Hữu duyên vô phận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta - một tướng quân dũng mãnh.

Ta là Uchiha Madara, tộc trưởng của một gia tộc lâu đời của đất nước Konoha xinh đẹp này. Ta là một tướng quân mạnh mẽ, danh tiếng vang xa, một trên vạn người, muốn gì có đó. Thuộc cấp của ta nói, ta vô cùng vô tình, khô khan và nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Nhưng, nếu có vô tình, vậy người trong lòng ta thì sao?

Y là một kẻ cao hơn cả ta, y muốn có gì sẽ có đó. Khác với y, ta có thể có tất cả, nhưng không thể nào với tới y.

Bởi, y là kẻ thống trị đất nước này. Ta chỉ là một con chó trung thành mà thôi.

Ta và y lớn lên cùng nhau, ta là sinh ra trong một gia tộc lâu đời nên ngay từ bé đã được tiếp xúc với hoàng tộc rất sớm. Ta không nhớ bản thân đã nhung nhớ y từ bao giờ, nhưng có lẽ là khá lâu rồi đi?

Đó là một buổi sáng đầy tuyết trắng, nó như xóa nhòa tất cả mọi thứ, vùi lấp cả nơi này vào những bông tuyết yếu ớt kia. Ta túm chặt lấy vai áo, vì cơ thể trẻ con rất yếu nên mũi hở ra là chảy nước, vô cùng khó chịu, sụt sịt liên tục. Ta được phụ thân đưa tới cung Thái Tử, và ta đã gặp y.

Y lúc đó là một đứa trẻ với nụ cười tươi tắn như muốn tan chảy những bông tuyết lạnh lẽo kia, dường như y là một ngọn đuốc ấm áp cho những ngày lập đông lạnh lẽo này.

Y nồng hậu chào đón ta, tự tay sắp xếp giày dép hay treo quần áo của ta nên bình phong mặc dù y phải trèo lên ghế, còn rất chu đáo chuẩn bị một bát nước gừng bốc hơi nghi ngút. Bên trong căn phòng cũng bài trí rất đơn giản, chẳng có gì đặc biệt hay hút mắt cả, nó không giống một căn phòng cho thái tử tý nào.

Trước khi nhập cung, ta nghe nói rất nhiều cung nữ xì xào về việc y là một người máu lạnh và tàn nhẫn. Nhưng rốt cuộc, lời nói thì vẫn chỉ là lời nói, không thể quen người khác qua lời nói của những kẻ xung quanh.

Sau lần gặp mặt đó, chúng ta thân thiết nhau nhiều hơn. Ăn ngủ cùng nhau, tắm hay luyện võ, đọc sách gì đó cùng nhau cũng là chuyện bình thường.

Năm đó, phụ thân ta mất. Ta rời phủ Thái Tử, một mình lo liệu tang phụ thân rồi gồng gánh cả gia tộc đang hoang mang chỉ khi mới 15 tuổi.

Y cũng giúp ta quản lý ít nhiều gia tộc, và chỉ sau 2 năm, gia tộc ta phát triển vượt bậc, điều này khiến hoàng đế kiêng dè và lo sợ.

Vì sự ham mê quyền lực của bản thân, sợ Thái Tử sẽ soán ngôi bản thân vào một ngày nào đó không hay, hoàng đế đã ném ta là trụ cột chính của Thái Tử ra biên cương, tự mình lăn lộn.

Đêm đó là đêm cuối cùng chúng ta ở cạnh nhau. Y chán trường uống rượu rất nhiều, sau đó say xỉn tới mức sáng hôm sau không thể đi tiễn ta. Dù có phần đau lòng, nhưng ta vẫn dặn tùy tùng đi theo y phải nấu canh giải rượu rồi nhớ phải để ý y, dặn dò đầy đủ rồi mới an tâm rời đi.

3 năm sau, khi lũ giặc khốn kiếp không dám quẫy nhiễu biên cương nữa, ta mới được ân chuẩn trở về kinh.

Ngày ta về kinh, biết bao thứ loa kèn thổi ầm ĩ, những cô nương áo lụa gấm vóc đều đứng ra, dịu dàng che miệng cười rất duyên dáng, ánh mắt nóng bỏng dính chặt lên người của ta.

Ta chợt nhớ tới những người chiến hữu đã bỏ mạng ngoài biên cương, trong lòng như bùng lên những ngọn lửa tức giận. Lý do tại sao những con người ở đây lại được ăn sung mặc sướng trên nền hòa bình được đắp lên từ xác của những người khác như thế? Họ không thấy tủi nhục hay sao?

Ta ghê tởm chúng, ta muốn đi tìm y.

Sau 3 năm, ta nhớ nụ cười của y, ta nhớ những lúc y nói chuyện, luyện kiếm cùng ta, ta nhớ y, nhớ y rất nhiều...

Điều làm ta kinh ngạc nhất, cũng rất vui mừng. Bởi, y đã trở thành hoàng đế 2 năm sau khi ta đi.

Y ngồi trên ngai vàng kia, xung quanh chẳng có một ai. Vẫn là thói quen như xưa, y không hề thích việc có kẻ lạ xung quanh, kể cả là cung nữ.

Ta nhìn y một hồi lâu. Xem ra, y vẫn như ngày nào, chỉ là khí thế đã trầm ổn hơn hẳn mà thôi.

Trải qua bữa tiệc nhàm chán kia, ta được truyền tới tẩm cung hoàng đế.

Y vẫn ở đó, vẫn là nụ cười quen thuộc ngày nào:

" Madara, chào mừng trở lại."

Ta dường như vui tới phát điên, y vẫn quan tâm ta như thế, vẫn chu đáo như lần đầu gặp mặt.

" Chuyện biên cương thế nào rồi?"

" Khoảng hai ngày nữa chúng ta và chúng sẽ kí hiệp ước."

" Được, vậy thì cậu đi cùng ta đi."

.....................................

Ta chưa từng nghĩ y điên, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy hối hận. Hối hận vì không một đao sáp nhập chúng với Konoha luôn.

Y và bên kia sẽ liên hôn với nhau.

Sau khi nghe xong tin dữ này, thế giới của ta dường như sụp đổ hoàn toàn. Konoha đủ mạnh để đàn áp chúng, tại sao y lại cho chúng một con đường sống? Lại còn cúi mình hòa thân với một đất nước nhỏ bé như thế?

" Cậu đang làm cái gì vậy hả?"

Y liếc nhìn ta, ánh mắt 3 phần nguy hiểm, 7 phần sắc lạnh:" Madara, cậu đang nghi ngờ suy nghĩ của tôi sao?"

Ta sững lại, đúng rồi. Ta đâu có quyền khó chịu đâu?

Ta rời đi, không quên bỏ lại một câu cho y không lo lắng:" Ta ra ngoài, cậu cứ ở đây đi."

Cuối cùng, tháng sau là đại hôn của y và cô công chúa bên đất nước bên kia.

Không thể không nói, y trong bộ tân lang vô cùng tuấn lãng, đẹp có lẽ là một từ không thể miêu tả hết được nhan sắc lúc ấy của y.

Ta đứng bên dưới kiệu hoa, thân là một thần tử, một kẻ trung thành với hoàng đế, y muốn ta bảo vệ cho tân nương sắp qua cửa của y.

Ta biết nàng. Dù là một công chúa, nhưng khả năng dùng kiếm của nàng rất tốt, cưỡi ngựa cũng rất giỏi. Và quan trọng, nàng là người lãnh đạo quân đối đầu với ta ở biên cương ngày đó.

" Uchiha Madara."

Ta khép mí mắt, đối với kẻ thù cũ của mình thì hẳn vẫn là nên đáp lại?

" Có chuyện gì sao?"

" Đưa ta rời khỏi đây đi. Ta muốn đào hôn."

Ta liếc nhẹ vào kiệu hoa đỏ rực, mày nhíu nhíu lại. Thành thân với y là chuyện tốt, tại sao nàng ta lại trốn tránh nó?

" Ta không muốn chết trong chốn thâm cung ăn thịt người kia, ta thà chết ngoài biên cương, da ngựa bọc xương người, còn hơn ở nơi này giẵm đạp lên máu thịt của người khác để sống!"

Ta hít sâu một hơi, nàng là một nữ trung nhân hào kiệt.

" Uzumaki Mito, ta phải giám sát ngươi."

Mito trong kiệu hoa thử hắt ra:" Ta biết, ngươi có tình cảm với tên cẩu hoàng đế kia."

" Không những có, ngươi còn muốn lăn giường với hắn."

Ta hoang mang, tại sao nàng ta lại biết?

" Có vẻ như ngươi rất ngạc nhiên nhỉ, nhịp thở của ngươi chệch rồi. Nữ nhân chúng ta khá nhạy cảm trong mấy vấn đề này."

Ta thật sự mệt mỏi, nàng ta lại tiếp:" Ngươi nên nhớ, hoàng cung và biên cương chúng ta khác nhau. Nếu ngoài kia là đạp lên máu thịt của kẻ khác, vậy thì hoàng cung là nơi ăn thịt hút máu không nhả xương! Sớm muộn gì ngươi cũng bị lợi dụng chẳng còn sót lại cái gì đâu!"

" Ta tình nguyện."

3 chữ, 3 chữ tỏ rõ ta. Dường như trong kiệu hoa, nàng ta phá lên cười, cười một cách điên loạn.

" Rốt cuộc thì "tình" và "si" cũng vẫn là thứ lưu luyến chúng ta nhất nhỉ..."

Kiệu hoa đã tới nơi cần xuống. Nàng lên tiếng:" Nếu còn cơ hội, hãy gửi tới lời những đồng đội của ta:" ta đã phụ mọi người, là ta còn quá yếu, có lẽ khi những lời này tới tai mọi người ta đã chết, nhưng đừng khóc, ta sẽ đau lòng cho mọi người!""

Ta ngạc nhiên, nàng vẫn nói:" Phụ thân, là nhi nữ không làm tròn bổn phận, làm phụ thân thất vọng. Nhi nữ hổ thẹn, chỉ đành nhờ kẻ thù cũ chuyển lời. Nhi nữ không mong người tha thứ, cái mạng tàn này của nhi nữ sẽ đủ để kéo dài mối hòa bình giả dối này trong một khoảng thời gian, mong người sống tốt."

" Được, ta sẽ chuyển lời."

Nàng bước xuống kiệu hoa, lấp ló sau chiếc khăn voan đỏ rực là một nụ cười nhàn nhạt. Buông bỏ thế trần, chờ ngày lãnh án.

Màu đỏ báo hỷ đập vào mắt khiến ta nhức nhối, nàng liêu xiêu vào trong, ta ảo giác thấy nàng đang đi vào chính đám tang của mình sau này vậy.

Ta thật không thể hiểu nổi, nếu nàng đã không muốn thành thân, tại sao lại không tự vẫn mà lại chấp nhận chết dần chết mòn trong nơi này?

Nhưng thật may mắn, ta của 3 năm sau đã trả lời được điều đó.

Ta của 3 năm sau đã quá mệt mỏi với thứ tình cảm mà nàng đã nói. Nhưng càng mệt mỏi với nó, ta càng chìm sâu rồi lún vào nó.

" Madara, trở thành con tin của Thủy quốc đi."

Chưa tới 2 tháng sau, Thủy quốc bị thôn tính.

" Madara, vì tôi mà chết đi."

Ta bị kẻ địch đâm một nhát vào ngực vì che chắn cho y. Đó là câu nói cuối cùng mà ta nghe thấy trước khi nhắm mắt lìa đời.

Liệu rằng y có biết thứ tình cảm ghê tởm này chăng? Không biết nữa, nhưng ta cũng đã chết, mọi thứ đã quá muộn rồi. Y không biết cũng được, y sẽ không ghê tởm ta, đúng không...?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#madahashi