Chương 02: Duyên kiếp không buông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai so với ai trầm luyến càng sâu...
.... Sợ hãi nỗi phân ly
Hơi thở cũng quen thuộc đến vậy
Yêu người cũng tựa như sinh mệnh
Cũng quen thuộc như đường vân tay
Chỉ là đời này kiếp này
Thân phận cũng chẳng thể công khai..." (trích "Em đợi anh đến năm 35 tuổi"-Hoảng Nhi).

Ai so với ai càng trầm luyến hơn?

Là ai đây?

Vương Tử mệt mỏi dừng chân, gió đêm lạnh lẽo như lưỡi dao cắt qua tim anh, dưới bóng đêm tĩnh mịch vô bờ, một người đàn ông thất thểu đứng ngẩn người trên cầu, ngước mặt nhìn trời cao.

Đôi mắt ấy mang theo một nét tĩnh mịch, trầm lặng, như một tầng nước không kết băng, nhưng lại trơ cứng ra như thế, tê dại lặng lẽ nhìn vào cuộc đời, như một kẻ đứng bên lề, nhạt nhẽo nhìn dòng chảy vô cảm của thế giới.

Một đôi mắt chết, không hơn không kém.

Từ bảy năm về trước, đôi mắt đó đã đối diện với cuộc đời như vậy. Chết lặng, đăm chiêu, vô hồn.

Ngay từ ngày người đó không còn, con người này đã xác định bản thân mình kéo dài hơi tàn cho đến tận bây giờ, chỉ là để làm một cuộn phim, vì người kia mà lưu giữ, vì người kia mà nhung nhớ. Cũng giống như người kia đã nói, chỉ sợ bản thân chết đi rồi, không còn được yêu người ấy như thế này nữa.

Nhưng anh, ngoài điều đó ra, anh lại càng sợ hãi sẽ không có ai nhớ đến cậu hơn, vì thế, anh sống cho tới bây giờ, chỉ muốn làm một kẻ, thay người khác nhớ cậu, yêu cậu, cho cậu biết rằng, vẫn còn người yêu cậu đến thế này, để, cậu không còn cô đơn nữa, không còn khổ sở nữa. Để cậu biết, thực ra trên con đường đó, không chỉ có mình cậu. Còn có cả anh ở đây.

"A Bạch..." Anh thì thào gọi, giọng nói tha thiết, nỉ non quanh quẩn trong cổ họng khô khốc khản đặc, lại mang theo bi thương thống khổ không nói thành lời.

Anh thở từng hơi nặng nề, trút vào không khí lạnh lẽo từng làn sương nặng trịch, tiếng rên rỉ não nề như một con thú bị thương, bi thiết khóc lóc để níu giữ cuộc đời.

Cuộc đời của anh, chính là cậu.

Qua thật nhiều năm rồi, hay cũng chỉ là vài cái chớp mắt nhẹ nhàng thế thôi?

"A Bạch, hôm nay là sinh nhật của em... em ba mươi lăm rồi..."

Người em chờ không đến, em có thể tìm người khác được rồi, được không?

Thật muốn gặp em, A Bạch.

Thật muốn lại trông thấy em, A Bạch.

Em có biết không, nếu như em còn ở đây, em sẽ thấy thế giới này bây giờ hạnh phúc biết bao!

Chẳng cần tuyệt vọng vì con đường giăng đầy dây cấm màu vàng nữa, cái thứ xuất hiện chỉ khi nào có án mạng tày trời nào xảy ra ấy, đã sớm bị người ta cắt bỏ rồi.

Nếu em còn sống, liệu có hạnh phúc khi thấy điều này không?

Vương Tử gục người trên lan can cầu, gió lạnh thét gào, trái tim đau đớn.

Nước mắt từ hốc mắt đỏ bừng như rướm máu lại không cầm được chảy ra, rơi vào khóe miệng đã sớm mất đi vị giác, chảy vào cổ họng sót xa như có muối sát vào, khiến anh nghẹn nấc.

Râu trên mặt Vương Tử đã sớm mọc không khuôn phép phủ kín mặt anh, thân hình cao gầy như cây sào, quần áo lượm thuộm, khuôn mặt hốc hác sa sút như già hơn nửa đời người.

Cho dù anh ôm trọn chiếc hộp đầy gai góc để nó đâm xỉa lấy trái tim mình, trích ra từng giọt máu trong tâm, cố gắng bảo vệ không cho người khác thấy, kiên trì như thế, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được người đời.

Đôi mắt của họ không nhìn thẳng. Nó có thể đảo cả một vòng tròn. Việc không rơi vào điểm mù, có xa mấy cũng sẽ bị nhận ra.

Mà, anh cũng mệt mỏi vì cứ phải luôn che giấu thế này rồi. Trái tim bị cào cho nhầy nhụa đẫm máu, thê thảm đến thế kia, không còn sức trụ vững nữa, cũng chẳng thiết trụ làm gì.

Cái bí mật này, vốn dĩ anh giữ im trong lòng, vì còn có cậu ở đây, còn cần phải bảo vệ cậu. Nhưng cậu đã không còn nữa, trông thấy cái thứ đã đục khoét hao mòn lấy trái tim cậu kia, vẫn cứ nhơn nhơn sống ở trước mặt, vẫn như con gián làm người ta chán ghét bò qua lết lại, anh gai mắt vô cùng, cứ như có cái nọc đâm chọt vào mắt, hận không thể hủy nó đi.

Tội lỗi nên chịu thì không thể chối bỏ, càng không có quyền chối bỏ nó.

Bảy năm im im lặng lặng, bình bình đạm đạm sống âm thầm như thế, như một kẻ trộm xấu hổ ánh nhìn người đời, cậu đã lặng lẽ hứng chịu đủ rồi. Quy luật cuộc sống là cho và nhận, không lý nào chỉ có một kẻ đau thương, còn một kẻ hạnh phúc vô tư cả. Tất cả đều phải có một cái giá nhất định cho việc mình làm.

Gã cũng không thể nào yên ổn như vậy được sau cái chết của cậu.

Quy luật cuộc sống không cho, anh càng không cho phép.

Những năm tháng qua, chỉ cần gã quên, anh luôn luôn sẵn lòng khơi gợi lại một chút cho hắn nhớ lại. Để hắn sống cũng phải nhớ tới cậu, nhưng chết thì phải ngoan ngoãn quên đi. Quên đi để cút xa cậu của anh.

Anh sẽ nhớ những gì đẹp nhất của cậu, nhớ tất cả mọi khoảnh khắc của hai người. Còn gã, anh chỉ cho phép gã nằm đó mà gào rú ăn năng vì tội lỗi của mình.

Gã ích kỷ, anh cũng ích kỉ, cậu của anh cũng ích kỉ, con người có ai không ích kỉ đây?

Nhưng mà, cũng đừng nên ích kỉ như thế, đổ hết mọi đau khổ cho một người, còn mình thì tự khoát lên cái áo ảo tưởng "bản thân mình cũng khổ sở" không kém để đi tìm niềm vui mới.

Ba ngày của mười lăm ngày sau, bảy năm trước, anh đã điên đến mức không còn lý trí, một mình mang dao đến tìm gã chỉ với một mục đích duy nhất là bằm nát cái nơ xấu xí này. Một khát khao lớn nhất đời anh.

Nhưng mà, vừa đáng tiếc cũng vừa may mắn không giết được gã, gã cũng gửi đơn lên tòa xin miễn truy cứu, anh mới không phải vào ăn cơm tù, chỉ đi làm công ích ba năm, chịu án treo hai năm.

Cuộc sống lúc đó đã trở nên đơn điệu đến nhàm chán.

Thị lực của anh dường như có vấn đề, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy được màu sắc lờ mờ, lâu dần theo năm tháng bị nhớ nhung như con mọt hủy hoại, cuối cùng anh nhìn thấy cuộc đời chỉ ở ngưỡng ba màu đen, trắng, xám.

Anh cũng mặc kệ, để mình ngây ngây dại dại sống lê thê như cái xác sống cho đến giờ.

Anh phát hiện ra, anh có lẽ hiểu được cảm giác của A Bạch lúc đó như thế nào rồi.

Anh một mực nói với lòng, phải sống tiếp, chừng nào cái nơ kia chưa bị anh giày vò cho nát bươm thì anh không thể chết. Hơn hết nữa là phải sống vì một người, để ôm ấp nhung nhớ người đó trong những giấc mộng mơ hồ của đêm dài quạnh quẽ. Phải sống thật lâu, vì chết đi rồi, anh sẽ đau khổ lắm vì không còn nhớ, không còn thương được cậu nữa.

Nhưng làm còn khó hơn nói. Khi tình yêu, nỗi nhớ đi đến vô bờ của giới hạn, sẽ chẳng còn gì níu giữ được nữa, chỉ muốn gục ngã, chết đi cho đau đớn âm ỉ đó mau mau kết thúc, mau mau giải thoát.

Vừa muốn thoát ra, lại lưu luyến không rời, giữa đau khổ dằn vặt vì nhớ nhung, còn có thêm cả sự mâu thuẫn giày xéo nát bấy tâm hồn.

Sự đau khổ khủng khiếp đó, người không trải không tài nào hiểu được, dù đã trải cũng gánh chịu không nỗi.

Chịu đựng, gắng gượng tới bây giờ, cũng bởi vì hận gã, nhớ thương cậu mà tạo thành kì tích.

Nhưng đến rồi đi, cái gì cũng thế, không có kì tích nào ở lại bên mình cả đời.

Chờ tới lúc này A Bạch ba mươi lăm tuổi, đã là ước nguyện của anh, ước nguyện lớn nhất trong đời rồi.

Sẽ như cậu nói. Cậu sẽ chờ gã cho đến năm ba mươi lăm tuổi, nếu gã không đến, thì cậu sẽ tìm người khác.

Trước kia tôi phản đối điều này kịch liệt, nhưng bây giờ thì không nữa.

Để cậu chờ, để cậu chậm rãi quên, để cậu chậm rãi buông tay mà không còn bị ám ảnh giày vò nữa.

Để mà có thể tiếp nhận được thêm một người khác.

Ba mươi lăm rồi, có lẽ em có thể đi tìm một người khác được rồi. Xin hãy đến tìm tôi, tôi chờ ngày này chỉ để được làm người mà em sẽ tìm tới khi người ta không tới với em.

Tôi đã sẵn lòng chờ lâu như vậy, khi sống sẽ chờ, chờ em đến với vòng tay tôi. Khi em không còn nữa, ước hẹn đó tôi vẫn sẽ vì em mà tiếp tục. Đợi em đến đưa tôi đi, đưa tôi đi đến bên em...

A Bạch!

Nếu em đi mất rồi, nếu đã đến đúng ước hẹn rồi, tôi không còn ý nghĩa tồn tại nữa. Ba mươi lăm tuổi, em sẽ chấp nhận buông tay gã, e tới ba mươi lăm tuổi, tôi sẽ tha cho gã, buông tay đời, rời bỏ nơi chốn lạnh lẽo u ám này, dù em không tìm tới tôi, thì tôi cũng sẽ tìm tới em.

Lại làm bổn phận của một cái hộp, che chở cho em giữa cuộc đời, bảo bọc em bên mình, yêu thương em đến vạn kiếp.

Tôi sẽ tìm em, nếu lại có kiếp sau, cho dù không có, cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ tìm cho ra em, trói linh hồn em bên tôi, cùng em đến Hoàng Tuyền, cùng em nói yêu thương.

Chờ anh, A Bạch!

_____

Tác giả: thương ghê á!*chấm nước mắt*. Thật ra ban đầu đọc Phù sinh và Em đợi anh,mình đã nghĩ anh công bị cong rồi, yêu thầm anh Khang từ lâu rồi, nhưng mà lúc viết tùy bút anh cứ khẳng định tri kỉ của anh là straight, mình cũng mờ mịt. Nhưng như các tình yêu thấy đấy , từ ngày biết có Vượng Tử_hảo bằng hữu của anh Khang, là mình kết anh Vượng Tử rồi...:">... đem anh làm công là chuẩn...hừa hừa!

Nhưng mà mình xin đổi tên anh lại chút chút, cũng xin biến tấu thân phận của anh luôn cho nó có chât yy...hị hị.^^~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net