Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỗ thiết bị kích nổ kia đã được chế tạo đến đâu rồi."

Isaac Pearce bước đến đứng cạnh kẻ tay sai của mình, đặt một bàn tay lên vai người thanh niên trẻ tuổi. Quá trung thành. Những con chiên ngoan đạo này của hắn ta luôn sẵn sàng đi đến bất cứ nơi nào mà hắn hướng bọn họ tới, làm bất cứ việc gì mà hắn yêu cầu bọn họ thực hiện. Tìm ra những kẻ tay chân làm sai sử cho mình, hắn cảm thấy thật dễ dàng hết sức. Tất cả những gì mà hắn cần làm chỉ là tìm ra được những thời cơ phù hợp và nắm bắt thật nhanh mà thôi.

"Thưa sếp, gần xong rồi ạ. Chúng ta chỉ còn vài công đoạn nữa để hoàn thành thiết bị C4 này mà thôi."

"Rất tốt. Khi nào chúng ta chuẩn bị triển khai kế hoạch thì báo lại cho tôi biết." Hắn nở một nụ cười, vỗ vài cái lên lưng người thanh niên, sau đó tiếp tục đảo quanh vài vòng quanh khu căn cứ nhỏ, vốn bị bỏ hoang này, kiểm tra xem mọi thành viên trong tổ chức của gã có đang ở đúng vị trí của mình và thực hiện các công đoạn trọng yếu chuẩn bị cho kế hoạch hay không.

Phải mất đến vài tháng thì hắn mới có thể chiêu mộ vào dưới trướng những kẻ tay sai giúp sức cho mình, thu thập các loại trang thiết bị hỗ trợ cần thiết và sắp xếp tất cả các nhân tố, yếu tố đó vào đúng vị trí để tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch. Hắn thành lập thêm hai căn cứ hoạt động cấp tiến nữa, lấy đó làm nơi đóng chốt cho các thành viên mới tuyển lựa vào The Order. Chắc hẳn bây giờ THIRDS đang vướng tay vướng chân tại IGD rồi. Với cách nhả các thông tin phù hợp vào những thời điểm tương thích, quả thực hắn thấy rất dễ dàng để dẫn lối cho những con thú vật trong rạp xiếc kia lọt vào những cái bẫy chiến lược mà hắn đã đặt ra. Có thể hắn phải hy sinh vài kẻ dưới trướng, nhưng có cuộc chiến tranh nào mà lại chẳng xuất hiện thương vong trong những thời khắc quan trọng. Hắn ta và những kẻ đi theo hắn luôn sẵn sàng chấp nhận sự hy sinh đó như một lẽ đương nhiên để có thể đạt được nhiều lợi ích lớn lao hơn.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi những kẻ ngu muội của THIRDS đó lại nghĩ rằng hắn sẽ không có gan để tiếp tục hiện thực hóa ý tưởng của mình, nhưng rồi sớm thôi, tất cả bọn chúng sẽ nhận ra rằng hắn chỉ đang câu thêm thời gian mà thôi. Hắn vốn là một cựu thám tử điều tra phục vụ cho HPF, thứ hắn được đào tạo chuyên sâu nhất đó chính là lòng kiên nhẫn. Phải mất đến hằng tháng trời để hắn có thể lên được một kế hoạch hoàn mỹ về cách thức giết chết những kẻ Therian ti tiện kia, và cả làm sao để có thể bắt cóc được tên đặc vụ Brodie kia nữa.

Isaac Pearce nhắm mắt lại, trong đầu gợi lên những khoảnh khắc sung sướng ngắn ngủi khi hắn tra tấn tên Therian khốn kiếp nọ. Đáng lẽ Brodie đã chết trong tay hắn rồi, tất cả những gì còn lại của gã ta chỉ là một vũng nhầy nhụa máu me, một mớ lộn xộn cháy xém và rách nát. Nhưng cuối cùng thì Isaac lại phải sử dụng đến kế hoạch dự phòng của hắn ta, kích nổ toàn bộ những thiết bị nổ mà hắn đã sắp đặt từ trước tại những vị trí trọng yếu bên dưới đường ray tàu lửa. Nhớ đến những khoảnh khắc lúc đó là hắn lại không nhịn được mỉm cười. Tất cả bọn chúng đều cho rằng hắn đã chết rồi, cứ định ninh rằng đã diệt trừ được hắn cơ, nhưng hắn sẽ giống như loài phượng hoàng trùng sinh từ ngọn lửa vậy, hắn sẽ quay trở lại với tư cách là kẻ bầy tôi khiêm nhường của Nữ thần vĩ đại Adrasteia và sẵn sàng để hoàn thành sứ mệnh của mình. Loài người đang bị đặt vào tình thế hiểm nghèo, và hắn sẽ không bao giờ chấp nhận rời bỏ thế giới này khi chưa chiến đấu một trận hết sức mình.

Hắn đã dành khá nhiều thời gian để quyết định xem nơi nào – hay đúng hơn là người nào sẽ trở thành mục tiêu nhắm tới tiếp theo đây. Nếu như hắn ta và cả giống loài của mình có một chút cơ hội nào để có thể chiến thắng trong cuộc chiến này, hắn nhất định sẽ hủy diệt THIRDS, va nhờ vào tên đặc vụ Morelli nọ, Isaac đã có được một đầu mối khá quan trọng. Tên Therian hèn hạ đó đã phát huy được một chút ít công dụng trước khi Isaac làm thịt Morelli giống như giết một con cừu thấp kém. Có thể lượng thông tin mà hắn ta moi được từ Morelli vẫn chưa đủ nhiều, nhưng ít nhất thì cũng khiến cho gã bớt đi một gánh nặng trong quá trình thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn rất tự tin khi đến giờ mọi thứ vẫn phát triển đúng như những gì mà hắn đã dự tính. Hắn không muốn bị người khác làm phiền nữa, thế nên hắn quay trở lại văn phòng làm việc của mình đặt ở dưới tầng hầm. Bật hệ thống theo dõi giám sát lên, hắn tự mắng mình đúng là một tên nhạy cảm quá đà. Sao hắn lại phải cảm thấy đau đớn khi mất đi một người bạn mà hắn mới chỉ kết thân được trong khoảng thời gian ngắn đến thế chứ? Đương nhiên, vốn là hắn có cảm giác như mình đã biết người đàn ông đó từ rất lâu về trước rồi. Hắn đã theo dõi anh ta và nghiên cứu rất kỹ về con người của anh ta cả mấy tháng ròng rã mà. Hắn ta đúng là một kẻ ngu ngốc, cứ thế mà ngây thơ cho rằng mình sẽ tìm thấy được ai đó có thể thấu hiểu tâm tình của hắn ta, ai đó sẽ đứng cùng chiến tuyến với hắn, trở thành một người cộng sự đáng tin cậy của hắn – một vị trí mà trước đó hắn đã hy vọng rằng đứa em trai Gabe của hắn sẽ đảm nhận. Nhưng cuối cùng thì sao, Dexter J.Daley đã chọn tên Sloane Brodie dị hơn bệnh hoạn đó, giống hệt như những gì mà Gabe đã chọn trước đó vậy. Isaac gằn mạnh nắm đấm lên mặt bàn, mắt găm chặt vào đôi mắt màu xanh nhạt như đang mỉm cười đó của Dex.

Đáng lẽ ra Dex có thể trở thành một người tay sai đắc lực nhất của hắn. Anh ta có lòng trung thành tuyệt đối, thông minh nhạy bén, gan dạ táo bạo, kĩ năng chuyên nghiệp và một khi anh ta đã quyết tâm làm gì đó, anh ta sẽ theo đến cùng trời cuối đất cho đến khi nào đạt được mục đích của mình mới thôi. Mẹ kiếp thằng chó Therian ngu ngốc đó. Nếu như Brodie không có cơ hội để tiếp cận Dex đầu tiên, chắc chắn Isaac đã tìm ra cách để Dex có thể giá trị của hắn, cho anh thấy được nơi mà anh thực sự thuộc về - đó chính là đứng bên cạnh hắn đây, cùng với giống loài của chính mình chứ không phải là cùng với đám thú vật đáng ghét đó. Nhưng vẫn còn thời gian mà. Dex vẫn chưa thực sự trở thành một vật vô giá trị với hắn, mặc dù cứ mỗi ngày trôi qua là hắn ta lại thấy sự kiên nhẫn của mình dành cho Dex ngày càng bị mài mòn đi.

Hắn ta không đi đi lại lại trong phòng nữa và quay trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu phác họa ra hình ảnh sơ bộ mục tiêu đầu tiên của tổ chức. Nếu như mọi thứ đều đi đúng theo kế hoạch của hắn, hắn sẽ chẳng còn phải bận lòng gì đến tên Sloane Brodie đó nữa. Đến cuối cùng, hắn cũng đã có được thứ mà hắn muốn. Giết Brodie thôi vẫn là chưa đủ với hắn. Isaac muốn hủy hoại gã, cướp hết mọi thứ của gã và để lại cho gã những tàn dư của nỗi đau khổ dày vò khốn đốn, và rồi sau cuối, hắn sẽ giết chết gã. Nhưng mà trước tiên, hắn sẽ điệu thấp và từ từ chứng kiến cảnh THIRDS chao đảo rồi tan nát thành khói bụi khi cả thành phố này trở thành một cơn ác mộng hỗn loạn. Khi mọi thứ đã kết thúc, khi căn bệnh gớm ghiếc này đã được trị khỏi, Isaac sẽ mở rộng vòng tay với Dex một lần nữa, và lần này, nếu như anh còn từ chối, hắn sẽ cho anh đến bầu bạn với đứa em trai Gabe của hắn ở đầu bên kia thế giới.

~oOo~oOo~oOo~

Hôm nay đúng là một ngày may mắn của anh.

Mục đích của Dex đã đạt được. Chỉ là anh vẫn chưa hề nhận ra điều đó mà thôi.

Anh nhích sát người vào khung cửa, nắm chặt lấy vũ khí trong tay và ép chặt vào trước ngực. Chỉ một phát thôi. Tất cả những gì anh cần đơn giản có vậy. Anh có thể làm được mà. Dex thận trọng cúi người xuống và nghiêng đầu, cố gắng đạt được tầm quan sát rộng nhất mà không để lộ vị trí của bản thân. Khi thấy khu vực xung quanh không có gì đáng ngại, anh nhanh chóng di chuyển đến phía sau vật che chắn, lách người sát xuống, ép lưng mình lên bề mặt trơn nhẵn của vật cản.

Anh hít một hơi thật sâu. Bây giờ, hoặc không bao giờ. Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, sẽ chỉ có một người còn sống mà thôi, và nhất định anh sẽ là người sống sót cuối cùng đó. Anh nhảy vọt ra khỏi chỗ nấp an toàn đằng sau vật che chắn, ngay lập tức nhắm thẳng vũ khí của mình vào kẻ thù đứng trước mặt. Anh nghiến chặt răng, dứt khoát bóp cò, viên đạn bay thằng một đường tới vị trí ngay trái tim kẻ địch. Đối phương ngã xuống ngay khi viên đạn tới đích, cả thân hình loạng choạng đổ sập xuống mặt đất.

Dex chờ đợi. Âm thanh duy nhất mà anh nghe thấy lúc này đây chính là tiếng hít thở nặng nề của bản thân anh. Dex cẩn trọng tiến đến vị trí xung quanh nơi mà kẻ thù của mình đã ngã xuống, trên đường đi luôn đảm bảo rằng vũ khi đã trong trạng thái sẵn sàng phòng trường hợp bất trắc. Anh đứng lại tại một góc và nở nụ cười xấu xa, ánh nhìn dán chặt vào kẻ thù đang rất chật vật trên mặt đất.

"Xem kìa, giờ anh còn là người chỉ huy ở đây nữa không? Ồ, Dwayne à, tôi có điều này muốn nói với anh đây. Kể từ giờ trở đi, anh chẳng còn chỉ huy được bất cứ cái mẹ gì hết."

Sloane lừ mắt nhìn Dex. "Tiên sư nhà cậu."

Dex phá lên cười lớn, đưa tay mình ra, lại cười ngặt nghẽo hơn khi Sloane gạt tay anh sang một bên và tự lồm cồm đứng dậy mà chẳng hề nhờ đến sự giúp đỡ của anh. Người cộng sự của anh bĩu môi khi gã nhìn xuống và thấy được một đốm ánh sáng đỏ đang không ngừng nhấp nháy trên chiếc áo bảo hộ của mình. Gã nhấn nút khởi động lại, ánh sáng chuyển sang màu xanh và sau đó đèn cảm ứng tự động dừng hoạt động.

"Trước đó tôi có nói rằng chơi cái trò súng laser này với cậu chẳng hề thú vị chút nào không thế? Lẽ ra tôi không bao giờ nên tặng cho cậu cái thứ ngu ngốc này trong đợt Giáng sinh vừa rồi." Sloane lầm bầm, gã cởi chiếc áo bảo hộ ra và ra khỏi căn bếp, đi về phía phòng khách. Gã quăng các loại thiết bị nặng nề ở trên người mình xuống mặt đất, ngay cạnh chân gã và ngồi bịch xuống chiếc ghế sofa.

Dex lắc lư theo một kiểu dáng khá buồn cười đến gần chỗ Sloane rồi thả người xuống trên ghế ngay sát bên gã, búng nhẹ ngón tay mình vào đầu mũi gã. "Bùm. 'Tôi đã giết chết anh'."

Sloane hẩy tay anh sang chỗ khác. "Rồi thì lần nào cậu cứ phải trích dẫn mấy lời thoại trong 'Die Hard' đó mới chịu được à?"

"Còn gì vui thú nữa khi chơi súng laser mà anh lại không vào vai John McClane chứ? Ngoài ra thì, anh là người duy nhất lúc nào cũng nói như vậy với tôi, cho nên anh chỉ có thể tự trách chính mình thôi."

Sloane đảo mắt, ngả người dựa lưng vào thành ghế sofa, gác hai chân lên chiếc bàn café trước mặt. Dex liền nhanh chóng cọ nhẹ đôi chân đang còn đi nguyên chiếc tất của mình lên chân gã. Vậy là những lời than phiền thường ngày của gã về việc đồ đạc trong nhà bị in dấu chân lên đã được giải quyết nhanh gọn lẹ bằng một biện pháp đơn giản như vậy.

"Từ đã, chẳng phải Dwayne là cảnh sát à?"

"Là Phó Cảnh sát trưởng." Dex đáp lại, cởi thiết bị của bộ súng laser ra và nhẹ nhàng đặt xuống sàn nhà, bên cạnh chiếc ghế sofa.

"Cảnh sát mà lại đè lên nhau thế à? Chẳng hay gì cả."

Một nụ cười ranh mãnh nở rộ trên đôi môi của Dex, và anh nhướn mày nhìn Sloane.

"Có phải bây giờ trong đầu anh đang tràn ngập mấy cảnh dâm đãng không thế?" Sloane lườm Dex bằng một ánh mắt sắc lẹm, Dex chỉ biết bò ra cười.

"Có đúng không?"

"Không hề."

Có vẻ như anh sẽ phải thay đổi điều đó thôi. Dex trèo lên ngồi trên đùi Sloane, hai tay vòng lấy ôm eo gã, không ngừng cọ xát bộ phận nhạy cảm đã gồ lên của mình vào phần hạ bộ của Sloane. "Thế giờ thì sao nào?"

"Ý cậu là muốn tôi nghĩ đến những tên đàn ông khác làm tình với nhau trong khi cậu đang không ngừng dụ dỗ tôi đấy hả?" Sloane nhướn mày nhìn Dex, và Dex cố gắng nhịn lại nụ cười đã gần bật thành tiếng. Sao tên này lại thích chơi khó anh vào những lúc này thế nhỉ. Nhưng Dex vẫn chấp hết. Anh thích thứ gì đó thách thức một chút, đặc biệt là những thách thức đó có liên quan đến vị Đội trưởng vừa khó tính lại vừa nóng bỏng này – và chỉ bốn tháng trước đây thôi, đã trở thành người yêu của anh.

"Không, tôi muốn nói là trong đầu anh nên nghĩ ngay đến cảnh chúng ta làm tình với nhau khi tôi đưa ra những tín hiệu này cho anh. Chúng ta có thể tự trở thành những ngôi sao phim khiêu dâm trong chính bộ phim tự sản xuất của mình mà. Tôi có thể vào vai một tên lắm mồm thích đi ngược lại với quy định của luật pháp, và anh sẽ là một anh chàng luật sư nóng bóng, dùng 'cậu nhỏ' của mình để dạy cho tôi một bài học nhớ đời." Phải cố gắng lắm anh mới không cười phá lên trước cái biểu cảm đờ đẫn kia trên mặt người cộng sự của anh.

"Cậu dừng ngay cái việc dùng từ 'cậu nhỏ' để nói đến dương vật của tôi đi."

"Không thì cây thương của tình ái nhé?"

"Không."

"Tên lửa bỏ túi thì sao?"

Sloane mỉm cười. "Chắc chắn là..." Nụ cười đột ngột biến mất. "Mơ đi."

"Vậy thì Tên lửa hơi nước? Bộ phận kiến thiết hòa bình? Hay là Tên lửa tìm kiếm nguồn nhiệt?" Anh có thể chơi trò này cả ngày cũng được, và người cộng sự của anh biết rõ điều đó. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt kiểu tôi-không-hề-thấy-có-gì-đặc-sắc của người yêu anh là anh đã thừa hiểu rồi.

"Dex." Sloane cảnh cáo. Gã dùng chất giọng trầm khàn, lồng ngực gã phập phồng lên xuống. Dex mới chỉ nghe giọng nói đó thôi là cả người anh đã ngứa ngáy lắm rồi.

"Sao im rồi?"

"Chúng ta đã tìm được người chiến thắng rồi đấy."

"Vẫn thẳng thắn và trực tiếp như hồi nào." Dex nháy mắt. "Đúng kiểu cổ điển. Tôi thích rồi đấy."

"Tốt. Giờ thì cậu cởi quần ra mau."

"Tôi còn thích điều này hơn cơ." Dex trèo xuống khỏi đùi Sloane, vừa cởi đôi tất dưới chân lại lột luôn chiếc quần jeans ra. Ngay sau đó, anh mới nhận thấy việc này khó đến thế nào. Chiếc quần bị kẹt lại dưới chân, và anh chỉ biết cố cứu vãn chút liêm sỉ còn sót lại của mình bằng cách đứng trụ bằng một chân, hai tay chống lên hông và tỏ vẻ như bản thân đang tạo một dáng rất ngầu. "Coi như anh chưa thấy gì nhé."

Sloane nhắm mắt lại, lắc đầu, hai cánh môi mím chặt vào nhau. Gã đang nhịn cười đến là khổ sở. Việc đó làm cho Dex cảm thấy biết ơn quá cơ. "Có vài thứ muốn không nhìn thấy cũng khó. Nhưng thôi, để tôi thử xem sao."

"Cám ơn nhiều." Dex nhanh chóng cởi chiếc áo trên người mình ra, ném lên trên tấm thảm trải sàn. Trên người anh lúc này chỉ còn duy nhất một chiếc sịp boxer đỏ che thân. Anh ném cho người bạn tình của mình một ánh nhìn chứa đầy tình dục, lướt từ đôi boot của dân nhà nghề chơi xe, chuyển dần lên đôi chân chắc khỏe ẩn sau chiếc quần jeans tối màu hơi bó, rồi đến chiếc áo T-shirt dài tay màu xanh nước biển đậm ôm sát lấy từng đường nét đôi vai rộng cùng với vòng eo gọn chắc của gã. Những họa tiết sọc vàng trên cánh tay áo quấn quanh những thớ cơ bắp tay căng chặt, nổi gồ lên của gã, mói nhìn qua thấy trông hơi buồn cười. Chiếc cằm góc cạnh của gã đã lún phún râu, mái tóc đen nhánh giờ lại bắt đầu mọc dài ra, được gã vuốt gọn ở sau hai cánh tai. Sloane Brodie đã bắt đầu cảm thấy cơn hứng tình chạy dọc toàn thân, và vì một lý do khó hiểu nào đó, gã khao khát được chạm vào Dex. Dex thả lỏng bản thân theo sự khát cầu của gã, tuy rằng anh không chắc gã muốn mình đến mức độ nào, nhưng kể từ 4 tháng trước, từ khi hai người quyết định sẽ làm gì đó để đối mặt với sự thu hút đang ngày càng phát triển rõ rệt giữa đôi bên, cả anh và gã đều đã cuốn chặt lấy nhau không rời.

Sloane mở một bên mắt ra, hơi hấp háy khi nhìn Dex. "Cậu định khẩu giao cho tôi bằng ý nghĩ đấy phải không? Giờ lại chuyển sang phim X-Men nữa à? Trước đó chúng ta đã nói qua vấn đề này rồi, nhớ không? Chúng ta đã nói rất nhiều rồi ấy, nhất là dành nguyên 3 tiếng đồng hồ chỉ để tranh cãi về vấn đề này thôi đó."

"Đầu tiên, đó không phải là tranh cãi gì hết, mà là một cuộc tranh luận rất lý trí. Thứ hai, nếu như người Therian có thể xuất hiện trên đời thì X-Men cũng có khả năng lắm. Thứ ba..." Sloane đứng dậy, thở dài một tiếng khiến cho Dex cau mày. "Anh định đi đâu thế?"

"Đi làm cho cậu im miệng lại bằng một cách duy nhất mà tôi biết có hiệu quả." Sloane rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ bằng hai bước chân. Gã đưa tay nắm lấy sau gáy của Dex và kéo anh sát lại người mình rồi đặt lên đó một nụ hôn đầy nóng bỏng, thèm khát nhưng cũng thật dịu dàng, dần dần rút hết hơi thở của Dex. Dex đáp trả lại nụ hôn, sự khao khát chiếm giữ Sloane dâng lên trong cơ thể anh như sóng triều khi anh ép chặt mình và cảm nhận từng thớ cơ trên người gã. Anh bật ra những tên rên rỉ khi bàn tay của Sloane trượt dọc và vuốt ve tấm lưng trần của anh, để lại từng cơn run rẩy khi những ngón tay di chuyển theo những đường nét cơ lưng và rồi len lỏi vào bên trong chiếc boxer, xoa nắn cánh mông chắc khỏe của anh.

Miệng của Sloane ấm quá, đôi môi lại mềm mại, chiếc lưỡi của gã đảo quanh khuôn miệng anh và anh nếm được hương vị của cốc vanilla cappuchino mà anh đã ép gã phải uống sau khi hai người dùng xong bữa tối. Sloane không hề dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào này, cứ thế nắm chặt lấy mông Dex và nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất. Dù đã nhiều lần bị Sloane giữ cho cả người chơi vơi thế này, nhưng anh vẫn giật thót mình, thở hắt ra một hơi.

Suốt cả quãng đời từ trước đến nay của mình, Dex chỉ toàn hẹn hò với những anh chàng loài người. Điều đó đã trở thành một thực tế khá phổ biến, nhất là với vị trí thám tử điều tra của anh khi còn làm trong Lực lượng Cảnh sát Nhân dân – một tổ chức không hẳn có cái nhìn thân thiện với những người Therian. Hẹn hò với người Therian lại là một vấn đề mới tinh. Và hẹn hò với một người Therian có hình dạng thú thuộc loài săn mồi dữ tợn lại là một chân trời hoàn toàn xa vời. Sloane có dáng người cao to, chân dài vai rộng, khỏe mạnh, nhanh nhạy và thậm chí tiềm ẩn một sự áp bức vô hình nào đó. Dưới cương vị là một đặc vụ thuộc Cục Quân sự của THIRDS, Dex đã dành ra khá nhiều thời gian để rèn luyện cho cơ thể của mình để có thể bắt kịp được với những người đồng đội Therian và thậm chí là những mối đe dọa mà họ phải đối mặt trên thực địa. Và phần còn lại của những đợt huấn luyện thể chất đó lại là ở trên giường cùng với Sloane. Không phải Dex đang than phiền gì đâu. Nếu như Sloane khao khát muốn chiếm giữ anh, Dex không chỉ đáp ứng điều đó mà anh còn đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Dex đưa tay lên đầu Sloane, nắm chặt lấy tóc gã, kéo gã lại gần mình hơn, khiến cho nụ hôn giữa hai người lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh để cho Sloane nâng mình đến chỗ chiếc ghế sofa lớn và thả anh xuống đó. Sức nặng của cả thân hình của Sloane đè hết lên người anh khiến cho bộ phận đã cương cứng của anh trướng đau. Anh hối hả kéo chiếc áo T-shirt của Sloane qua đầu gã, lột phắt ra, ném sang một bên. Hơi thở của hai người càng lúc càng trở nên nóng rẫy và nặng nề hơn khi da thịt liên tục cọ xát vào nhau. Sự ham muốn của Dex như nhấn chìm anh vào tận đáy sâu khi anh nhìn thấy Sloane loạng choạng tháo chiếc thắt lưng của gã ra, quăng sang một bên, kéo khóa chiếc quần jeans gã đang mặc rồi tụt luôn xuống cùng với chiếc sịp boxer, để lộ ra dương vật kinh người đang rất hưng phấn của gã. Trên đầu khấc của dương vật đang rỉ ra thứ chất lỏng khiến người ta đỏ mặt và đang cương cứng, dựng thẳng tắp hướng lên trên. Mới nhìn thấy cảnh này thôi mà Dex đã phải rên lên rồi. Anh chống người ngồi dậy, dựa lưng vào phần tay dựa của ghế sofa, ánh mắt nhìn thẳng vào Sloane. Khi Sloane nhận ra Dex đang làm gì, đồng tử của gã chợt giãn ra, đôi bàn tay ve vuốt những thớ cơ bụng rắn chắc của Dex, làm cho cả cơ thể anh không ngừng run rẩy, khao khát được cảm nhận lấy gã. Sloane nhanh chóng lột sạch toàn bộ quần áo vướng víu trên người gã, tiện tay cởi phắt luôn chiếc sịp boxer Dex đang mặc, sau đó quỳ giữa hai chân anh, đẩy dương vật của mình về phía anh, đầu khấc của gã cọ vào đôi môi của Dex.

"Mở miệng cậu ra nào." Sloane khàn giọng ra lệnh.

Dex làm theo, ngậm dương vật của gã vào sâu trong cổ họng, nuốt đến tận gốc. Anh nhắm mắt lại, miệng liên tục bật ra những tiếng ậm ừ trầm thấp, những ngón tay lần mò đến hai cánh mông chắc khỏe của Sloane, không ngừng xoa nắn. Khi anh mở mắt ra, anh thấy Sloane đang nắm chặt tóc anh, ánh mắt của hai người gặp nhau, và đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm nóng bỏng đó của gã khiến cơ thể anh không nhịn được một trận run rẩy. Sloane chậm rãi đưa đẩy dương vật của mình trong khuôn miệng Dex, và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net