Chương 14: Kịch bản nữ chính 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
 

      Gió nhẹ phất qua, hoa bay như tuyết, Thẩm Nguyệt Trạch dưới màn hoa bay đầy trời lặng lẽ đứng… Ăn gà nướng…

       Trên đất đều là sương sớm, không thể ngồi a! Thẩm Nguyệt Trạch tiếc nuối ăn miếng cuối cùng, vừa ném xương trong tay đi, Đới Tinh Lâu lập tức dâng khăn tay trắng nõn tranh công: “Sư phụ, tay nghề đồ nhi thế nào?”

       “Cũng được.” Thẩm Nguyệt Trạch ngữ khí thản nhiên, vô cùng dối trá đáp.

        Bỗng nhiên, một mảnh hoa bay tuyết trắng xẹt qua hai mắt sáng ngời trong veo của Đới Tinh Lâu, thực chất là sát ý nháy mắt bành trướng, hoa anh đào tuyết trắng lấy Đới Tinh Lâu làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía, tạo thành một bức tường hoa.

        Sau đó Thẩm Nguyệt Trạch cũng kịp phản ứng, vội vàng đứng ở phía sau đồ đệ, ai kêu y hiện tại một tia tu vi cũng không có chứ? Thẩm Nguyệt Trạch rất là bực bội.

         Hoa anh đào tuyết trắng chợt biến thành màu hồng phấn, giống như mây tía hạ xuống phía chân trời, vừa như ảo mộng lại ẩn sâu sát khí, cuối cùng toàn bộ anh hoa màu hồng phấn biến thành màu đỏ máu, lộ ra một cỗ khí tức bất thường, Thẩm Nguyệt Trạch ẩn ẩn nghe thấy âm thanh giãy dụa khóc cầu cùng kêu rên.

         “Là huyết vũ đại trận!” Thẩm Nguyệt Trạch kinh hô, lúc trước vì thứ này mà y chịu không ít đau khổ.

         Cánh hoa đỏ máu lập tức biến hình thành màu máu tươi chân chính, tích đến mấy trăm mấy ngàn giọt máu, mỗi một giọt đều mang theo uy áp kinh người, đem Thẩm Nguyệt Trạch cùng Đới Tinh Lâu bao vây bên trong, ma khí màu đen từ trên người Đới Tinh Lâu trào ra ngăn cản vài giọt máu quỷ dị muốn đến gần. Lúc này, sắc trời đã tối, bên trong huyết tích bao vây Đới Tinh Lâu hai mắt một mảnh thâm trầm, trên mặt hiện ra ma văn màu đen giống như vật sống không ngừng múa may.

         Đội nhân mã phía xa đối với huyết vũ bất chợt xuất hiện căn bản không phản ứng, vừa mới tiếp xúc lập tức vị vài giọt máu mang theo tà tính biến thành một đống mủ máu đỏ đen.

         Một nam nhân trung niên tuấn mỹ mang diện mạo âm nhu tà khí được huyết tích bao vây ngăn cách với ma khí của Đới Tinh Lâu, vẻ mặt âm lãnh tươi cười xuất hiện trong mắt Thẩm Nguyệt Trạch cùng Đới Tinh Lâu: “Thẩm tiên sư, đã lâu không gặp.”

         Thẩm Nguyệt Trạch oán hận nói: “Là ngươi! Ngươi vậy mà lại không chết!”

         Đứng ở trước mặt họ chính là Huyết Hải lão tổ, người lúc trước khiến Thẩm Nguyệt Trạch bồi mạng.

         Hệ Thống đáng chết, hại ta ngu ngốc phí hoài một mạng!

         Lúc này, Lăng Lộ vẫn luôn ẩn thân từ nơi xa phóng đến, trên người nàng không biết có pháp bảo gì, có thể phóng ra một đạo quang mạc giúp nàng không bị huyết tích cùng ma khí ăn mòn.
Lăng Lộ đứng ở phía sau Huyết Hải lão tổ phía sau, nói: “Không hổ là Huyết Hải môn chủ, vừa ra tay đã chế trụ được Thất Tinh Thánh Địa phong chủ cùng ma đạo Đế Quân.”

        Huyết Hải lão tổ liếc nhìn Đới Tinh Lâu tại trung tâm đại trận, không để ý đến Lăng Lộ, một tiểu nha đầu thật không đáng cho lão để vào mắt, lão nói với Thẩm Nguyệt Trạch đang trốn ở phía sau Đới Tinh Lâu: “Đồ đệ tốt của người vì báo thù cho ngươi liền một đường đuổi giết ta trên vạn dặm, làm ta thật vất vả mới có thể đào thoát, đoạn thời gian trước ta sở hữu được một vật thú vị, muốn nhờ hai vị thưởng thức cùng giám địnhg uy lực của nó một phen.”

         Trên bàn tay tái nhợt phủ đầy mạch máu xanh đen, thoạt nhìn dị thường khủng bố. Một bình ngọc màu trắng giống như màu của xương cốt được lấy ra, Huyết Hải lão tổ cách vách tường tích huyết mở ra nút lọ, một trận lạnh lẽo từ sau lưng dâng lên, Thẩm Nguyệt Trạch lông tóc dựng đứng nhìn chằm chằm cái bình kia, có dự cảm không tốt.

         Đồng dạng còn có Lăng Lộ theo bản năng lui ra phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn bình ngọc trong tay Huyết Hải lão tổ, hỏi: “Môn chủ, đây là thứ gì?”

         Huyết Hải lão tổ thật cẩn thận bưng lấy bình ngọc, nâng con mắt màu xám nhìn Thẩm Nguyệt Trạch đằng xa nói: “thứ tốt dùng để chiêu đãi Thẩm tiên sư cùng lệnh đồ.”

         Ma đao tối đen hẹp dài xuất hiện trong tay Đới Tinh Lâu, cảm giác chủ nhân sát ý bạo phát lập tức vui thích kêu to một tiếng, Đới Tinh Lâu duỗi tay ôm lấy em lưng nhỏ gầy của Thẩm Nguyệt Trạch, huy động ma đao chém một đường vào “vách tường” huyết tích trước mặt Huyết Hải lão tổ.

         Đáng tiếc, uy thế của ma đao bị huyết tích không ngừng xoay tròn hoá giải, cũng không thương tổn được đến một cộng lông của Huyết Hải lão tổ, Đới Tinh Lâu nhíu mày.

         Một luồng sương mù màu xám từ trong bình ngọc bay ra, bình thản vô ba lại khiến toàn bộ người ở đây đều như lâm đại dịch.

         “Là nguyền rủa!” Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt dị thường khó coi, nguyền rủa là một loại đồ vật rất khó tránh, một khi dính vào nó thì rất khó xóa, phương pháp luyện chế nó vừa tàn nhẫn vừa khủng bố, chính là đem người sống sờ sờ đi tra tấn gần chết, sau đó thu thập oán khí bọn họ sinh ra luyện chế mà thành, hơn nữa tu vi càng cao oán khí càng lớn.

         Người luyện chế thứ này so với ma tu còn đáng hận hơn, có nói là kẻ địch của toàn Tu Chân Giới cũng không quá!

         Đới Tinh Lâu nhìn luồng sương mù màu xám sắp quấn lên kia, biểu tình có chút nghiêm túc, Ma Diễm màu đen sôi trào càng thêm lợi hại, ma khí trong cơ thể trào ra đem toàn bộ sơn cốc bao phủ bên trong, sương mù xám xịt dưới sự bảo hộ của huyết tích, du đãng bên trong ma khí của Đới Tinh Lâu.

         Vài giọt máu đỏ tươi ướt át yêu diễm cũng ngày càng nhiều, như là u linh lơ lửng bên trong ma khí màu đen, mỗi một khỏa đều có uy lực xuyên kim liệt thạch.

         Một khắc Huyết Hải lão tổ xuất hiện kia liền bắt đầu triền đấu, không khí bên trong thập phần ngưng trọng, nhưng bên tai chỉ nghe loáng thoáng âm thanh sàn sạt. ma khí màu đen che tầm mắt Thẩm Nguyệt Trạch, y có chút lo lắng hướng Đới Tinh Lâu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

        Đới Tinh Lâu lắc đầu, ma khí màu đen tuy rằng che tầm mắt Thẩm Nguyệt Trạch, nhưng mà đối với Đới Tinh Lâu cơ hồ tương đương với một phần thân thể hắn, hắn có thể cảm giác rõ ràng mọi chuyệt xảy ra.

         Một bên là tà tu cường đại đã thành ác danh mấy trăm năm, một bên là ma đạo Đế Quân như sao chổi bàn quật khởi, hai người thực lực tương đối lớn đang có ý định đối đầu trực diện.

          Nhưng mà vào đúng lúc này, Thẩm Nguyệt Trạch vẫn im lặng chờ ở phía sau Đới Tinh Lâu, trong đầu đột nhiên được Hệ Thống tuyên bố nhiệm vụ.

         Thỏ tử âm thanh vừa mềm vừa dễ thương, không thích hợp vang lên trong đầu Thẩm Nguyệt Trạch: “Kí chủ, tiếp nhận nhiệm vụ mới! Kịch bản nữ chính nhiệm vụ một, kéo chân sau của nhân vật chính.”

         Cái nhiệm vụ mất nết gì thế này! Thẩm Nguyệt Trạch chưa thổ tào xong liền cảm giác được bụng truyền đến một trận đau nhức.

         “A!” Y không khống chế được hét to một tiếng, lập tức ôm bụng thống khổ ngã xuống đất.

         Đới Tinh Lâu đang cùng Huyết Hải lão tổ đối chiến, nghe được Thẩm Nguyệt Trạch kêu thảm thiết lập tức phân tâm, vội vàng hạ thấp người nâng dậy Thẩm Nguyệt Trạch mồ hôi đầu đầy thống khổ không chịu nổi, nôn nóng gọi: “Sư phụ… Sư phụ…”

         Nhân lúc Đới Tinh Lâu vì Thẩm Nguyệt Trạch phân tâm, Huyết tích vốn cùng ma khí của Đới Tinh Lâu đối kháng đột nhiên bạo động, cùng nhau hướng về phía Đới Tinh Lâu, huyết tích bốn hướng cùng phía trên bằng tốc độ nhanh nhất lao đi.

         Giống như thiên thạch từ trên trời nện xuống, mỗi một giọt huyết tích bay về phía Đới Tinh Lâu đều mang theo một cỗ khí tức hủy diệt.

          Đới Tinh Lâu tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng cuối cùng cũng phản ứng kịp, khi huyết tích cách hắn ở cự ly chỉ có một trượng, Đới Tinh Lâu vung lên ma đao trong tay, vài huyết tích gần trong gang tấc kia liền tán loạn, nhưng chỉ qua một lát, vài huyết tích vừa rồi lập tức tụ tập lại với nhau.

          Ban đầu là chủ động ra tay với Đới Tinh Lâu, bây giờ lại lựa chọn phòng thủ.

          Huyết tích này vừa là cá thể vừa là chỉnh thể, rất khó đem chúng nó huỷ đi toàn bộ, nếu không lúc trước hắn cũng không đến mức đuổi giết lão trên vạn dặm còn để cho lão đào thoát.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net