Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oh yeah, đúng rồi, bé cưng à." Dex chen đến chỗ Sloane, dùng hông mình đẩy vào người gã một cái. "Anh chàng này, tới đây nào."

Sloane lắc đầu, mỉm cười và nhấp một ngụm bia. "Không." Gã đúng là phải thừa nhận độ bền bỉ của người cộng sự này. Cho dù là trong công việc hay trong cuộc sống thường nhật, khi Dexter J.Daley đã muốn một thứ gì đó, anh sẽ theo đuổi đến cùng cho tới lúc đạt được thì mới chịu thôi, và anh sẽ sử dụng bất kỳ cách thức nào, bất chấp mọi giá. Nếu như có người nào đó chỉ vào Dex trong ngày đầu tiên mà bọn họ gặp mặt và nói với Sloane rằng cả hai sẽ ở bên nhau, Sloane chắc chắn sẽ yêu cầu ngay một buổi kiểm tra tâm lý cho kẻ đó tức thì. Giờ đây, thật là khó khi tưởng tượng đến một cuộc sống của gã mà thiếu đi cái nhếch mép tinh ranh lại đầy ý xấu hay nụ cười có tính lan tỏa của người nào đó.

"Là không muốn, hay là không thể?" Dex đung đưa thân hình theo vài động tác nhảy disco sôi động mà Sloane dám chắc rằng nếu như đặt trên người của một tên đàn ông nào khác thì sẽ khiến cho kẻ đó giống hệt như một tên đốn mạt to xác, nhưng điều này lại không áp dụng được với người bạn trai của gã. Là bạn trai. Gã vẫn đang trong quá trình làm quen với kiểu cách xưng hô này. Người bạn trai của gã đây cũng là người duy nhất mà gã từng biết tới về việc tổ chức cho bản thân những bữa tiệc liên hoan khi còn chưa đến ngày sinh nhật chính thức. Dex dựa sát vào người gã, giọng nói trầm, khẽ. "Thôi nào, anh trai. Mọi người đã say đến không biết trời trăng gì nữa rồi. Không ai thèm quan tâm để ý tới việc hai chúng ta nhảy cùng với nhau đâu. Tôi đã nhảy chung với cả nửa số đặc vụ tại Cục Quân sự rồi. Thậm chí cả Hobbs cũng nhảy cùng với tôi đấy."

Sloane hơi run người khi nghĩ lại chuyện cũ. "Tôi dám chắc rằng cái nỗ lực khủng khiếp đấy của em khi chỉ cho Hobbs trò Running Man còn không hề cân xứng với trò nhảy nhót khiêu vũ đâu. Mà thêm vào đó, Ash không có say." Sloane đảm bảo không có bất kỳ ai nhìn sang bên này rồi mới kín đáo bóp một cái vào bên hông Dex làm cho anh không khỏi run rẩy rồi bật cười, tiếng cười trầm thấp ấy chạy thẳng một đường xuống bộ phận kín đáo của Sloane. Mà nói đi nói lại, gần như mọi thứ ở người đàn ông với mái tóc vàng nâu đầy gợi tình này đều khiến cho gã như rơi vào dục vọng mãnh liệt. Thường thì chỉ bằng một nụ cười của anh là cũng đủ để gã buông mũ giáp đầu hàng. Nụ cười đó nguy hiểm vô cùng. Lại còn được bồi thêm với đôi mắt màu xanh nhạt trong trẻo, rồi cả đôi môi đầy đặn, mềm mại đó nữa... Sloane nhận thấy gã thực sự cần phải chấn chỉnh lại bản thân ngay thôi.

"Đó là bởi vì máu của tên Ash ấy toàn là axit hoặc được tạo nên bởi thứ gì đó độc hại không kém axit." Dex đưa tay cầm lấy chai bia của Sloane, ánh mắt nhìn gã không rời khi anh đưa miệng chai vào sát bên môi và nhấp vài ngụm dài. Cổ của anh để lộ rõ trước tầm nhìn của gã. Tên khốn này ranh mãnh này. Anh biết rất rõ những gì mà anh đang làm có ý nghĩa như thế nào với gã.

"Khỉ thật, Dex." Sloane ép bản thân mình phải nhìn đi chỗ khác. Gã không muốn cuối cùng thì gã sẽ phải đi dạo vòng quanh căn nhà với rất đông những đặc vụ khác trong khi bên dưới của mình thì vẫn trong trạng thái cứng ngắc đâu.

"Tôi không nhảy." Tại sao mày cứ phải cố làm gì? Mày biết rồi em ấy sẽ muốn gì được nấy mà thôi. Em ấy lúc nào mà chẳng đạt được điều mình muốn chứ. Sloane nhận ra rằng ít nhất thì gã cũng phải làm ra vẻ trông như bản thân đã có nỗ lực kháng cự lại. Gã bắt đầu bằng cách giật lại chai bia từ trên tay người cộng sự cuốn hút của gã.

"Ash còn đang bận tối mắt tối mũi đe dọa giết người này người nọ nếu như họ dám nôn ọe lên sàn nhà của anh ta. Đến giờ tôi vẫn không thể tin được việc Ash lại đồng ý cho tôi tổ chức tiệc liên hoan trước sinh nhật của mình tại chính chỗ ở của anh ta đấy." Dex nheo mắt lại, đầy ngờ vực, Sloane thì phải nhịn lắm mới không cười thành tiếng. Người cộng sự của gã vẫn liên tục thắc mắc về động cơ của Ash kể từ khi anh bạn khó tính cộc cằn của gã chủ động đề nghị tổ chức tiệc tại chính căn hộ của mình. Ash vốn là người cuồng ngăn nắp, sạch sẽ, gọn gàng đến hơi thái quá, và anh ta cực kỳ khó chịu khi có ai đó tự tiện đụng chạm vào đồ đạc của bản thân.

"Cậu ấy nói ở chỗ này thì sẽ có nhiều không gian hơn." Và đúng thế thật. Nhưng đây vẫn là lãnh địa của riêng Ash.

Giống như phần lớn những người Therian loài sư tử khác, Ash không mấy thoải mái và thân thiện khi nơi ở riêng tư của bản thân bị xâm phạm bởi sự xuất hiện của người ngoài. Sloane cố gắng nghĩ đến một dịp nào đó mà bất cứ ai khác không phải là thành viên trong đội của gã nhận được một lời mời ghé thăm căn hộ theo khuynh hướng hiện đại lại rộng rãi này. Không gian của căn hộ rất thoáng và rộng với những bức tường được sơn màu kem, trừ mỗi bức tường nằm ở cuối phía đằng kia. Bức tường đó được thiết kế giữ nguyên lối gạch thô với hai cửa sổ rộng kéo dài từ cầu thang làm bằng gỗ tối màu lên tận trần nhà với tầm nhìn bao quát được toàn thành phố. Ở phía trên cùng của chiếc cầu thang xây theo phong cách tối giản là phòng làm việc của Ash, một hàng lang dẫn tới phòng tắm và phòng ngủ của anh ta.

Tầng dưới là phòng khách với hai màu chủ đạo là nâu trầm và đỏ. Ngay bên cạnh phòng khách là phòng bếp, vẫn là tông nâu quen thuộc cùng với những ngăn tủ tối màu. Tất cả những trang thiết bị nội thất ở đây đều bằng thép sáng bóng, những chiếc ghế được đặt xung quanh quầy counter và có cả những kệ tủ kéo sát đất bằng tay. Sàn nhà của căn hộ đều được lát bằng gỗ và có bày rất nhiều những chậu cây cảnh khác nhau. Cả căn hộ của Ash được thiết kế mang phong cách tối giản hóa nhưng lại vẫn giữ nguyên được vẻ sang trọng, giống hệt như tính cách của chủ nhân căn hộ vậy.

Sloane cũng tò mò không kém gì Dex về những lý do đằng sau động thái lịch thiệp này của Ash. Đương nhiên, vẫn có một số quy định được Ash đề ra. Ash để cho Cael phụ trách phần âm nhạc, điều đó có nghĩa rằng sẽ không có cửa cho sự xuất hiện của Billy Ocean, Hall & Oates, và tất yếu là cả Journey. Dex vờ tỏ ra như vô cùng thất vọng khi nghe được tin tức này, và Sloane đã phải an ủi người cộng sự của gã, đồng thời cũng phải làm ra vẻ như việc Cael từ chối các bản nhạc từ những thập niên trước 1989 là một điều thực sự đáng tiếc. Và cuối cùng, Sloane lại phải gánh đủ. Tất cả chỉ vì một cái bĩu môi như thường lệ của Dex, và rồi vài phút sau đó Sloane giật mình nhận ra gã đã đồng ý để cho Dex bật kênh Retro Radio từ những thập niên 80 mà anh vốn vẫn ưa thích trên chiếc xế Impala của gã. Người cộng sự này của gã, không biết bằng cách nào đó, đã điều chỉnh kênh Retro Radio thành kênh mặc định trên chiếc Impala. Điều này có nghĩa rằng dù cho Dex có ở trên xe cùng với gã hay không thì thứ đầu tiên mà gã nghe thấy khi bật đài lên chính là Retro Radio. Lần nào cũng như lần nào.

Dex vỗ tay theo một loại giai điệu nào đó, nghe qua thì giống như là một bài hát từ những thập niên 80 và anh bắt đầu hát nghêu ngao về những người bạn chẳng hề khiêu vũ và quyết định sẽ bỏ những người bạn này để tiếp tục cuojc vui. Dex nở một nụ cườicoó phần xấu xa, vẻ như biết tuốt. "Em ấy để cho tôi được chọn một bài."

"Và đây là bài mà em chọn đúng không?"

"Tôi nghĩ bài này khá là hay mà."

"Không hề."

"Thôi được." Dex nói, kèm theo một tiếng thở dài."Có lẽ tôi đành phải nhảy cùng với Taylor vậy."

Sloane không nhịn được mà hạ giọng xuống trầm hơn mức bình thường. "Em nói thật? Em định giở trò đấy ra với tôi hả?"

"Rất nhiều lần rồi, lần nào tôi cũng chỉ có thể nói lời từ chối với anh ta mà thôi. Mà hơn nữa, nếu như anh ta lại tiếp tục cái trò bóp mông tôi thì tôi cũng chẳng thấy có lỗi gì khi tương luôn mấy cú đấm vào thẳng mặt Taylor."

"Tên đó dám bóp mông em?" Cái tên khốn Taylor đốn mạt này.

Nụ cười của Dex đầy vẻ ranh mãnh. "Có ai đã từng nói với anh rằng cái vẻ mặt ghen tuông trong tư cách một người bạn trai này của anh trông rất là dễ thương không?"

Sloane túm lấy cổ tay Dex và kéo anh ra giữa trung tâm của phòng khách, hòa vào với đám đông đang áp sát nhau với những điệu nhảy và các cử chỉ đụng chạm cơ thể đầy trêu chọc không khác gì những tên say xỉn làm ra đủ loại động tác ngốc nghếch, vô nghĩa. Phần lớn những đồng đội khác của hai người bọn họ giờ đã say đến không biết trời trăng gì, chỉ có thể loạng choạng bá vai bá cổ nhau, và có lẽ cũng chẳng còn ai đủ sức để nhận ra được là Sloane đang nhảy với ai nữa. Gã còn nghĩ rằng có khi đến sáng mai, mọi người ở đây chẳng thể nào nhớ nổi có chuyện gì diễn ra tối hôm nay nữa. Sloane xoay người, kéo Dex vào sát gần gã, tay gã trượt xuống, đặt lên hông anh. Dex nhẩm theo lời bài hát với giai điệu đầy thu hút của nhóm Daft Punk theo tưng chuyển động của cơ thể, hơi nhếch lông mày khi nội dung của bài hát nhắc đến việc gặp may mắn.

Sloane cực thích ngắm Dex khi anh nhảy. Từng động tác di chuyển trơn tru của cơ thể anh. Cách mà cơ thể của anh hòa cùng giai điệu của bài hát. Tất cả đều giống như khả năng thiên bẩm của Dex vậy, không phải cứ ai muốn học là sẽ làm được. Sloane nhận ra bản thân đang mỉm cười khi ánh mắt gã chăm chú ngắm nhìn cơ thể Dex, bám sát theo từng chuyển động của anh, sự thích ứng linh hoạt trong từng động tác khi giai điệu của bài hát thay đổi. Dex nhảy một vài điệu disco khớp với giai điệu của bài hát khiến cho Sloane phải bật cười thành tiếng.

"Em biết nhảy từ khi nào thế?" Sloane cất tiếng hỏi, nhận ra Dex đang càng lúc càng áp sát vào người gã hơn.

"Từ khi tôi còn là một đứa trẻ kìa. Mẹ tôi thường nhảy cùng với tôi ở xung quanh phòng bếp khi bà ấy đang nướng bánh. Vào mỗi dịp cuối tuần, cha tôi sẽ bật những bản nhạc thu âm của ông ấy lên, và chúng tôi sẽ nhảy ở phòng khách cho tới khi cả ba đã mệt lử và không thể nào nhảy thêm được nữa vì đã kiệt sức hết rồi. Sau đó, mẹ thường sẽ pha nước chanh cho cả nhà. Cả cha mẹ tôi đều là những người cừ khôi trong lĩnh vực nhảy khiêu vũ đó. Họ hoàn toàn là những người thuộc về đám đông ở thời Swinging Sixties đấy."

*(The Swinging Sixties - Thập niên sáu mươi - là một cuộc cách mạng văn hóa hướng đến giới trẻ diễn ra ở Vương quốc Anh từ giữa đến cuối những năm 1960, nhấn mạnh chủ nghĩa hiện đại và chủ nghĩa khoái lạc vui vẻ, với Swinging London là trung tâm của cuộc cạc mạng này)

"Cha em cũng vậy luôn sao?"

"Anh đùa hả? Ông ấy đã nổi ngay từ thời British Invasion rồi đó. The Beatles, the Rolling Stones, the Kinks, Dusty Springfield rồi cả the Who nữa. Tôi từng nhìn thấy ảnh ông ấy chụp cùng với mẹ. Anh phải nhìn thấy khi ông ấy còn để kiểu đầu nấm mop-top và mặc áo len đen cổ lọ kìa." Dex mỉm cười, lắc đầu, nhưng Sloane lại có thể nhìn thấy sự mất mát vẫn ám ảnh Dex và khiến anh bị tổn thương. Người cộng sự của gã đây rất trân trọng Tony và Cael – là cha nuôi cũng như em trai nuôi của Dex – nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ làm giảm đi được những đau khổ đến từ cái chết của gia đình máu mủ mà anh phải gánh chịu.

*(British Invasion là khái niệm để chỉ sự xuất hiện và chiếm lĩnh thị trường âm nhạc Mỹ của các nghệ sĩ tới từ nước Anh vào nửa đầu những năm 60 của thế kỷ 20)

Sloane xoa nhẹ vào vùng bụng của Dex. "Hai người họ vẫn luôn rất tự hào về em."

"Cám ơn anh." Dex khẽ cười, nhưng nụ cười của anh nhạt hẳn đi vào khoảnh khắc cánh tay của Taylor vòng qua ôm lấy hai vai anh. Tên này chưa bao giờ chịu bỏ cuộc. Lúc nào Taylor cũng bám dính lấy bên cạnh Dex, không thèm để ý đến sự khó chịu rõ ràng ra mặt của Sloane hoặc việc Sloane đã cảnh báo anh ta rất nhiều lần về chuyện tìm vui ở đội của gã. Đặc vụ Ellis Taylor là một Đội trưởng cừ khôi, nhưng anh ta chẳng thèm che giấu việc bản thân rất tận hưởng một phong cách sống mang tên "chịch rồi phắn". Taylor ngủ cả với các đồng nghiệp trong đội của mình mà không hề bận tâm đến hậu quả có thể xảy ra. Miễn là kết quả về sau không có bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào đến công việc hiện tại của anh ta thì đối phương có xảy ra chuyện gì cũng chẳng phải là vấn đề khiến Taylor bận lòng.

Taylor giơ hai tay lên, cố gắng thu hút sự chú ý về phía bản thân anh ta như thường lệ. "Khỉ gió thật, có ai đó gọi cho mấy cánh nhà đài đi. Sloane Brodie đang nhảy khiêu vũ kìa."

Hàng loạt tiếng cười ngà ngà say của những người xung quanh vang lên, Sloane chỉ nhếch mép với bọn họ rồi giơ ngón giữa về thẳng đám người.

"Làm sao mà cậu thuyết phục được anh ta thế, Daley?" Taylor lại vòng tay định ôm lấy Dex thì bị anh khéo léo đẩy sang một bên.

"Tôi có nhiều cách lắm."

"Đương nhiên, tôi biết là cậu có mà." Ánh mắt của Taylor dán chặt vào người Dex một cách không hề kiêng dè. "Tôi dám cá cậu là người chứa đầy sự bất ngờ. Biết đâu Brodie sẽ để tôi nhảy với cậu một điệu đấy nhỉ."

Đúng là không thể nào tin được. "Biết đâu Taylor sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện nho nhỏ của tôi với cậu ở trong phòng thay đồ mới đây nhỉ." Sloane đáp lại, gằn từng tiếng qua kẽ răng.

Taylor đảo mắt, tỏ vẻ như cố gắng để nhớ lại chuyện đó. "Nhắc lại cho tôi nhớ xem nào?"

Sloane cười lạnh, gã cảm thấy như phần thú dữ bên trong gã đang muốn lao ra để dạy cho kẻ trước mặt một bài học. "Được, rất vui lòng." Gã nắm lấy cổ áo Taylor, chuẩn bị ra tay thì Dex lao vào chặn giữa hai người bọn họ. Anh kéo Taylor ra và đẩy anh ta đi chỗ khác. Taylor dường như có phần chống đối, nhưng ngay khi có thứ gì đó sáng loáng lọt vào tầm mắt của anh ta, Taylor liền vọt luôn vào giữa đám đông. Sloane bình ổn lại cảm xúc, thậm chí còn có thể nở một nụ cười dịu dàng khi Dex quay trở lại với gã, kèm theo một cái nhíu mày trên gương mặt anh.

"Nào, chính xác thì cuộc hội thoại đó có nội dung gì thế? Hình như anh của khi đó cũng bực mình không kém gì bây giờ."

Có cố giấu cũng chẳng được ích gì. "Là về em đấy. Tôi không chấp nhận được cái cách nói chuyện của cậu ta khi nói về em."

Dex khịt mũi. "Kiểu gì cái tên đó cũng có ngày bị kiện về tội quấy rối tình dục cho mà xem." Khi anh bắt đầu điệu nhảy, một nụ cười dần dần hiện lên trên gương mặt. "Vậy là khi trước tôi đã nói đúng."

"Về chuyện gì?"

"Là khi tôi nói rằng anh không muốn những tên đàn ông khác dòm ngó đến cặp mông của tôi."

Sloane cố gắng kìm lại tiếng cười, đồng thời vắt óc để nghĩ ra được một lời bào chữa. Nhưng cuối cùng, gã chịu thua. "Tôi không biết phải nói gì nữa."

"Ôi chao, vậy là anh còn ghen nữa kìa." Dex khẽ giọng thầm thì, dần dần tiến sát vào người Sloane cho tới khi cả hai bọn họ gần như đã dán chặt lấy nhau.

"Dex à..." Mặc dù Sloane có lo lắng trong lòng nhưng gã cũng không đẩy Dex ra khỏi người gã. Dường như chẳng có mấy ai ở xung quanh để ý đến sự gần gũi của hai người họ lúc này. Ở nơi làm việc, tình hình cũng không khác gì lúc này là bao. Chẳng có một người nào buồn liếc mắt mỗi khi Dex giở trò tán tỉnh với Sloane hay đùa vui về sự gần gũi của hai người. Vì lại một lần nữa, thật khó để có thể nghi ngờ gì ở Dex. Tính cách của anh vốn đã hay gần gũi và thân thiện với mọi người rồi. Sloane đoán rằng, trong mắt tất cả những thành viên khác ở trong đội, Dex chỉ đơn giản là đang cư xử theo tính cách bình thường của anh mỗi khi ở cùng với Sloane mà thôi, và Sloane thì cũng xuôi theo anh vì anh vốn là cộng sự của gã. Tất cả mọi người đều biết rằng cả hai người bọn họ đã trở nên vô cùng thân thiết, những người bạn chí cốt. Sloane không cảm thấy khó chịu gì khi những người đồng đội của gã đều cho rằng sự thân thiết giữa hai người bọn họ phần nhiều là do tính cách khiến người người đều quý mến của Dex chứ không phải là vì sự nỗ lực đến từ phía Sloane. Rõ ràng, ngay đến cả một người Đội trưởng như Sloane Brodie cũng không thể nào kháng cự lại với sức hấp dẫn của đặc vụ Daley. Ừ thì, sự thật vốn là như vậy mà.

"Dex, Sloane, chào hai anh."

"Lou, em đến rồi." Dex ôm lấy Lou một cái thật chặt khiến cho cậu ta không kìm được nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn thấy cảnh Dex vẫn thân thiết với người bạn trai cũ của anh như vậy cũng không khiến cho Sloane cảm thấy bực bội. Điều này khác hẳn với ấn tượng đầu tiên về cái đêm mà Lou mới xuất hiện tại quán bar Dekatria và bắt đầu tán tỉnh với Dex dưới danh nghĩa là "trò chuyện". Dường như chỉ có một mình Dex là có hứng thú thật sự về việc trò chuyện thông thường đó. Nhưng tất cả đã là quá khứ từ trước khi Lou chuyển sự chú ý của cậu ta lên người Dex và Sloane rời khỏi quán để đi tới một trong những hành lang vắng vẻ ở quán. Sloane đã quyết định rằng quen biết được với Lou và nắm được ý định của cậu ta sẽ là hành động khôn ngoan hơn nhiều so với việc dọa cho Lou một trận thừa sống thiếu chết. Và lựa chọn đó đã mang lại hiệu quả, giờ đây thì Sloane chắc rằng Lou không đem lại cho mối quan hệ của gã bất cứ mối đe dọa nào. Lou đã trở thành một trong những người bạn của gã. Cậu ta còn là một kho kiến thức về Dex, và đương nhiên, điều đó khiến cho Dex muốn nổi đóa tanh bành.

"Sao mà em có thể bỏ lỡ mấy bữa tiệc khó tin trước khi đến ngày sinh nhật chính thức của anh được cơ chứ. Mà anh có chắc em ở đây không có vấn đề gì không? Em chẳng quen một ai trừ hai anh với mấy thành viên trong đội của hai người cả." Lou nhìn quanh căn phòng một lượt, hơi bồn chồn – biểu hiện quen thuộc ở vẻ ngoài của cậu ta trước một đám đông xa lạ. Lou rất cuốn hút, giống hệt như những ngôi sao người Tây Ban Nha trong các loạt phim truyền hình dài tập. Phong cách ăn mặc của cậu ta khá thời thượng, cả người toát ra vẻ vô cùng tự tin. Lou có dáng người khá cân đối với một cơ thể được rèn luyện rất thường xuyên. Mái tóc của Lou đen nhánh, con ngươi cũng màu đen với đường lông mày dài, đôi môi đầy đặn, và thấp hơn Dex một chút. Sloane ước tính rằng chiều cao của Dex chỉ nhỉnh hơn Lou tầm 12 – 18 cm là cùng. Lou cũng trẻ hơn Dex vài tuổi. Cậu ta là một bản thể trái ngược hẳn so với Sloane. Gã có thể nhận thấy được sự quan tâm chăm sóc rất rõ ràng của Dex dành cho Lou. Nhưng ở đó vẫn còn thiếu thứ gì đó, và Sloane cũng biết được rõ ràng thứ đó là gì.

"Đương nhiên, có gì đâu mà em phải ngại." Dex cười vui vẻ, đáp lại. "Có muốn uống gì không? Đồ uống ở đây miễn phí đó."

"Mà nói đến quán bar... Có phải vẫn là anh chàng bartender đến từ bar Dekatria không?" Lou đánh mắt về phía cuối của căn phòng, chỗ mà Bradley đang phục vụ đồ uống, trên người anh ta vẫn mặc chiếc áo T-shirt đen ôm sát cơ thể quen thuộc thường ngày. Hai cánh tay trần của anh ta để lộ ra những hình xăm khá ấn tượng. Ngay khoảnh khắc đó, Bradley ngẩng đầu lên, nháy mắt và tặng cho hai người bọn họ một nụ cười tươi rói.

Dex vẫy vẫy về phía Bradley rồi quay sang nhìn Lou. "Ừ. Anh mời Bradley đến đây, và anh chàng cứ khăng khăng muốn nhận vị trí bartender. Anh ta còn nói nếu như không để cho anh ta làm bartender thì sẽ không đến luôn. Chắc là do cái lần khi anh ta hỏi anh muốn uống loại bia gì, anh trả lời là 'Bia lạnh'. Thật đấy, em phải nhìn vẻ mặt của Bradley lúc ấy kìa. Cứ như là anh đã nói điều gì đó không phải với mẹ của anh chàng đó không bằng."

Lou và Dex đều bật cười lớn. Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, và Sloane định đi lấy một cốc JD & Coke cho Lou. Khi đang đi tới quầy bar, Sloane bắt gặp vị Đội trưởng của Đội Tự hào Beta, đặc vụ Levi Stone, đang hướng về phía gã.

"Chào anh, Sloane."

"Chào cậu." Sloane bắt tay Levi. "Thấy vui chứ?"

Levi giơ chai bia trên tay của mình lên cùng với một nụ cười trên môi. "Tôi thì không phải kiểu người thuộc về các bữa tiệc, nhưng thi thoảng đi đây đi đó gặp gỡ mọi người cũng khá là thú vị. Cũng phải cảm ơn Dex khi cậu ấy đã mời tôi đến buổi tiệc hôm nay. Tôi có thể... Có đường đột quá không, nếu như tôi nhờ anh giới thiệu tôi với người bạn ấy của anh? Cái cậu đang nói chuyện với Dex đấy."

"Cậu muốn gặp bạn trai cũ của Dex hả?" Sloane không hề lường trước được chuyện này chút nào.

Levi gật đầu. "Có lẽ Dex không phản đối gì chuyện này đâu nhỉ?"

"Tôi nghĩ em ấy sẽ thoải mái thôi." Đương nhiên, gã chỉ hy vọng điều đó là thật. Sloane đi đến chỗ hai người, Levi theo sát ngay phía sau gã cùng đi. Dex và Lou dừng lại cuộc trò chuyện khi thấy Levi và Sloane bước đến chỗ hai người.

"Hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net