Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như rất nhiều các tòa nhà liên bang khác ở trong khu vực này, Văn phòng đăng ký kiểm duyệt Therian CDC được thiết kế theo phong cách kiến trúc Hy Lạp phục hưng sử dụng vật liệu chính là đá. Bên trên những khung cửa sổ ở ngay phía trung tâm Văn phòng là những bức phù điêu khắc họa những vị hiền triết Hy Lạp thời cổ đại, ở cửa chính thì có những thiết kế khung sắt mang đậm chất nghệ thuật Hy Lạp. Tòa nhà này có hai lối cửa ra vào, một lối nằm ở đường Worth và một lối khác nằm ở phía đường Centre – con đường có nhiều văn phòng với hằng sa số cửa sổ khác, hơn cả những gì mà Sloane có thể tưởng tượng ra.

Đội Thanh trừng Delta nhanh chóng tiếp cận tòa nhà, và Sloane chửi thầm trong lòng một tiếng. Mẹ kiếp chứ, lại là mấy kiểu cửa xoay như thế này. Gã cực kỳ ghét cửa xoay. Gã gõ nhẹ lên mặt kính trên chiếc cửa tại lối thoát hiểm nằm ở bên tay phải. Một nhân viên bảo vệ trông có vẻ đang rất bối rối nhanh chóng đi ra mở cửa. Anh ta liền đứng ngay sang một bên khi Sloane và các thành viên trong đội lần lượt tiến vào bên trong. Sloane ra hiệu cho Letty khóa cửa trước lại. Một nhân viên bảo vệ khác đang đứng ở bên phía đối diện không khỏi giật mình hoảng hốt. Ash nói đúng. Có gì đó không ổn ở đây. Bình thường, khi có người phát đi cảnh báo rằng có kẻ đặt bom trong tòa nhà, mọi người đều phải nhanh chóng sơ tán hết mới đúng. Họ sẽ chẳng hề nán lại thêm làm gì để rồi bị những đặc vụ làm cho bối rối khi tra hỏi về cú điện thoại cảnh báo hay thậm chí lên cơn hoảng loạn vì nghĩ rằng bản thân có thể bị quả bom nổ cho tung xác bất cứ lúc nào. Cả đội chia nhau ra, kiểm tra một lượt khu sảnh trước nhằm phát hiện xem có mối nguy hại nào tiềm ẩn ở đây hay không. Mọi người đều cực kỳ gấp rút, thận trọng và cảnh giác vô cùng. Chỉ trong chưa đầy 5 phút, cả đội đã tập hợp lại với nhau.

"Mọi thứ đều an toàn." Ash nói. Sloane bước đến chỗ quầy lễ tân ở phía trước gã, và một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc đỏ đang ngồi ngay sau quầy, ánh mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào gã.

"Tôi... tôi có thể giúp gì cho anh?"

Sloane ngả người về phía trước, gã nhìn thấy bảng tên đính trên ngực người phụ nữ trẻ nọ. "Cô Beverly, tôi cần cô lắng nghe thật kĩ những điều tôi sắp nói ra đây, và phải thực sự bình tĩnh. Cô có làm được không?"

Ánh mắt màu nâu của người phụ nữ trẻ lại càng mở lớn hơn, nhưng cô vẫn gật đầu liên tục.

"Được rồi. Tôi cần cô khởi động quy trình sơ tán ngay lập tức. Có thể cơ sở này đã bị kẻ xấu cài vào một thiết bị kích nổ."

"Ôi trời đất." Cô thở hắt ra, giật ngay lấy chiếc điện thoại và nhấn liền một mạch một loạt các nút đang nhấp nháy ánh sáng, cả chiếc điện thoại đặt ở bên dưới quầy cũng được cô sử dụng đến. Sloane quay sang phía đội của gã.

"Letty, Rosa, Dex, ba người bắt đầu sơ tán toàn bộ tòa nhà. Hobbs, Calvin, Ash phụ trách tìm kiếm loại thiết bị kích nổ khốn kiếp đó. Nếu như phát hiện ra thì phải lập tức thông báo ngay." Cả đội lại tản ra, và Sloane chú ý đến rất nhiều những nhân viên bảo vệ đang liên tục xuất hiện từ đủ mọi hướng. "Ai là trưởng phụ trách an ninh ở đây?" Sloane hỏi. Một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu đen và trắng bước lên phía trước.

"Là tôi." Anh ta giơ tay của mình về phía Sloane. "Allan Jeffrey. Có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?"

"Allan, tôi là đặc vụ Sloane Brodie thuộc cơ quan THIRDS. Chúng tôi nhận được một nguồn tin báo rằng bên trong tòa nhà này đã bị kẻ nào đó cài thiết bị nổ vào. Tôi cần anh và người của anh hỗ trợ đội của tôi sơ tán mọi người ra khỏi đây. Còn nữa, có thể anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ một trong những đặc vụ của tôi – là đặc vụ Cael Maddock. Tôi muốn anh cấp quyền truy cập vào mạng lưới bảo mật cho cậu ấy, cũng như tất cả những hồ sơ và các đoạn băng giám sát mà chúng tôi có thể cần đến."

"Được, đương nhiên là có thể." Allan quay sang nói với người của mình. "Javier, cậu nghe đặc vụ Brodie nói gì rồi đấy. Sơ tán mọi người ra khỏi đây và cấp quyền truy cập cho đặc vụ Maddock đi."

Javier vừa đi khỏi thì Sloane chuyển sự chú ý của gã sang Allan. "Có ai đến hoặc rời khỏi Văn phòng mà không được lên lịch trước hay không?"

Allan lắc đầu. "Mọi khách đến đây đều phải lên lịch hẹn trước hoặc được nhân viên làm việc trong Văn phòng xác nhận thì mới có thể qua cửa. Có một mẫu đăng ký ở khu vực lễ tân, tất cả mọi khách vãng lai và cả nhân viên ở đây đều phải điền vào mẫu xác nhận khi vào hoặc ra khỏi tòa nhà."

"Tôi muốn xem mẫu danh sách đó."

Allan gật đầu và dẫn gã về phía quầy lễ tân rồi đưa cho gã một chiếc máy tính bảng. Mẫu đăng kí được chia làm 6 cột, bao gồm ngày tháng, họ tên, thời gian, giống loài, nơi làm việc và mục đích cuộc hẹn. Phần lớn những tên trong danh sách này đều là người đến đăng ký kiểm duyệt, còn lại là nhân viên của Văn phòng. "Allan, những mục ngày tháng và thời gian này có thể sửa chữa lại được không?"

Allan lắc đầu. "Các mục đó đều được tự động ghi lại bởi hệ thống, nhằm mục đích ngăn chặn việc tạo giả số liệu. Ngay khi họ tên được nhập vào, hệ thống sẽ khóa thời gian ngay."

"Tốt lắm." Vậy là lại bớt được một thứ phải lo nữa. Gã lướt nhanh qua một lượt tất cả những tên trong danh sách và dừng lại trước một cái tên. Đó là một người Therian được đăng ký dưới tên Zeph Hyacinth. Sao cái tên này lại khiến cho gã cảm thấy không bình thường như vậy? Gã chạm vào thiết bị liên lạc của mình. "Cael?"

"Em đây."

"Em có thể kiểm tra cho anh cái tên Zeph Hyacinth trong Hệ thống dữ liệu Therian Quốc gia không?"

"Để em kiểm tra."

Sloane ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy hàng chục người dân đang vội vàng chạy đến khu vực cầu thang thoát hiểm, và được các thành viên trong đội của gã đi theo để hướng dẫn. Giọng nói của Dex vang lên một cách rõ ràng giữa đám đông.

"Mọi người hãy di chuyển đến lối thoát hiểm theo trật tự. Chúng tôi ở đây để bảo vệ mọi người, vì thế không cần phải hoảng loạng đâu. Đúng rồi, cứ như thế, làm theo sự chỉ dẫn của đồng sự của tôi, cô ấy sẽ hướng dẫn cho mọi người. Thưa bà, bà có thể quay trở lại để lấy đồ đạc cá nhân của mình sau, tôi hứa với bà đó, nhưng bây giờ sự an toàn của bà là ưu tiên hàng đầu của tôi. Cám ơn bà vì đã hợp tác. Ông à, thở sâu vào nào. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nắm lấy tay tôi đây. Già rồi sao? Chắc ông chưa nghe câu này nhỉ? 70 tuổi chỉ là một tuổi 50 khác mà thôi. Tôi nói đúng không? Ồ, chắc cháu của ông hẳn là một anh chàng đẹp trai dữ lắm."

Sloane nén lại nụ cười đã lên đến khóe miệng. Tên người mới này tự nhiên thật đấy. Vài giây sau, Cael liên lạc lại với gã. "Không tìm được cá nhân nào khớp với cái tên đó cả, cũng không có bất cứ đăng ký kiểm duyệt mới nào phù hợp. Nhưng Themis lại cho ra một kết quả khác, khá lạ kỳ đấy."

"Kết quả gì thế?"

"Một truyền thuyết trong Thần thoại Hy Lạp."

"Gì cơ?"

"Hyacinth vốn là người tình của thần Appllo. Theo như một phiên bản được đề cập đến trong truyền thuyết, vị thần Gió Tây Zephyr cũng mang mối tình với Hyacinth, và với sự ghen ghét của mình trước việc Hyacinth đã chọn Apollo chứ không phải mình, ông ta đã thổi chiếc đĩa của Apollo đi chệch khỏi quỹ đạo bay và khiến chiếc đĩa đó lao thẳng vào Hyacinth. Sau đó, Hyacinth đã không qua khỏi vì vết thương rất nặng. Về cho tiết thì còn nhiều nữa, nhưng nọi dung chính của truyền thuyết đó là như vậy."

"Thằng chó đẻ đó." Sloane gằn từng tiếng qua kẽ răng, hít vào một hơi thật sâu. Thằng khốn kiếp đó đang móc ngoáy gã.

"Cái gì..." Cael thở hắt ra. "À. Anh chính là Apollo rồi."

"Ừ." Sloane đáp lại, nghiến chặt răng. Và Gabe chính là Hyacinth. Gã quay sang phía Allan, chỉ vào cái tên trên màn hình máy tính bảng. "Tôi muốn xem tất cả những đoạn bang giám sát liên quan đến cuộc hẹn này. Đối tượng mà chúng tôi đang tìm kiếm là một người đàn ông da trắng, loài người, từ 30 – 35 tuổi, chiều cao tầm 1m80, cân nặng tầm 77 kg, tóc màu nâu sáng. Thời gian được đăng kí dưới tên của hắn là vào lúc 14:13 chiều."

"Mọi người theo tôi."

Sloane bước vào phòng kiểm soát an ninh cỡ trung nằm ở đằng sau, chếch về bên phía tay phải từ khu vực quầy lễ tân. Ở đây được trang bị một hệ thống theo dõi giám sát an ninh với một màn hình phẳng rộng lớn được gắn lên trên tường. Khi Allan truy cập vào mạng lưới an ninh để tìm kiếm những đoạn băng mà bọn họ đang cần, Sloane chạm vào thiết bị liên lạc của gã. "Cả đội, báo cáo tình hình cho tôi."

Giọng nói của Rosa vang lên qua thiết bị liên lạc. "Các tầng trên đều đã được kiểm tra xong. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành sơ tán khu sảnh và hành lang."

"Rõ rồi. Còn về phần thiết bị kích nổ thì sao?"

Calvin là người đầu tiên lên tiếng đáp lại. "Chúng tôi đã kiểm tra xong khu vực hàng lang và tầng sảnh. Ash đã kiểm tra xong tầng hai và tầng ba, hiện tại đang hướng đến tầng bốn. Hobbs và tôi đang lo các tầng còn lại, từ tầng sáu trở xuống. Có rất nhiều vị trí có thể là nơi cất giấu thiết bị kích nổ đó. Loại chất gần nhất mà chúng tôi thu được là acetone, nhưng chất ấy lại xuất phát từ một lọ tẩy sơn móng tay của ai đó để lại. Nếu như phát hiện được thêm chi tiết gì mới thì chúng tôi sẽ thông báo cho anh ngay."

"Được rồi." Sloane chuyển sự chú ý của mình sang Allan, anh ta đang cắt những đoạn video giám sát từ các khung thời gian mà họ cần quan tâm ra riêng. Khoảnh khắc mà Sloane nhìn thấy kẻ mà gã căm hận đến tột cùng, lòng gã co thắt lại. Hắn ta đã nhuộm tóc và nuôi tóc, để tóc dài và dày hơn, phần mái của hắn ta còn xõa xuống gần đến mắt. Hắn mặc một chiếc quần jeans rách khá thời thượng, đi đôi giày sneakers đắt tiền, khoác một chiếc hoodie dáng thể thao và mang theo một chiếc túi xách thiết kế kiểu du lịch. Phong cách ăn mặc của hắn khiến bề ngoài trông hắn giống như một sinh viên đại học có sở thích với các môn thể thao hơn là một kẻ điên loạn mà THIRDS đang phát lệnh truy nã công khai. Sloane nghi rằng đây chính là một phần trong kế hoạch của hắn. "Chính là hắn, ở ngay đây. Để xem hắn ta đang đi đâu." Gã nhìn cảnh Isaac đăng kí, tươi cười và tán tỉnh với nhân viên quầy lễ tân. Cô nhân viên chỉ về lối dẫn đến thang máy ngay bên phải phía sảnh ở sau lưng cô, hắn ta nháy mắt với cô rồi đi theo hướng cô chỉ. Sloane lại tiếp tục chạm vào thiết bị liên lạc của gã.

"Là Isaac. Tôi thấy hắn ta rồi. Hắn đi vào trong thang máy, cái gần nhất với khu vực quầy lễ tân, ngay bên phía tay phải. Tôi vẫn đang quan sát xem gã định lên tầng bao nhiêu." Một vài phút sau, thang máy có Isaac dừng lại ở tầng bảy. "Hắn ta ở tầng bảy, mang theo một chiếc túi xách du lịch. Tôi đoán là hắn giấu quả bom bên trong đó."

"Chúng tôi hiện đang tiến về phía thang máy. Hắn ta vào phòng số mấy?" Calvin hỏi.

"Chờ đã." Sloane chăm chú theo dõi đoạn video trên màn hình giám sát chiếu lại cảnh Isaac bước đi vòng quanh trên hành lang một cách rất thong thả và dường như hắn không hề vội vã gì cả. Hắn mở chiếc túi xách ra, lấy một chiếc máy tính bảng rồi thao tác trên đó. 10 phút sau, hắn lại cất máy tính bảng đi và đi về phía cuối của hành lang. Sloane kết nối liên lạc, chuẩn bị nói ra vị trí cho đồng đội của mình, độ nhiên gã lại thấy Isaac quay vòng lại và đi trở về phía thang máy. "Cái quái gì thế?"

"Sao vậy?" Calvin hỏi. "Sloane, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

"Hắn ta quay lại thang máy và đi xuống tầng rồi." Khi Isaac bước trên hành lang, hắn rút một chiếc điện thoại ra, nói gì đó, mỉm cười và rời đi. Cái khỉ mẹ gì đang diễn ra thế? Hắn ta đi thang máy lên tầng bảy chỉ vì để đi dạo một vòng rồi lại quay sảnh rồi rời đi thôi sao? Sloane dùng hết nơ ron thần kinh trong não để suy nghĩ. Tên này rất thông minh. Hắn ta là một cựu thám tử điều tra cơ mà. "Dex?"

"Sao thế?"

"Tôi cần cậu tới chỗ tôi."

Vài giây sau, Dex bước vào trong phòng. "Có chuyện gì à?"

"Nếu như cậu là một kẻ chuẩn bị đặt bom bên trong một tòa nhà và biết rằng bản thân sẽ bị theo dõi, cậu dự tính sẽ đặt quả bom đó ở đâu? Hắn ta đi thang máy lên tầng bảy, đi đi lại lại quanh hành lang, làm gì đó với chiếc máy tính bảng rồi sau đó lại quay trở lại chỗ cũ, gọi một cuộc điện thoại, cuối cùng thì rời đi."

Dex mím môi, vẻ nghĩ ngợi. "Tôi sẽ đặt quả bom ở đâu đó mà camera không thể chiếu tới được."

Allan nghiến chặt răng. "Chỉ có trong nhà vệ sinh và trong thang máy là hai vị trí duy nhất mà không lắp đặt camera thôi."

"Là thang máy." Dex ngay lập tức lên tiếng. "Tất cả thang máy đều có tủ đầu trên nóc cabin, đúng không? Sử dụng cho mục đích bảo trì? Tuy vị trí đó không có gì mới lạ nhưng lại là chỗ giấu thiết bị kích nổ khá tốt. Vậy sao phải cố tìm vị trí cất giấu mới làm gì nữa?"

Sloane gật đầu. "Calvin..."

"Chúng tôi ở chỗ thang máy rồi, đang chờ thang máy lên đây."

Sloane nhìn sang phía Allan. "Anh có thể điều chỉnh màn hình để quan sát hành động của các thành viên trong đội tôi được không?"

"Được chứ."

Bọn họ theo dõi Calvin và Hobbs bước vào trong thang máy, vị trí lắp đặt của chiếc camera bên ngoài hành lang cho phép họ có thể quan sát được một góc về phía thang máy. Tuy góc nhìn không được rộng, nhưng chỉ vậy thôi là đã đủ rồi. Calvin ấn vào nút dừng khẩn cấp, và chuông báo động của thang máy vang lên, hai cánh cả duy tri nguyên trạng thái mở. Ngay khi bước vào bên trong, giọng nói của Calvin liền vang lên ngay qua thiết bị liên lạc, không giấu nổi sự hoảng hốt của mình.

"Tôi bắt được tín hiệu rồi. Ở đâu đó ngay đây thôi."

Allan đã nhanh chóng tắt đi tiếng chuông báo động đang réo lên inh ỏi, Sloane nhìn sang ánh ta, ánh mắt tỏ ý cảm ơn. Gã kiểm tra thời gian trên đồng hồ của mình. "Còn 10 phút thôi. Các cậu, gắng lên nào."

Chiều cao của Hobbs cho phép anh ta có thể vươn mình lên trên trần, và anh ta cạy mở một tấm chắn tủ đầu cabin được lắp đặt trên nóc của buồng thang máy bằng kim loại không gỉ ra. Anh ta lấy thiết bị robot Packbot ra và đặt sang một bên trên sàn, sau đó nhấc một chân tựa lên tay vịn bên trong thang máy. Mọi người đứng ngoài quan sát, bao gồm cả Calvin, đều không nhịn được mà rùng mình. Trong lòng Sloane chỉ mong rằng phần tay vịn đó đủ vững chãi để có thể đỡ được toàn bộ trọng lượng trên người Hobbs lúc này – tổng cả phải lên đến tận 136 kg. Đôi khi, là một người Therian với độ đô con của cơ thể như vậy lại chính là một sự bất lợi. Đơn giản như khi họ gặp phải những không gian nhỏ hay phải trèo bám trên các kiểu kiến trúc không mấy chắc chắn. Hobbs kiểm tra thử sức đỡ của phần tay vịn, sau đó mới rướn người lên, cả nửa phần thân trên của anh ta biến mất sau chỗ hổng ở trên nóc cabin, chân còn lại của anh ta đè chặt lên phần tay vịn ở phía bên đối diện.

Giọng nói trầm khàn của Calvin chứng thực nỗi sợ trong lòng của tất cả mọi người. "Hobbs tìm thấy rồi."

"Được rồi. Đội Thanh trừng Delta, tất cả lùi lại. Calvin, cả cậu cũng thế." Gã nhìn hình ảnh của cả Calvin và Hobbs trên màn hình và vỗ lên bên vai của Allan. "Anh đã hỗ trợ chúng tôi rất nhiều, Allan ạ. Tôi cần anh thông báo cho đội của mình bắt đầu sơ tán ra ngoài. Cảm phiền anh nói chuyện với đặc vụ Rosa Santiago đang ở bên ngoài luôn, cô ấy sẽ lấy lời khai của các anh."

"Sloane, chúng tôi đã vô hiệu hóa quả bom rồi."

"Sao cơ?" Sloane quay sang, nhìn vào màn hình theo dõi. Hobbs đang trèo xuống rồi. Anh ta giơ ngón tay cái về phía camera. "Nói lại tôi nghe. Sao nghe dễ ăn quá vậy."

"Thì bởi vì chẳng có gì phức tạp cả." Calvin nói, bước về phía cầu thang, Hobbs theo sát ngay đằng sau. "Theo như lời Hobbs nói thì quả bom không có cài bộ phận chống ngắt nguồn, không bộ phận cảm ứng chuyển động, không bộ phận ghi đè, không bộ phận tự hủy, nói chung là không có bất cứ thứ gì có thể kích phát nguồn nổ cả. Cả quả bom chỉ đơn giản có dây dẫn nguồn mà thôi. Tôi thấy mấy chuyện này không hề hợp lý một chút nào."

"Tôi hiểu rồi." Sloane cởi chiếc mũ bảo hộ ra, treo vào đằng sau của chiếc BeatCat rồi trèo vào khoang sau xe. Dex theo ngay phía sau. "Thằng điên này lại làm trò dắt mũi chúng ta rồi."

"Ừ, nhưng vấn đề ở đây là vì sao?" Dex cởi chiếc mũ ra và đặt xuống ghế, các thành viên khác trong đội cũng theo vào trong khoang xe ngay sau đó. "Chắc chắn hắn ta đang âm mưu trò gì đó nguy hiểm hơn nhiều rồi."

Sloane đồng ý. Họ không hề biết được bất cứ manh mối nào về âm mưu mà Isaac đang ấp ủ cả, và tệ hơn nữa chính là việc bọn họ không thể làm được bất cứ điều gì trong hoàn cảnh lúc này.

~oOo~oOo~oOo~

"Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa nào."

Dex mở các file tài liệu trên giao diện tại bàn của anh ra, và Sloane phải chấp nhận để cho anh phụ trách việc lần này. Xem ra người cộng sự của gã quyết tâm cao lắm.

Họ đã ngồi trong phòng làm việc rồi xem đi xem lại các file tài liệu này hàng mấy tiếng đồng hồ kể từ khi cả đội quay về trụ sở từ Văn phòng đăng kí kiểm duyệt CDC. Và cho đến lúc này đây, họ vẫn chưa hề lần ra được thêm bất cứ một manh mối nào, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở cuộc điện thoại cảnh báo đặt bom mà họ nhận được khi trước. Nhưng Dex vẫn không chịu từ bỏ. Sloane cảm thấy khâm phục sự tận tâm này của anh, và gã quyết định mình sẽ ủng hộ anh. "Được rồi, nhờ có cậu và Simon, chúng ta đã biết rằng căn cứ tại khu dân cư College Point chỉ là một cái bẫy để đánh lạc hướng sự chú ý của ta, và khi ấy, chúng ta vẫn chưa biết được mục đích của mồi nhử đó là để làm gì. Giờ thì đã rõ rồi. Trong khi chúng ta bị kìm chân ở khu College Point, Isaac đã thực hiện kế hoạch mà hắn ta chuẩn bị sẵn dành cho Văn phòng đăng ký kiểm duyệt."

"Hắn rời khỏi nơi trú ẩn của mình, xuất hiện ở Văn phòng để cài một quả bom vào bên trong tòa nhà. Lý do vì sao thì chúng ta vẫn chưa tìm ra được. Bản thân chính quả bom đó lại chẳng phải thứ hàng phức tạp gì. Quả thực quả bom ấy vẫn có thể tạo thành những thiệt hại và thương vong nhất định nếu như chúng ta không vô hiệu hóa nó kịp thời, nhưng hắn ta lại cho chúng ta một khoảng thời gian khá dư dả. Hắn ta mỉa mai tôi khi sử dụng cái tên Zeph Hyacinth, và biết rằng tôi sẽ phát hiện ra manh mối từ đó và hiểu được ý nghĩa đằng sau là gì. Hắn biết chúng ta sẽ hỏi đến những đoạn video giám sát tại tòa nhà, vì thế hắn mới đến đăng kí tại quầy lễ tân, đi vào trong thang máy, đặt bom ở đó, đi dạo xung quanh tầng trên một lát rồi lại trở về thang máy, quay lại sảnh chính và rồi rời đi. Chúng ta cũng đã tra ra cuộc gọi mà hắn nghe lúc được camera ghi lại. Cuộc gọi đó nối trực tiếp đến số 911."

Dex đưa tay lên vuốt mặt mình rồi ngồi xuống ghế, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại. "Tôi vốn nghĩ đây chỉ là một cái bẫy khác, nhưng rồi hóa ra lại không phải. Vậy điểm cần chú ý ở đây là cái quái gì chứ? Ý tôi là, đừng hiểu nhầm tôi đấy nhé, tôi thấy nhẹ cả lòng khi mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng như vậy, nhưng hắn ta làm thế để làm gì? Để trêu ngươi chúng ta ư? Để khiến chúng ta điên tiết lên sao?" Anh lắc đầu. "Thằng điên này. Tôi không thể tin nổi, thế mà mình lại từng là bạn của hắn ta."

"Hắn ta đã lừa tất cả chúng ta một vố đau, Dex à." Sloane nhìn Dex vươn người về phía trước, gạt tất cả các file đang hiển thị trên màn hình sang một bên và mở file về đặc vụ Morelli lên. Anh đã làm thế cả trăm lần trong tuần này rồi. "Cậu có bám lấy cái file đó đến mức ám ảnh như vậy thì cũng không thể nào tìm thêm được bất cứ manh mối gì mới đâu." Người cộng sự của anh đang chán nản lắm rồi. Sloane hiểu được điều đó. Gã cũng cảm thấy giống vậy, nhưng sau nhiều năm làm việc trên thực địa, gã biết rằng họ sẽ chẳng làm được gì nhiều hơn nữa với chỗ thông tin hiện tại, trừ khi có diễn biến mới xuất hiện. Cứ nhìn chằm chằm vào những file tài liệu đó lâu đến bao nhiêu cũng sẽ chẳng khiến vụ án này tiến triển nhanh hơn được chút nào cả.

Phần lớn lực lượng của Đơn vị Alpha đều đang tập trung điều tra vụ án này, nhưng điều không may là các đặc vụ của Cục Quân sự luôn là những người cuối cùng nhận được chỗ thông tin ít ỏi từ các cuộc điều tra, trừ khi bọn họ tự mình tiến hành điều tra, tìm kiếm thông tin. Cục Tình báo và Cục Trinh sát phụ trách phần lớn quá trình điều tra trong khi Cục Quân sự chỉ cung cấp hỗ trợ về mặt tác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC