Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian về sau. Phó Lẫm càng lúc càng bận hơn. Hầu như số lần gặp mặt cũng không nhiều là bao nhiêu. Chỉ có mỗi ngày vẫn không quên nhiệm vụ vỗ béo cậu bằng những món ăn quen thuộc thì trừ ra đó thời gian đều ở tiêu cục hoặc võ quán.

Hứa Hoài Hiên cũng không cảm thấy buồn chán. Vì thời gian này cậu học hỏi được rất nhiều những món ăn mới lạ cùng cách làm của cậu càng khiến nó có sức hút về vẻ bề ngoài hơn. Nhưng vẫn sợ Hứa Bồi nói về việc cưới Phó Lẫm nên cậu cũng chưa dám nhắc lại chuyện mình muốn mở tửu lâu.

Ngồi bên bàn ăn đọc một thư tín vừa được Duyệt Đồng đem đến. Cậu hí ha hí hửng mở thư. Vừa nhìn đã biết là do Lâm Diệu ca ca gửi đến.

Trong thư truyền đến hết thảy bình an. Chỉ là bao nhiêu năm nay Lâm Diệu vẫn bận rộn ở nước Hạ để sắp xếp lại nội bộ. Hiện tại đã có thời gian trở về nước Tần cùng Tần Chí. Rút ngắn lại khoảng đường dài rất nhiều. Lâm Diệu ngỏ ý hỏi Hứa Hoài Hiên có thời gian hay không đến hoàng cung gặp mặt một chuyến. Nếu không để Lâm Diệu đến Duyên Châu cũng không có vấn đề gì.

Hứa Hoài Hiên đọc xong trong lòng liền vui vẻ. Cũng không biết bao nhiêu năm liên lạc qua thư tín rồi. Hôm nay có cơ hội gặp mặt đương nhiên cậu không giấu được vui vẻ.

Ở cuối thư tín có nói rằng. Đường đến hoàng cung đi chỉ trong ngày. Diệp Thư nói nếu sau ba ngày không nhìn thấy Hứa Hoài Hiên đến thì đích thân hoàng hậu nước Tần sẽ đến Duyên Châu.

Hứa Hoài Hiên cất thư tín vào tủ gần đó. Bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi đến Tần vào ngày mai.

Ở tiêu cục. Phó Lẫm vẫn chưa biết cục bông của hắn đã sắp lén sau lưng hắn chạy đến Tần mất rồi.

Chỉ là trước khi đi còn nhiều thời gian như vậy. Hứa Hoài Hiên lại ôm theo một bình lớn cùng với rượu và hoa đào bên ngoài. Cực cực khổ khổ chạy đến tiêu cục tìm hắn. Cũng may mắn thay hắn không đến võ quán. Vì võ quán của hắn ở đâu cậu cũng không có biết...

Đặt đồ ở trước tiêu cục. Hứa Hoài Hiên một thân đổ mồ hôi chạy vào trong tìm người : "Phó Lẫm."

Phó Lẫm đang ở trong bàn trong cầm một ít danh sách thương gia gần đây đến thuê người. Nhìn thấy cậu đến liền đem đống danh sách kia toàn bộ giao lại cho một tiểu đồng bên cạnh. Đứng dậy đi đến với cậu, còn không quên lấy một chiếc khăn sạch lau lau vầng trán đang đầm đìa mồ hôi của cậu. Hứa Hoài Hiên còn chưa kịp nói đã bị hành động này của hắn quan tâm đến mụ mị. Cậu khẽ vỗ mặt vài cái kéo chút lý trí mê trai cuối cùng của mình quay lại.

"Tìm ta có việc?"

Hứa Hoài Hiên chỉ chỉ ra bình rỗng cùng rượu bên ngoài : "Ta đem rượu đến. Chúng ta tìm chỗ nào đó ủ rượu đi?"

Phó Lẫm không từ chối. Nhưng nét mặt có chút khó xử. Cậu nhíu mày cúi đầu nhìn thẳng sắc mặt hắn : "Ngươi đi không được?"

"A Hiên. Bên võ quán còn có nhiều người ta chưa sắp xếp chỗ cho họ. Có rất nhiều hiệp khách tìm đến ta. Ta..."

"Được rồi." Hứa Hoài Hiên âm thầm thở dài trong lòng. Cậu rõ ràng đã chuẩn bị tốt như vậy...

Vươn vai một cái. Cậu liếc mắt nhìn tiểu đồng gần đó đang rối tung rối mù với danh sách trong tay. Cậu vẫy vẫy tay với Phó Lẫm. Đem rượu một bước bỏ đi.

Phó Lẫm ngốc ngốc nhìn cậu. Cuối cùng vẫn quay lại đem danh sách tiếp tục xem.

Hứa Hoài Hiên ôm rượu trở về. Vừa nãy cậu muốn đi mua một ít táo đỏ loại thượng hạng nhất mà giữ lại. Sau đó đến hoàng cung sẽ trổ tài nấu loại canh táo đỏ hạt sen cho Lâm Diệu ca ca thưởng thức thử tay nghề của mình. Khi mua táo đỏ. Bên cạnh là một nam nhân bán rượu và một vị công tử thanh tú tao nhã nhàn nhạt nghe nam nhân kia kể chuyện.

Trong câu chuyện đó. Cậu nghe được nếu như đem rượu đi ủ cùng với một người khác. Thì nó tựa như là một lời hứa hẹn giữa một cặp đôi với nhau  Sau một năm hai năm thậm chí là nhiều hơn nữa hai người cùng nhau đem rượu ra. Vừa nghĩ đã lãng mạn biết bao nhiêu.

Đều bị hắn phá hỏng hết rồi.

Hôm sau. Hứa Hoài Hiên bưng khuôn mặt giận đến biến sắc kia tiến cung.

Tần Chí cùng Lâm Diệu đang hội sự tại Dưỡng Tâm Điện nên cậu cũng không làm phiền. Đem táo đỏ bản thân đã chọn mua tốt đến ngự trù phòng. Người trong cung đã sớm được Lâm Diệu truyền tin dặn dò nên Hứa Hoài Hiên muốn làm gì cũng không có người cản trở. Cậu trổ tài nấu một ít canh táo đỏ cho hai người. Vừa giết thời gian vừa khiến bản thân quên đi tên đại hiệp nhạt nhẽo ở Duyên Châu kia.

Qua một nén nhang, Lâm Diệu cũng ra khỏi Dưỡng Tâm Điện. Cung nữ truyền tin nói Hứa công tử đã tiến cung. Ở bên ngoài chờ cậu. Chỉ là tìm kiếm không thấy Hứa Hoài Hiên bên ngoài rốt cuộc là ở bên ngoài nào. Hỏi ra mới biết Hứa Hoài Hiên đến ngự trù phòng.

Lâm Diệu kéo kéo Tần Chí theo cùng. Đến ngự thiện phòng đã nhìn thấy Hứa Hoài Hiên bận rộn đem canh táo đỏ múc ra bát bày sẵn ở đó. Mỗi một bát canh đều phân chia rất đều. Chỉ cần chén nào nhiều hơn một trái táo cũng phải gắp ngược trở ra.

"Những chuyện này ngươi động tay chân làm gì. Cứ nói tức khắc bọn họ thay ngươi làm."

"Lâm Diệu ca ca!!!" Hứa Hoài Hiên chạy chạy đến bên cạnh Lâm Diệu như một tiểu hài tử. Cậu nhìn nhìn sau lưng : "Bảo bảo không đến sao?"

Lâm Diệu ngồi xuống bàn lắc đầu : "Đêm qua có chút khó ngủ. Hôm nay còn nằm trong phòng mơ mộng đến phương nào còn chưa tỉnh dậy đâu."

Tần Chí cũng không khách sáo. Đem một quả táo trong bát ăn thử. Mùi vị tương đối không tệ. Vị ngọt của táo đỏ cùng hương thơm của hạt sen hoà quyện lại với nhau tan ra trong khoang miệng.

"Cái này là ngươi nấu?" Tần Chí nhìn nhìn về hướng cậu hỏi. Hứa Hoài Hiên cũng không giấu giếm : "Phải. Ta quả thật muốn mở một tửu lâu. Những món này đều học mà ra."

Hắn gật gật đầu. Đem bát của Lâm Diệu đẩy đẩy có ý muốn cậu ăn. Lâm Diệu lôi kéo Hứa Hoài Hiên cùng nhau ăn. Cả ba chỉ nói chuyện phiếm trong ngự thiện phòng. Ăn xong Tần Chí có việc mà tránh đi. Lâm Diệu cũng đem toàn bộ người hầu cùng cung nữ đuổi ra ngoài. Thế là chỉ còn hai người bọn họ...

"Anh cảm thấy món này không nằm trong thực đơn của tửu lâu của em nhất định sẽ thiếu sót lắm nha." Lâm Diệu cười cười nói. Nhìn từ trên xuống dưới cậu một vòng : "Chuyện ở Duyên Châu thế nào? Sống có tốt không?"

Hứa Hoài Hiên thả lỏng thân mình trước mặt Lâm Diệu. Cũng không hề câu nệ lễ nghĩa làm gì nhiều : "Em ở đó thật sự muốn mở một tửu lâu. Nhưng cha của em lại nói sợ không ai giúp. Một mực muốn em cùng Phó Lẫm ở bên nhau mới được."

Lâm Diệu ẩn ẩn ý nhìn cậu. Khoé môi khẽ cười : "Xem ra Hứa đại nhân vừa ý chàng rể này..."

"Em mới không cần hắn. Người gì mà nhạt nhẽo. Mà anh cũng đừng nhắc đến hắn nữa. Nghe đến phiền phức."

Nhớ đến bình rượu hôm qua chuẩn bị đem đi cùng nhau ủ bị Phó Lẫm phá nát. Giận dữ trong lòng cứ vậy mà sôi lên. Cậu bĩu môi trưng ra bộ mặt vừa chán ghét còn thêm vài phần giận dỗi trong đó. Lâm Diệu nhấm nháp tách trà bên cạnh âm thầm quan sát sắc mặt. Lời không nói ra nhưng trong lòng đều tường tận rõ ràng.

Hứa Hoài Hiên trong cung đến ngày thứ ba. Cảm thấy Lâm Diệu cũng còn rất nhiều công vụ cần giải quyết. Một người làm vua ở nước Tần. Một người làm hoàng đế nước Hạ. Cậu cảm thấy hai phu phu này hợp sức lại thì đến ông trời cũng có thể gặp được.

Thuyền to thì sóng lớn. Hứa Hoài Hiên chỉ lưu lại vài ngày đã cáo từ trở về Duyên Châu. Dù sao cũng không nên làm phiền Lâm Diệu ca ca quá lâu. Thế là sáng sớm ngày thứ ba. Hứa Hoài Hiên cầm theo một số quà của Lâm Diệu ban tặng ra cửa thành.

Ngày cậu xuất cung Lâm Diệu cũng đến tiễn. Trên mặt còn vương vấn không biết bao nhiêu tiếc nuối.

"Về sớm như vậy làm gì. Ta còn chưa đưa ngươi đến nước Hạ dạo chơi một vòng."

Hứa Hoài Hiên vẫy vẫy tay từ chối. Đến nước Hạ cần đến cả mười ngày nửa tháng để đến nơi. Cậu không có nhiều thời gian như vậy. Ngồi xe ngựa có khi đến nơi lưng cậy bể ra từng mảnh mất. Cậu còn muốn về nhà tự mình ủ rượu hoa đào kia.

Đem những món đồ như vàng cùng vài loại trang sức bằng thạch ngọc về cho Hứa phu nhân. Lâm Diệu nhìn nhìn đám người hầu chuyển rương lên xe ngựa gần đó. Đột nhiên khoé môi ẩn ẩn ý cười.

Nhận ra khác biệt. Hứa Hoài Hiên lại gần lắc lắc tay : "Lâm Diệu ca ca. Ca làm sao vậy?"

"Có một kẻ nhạt nhẽo tới đón người."

Hứa Hoài Hiên nhìn theo hướng mắt của Lâm Diệu ra phía sau mình. Xa xa cách cổng thành là một thân ảnh y phục đen bên cạnh một hắc mã đang phì phì hơi ra khỏi mũi ăn cỏ. Cậu nhìn xong sắc mặt liền hạ xuống.

Xoay về phía Lâm Diệu cáo biệt : " Hoài Hiên cáo từ trước. Sau này nếu có dịp ta lại đến phiền ca ca lâu thật lâu."

Nói xong cậu được đỡ lên xe ngựa. Một ánh mắt thứ hai cũng không muốn liếc nhìn Phó Lẫm.

Phó Lẫm cũng không định đối mặt với cậu. Sau khi đoàn xe ngựa xuất phát hắn liền cưỡi trên hắc mã kia chầm chậm theo sau với một khoảng cách nhất định. Hứa Hoài Hiên khó chịu lạnh mặt ngồi lì trong xe ngựa. Chỉ là càng đi càng không thấy Phó Lẫm có động tĩnh gì. Cậu nhịn không được khẽ vén nhẹ tấm màn mỏng bên cửa sổ.

Suýt chút cậu bị doạ cho ngất đi.

Phó Lẫm cùng ngựa tiến đến đi song song với xe ngựa của cậu.

"Ngươi tới đây làm gì?"

"Tại sao không nói?"

Hứa Hoài Hiên nhíu mày nhìn hắn : "Nói cái gì?"

"Đến kinh thành một mình không an toàn."

"Ta không phải trẻ con. Ngươi đừng lúc nào cũng bên cạnh ta. Thật sự rất phiền. Ta không cần!!"

Phó Lẫm nghe ra giọng điệu giận dỗi của cậu. Dần dần lui ngựa theo sau xe của cậu âm thầm hồi tưởng lại bản thân có phải vô tình chọc giận cậu lúc nào hay không.

Lần nữa lại đánh ngựa chạy lên : "A Hiên. Ta tìm được một tửu lâu này..."

"Không đi."

"Có nơi kia đang có hội du thuyền..."

"Không đi."

"... Hay chúng ta đến Phó gia đi. Nơi đó ta có cho người trồng một cây tử đằng ngươi thích. Chúng ta ủ rượu hoa đào ở đó?"

Hắn cũng không tính là ngốc. Sau một ngày Hứa Hoài Hiên đi đến kinh thành. Hắn có đem thịt dê nướng đến Hứa phủ nhưng không gặp cậu. Trên đường đi lại tình cờ nghe người người đồn đại về chuyện ủ rượu như một lời hứa đối với đối phương. Lúc này hắn mới hiểu hôm đó vì cái gì mà A Hiên của hắn lại chạy đến tiêu cục tìm hắn chỉ để đi ủ rượu.

Hứa Hoài Hiên nghe đến đây cũng không từ chối nữa. Nhưng cũng không chấp nhận. Chỉ im lặng trong xe nhíu chặt mi tâm lại.

Một lúc lâu sau khi ánh mặt trời đã tàn nhẫn rọi thẳng xuống đỉnh đầu của mọi người. Lúc này trong xe ngựa mới truyền đến lời nói : "Rượu ta đã không còn giữ nữa. Ngươi muốn ủ tự ngươi mua lấy."

"Được!!!"

Một xe một ngựa. Sóng vai nhau đi trên đường mòn trở về Duyên Châu...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net