại bình luận không ai ngờ tới. Đến phân cảnh nào hay là Dex lại bắt đầu hào hứng hết cả lên. Nhiệm vụ của Sloane chỉ là nấu nướng và gọi đồ ăn. Gã sẽ gọi cho Ash đến trông Dex trong lúc anh ngủ và cũng nhờ anh ta mang thêm quần áo và các loại đồ dùng thiết yếu khác đến hộ gã.

Đến cuối tuần, Dex đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, và anh cũng thôi không than vãn nữa. Anh đã đi lại được dễ dàng hơn, mặc dù cả người anh vẫn cứ lâng lâng và đau đầu kinh khủng. Cael luôn đến thăm Dex bất cứ khi nào cậu có thời gian, không quên mang theo các loại đồ ăn vặt mà Dex yêu cầu trong tin nhắn – vốn các loại đồ ăn vặt này đều bị Sloane từ chối mua cho anh. Chẳng hạn như kẹo dẻo gấu và đống Cheesy Doodles thần thánh kia.

Cael sẽ ở lại chơi một lúc, và Sloane thừa nhận, gã rất thích ở bên hai anh em nhà này, nghe đủ mọi loại chuyện thú vị khi hai người còn là những đứa trẻ ngây ngô. Gã rất thích nghe hai người kể chuyện. Gã không nhớ gì về thời thơ ấu của mình cả. Muốn nhớ một thứ không hề tồn tại là một việc gần như bất khả thi.

Sloane chiếm dụng chiếc ghế sofa gần như cả tuần đó. Mặc dù thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh khi thời gian đã bước sang tháng 11, nhưng nhiệt độ trong nhà của Dex vẫn khiến gã cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng. Dex cứ liên tục than thở về việc sẽ ngớ ngẩn đến mức nào khi trong nhà mình có một chiếc giường King-size ở ngay trên tầng, nhưng Sloane vẫn không hề xoay chuyển quyết định của gã. Còn lâu mới có chuyện gã sẽ ngủ chung một giường với Dex. Gã không hề tin tưởng chuyện hai người bọn họ sẽ không làm ra bất cứ hành động nào không phải lẽ và sẽ khiến hai người hối hận sau này, nhất là khi Sloane nhận ra bản thân gã đã khó có thể kháng cự lại với sức hấp dẫn của Dex. Hơn nữa, càng ngày Sloane lại càng cảm thấy sức kìm nén của gã yếu đi nhiều.

Mọi chuyện đều bắt đầu từ những thứ rất nhỏ. Chỉ là một bàn tay khoác lên vai hoặc là nắm lấy tay đối phương, ngồi bên cạnh Dex trên chiếc ghế sofa khi anh đã có thể ngồi dậy được, để cho người Dex dựa vào người gã, đầu anh đặt lên trên vai của gã. Gã sẽ vỗ nhẹ lên trên đùi anh và rồi giữ bàn tay của mình ở đó trong khi hai người họ xem TV cùng nhau. Một tuần đầu trôi qua, gã đã bắt đầu ôm nhẹ phần hông của Dex khi anh rửa chén bát sau bữa tối. Đầu tuần tiếp theo, cả người Dex không ngừng run rẩy vì lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net