Chương 38: Sói tới rồi... Bé thỏ trắng đừng phát ra tiếng động gì nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ryal

Ánh mắt Khương Ngạn Hi rung động đầy vẻ ngây thơ, khuôn mặt đỏ lựng vùi vào vai Tô Hoài.

Cái cảm giác được tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn khiến trái tim anh đột nhiên dịu dàng đến mức khó tin.

Tô Hoài khẽ nhắm mắt, hơi nâng mặt Khương Ngạn Hi lên, mổ nhẹ lên môi cậu. Anh thỏa mãn đến mức ôm chặt lấy cậu như bất an, nhỏ giọng lầm bầm, lời bày tỏ căng tràn lồng ngực: "Thích em".

"Khương Ngạn Hi à, anh thích em lắm...".

Khương Ngạn Hi áp má vào vai Tô Hoài, vòng tay qua người anh đầy quyến luyến.

Cứ ngồi trên giường ôm ôm rồi lại hôn hôn được chừng mười mấy phút, cuối cùng Tô Hoài cũng bế Khương Ngạn Hi vào buồng tắm, bóp kem đánh răng rồi lau mặt giúp cậu.

Khương Ngạn Hi đang trong thời kì bám dính không hề từ chối sự trợ giúp thừa thãi này, cậu ngoan ngoãn để Tô Hoài chăm sóc mình trong cảm giác an toàn và thỏa mãn to lớn.

Vì tuyết đã chặn mất đường đi nên không thể đến địa điểm cuối cùng được, Lộc Ưu và Trình Việt cũng chẳng gọi các nhóm khách mời dậy sớm nữa.

Buổi ghi hình cũng đổi địa điểm sang thành phố A.

Vì thành phố không lớn và tình hình giao thông sau trận tuyết cũng chẳng mấy khả quan, nên Tô Hoài mang theo bé gà nhí lon ton xuất phát đi kiếm ăn, tiện thể hoàn thành nhiệm vụ thẻ tín dụng.

Lần này hai cặp đôi phải đối đầu với nhau.

Họ phải chơi trốn tìm quy mô lớn trong thành phố A.

Trong vòng bốn tiếng, chồng chồng Hỉ Hoan phải hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ tại các cửa hàng nổi tiếng trong thành phố A, còn Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ làm quỷ đuổi theo hai người.

Đôi chồng chồng Hỉ Hoan phải vừa tránh né cặp đôi kia vừa hoàn thành tất cả các nhiệm vụ nhỏ, nếu không thì đội còn lại sẽ nhận được thẻ tín dụng.

Cặp đôi thua cuộc sẽ phải đợi đến khi quay lại Chi Thành mới được lấy lại thẻ tín dụng, không thể mua quà lưu niệm được.

Tô Hoài và Khương Ngạn Hi đi trốn trước.

Thành phố A lúc hừng đông chẳng khác nào vương quốc băng giá trong chuyện cổ tích. Những căn nhà bé nhỏ san sát thành hàng, đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn xuống, cảnh thành thị thuần một sắc trắng trông như mộng ảo.

Trước khi xuất phát từ nhà trọ, Tô Hoài quỳ một chân trong tuyết giúp Khương Ngạn Hi buộc dây giày, ngẩng đầu hỏi vẻ lo lắng: "Có lẽ phải vận động nhiều đấy, em chạy nổi không?".

Tô Hoài quyết tâm lần này phải lấy được thẻ tín dụng, mua món sô cô la Khương Ngạn Hi thích về.

Khương Ngạn Hi được Tô Hoài bọc thành một cục tròn vo, cậu ngắc ngứ gật đầu: "Không nhanh quá là được ạ".

Anh đứng dậy nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu cười: "Đi nhé?".

Bộ quần áo ấm trên người Khương Ngạn Hi trắng còn hơn cả tuyết, con ngươi màu mật ong trong suốt và sáng ngời đối diện với tầm mắt anh. Cậu khẽ cười: "Dạ".

Hai người bắt đầu chạy trên những con đường vắng vẻ nơi thành phố A.

Tiếng bước chân giẫm trên nền tuyết vừa xốp lại mềm, con đường dốc thoai thoải chạy chẳng tốn sức, nên tình trạng của Khương Ngạn Hi cũng rất ổn.

Tình cờ đạp trúng một phiến băng, chú lật đật trắng nhỏ ngốc nghếch dễ thương bèn lảo đảo suýt ngã, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Sợ Khương Ngạn Hi ngã sấp xuống, Tô Hoài bèn bước chậm lại, nắm tay bé gà con của mình chặt hơn nữa: "Cẩn thận nha".

Khương Ngạn Hi chăm chú nhìn đường, ngốc nghếch nhỏ giọng: "Trơn quá à, đàn anh cũng cẩn thận nha".

Ánh mắt Tô Hoài nhìn cậu đầy cưng chiều: "Ừm".

Họ nhanh chóng thống nhất được điểm đến đầu tiên – cửa hàng hoa tươi của bà lão.

Những loài hoa thơm ngát và xinh đẹp đua nhau khoe sắc trong căn nhà gỗ nhỏ, bà lão với mái tóc trắng xóa và đôi mắt xanh đang đội chiếc mũ đỏ ngồi trên ghế đan áo len. Nghe tiếng chuông gió ngoài cửa reo vang, bà hiền từ ngẩng đầu, thấy hai chàng trai đang nắm tay nhau thì mỉm cười, hỏi bằng thứ tiếng Anh đặc khẩu âm đảo R: "Xin chào, cặp tình nhân trẻ tuổi".

Khương Ngạn Hi không còn lo lắng mà chỉ hơi đỏ mặt vẻ mất tự nhiên, ngượng ngùng nép vào sau lưng Tô Hoài.

Tô Hoài lễ phép dò hỏi mục tiêu của nhiệm vụ: "Cháu chào bà, bà ơi, ở đây có hoa tuyết không ạ?".

Hoa tuyết là loài hoa đặc biệt chỉ có trên đảo R, chỉ nở vào mùa đông. Thân và lá cây có màu trắng nhạt như màu tuyết, cánh hoa nở như hình tinh thể tuyết trông rất diệu kì.

Bà lão thả móc đan xuống, chầm chậm đứng lên, dẫn họ tới trước một sọt hoa tuyết vừa tươi vừa đẹp.

Khương Ngạn Hi ngạc nhiên mở to mắt, thầm thì: "Đẹp quá".

Bà lão rất thích Khương Ngạn Hi nên cứ mãi híp mắt cười nhìn cậu. Bà khom lưng lựa một nhánh hoa tuyết nở đẹp nhất, hiền từ đưa cho Tô Hoài: "Ta chúc phúc cho hai cháu, hi vọng hai cháu có thể giống như ngôn ngữ của hoa tuyết – chàng kị sĩ dũng cảm sẽ mãi mãi bảo vệ cho tinh linh hồn nhiên".

Tô Hoài cảm kích nhận lấy đóa hoa, nghiêm túc đáp lời: "Cảm ơn bà, cháu hiểu rồi ạ".

Anh quay người đưa nhành hoa cho Khương Ngạn Hi, nụ cười vừa đẹp đẽ dịu dàng lại quyến rũ hết mực, rủ mắt say mê ngắm khuôn mặt thanh thuần, thấp giọng hỏi: "Bé tinh linh hồn nhiên ơi, em có thể nhận lấy trái tim chàng kị sĩ này mạo muội dâng lên không?".

Tim Khương Ngạn Hi đập thình thịch, cậu chậm rãi nhận lấy bông hoa, những ngón tay trắng nõn xoa lên cánh hoa mảnh mai tinh tế vẻ trân trọng, thậm chí còn sợ rằng nhiệt độ nơi mình sẽ khiến nó tan chảy.

Cậu nghĩ thầm – chẳng biết đóa hoa này có thể tồn tại được bao lâu, nếu có thể mang nó về nhà nguyên vẹn thì tốt quá.

Bà lão thấy Khương Ngạn Hi quý trọng nó thì lấy một chiếc hộp giấy dài màu trắng ra, giúp cậu cẩn thận cất bông hoa vào.

Khương Ngạn Hi cúi người cảm ơn bà, còn tặng bà một thỏi sô cô la cậu thích tới nỗi không nỡ ăn nữa.

Lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm thực lòng của kiểu người lạ cậu vốn chẳng dám tiếp xúc quá nhiều trong quá khứ, tâm trạng Khương Ngạn Hi bối rối lạ lùng, nhưng bà lão thân thiện lại xua tay bảo cậu đừng khách sáo.

Ra khỏi cửa hàng hoa, Khương Ngạn Hi ngơ ngẩn đứng trên con đường yên tĩnh sau trận tuyết đổ.

Tô Hoài xoa xoa đầu cậu, nghe tiếng bước chân gấp gáp từ xa xa truyền tới thì nhẹ giọng hỏi: "Họ sắp đuổi tới nơi rồi, mình đến chỗ tiếp theo nha?".

Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn mỉm cười, gật đầu.

Tô Hoài dắt cậu chạy trên con đường trắng xóa.

Hai người vừa rẽ sang một lối khác thì Thiệu Văn Dư và Kỷ Vũ vừa thở hồng hộc vừa bước vào tiệm hoa.

Thiệu Văn Dư nhìn những dấu chân trên nền tuyết, mẫn cảm ngửi được mùi pheromone quen thuộc của bạn mình, chẹp miệng: "Họ đã tới đây rồi".

Kỷ Vũ quan sát hướng đi của những dấu chân, nhếch miệng: "Hai người đó chưa chạy xa được đâu, lần theo dấu chân này mà đi".

Thợ quay phim phải núp trong một cửa hàng xa lắc xa lơ để tránh khiến hai người bị lộ, chẳng thấy được gì đang xảy ra nơi con hẻm nhỏ bé giữa hai tòa nhà.

Khương Ngạn Hi tựa lưng vào vách tường, được Tô Hoài ôm chặt vào lòng. Cậu sốt sắng nghe tiếng bước chân ngày càng tiến sát lại, đồng tử run run, ngẩng đầu bất an nhỏ giọng: "Đàn anh ơi, mình sắp bị phát hiện rồi kìa...".

Tô Hoài cụp mắt nhìn cậu, đôi ngươi sâu thăm thẳm, cúi đầu xuống hôn cái chụt, ngăn lại những lời cậu vừa thốt ra.

Khương Ngạn Hi hơi mở to hai mắt. Bị hôn trong con hẻm nhỏ, có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào – tim cậu đập điên cuồng như sắp điếc cả hai tai, đôi mắt trong sáng cũng dần mờ sương vì ngửi được pheromone của Tô Hoài, miệng vô thức phát ra những tiếng kêu như tiếng thỏ nhỏ.

Phố xá yên tĩnh, bất kì thanh âm nhỏ nhoi nào cũng được khuếch trương đến vô hạn.

Tiếng bước chân khiến người ta căng thẳng ngày càng tiến sát lại gần.

Tiếng hôn nhỏ vụn, ngọt ngào quanh quẩn trong nơi ngõ hẻm chật hẹp trắng xóa.

Kỷ Vũ ranh ma gọi: "Khương Ngạn Hi! Ra đây nào! Tớ thấy đuôi thỏ cậu rồi nhé!".

Cả người Khương Ngạn Hi cứng đờ, cậu giơ tay muốn đẩy Tô Hoài ra theo bản năng.

Tô Hoài lại túm hai tay Khương Ngạn Hi đè lên tường, đan siết tay mình vào tay cậu, không cho phép cậu phản kháng mà làm nụ hôn vụng trộm này càng sâu thêm.

Khương Ngạn Hi không cử động được nữa, chỉ có thể ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn này, nơi đầu lưỡi bị quấn quýt triền miên lại càng ngoan ngoãn mềm mại.

Tiếng bước chân ngày càng tiến tới sát gần, Tô Hoài không nhịn được mà trêu chọc cậu, môi kề môi, nhỏ giọng: "Sói tới rồi... Bé thỏ trắng đừng phát ra tiếng động gì nhé".

"Khương Ngạn Hi này, tiếng tim đập của cậu lớn quá đấy, cậu định tự ra đây hay để tớ tự vào bắt đây?".

Khuôn mặt Khương Ngạn Hi đỏ như bốc khói, cậu nép vào ngực Tô Hoài với vẻ đáng thương, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, lí nhí xin tha: "Đàn anh ơi...".

Khương Ngạn Hi hé miệng, Tô Hoài lại cúi xuống hôn cậu chẳng chút lưu tình.

Cái kiểu trốn tìm này kích thích quá, Khương Ngạn Hi suýt vuột miệng kêu ra tiếng thỏ đê mê, chỉ đành cố nhịn lại.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người lớn quá, Khương Ngạn Hi ngẩng đầu bao lâu, cậu đã mỏi cổ lắm rồi.

Tô Hoài hơi mở mắt, mỉm cười nhìn hàng mi ướt đẫm run run của người trong lòng mình. Anh cầm tay Khương Ngạn Hi vòng qua cổ mình rồi lùi về vách tường phía sau, ôm lấy eo cậu, giúp cậu hơi nhón chân lên để giảm bớt chênh lệch chiều cao, hôn sâu thêm – nụ hôn ngọt ngào đến độ dừng không đặng.

"Này Hi Hi, tớ đi thật đấy nhé!".

Tiếng bước chân đã đến nơi đầu hẻm, Khương Ngạn Hi cũng say trong nụ hôn đến mức quên cả lo lắng, cậu hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn ấm áp Tô Hoài ban cho.

Hai bóng người vội vã lần theo dấu chân giả, chạy ngang qua con hẻm nhỏ.

Tô Hoài đã bố trí bẫy đánh lừa từ lâu rồi.

Cơ thể căng cứng của Khương Ngạn Hi cuối cùng cũng dần thả lỏng.

Anh chậm rãi lùi ra, hai người hơi thở dốc, lẳng lặng nhìn nhau.

Tô Hoài đột nhiên cất tiếng: "Bé thỏ trắng à, anh thích em".

"Thích em".

"Thích em vô cùng".

Khương Ngạn Hi sợ ngây người vì ba lần thổ lộ liên tiếp này, đuôi mắt đỏ ửng đầy quyến rũ, khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt.

Cậu hoàn toàn không nghĩ ra, mình đã làm gì mà đàn anh lại tỏ tình mãnh liệt đến thế.

Đáy mắt Tô Hoài cũng hơi đỏ, tim đập nhanh, anh nở nụ cười hút hồn như gian lận: "Xin lỗi em, hơi gấp, cho phép anh tăng tiến độ lên thêm một xíu nhé".

Ryal's note: Tình hình là độ này mình bận tối mặt tối mày, còn chị Meo mới hỏng laptop nên lịch ra chương sẽ không đảm bảo được nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net