Chương 5 : Không cho rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tà


Khi Thẩm Nguyệt Trạch lần nữa mở mắt, trong mũi đã ngửi được một cỗ hương vị mê người, y ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, trên bàn nhỏ phía trước đã tràn đầy thức ăn mỹ vị, Thẩm Nguyệt Trạch ngủ hơn nửa ngày, trong bụng rỗng tuếch, lập tức xuống giường mặc giày, đi đến bên cạnh bàn cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

Hết cách, thân là phàm nhân không có cách nào thoát khỏi nỗi khổ ngũ cốc luân hồi, y thật tưởng niệm những ngày có tu vi trước kia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, các loại pháp quyết chơi đùa đến thích ý.

Đới Tinh Lâu đẩy cửa, trong tay bưng một bàn điểm tâm, nhìn thấy Thẩm Nguyệt Trạch đem đồ ăn đầy bàn hầu như ăn sạch, khóe môi sắc bén lộ ra chút tươi cười nhu hòa, hắn đi đến cạnh chỗ Thẩm Nguyệt Trạch ngồi, cầm lấy một khối điểm tâm màu xanh đưa đến bên miệng Thẩm Nguyệt Trạch, thấp giọng nói: "Sư phụ, nếm thử cái này."

Thẩm Nguyệt Trạch cũng không nghĩ nhiều, há mồm đem điểm tâm trong tay Đới Tinh Lâu nuốt vào, sau đó tiếp tục quay đầu gắp đồ ăn.

Đầu lưỡi mềm mại không cẩn thận đụng tới đầu ngón tay hắn, giống như điện giật khiến hắn toàn thân tê dại khí huyết dâng lên, Đới Tinh Lâu hai mắt u ám thu hồi tay, nhìn Thẩm Nguyệt Trạch đã ăn uống no đủ đề nghị: "Sư phụ, ăn no rồi nên đi dạo vài vòng, ngài từng nói như vậy mới tốt cho cơ thể."

Thẩm Nguyệt Trạch cúi đầu nhìn bụng mình hơi phình lên, gật đầu nói: "Ra ngoài đi dạo một chút, năm năm không trở lại cũng rất tưởng niệm." Dù sao cũng là địa phương sinh hoạt mấy chục năm, nói không tưởng niệm là giả.

Diêu Quang phong là một trong bảy phong của Thất Tinh Thánh Địa, phong cảnh kiến trúc tất nhiên là không cần phải nói, tuyệt đối là xa hoa lộng lẫy, cảnh vật theo mỗi bước chân không ngừng thay đổi, các loại kỳ hoa dị thảo trân cầm dị thú cần có đều có. Ví dụ như Hoàng Kim Huyết Tham mà bên ngoài tranh nhau đầu rơi máu chảy, ở bên chân Thẩm Nguyệt Trạch đang có một vườn, lại ví dụ như Liệt Hỏa Hồng Liên bên ngoài trân quý vô cùng, phía trước có một ao lớn, thật có thể mang so với rau cải trắng.

Cũng bởi vậy vị trí phong chủ của Thất Tinh Thánh Địa là chỗ người người sứt đầu mẻ trán muốn lên làm, nhìn xem, đây không phải có người đến khi dễ tận cửa sao?

Thẩm Nguyệt Trạch nhìn phía trước có một đệ tử trẻ tuổi đang dùng xẻng đào Hoàng Kim Huyết Tham hệt như đang đào củ cải, cau mày, đi qua nói: "Ngươi tên là gì? Là môn hạ đệ tử của ai? Vì sao tiến vào Diêu Quang chủ phong?"

Tên trẻ tuổi kia mặc trang phục đệ tử nội môn đứng dậy nhìn thoáng qua trang phục trên người Thẩm Nguyệt Trạch, bĩu môi nói: "Liên quan gì đến ngươi, Diêu Quang phong cũng không phải nhà ngươi..."

Người này nói còn chưa nói xong, đột nhiên văng ra ngoài, sau đó ngã trên núi đá phía xa, Đới Tinh Lâu ánh mắt lạnh lẽo nhìn đệ tử nội môn kia giống như nhìn người chết, từng bước hướng người kia đi đến, lòng bàn tay âm thầm hội tụ ma khí tối đen như mực mang tính chất ăn mòn, hướng đỉnh đầu đệ tử đang kịch liệt thổ huyết kia đánh tới.

"Dừng tay!" Một tiếng quát nghiêm khắc từ phía sau truyền đến.

Bàn tay hướng đỉnh đầu đệ tử kia lập tức dừng lại kịp lúc, Đới Tinh Lâu nghiêng người nhìn khuôn mặt giận giữ của Thẩm Nguyệt Trạch, khó hiểu: "Sư phụ?" Hoàn toàn không rõ sư phụ vì sao lại ngăn cản hắn, hắn chỉ nghĩ kẻ mạo phạm đến sư phụ thì không có bất kỳ lý do gì đáng được tha thứ.

Thẩm Nguyệt Trạch nhanh chóng đi đến phía trước, năm ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay Đới Tinh Lâu, kéo hắn sang một bên thấp giọng mắng: "Ngu xuẩn, nhập ma rồi chỉ số thông minh cũng hạ thấp theo sao? Ở Diêu Quang phong vận dụng ma khí, ngươi sợ các phong chủ khác cùng trưởng lão cấm địa không phát hiện ra ngươi phải không?!"

"Sư phụ dạy rất đúng, là đồ nhi lỗ mãng." Đới Tinh Lâu bị lời nói bao che khuyết điểm của Thẩm Nguyệt Trạch lấy lòng, vô cùng nghe lời thu hồi tay, nhưng một tia ma khí đen thui như cũ không dấu vết bay vào trong cơ thể đệ tử kia, sau đó nhanh chóng tiêu tán. Nếu sư phụ sợ hãi hắn bị người khác phát hiện, vậy thì dùng thủ đoạn người khác không có cách nào phát hiện là được.

Tên đệ tử nội môn kia còn chưa biết bản thân không còn sống được bao lâu, từ mặt đất gian nan đứng lên, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hai thầy trò Thẩm Nguyệt Trạch, nói: "Ta là môn hạ đệ tử của trưởng lão Triệu Càn Phong! Hai tên không biết trời cao đất rộng các ngươi lại dám đả thương ta? Có ngon thì xưng tên ra!"

Ở nhà người khác trộm đồ còn kiêu ngạo như thế! Không may cho hắn, gặp phải người so với hắn càng kiêu ngạo hơn.
"Phanh-!!!" Đới Tinh Lâu một câu cũng chưa nói vung tay lên, đem tên đệ tử kia trực tiếp từ trên Diêu Quang chủ phong đánh bay xuống vách núi, hai mắt hắn lạnh lẽo nhìn vực thẳm bốc lên mây mù, âm thanh lạnh lùng nói: "Chỉ bằng ngươi cũng xứng nghe tục danh của sư phụ?"

Thẩm Nguyệt Trạch không lo lắng cho tên đệ tử bị đánh xuống vách núi kia, có thể đột phá tầng tầng cấm chế của Diêu Quang phong lên đến chủ phong, tu vi đương nhiên không thấp, sở dĩ bị Đới Tinh Lâu đánh hai ba lượt đều không đáp trả, không phải vì hắn yếu, mà là vì Đới Tinh Lâu quá mạnh.

"Ta nhớ rõ năm năm trước tu vi của ngươi mới đạt tới kỳ Trúc Cơ." Thẩm Nguyệt Trạch đi đến bên người Đới Tinh Lâu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Đới Tinh Lâu nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi hiện tại là cảnh giới gì?"

Nếu thằng nhóc này đạt đến "Thiên Ma cửu trọng" thì thật sự game over, toàn bộ thế giới chỉ cần hắn trở tay là có thể đập nát.

Đới Tinh Lâu có chút đau lòng nhìn ánh mắt trách cứ của Thẩm Nguyệt Trạch, thanh âm khàn khàn nói: "Thiên Ma thất trọng." Đã đạt đến cảnh giới này muốn trở về chính đạo tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa Thẩm Nguyệt Trạch thân là phong chủ đứng đầu trong bảy đại phong chủ của Thất Tinh Thánh Địa phía chính đạo, Đới Tinh Lâu không thể không suy nghĩ lo âu.
Mà Thẩm Nguyệt Trạch sau khi nghe Đới Tinh Lâu nói ra bốn chữ "Thiên Ma thất trọng", đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa trực tiếp ngồi xuống đất, tu tiên giả cùng ma tu cảnh giới phân pháp bất đồng, ma tu "Thiên Ma thất trọng" tương đương với tu sĩ đại năng kỳ Phân Thần, phóng mắt toàn bộ Tu Chân Giới, đạt tới đại năng kỳ Phân Thần tuyệt đối không vượt qua một trăm.

Không cần cảm giác con số "một trăm" này là rất nhiều, phải biết Thất Tinh Thánh Địa được toàn bộ Tu Chân Giới tôn xưng, cũng chỉ có không đến mười đại năng kỳ Phân Thần, Thẩm Nguyệt Trạch mặt xám như tro tàn chống đỡ nham thạch bên cạnh, thầm than: "Chỉ cần thời gian năm năm đã lên Thiên Ma thất trọng, không hổ là nhân vật chính a! Thăng cấp so với uống nước còn đơn giản hơn!"

Nhưng ta sẽ không trở về được a đậu má! Nhân vật chính đã là Thiên Ma thất trọng, muốn ông đây làm sao trổ tài đem hắn kéo trở lại aaaaa!!!?

Đới Tinh Lâu nhìn biểu tình sét đánh đầy mặt của Thẩm Nguyệt Trạch, lòng giống như bị xé ra một đường, trong ánh mắt sôi trào một loại điên cuồng không biết tên, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Sư phụ hối hận sao? Muốn đem ta đuổi đi?"

Ma khí đầu ngón tay đã vận sức chờ phát động, chỉ cần Thẩm Nguyệt Trạch mở miệng nói ra đáp án hắn không cách nào tiếp nhận, hắn sẽ lập tức đem người trước mắt trói lại mang về hang ổ chính mình, khiến y vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi mình!

Ta hối hận sẽ có đường sống sao? Thẩm Nguyệt Trạch ở trong lòng yên lặng rơi lệ, sau đó ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh, mặt đầy đau lòng nhìn Đới Tinh Lâu nói: "Dạy không nghiêm sư có lỗi, từ hôm nay trở đi không cho ngươi rời khỏi người ta nửa bước, không đem ma khí trong thân thể ngươi loại trừ sạch sẽ, đừng nghĩ rời khỏi Diêu Quang phong!"

Ma khí ai oán trên đầu ngón tay tiêu tán, Đới Tinh Lâu mặt mày sung sướng nói: "Cẩn tuân sư mệnh."
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net