Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dex ngồi trên ghế sofa đối diện với TV, hai chân còn nguyên đôi tất gác lên trên mặt bàn café, tay nhón một miếng Cheesy Doodles khác bỏ vào miệng. Sloane biến đi đâu mất hút rồi không biết? Gã về nhà chỉ để lấy quần áo mới thôi hay là gã định đan luôn một bộ mới vậy? Anh liếc nhìn đồng hồ của mình, đây là lần thứ 11 rồi đấy. Bia lạnh đã thấm đầy nước ra những chiếc đế lót ly. Hay là Sloane thay đổi ý định rồi? Dex bật thẳng người dậy. Mẹ nó chứ, nếu như Sloane không đến thật thì sao? Có khi nào gã đã suy nghĩ lại về tất cả mọi thứ, về Dex, về những gì đang diễn ra giữa hai người họ hay không? Anh đã nghĩ rằng chuyện hai người sẽ không kéo dài được lâu, nhưng anh không ngờ được rằng kết thúc lại tới nhanh đến vậy.

"Đừng có làm mọi chuyện rối tung rối mù lên nữa, Dex à." Dex rút điện thoại di động của mình ra và bấm số của Sloane. Sau một hồi chuông dài, giọng nói để lại tin nhắn thoại vang lên trong tai anh. Anh sẽ không để bản thân mình bị chuyện này dọa đến hoảng loạn đâu. "Mày biết trước rồi mà, Dex." Anh ném chiếc điện thoại lên ghế sofa bên cạnh, lòng đầy phiền muộn. Anh thực sự đã nghĩ hai người rồi sẽ có thứ tình cảm bền vững nào đó. "Chưa bắt đầu mà đã kết thúc luôn rồi." Anh thì thầm. Anh than thở một tiếng dài, hai tay ôm chặt lấy đầu. Cuộc đời anh đúng là không khác gì một bộ phim đầy bi kịch từ những thập niên 80. Chỉ còn thiếu mỗi cái quần dù nữa thôi là đầy đủ. Dex lại xem đồng hồ, anh quyết định nuốt nỗi mất mát vào trong lòng và lên giường đi ngủ. Giờ đã qua nửa đêm luôn rồi còn đâu.

*(Quần dù là một kiểu quần đặc trưng đầu của những năm đầu thập niên 1980 với kiểu dáng bó sát hình thể, chất liệu may chính là nylon, đặc biệt là nylon ripstop)

Anh vừa đi lên trên lầu thì điện thoại đã vang lên. Khỉ thật! Anh để điện thoại của mình ở dưới chỗ ghế sofa mất rồi. Anh cứ như một đứa con gái mới đến tuổi, nhanh chóng lao vù xuống tầng để lấy điện thoại, nhảy vọt qua lưng ghế sofa, đáp phịch lên trên chiếc gối nhỏ và chộp ngay chiếc điện thoại gần đó. Anh còn không thèm nhìn xem người gọi đến là ai nữa.

"Alo?"

"Chào Dex, xin lỗi vì muộn thế này rồi còn gọi cho cậu."

Dex cố gắng không để cho bản thân mình quá thất vọng khi nghe được giọng nói của Calvin chứ không phải là Sloane. Anh ngồi co hai chân lên trên ghế, một tay ôm lấy hai đầu gối, lặng lẽ thở dài một tiếng. Mẹ nó nữa chứ, có khi anh biến thành một đứa trẻ trâu to xác thật rồi. "Không sao đâu. Có chuyện gì à?"

"Chúng tôi đã tìm ra Ford Wallace rồi."

Dex bật dậy. Ít ra thì đêm nay vẫn đang còn có tin gì đó tốt đẹp. "Ở đâu?"

"Ở trong một tòa nhà xuống cấp nào đó tại Brownsville."

"Chờ đã." Dex nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy vào trong bếp, lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ và một chiếc bút. "Địa chỉ là gì? Tôi muốn hỏi tên nhãi đó một số thứ."

"Trừ khi anh dùng một bộ bảng Ouija, còn không thì chẳng được đâu."

*(Bảng Ouija, hay còn gọi là bảng cầu cơ, là một phương pháp giao tiếp với thế giới tâm linh hoặc những thế lực huyền bí bằng cách sử dụng một tấm bảng có viết các chữ và số, và 1 miếng gỗ nhỏ hình trái tim – cơ. Những người tham gia chiêu hồn đặt 1 ngón tay lên cơ sau đó thông qua một số nghi thức thần bí để trò chuyện với thế lực siêu hình bằng cách đánh vần các chữ cái mà cơ chỉ đến để tạo thành những câu hoặc cụm từ có nghĩa)

Cả người Dex như chết sững. "Tên đó chết rồi?"

"Bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ. Nhìn trông cứ như là hiện trường thực tế của bộ phim tàn sát nào đó vậy. Máu và nội tạng vương vãi khắp nơi, còn có cả mẫu cát đen kia, trộn lẫn với thứ bột trắng gì gì đó. Mà nói đúng ra thì là bột bạc mới phải."

"Chờ đã. Cậu có biết chính xác thứ bột đó là gì không?" Trái tim của Dex như nhảy lên trên cổ họng. Không thể nào như vậy được. Có khi thứ bột đó chỉ là bụi bẩn thông thường thôi, hoặc vụn vỡ gì đó, và tất cả những suy đoán lúc này của anh chỉ là vô căn cứ thôi. "Tôi nói chuyện với Hudson có được không?"

"Tôi giúp gì được cho cậu đây, Dex?"

"Hudson, thứ bột mà anh tìm thấy đó, có thể nói rõ cho tôi biết đó là gì không?"

"Chờ một chút."

Dex nghe thấy tiếng chuyển động của Hudson ở đầu bên kia, lục lọi gì đó một lúc rồi mới quay trở lại trả lời điện thoại của anh.

"Không mang về phòng lab kiểm tra thì tôi không nói rõ các thành phần của thứ bột đó cho anh được, nhưng tôi khẳng định đó là một loại hợp kim gì đó. Hình như là sắt thì phải."

"Đ*t mẹ nó. Là hắn ta." Dex đi về phía chiếc ghế sofa, từ từ ép bản thân mình xuống, vẫn không thể nào tiếp thu được chuyện này. Tên đó đã qua mặt tất cả bọn họ, dẫn bọn họ đi theo những manh mối vô giá trị. Giờ thì anh mới hiểu tại sao tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Gabe. Còn ai trên đời này ám ảnh về cái chết của Gabe hơn là Isaac Pearce nữa?

"Cái gì? Ai cơ?"

"Là Pearce." Dex đáp lời, cố gắng tiêu hóa hết mọi thông tin. Pearce có bằng chứng ngoại phạm, có nhân chứng, lại không phải là người Therian thuộc họ Mèo như nghi phạm được phác họa ra; nhưng bằng cách nào đó, Dex chắc chắn chuyện này. "Hắn ta nói rằng người thanh niên trong đoạn băng giám sát là Tory Murphy, nhưng tôi thề với các anh đó chính là thằng nhóc đội mũ lưỡi trai Eagles mà chúng ta đang tìm kiếm. Đó là Ford Wallace. Có chuyện gì đó đã phát sinh sau vụ Pearce trả tiền cho nó để nó cảnh cáo tôi. Hắn ta đã theo đuôi Wallace, và khi chúng ta đã gần tóm được manh mối, hắn giết thằng nhóc đó để giệt khẩu."

"Nhưng tôi nghĩ Isaac Pearce không phải thuộc diện đối tượng tình nghi của chúng ta mà."

"Tôi không rõ là có chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa, nhưng tôi biết chắc Pearce chính là hung thủ đứng sau tất cả mọi chuyện. Tôi biết rõ điều đó. Thứ bột bạc đó vương vãi khắp nơi trong xưởng gia công của hắn ta. Mau báo với sếp nói mọi người chuẩn bị vũ trang đầy đủ và tới đây đón tôi. Chúng ta phải hành động nhanh lên. Và mang cả trang bị của tôi theo nữa!" Anh đứng bật dậy và không ngừng đi đi lại lại khắp nơi trong phòng. Khỉ thật, Sloane! Anh lại gọi vào số di động của Sloane lần nữa, sự hoảng sợ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh.

"Thôi nào, anh bạn. Bắt máy đi. Làm ơn đi mà. Bắt máy nhanh đi." Anh không quan tâm Sloane đang làm gì lúc này. Sau khi cố gọi đến lần thứ năm, anh đành để lại tin nhắn thoại. "Sloane, anh bạn ơi, gọi lại mau cho tôi. Pearce chính là hung thủ trong vụ án này." Anh ngắt điện thoại và nhanh chóng gọi sang cho Ash. Điện thoại vừa đổ được vài tiếng chuông thì tiếng gầm gừ khó chịu của Ash đã vang lên ở đầu bên kia.

"Cậu muốn sao đây?"

"Sloane có ở chỗ anh không?"

"Cael nói tôi là hai người định tổ chức tiệc ngủ gì đó hay cái khỉ gì mà."

"Giờ tôi đang lo muốn điên lên đây, không có thời gian để mà đôi co với anh đâu. Mẹ nó nữa." Dex cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Có lẽ Ash đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, vì khi anh cất tiếng, giọng nói chứa đầy sự hoảng sợ.

"Làm ơn nói với tôi là Sloane đang ở chỗ cậu đi."

Dex như nghẹn lại. Một cảm giác lạnh lẽo trùm lấy người anh. Không thể nào.

"Dex!"

"Ash, tôi nghĩ Sloane đã bị Pearce bắt đi rồi."

~oOo~oOo~oOo~

20 phút sau, một đoàn xe Suburban đen bóng có gắn đèn báo động và ba chiếc BearCat, trong đó có chiếc do Đội Thanh trừng Delta điều khiển, tiến vào khu phố Sunnyside quận Queens. Đoàn xe chặn đứng hai cả hai đầu phố. Dex nhảy xuống khỏi chiếc BearCat, theo sau là các thành viên khác trong đội, chờ đợi sự chỉ đạo từ Tony. Anh dằn lòng nén hết tất cả những cảm xúc sợ hãi và lo lắng xuống. Họ sẽ tìm được Sloane, và rồi thấy gã đang say mèm, ngủ gục đâu đó tại chỗ nào vừa thoải mái vừa yên ả; và rồi sau đó Dex sẽ xé xác gã ra, chịch cho gã không xuống nổi giường, và rồi thế giới lại trở về với khung cảnh yên bình thuở nào.

Căn nhà của Pearce được xây dựng theo thiết kế gạch nổi, kiểu dáng hẹp với lối đi được trải một lớp xi măng kéo sang hai phía căn nhà, dẫn đến sân sau. Ở lối vào có một chiếc cổng sắt chèn một hàng gạch nung ở bên dưới. Tầng trên cùng của căn nhà có lối thoát hiểm phòng khi hỏa hoạn xảy ra tại cửa sổ mặt trước, nhưng chỉ ở phía bên phải mà thôi. Các đặc vụ của Cục Quân sự nhanh chóng bao vây xung quanh căn nhà, những tay bắn tỉa được bố trí sẵn ở trên các mái nhà của các căn hộ khác ở xung quanh. Giọng nói của Tony truyền đến tai Dex thông qua thiết bị liên lạc.

"Đội Thanh trừng Delta, Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta đã sơ tán khu vực xung quanh căn nhà. Các lối cửa sổ tầng trệt đều được lắp đặt các thanh chống trộm, cả lối vào phía sau căn nhà cũng thế. Từ những gì chúng ta quan sát và nghe ngóng được, hung thủ hiện không có ở trong nhà. Mọi người được phép tiến vào. Nhớ phải cảnh giác. Chúng ta không biết được sẽ tìm thấy những gì ở bên trong đó đâu." Giọng nói của Tony rất nghiêm khắc, câu cuối cùng của ông khiến lòng anh buốt giá. Dex quay sang nhìn Cael, đánh tín hiệu cho cậu. Hai người đều đang có cùng một suy nghĩ. Làm ơn đừng để họ tìm thấy thi thể của Sloane ở trong căn nhà đó.

Dex nắm chặt khẩu súng công phá trong tay mình. Anh hết sức cẩn thận, nhanh chóng tiếp cận tới cửa ra vào. Các thành viên khác trong đội đi ngay phía sau anh, tất cả đều giữ vững vị trí của mình, ai nấy đều sẵn sàng tay súng. Cửa trước có các thanh chắn chống trộm, nhưng lại ở phía trước lớp kính thủy tinh. Dex ấn sát nòng súng về hướng ổ khóa, hít thở một hơi thật sâu, bóp cò. Một tiếng "đoàng" vang lên, anh ngay lập tức đứng sang một bên, các thành viên khác ở phía sau nhanh chóng tiếp cận vào khu vực bên trong căn nhà. Anh mở chốt an toàn trên khẩu súng trường của mình, giao lại khẩu công phá cho người đặc vụ khác ở Cục Quân sự đứng ngay gần đó và bám sát theo các thành viên trong đội. Họ lục soát tất cả các căn phòng trong nhà, đảm bảo không có bất kỳ một mối đe dọa nào, cẩn thận bọc hậu cho nhau và đề phòng những chuyển động khác thường. Căn nhà này thuộc loại cỡ trung với 2 phòng ngủ, 1 sảnh nhỏ, phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, phòng tắm và phòng làm việc. Không có gì khác so với nhiều căn nhà bình thường khác.

"An toàn!" Ash thông báo tình hình qua thiết bị liên lạc.

Giờ đã xác định không có bất kỳ một mối đe dọa tiềm ẩn nào, các đặc vụ của Cục Trinh sát tràn vào bên trong căn nhà. Họ lục soát một cách cực kỳ cẩn trọng, kiểm tra từng góc khuất và ngóc ngách của căn nhà, không bỏ qua ngay cả dưới gầm của các đồ đạc trong nhà. Mọi vị trí đều không bị bỏ qua, tất cả các đặc vụ đều không ngừng tìm kiếm dấu vết hay bằng chứng cho thấy người đồng nghiệp của họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Dex tiến vào khu vực phòng khách, chú ý tới những tấm ảnh đóng khung chụp Gabe và Pearce từ lúc hai người còn nhỏ cho tới khi Gabe tham gia vào THIRDS. Ánh mắt anh dừng lại trên một bức ảnh chụp Gabe đang nở nụ cười. Em ấy cũng xấp xỉ tầm tuổi anh, tuấn tú, ánh mắt ngập tràn sức sống. Dex cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt lại. Anh biết mình hơi ngu ngốc, nhưng anh không kìm được mà lén quan sát xung quanh, đảm bảo không có bất kỳ ai có thể nghe ngóng được động tĩnh bên này, sau đó vươn tay cầm lấy khung ảnh.

"Anh biết, em không nghe được anh, và anh sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi. Nhưng xin em, hãy giúp anh tìm được anh ấy. Anh nhất định phải tìm được anh ấy." Dex nghẹn ngào trong cổ họng, cố quên đi nỗi sợ đang siết chặt lấy cơ thể anh và cả những con số rồi tình hình hiện tại như một nhát búa đập thẳng vào tim anh. "Anh hiểu vì sao em lại yêu anh ấy, cũng rõ tại sao em nhất quyết muốn giữ anh ấy lại bên cạnh mình. Sloane là một người rất tốt. Nhưng mà... em... có thể để anh bảo vệ anh ấy được hay không, chỉ một chút thôi?"

Có tiếng đổ vỡ vang lên khiến Dex giật mình. Trong phòng bếp, Cael nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ tung tóe ở trên mặt sàn. Cậu nhìn Dex, sau đó nhún vai. "Xin lỗi. Em không may quẹt phải lúc quay người lại."

Dex lắc đầu, thoát ra khỏi sự ngây ngốc vừa rồi của mình. Anh đặt khung ảnh trở lại trên kệ và đi tới chỗ em trai của mình. Cael đang cặm cụi thu dọn lại những mảnh vỡ của thứ mà cậu đã vô tình đụng phải. Đó là một chiếc cốc sứ có in chữ "I heart coffee", mà giờ thì chắc chắn không thể nào lấy để đựng café thêm nữa rồi. Anh đang định quay trở lại phòng khách thì bỗng nhìn thấy một mảnh vỡ của chiếc cốc sứ nằm lăn lóc ở chỗ gần tủ lạnh. Anh đi qua đó, thấy đây là một mảnh vỡ của hình trái tim đỏ chót. Dex cúi xuống, nhặt mảnh vỡ trên sàn lên. Một làn gió nhẹ thổi vào bên má anh. Anh quay phắt về hướng đó và trông thấy một đường rãnh chạy dọc tường và hướng về phía sau tủ lạnh.

"Cael, em qua bên này."

"Sao thế?" Cael đứng sau anh. Dex chỉ vào phía chiếc tủ lạnh.

"Giúp anh đẩy chiếc tủ lạnh này ra. Anh nghĩ đằng sau có thứ gì đó." Mỗi người đứng một bên và kéo chiếc tủ lạnh hai cánh nặng nề này sang phía khác. "Đ*t, là một cánh cửa." Anh chạm vào thiết bị liên lạc của mình. "Đội Thanh trừng Delta, tôi phát hiện ra dấu vết ở trong phòng bếp." Vài giây sau, tất cả các thành viên trong đội đều đã tập trung lại, đứng ngay sau anh và Cael. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Không hề có tay nắm mở cửa. Anh chạm bàn tay đeo găng của mình lên mặt cửa gỗ, kiểm tra một lượt, sau đó đẩy vào. Cánh cửa bật ra.

Dex và cả đội lập tức nhảy lùi lại phía sau. Anh ra hiệu cho mọi người đứng lui sang một bên, Dex ép sát người mình vào vách tường bên trái của cánh cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra. "Hobbs." Dex nhỏ giọng gọi, chỉ vào phía con đường tối tăm sau cánh cửa. Nếu như có thứ gì đó bất thường, bất kỳ chất kích nổ nào, Hobbs sẽ ngay lập tức phát hiện ra. Người đặc vụ cao lớn tiếp cận cánh cửa, súng cầm chắc trong tay. Anh ta kiểm tra cánh cửa kĩ lưỡng một hồi, sau đó mới bước vào bên trong. Vài giây sau, Hobbs trở ra, gật đầu. Bên trong an toàn. Dex là người đầu tiên tiến vào, bước từng bước cẩn trọng trên từng bậc cầu thang dẫn xuống nơi như là tầng hầm. Tại sao Pearce lại tự chặn kín tầng hầm nhà mình? Rõ ràng nơi này vẫn được sử dụng thường xuyên khi Dex chú ý thấy những chiếc cửa sổ thông gió nhỏ ở trên cao kia vẫn đang hơi mở hé ra. Ban đầu, ở đây không khác gì những tầng hầm thông thường khác. Khắp nơi chất đầy hộp giấy đóng gói, máy giặt, máy sấy, các loại dụng cụ treo móc, các tủ đựng tài liệu, các loại trang thiết bị đã cũ và còn cả một cây thông Noel đã phủ kín bụi. Nhưng khi anh nhìn đến trong góc tầng hầm, không còn bất kỳ sự bình thường nào ở đây nữa.

Anh tiến vội đến chỗ bức tường phía sau cầu thang. Dex như chết lặng khi nhìn thấy những gì trước mắt mình. Ngực anh quặn thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, ánh mắt dán chặt vào những bức ảnh với kích cỡ khoảng 20x25 centimet được ghim chặt trên một tấm bảng lớn. "Trời ơi..." Anh từ từ bước gần lại, gắng hết sức để đôi tay mình không run rẩy, tháo từng tấm ảnh ra khỏi chiếc bảng. Anh nhìn chằm chằm vào từng khung ảnh ghi lại những khoảnh khắc ám ảnh nhất từ ống kính của một kẻ điên. Bầu trời xnh cao vời vợi, thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa cẩn thận với những bông hoa đủ mọi màu sắc đỏ, hồng, vàng đang bung nở rực rỡ. Ở giữa tấm ảnh là Sloane đang mặc trang phục lễ tang, cùng với những thành viên khác trong đội khiêng chiếc áo quan của người cộng sự, và cũng là người mà gã yêu – đã ra đi mãi mãi. Nỗi đau và sự tuyệt vọng trên gương mặt của gã như những lưỡi dao sắc nhọn cứa nát trái tim Dex.

Anh ép bản thân mình phải vững vàng, nuốt từng ngụm nghẹn ứ trong cổ họng xuống, tiếp tục nhìn tới những bức ảnh về lễ tang của Gabe. Tất cả các tấm hình đều có Sloane ở trong đó. Cả tấm bảng đều được đính đầy những tấm ảnh chụp Sloane, phủ kín cả một góc tường.

"Cái mẹ gì đây?" Ash chết sững. Anh ta tiến lên, giật một tấm ảnh xuống khỏi bức tường. Mắt anh ta bừng bừng giận giữ, giơ tấm ảnh lên cho Dex xem. "Thằng chó điên loạn nào lại đi chụp những bức ảnh thế này?"

Bức ảnh mà Ash đang cầm cũng có mặt của Sloane, nhưng khung cảnh ở trong này còn khiến trái tim Dex đau gấp vạn lần. Mãi thời gian dài về sau này, Dex vẫn không thể nào quên được hỉnh ảnh mà anh thấy ngày hôm đó. Không có một người đàn ông nào muốn nỗi đau đớn và tuyệt vọng của mình bị phơi bày trần trụi trước cả thế giới. Trong ảnh, Sloane quỳ gục xuống bên tấm bia mộ của Gabe, một tay gã bịt chặt miệng của mình như đang cố kìm lại những tiếng khóc cào xé tâm can, hai mắt gã đỏ sậm, dòng nước mắt chảy dài hai bên má. Còn có rất nhiều những bức ảnh khác như thế này nữa. Một khoảnh khắc nghiêm trang đáng lẽ ra đều phải được mọi người tôn trọng, cuối cùng lại bị xâm phạm bởi một kẻ điên chỉ biết lấy sự đau khổ, tuyệt vọng của người khác làm niềm vui thú.

Thiết bị liên lạc của Dex vang lên tín hiệu kết nối, anh nhận cuộc gọi. "Daley đây."

"Đã tìm thấy kho báu bé nhỏ của tôi chưa?"

"Pearce." Dex cố gắng để giữ cho giọng mình được ổn định. Anh muốn nổi điên lên, khiến cho Isaac sống không bằng chết và cho hắn ta biết thế nào là nỗi đau thực sự, khiến gã phải chịu đủ mọi tra tấn vì đã giày vò Sloane suốt thời gian qua. Nhưng cuối cùng, anh chỉ hít vào một hơi thật sâu. "Cộng sự của tôi đâu?"

"Sloane và tôi đang cùng nhau tâm sự về những ngày quá khứ tươi đẹp. Rất vui nếu như cậu có thể đến và cùng tham gia với bọn tôi, nhưng những người bạn kia của cậu thì không đâu. Nếu như tôi thấy bóng dáng bất kỳ ai trong số bọn chúng, tiếp theo đó cậu sẽ nhận được một video trực tiếp ghi lại cảnh người cộng sự của cậu chết trong vũng máu sau khi tôi cắt cổ thằng đó."

Dex không muốn cùng Pearce tiếp tục chơi trò mèo bắt chuột này nữa. Anh chỉ đáp lại, giọng rất bình tĩnh. "Ở đâu?"

"Tình yêu còn lại duy nhất của đời tôi. Hy vọng sớm gặp lại cậu."

Đường truyền đã bị ngắt, và Dex chạm vào thiết bị liên lạc, chợt sực nhận ra rằng Isaac vừa mới liên hệ với ngay thông qua chính thiết bị của THIRDS. Con mẹ nó. Anh rút ngay điện thoại ra và gọi cho cha anh. "Sếp, tôi vừa mới nhận được liên hệ từ Pearce."

"Tôi biết. Chúng tôi đã nghe thấy cả rồi. Đường truyền của chúng ta đều được kết nối với nhau. Tập trung đội ra đây."

Dex cúp máy, cất điện thoại vào trong túi và thông báo với cả đội. "Tập trung lại. Sếp muốn chúng ra ra bên ngoài." Họ ra khỏi căn nhà và báo với các đặc vụ của Cục Trinh sát những gì mà họ đã phát hiện ra trong căn hầm để họ có thể thu thập làm bằng chứng. Ở bên ngoài, Tony đã chờ sẵn họ ngay cạnh chiếc BearCat. Khi thấy các thành viên đang tới gần, ông bước vào trong khoang xe, mọi người cũng theo ngay sau ông.

"Dex, biết hắn ta hiện đang ở đâu không?" Tony hỏi, đồng thời không ngừng thao tác trên màn hình giám sát.

"Tôi biết. Hắn giờ đang ở xưởng gia công tại Brooklyn. Nơi đó chẳng khác gì một bãi mìn." Anh nhập địa chỉ vào trong hệ thống, một bản đồ 3D của thành phố liền hiện ra. Dex chỉ vào phía bên cánh phải của một tòa nhà. "Ở đây. Chỗ này có rất nhiều các kho chứa hàng và một cửa hàng bán các loại vật cụ làm vườn. Từ các cửa sổ ở tầng 4 đều có thể quan sát được các vị trí này, và cũng chỉ duy nhất tầng 4 mới có cửa sổ thôi."

"Ash." Tony gọi.

Ash tiến lại gần chỗ bản đồ 3D, không ngừng xoay chuyển đủ mọi góc độ để nghiên cứu thật kỹ. "Chúng ta có thể sắp xếp các tay bắn tỉa ở kho vận chuyển hàng hóa phía đối diện trên con phố. Vị trí đó rất dễ để xâm nhập vào vì tất cả các mái nhà đều liền kề sát nhau. Nhưng tòa nhà xưởng gia công thì lại là một vấn đề khác. Có thể đỗ chiếc BearCat ở đây, ngay gần công ty cung cấp gạch lát phòng bếp này. Cạnh đó là bãi đỗ xe Indoor Lumber Yard, nhưng những giàn giáo xung quanh khu này sẽ che giấu tung tích của chúng ta. Ngay cạnh tòa nhà đang dựng dầm trụ này cũng có nhiều giàn giáo, chúng ta có thể sắp xếp vài đặc vụ..."

Dex lắc đầu. "Không được sắp xếp bất kỳ ai trên tuyến phố hoặc ở chỗ dầm trụ. Nếu như Pearce phát giác ra có người đang theo dõi hắn, dù là gần hay xa, ngoài tôi ra, hắn sẽ giết Sloane ngay lập tức."

Ash đưa tay vuốt mặt mình, Dex có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người đàn ông này. "Cậu thừa biết kiểu gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định giết chết Sloane. Hắn ta luôn đổ lỗi cho Sloane về cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net