Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đại hôn lạ chỗ ngủ cũng không sâu. Đến lúc ngủ được thì sau khi tỉnh dậy đã thấy mặt trời lên cao. Hứa Hoài Hiên vươn vai một cái. Ngước mắt nhìn nhìn bên ngoài giường đã treo sẵn mộ bộ y phục để cậu thay. Vị trí bên cạnh cậu vẫn còn ấm. Xem ra Phó Lẫm chưa đi được lâu.

Cậu đem y phục mặc vào chỉnh tề xong thì hắn cũng vừa quay lại. Trên tay còn cầm theo một chậu đồng đựng nước.

"Ngươi tỉnh rồi. Đến rửa mặt."

Mặt cậu ửng đỏ. Ngượng ngùng đến độ cả thân cũng căng cứng : "Mấy chuyện này để ta tự làm. Ngươi thân là... Làm sao có thể đi hầu hạ ta."

Phó Lẫm đem khăn thấm ướt. Vắt khô nước đưa qua cho cậu : "Không phải chuyện lớn. Ngươi rửa mặt xong chúng ta đến đại sảnh. Ta có giữ vài tiểu tư vừa tìm được. Ngươi chọn lấy một người hầu hạ ngươi."

Hứa Hoài Hiên vừa lau mặt vừa gật đầu. Hắn đợi cậu cùng đi đến đại sảnh. Trong đại sảnh có vài thanh niên non nớt. Hứa Hoài Hiên nhận xét họ chỉ khoảng chừng mười ba mười bốn. Những thanh niên ấy nhìn thấy cậu liền chạy đến quỳ xuống, hù cậu một phen phải nấp sau lưng Phó Lẫm.

"Công tử."

Cả đám người đồng loạt cất tiếng. Lời đồn đại về Hứa công tử Hứa Hoài Hiên bọn hắn đã nghe nhiều. Tính tình không quá khó khăn nên hầu hạ nhất định sẽ dễ dàng hơn so với các công tử của nhà khác.

Hứa Hoài Hiên cũng không cần cận kề hầu hạ quá mức. Nên cũng chỉ lắc đầu nói với Phó Lẫm : "Ta không phải người hoàng tộc. Cần gì đi một bước phải có kẻ hầu người hạ. Số người này cứ phân phó trong Phó trạch đi. Không thì đưa đến tiêu cục giúp ngươi ít việc để ngươi có thời gian nghỉ ngơi."

Phó Lẫm nghĩ nghĩ một lúc liền gật đầu. Ánh mắt dành cho cậu thập phần ôn nhu : "Vẫn là A Hiên chu toàn cho ta."

Hứa Hoài Hiên mỉm cười đáp lại ánh mắt của hắn. Hôm nay hắn cũng không lo chuyện ở tiêu cục. Chỉ thành thành thật thật theo chân Hứa Hoài Hiên. Cậu cũng không thuận bước. Từng nơi từng nơi trong Phó trạch đều do hắn từng bước dẫn dắt cậu. Hứa Hoài Hiên còn đem theo không ít hồng bao. Mỗi người gia nhân nha hoàn trong Phó trạch đều có phần. Khiến ánh nhìn của gia nhân với cậu đã mềm mại nay lại càng phục tùng hơn.

Hứa Hoài Hiên đi một lúc đã mỏi chân. Nhân lúc đi ngang ở hậu viện không có ai. Cậu chạy lên gần hắn vòng hai tay từ phía sau ôm lên cổ hắn. Phó Lẫm đột ngột bị ôm, hành động đầu tiên lại vòng tay về sau ôm lấy thắt lưng cậu sợ cậu trượt ngã.

"Phó Lẫm. Tối nay chúng ta hẹn Lâm Diệu ca ca đến tán gẫu có được không?"

Phó Lẫm nghiêng đầu : "Muốn gặp họ rồi?"

"Ừm." - Hứa Hoài Hiên được hắn cõng lên lưng. Thuận thế gác mặt lên vai hắn : "Hôm qua bận rộn cả ngày. Trò chuyện không được bao nhiêu."

"Ta gọi người đến phòng bếp nấu chút điểm tâm cho bọn họ. Ngươi đừng xuống bếp."

"Ta không thể làm gì luôn sao?"

"Không thể."

"Vậy hôm nay phải phiền Phó đại hiệp hầu hạ ta rồi."

Hắn khẽ mỉm cười không nói. Tiếp tục cõng theo cậu về phòng.

Tối ngủ không đủ giấc. Đến trưa sau khi dùng cơm cậu đã bị Phó Lẫm ép ngủ thêm một giấc nữa. Ngủ xong thì phòng bếp cũng đã nghi ngút khói. Là đầu bếp chuẩn bị điểm tâm cho Lâm Diệu cùng Tần Chí ghé qua.

Chỉ là nói hai người bọn họ nhưng đến tối chỉ có Lâm Diệu đến. Còn là bỏ mặc Tần Chí mà đến.

Hứa Hoài Hiên tươi tắn đứng ở cửa Phó trạch đón Lâm Diệu. Cả hai xem ra rất vui vẻ. Tung ta tung tăng ra ngoài sân. Sau khi gia nhân đưa điểm tâm cùng rượu vào trong liền phái người canh giữ. Nhìn thấy Phó Lẫm ở nơi xa xa. Cậu cũng không nỡ để hắn cứ đứng như vậy.

Chạy đến gần nhẹ giọng ra lệnh : "Phó Lẫm. Ta và Lâm Diệu ca ca trò chuyện một lát. Ngươi đừng vào trong nghe rõ chưa?"

Không đợi Phó Lẫm trả lời. Hứa Hoài Hiên đã lăn tăn chạy đi ra nơi hai người gặp mặt. Đóng sầm cửa lại.

Phó Lẫm nhìn theo bóng lưng đã khuất của cậu sau đó quay người đi. Vẻ mặt không chút tò mò.

"Chúc mừng chúc mừng."

"Cảm ơn anh. Nhưng nếu so sánh thì anh vẫn lợi hại hơn nhiều." - Hứa Hoài Hiên cười cười. Tay cầm lên hai chiếc ly : "Hiếm có khi gặp được anh. Người đối tốt với em thật nhiều. Nhưng chuyện có thể hiểu thì chỉ có anh."

Lâm Diệu ngẫm nghĩ kĩ. Đúng thật. Người thì nhiều. Nhưng chỉ hai người mới hiểu.

Hứa Hoài Hiên lắc lắc ly : "Uống chút rượu không?"

Lâm Diệu đón lấy ly rượu trên tay cậu : "Sao lại muốn uống rượu?"

"Cao hứng. Vui vẻ."

Đưa ly rượu đến cụng ly với Lâm Diệu :"Cạn ly."

"Cạn ly."

Lau lau khoé miệng. Lâm Diệu nhìn nhìn cậu : "Cậu và Phó Lẫm hiện tại khá tốt chứ?"

"Khá tốt." - Hứa Hoài Hiên rót thêm rượu vào ly. Nâng mắt : "Em cũng đã nghĩ kĩ. Hắn vì em cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Với lại cha cứ hối thúc... À anh Lâm Diệu. Sinh con có phải rất... Đau không?"

Lâm Diệu cắn cắn chút điểm tâm : "Ừm." - Loại chuyện này nói không đau chính là trăm phần trăm giả tạo.

Hứa Hoài Hiên vò đầu bứt tóc : "Em cảm thấy rất mông lung. Em rõ ràng thích trẻ con. Đúng lúc lại có thể sinh được. Nhưng em lại không dám..."

"Phó Lẫm thế nào?"

"Còn thế nào. Hắn nói muốn thì sinh. Không thì hai người đồng sinh đồng tử."

Lâm Diệu nâng ly uống cạn : "Hắn là tôn trọng cậu. Nghe theo ý của cậu."

"Em biết. Nhưng ít nhiều em cũng thấy rất có lỗi với hắn."

"Thật ra sinh con có thể sẽ rất đau. Nhưng cậu nghĩ xem. Ở thời điểm của chúng ta. Một đôi nam nam xin con nuôi đã bị xem là chuyện lớn. Đừng nói đến có thể tự sinh. Nhưng về mặt này nếu Phó Lẫm không có ý kiến thì cậu cũng đừng nên tự trách làm gì."

Cả hai trò chuyện đến tối. Tần Chí cuối cùng đợi cũng không đợi nữa mà đến cửa tìm. Vô tình bắt gặp Phó Lẫm đang ở bên trong sân đứng ngây ngốc.

"Lâm Diệu đâu?"

Phó Lẫm cúi đầu chào. Nhìn ra ngoài sân : "Ở đó. Vừa đến đã cùng A Hiên tới đó. Đến giờ vẫn chưa ra. Cũng không cho ta vào."

Tần Chí đứng nghĩ nghĩ một lúc. Ấn đường hoá đen. Giận không nơi trút liền trút vào hắn : "Ngươi cứ đứng mãi như vậy à?"

Phó Lẫm cúi đầu không đáp.

"Vậy tùy ngươi." - Tần Chí chớp mắt đã quay người nhảy lên nóc nhà gần đó. Phó Lẫm đứng im một lúc cũng theo chân. Nói không tò mò là giả.

Cả hai võ công không tệ. Đáp đến mái ngói cũng không phát ra chút thanh âm nào. Bên trong hai người ta một ly ngươi một ly. Trò chuyện quên cả đất trời.

"Nói thật. Lúc vừa xuyên đến em chán chết đi được. Không có mạng. Không có điện thoại không có tivi. Chán đến phát phiền... Anh Lâm Diệu. Ở hiện đại có phải anh giàu lắm không?"

"Cũng có chút tiền. Tôi còn định kiếm tiền rồi mua một căn biệt thự. Cậu xem. Giấc mơ ấy còn chưa thực hiện được."

"Woa. Anh thật lợi hại như vậy. Nếu sau này trở về anh ký cho em vài chữ ký đi. Nghĩ đến đã thấy một đường nở hoa rồi."

Lâm Diệu cười cười nhìn cậu : "Nếu có thể trở về thì cậu có về không?"

Hứa Hoài Hiên đã uống không ít rượu. Đôi mắt mơ hồ nói : "Không biết. Em lưu luyến cha mẹ. Cũng lưu luyến Phó Lẫm... Còn anh thì sao?"

"Nếu có thể mang theo. Tôi muốn mang theo Tần Chí cùng Duyệt Duyệt."

"Còn em. Em sẽ mang theo Phó Lẫm. Vì nếu em đi rồi. Hắn ở đây một mình nhất định sẽ rất cô đơn."

Tần Chí cùng Phó Lẫm cả hai bị doạ cho kinh hãi một phen. Những lời của hai người nói lộ ra một sự thật mà chưa từng biết. Chính là cả hai không phải người ở đây. Suy tới nghĩ lui. Cả hai ném ánh mắt ra hiệu cho nhau. Lần lượt nhảy xuống sân. Người thì ôm Hứa Hoài Hiên kẻ thì ôm Lâm Diệu. Ai về nhà nấy tự đi hỏi vấn đề của chính mình.

Phó Lẫm bế Hứa Hoài Hiên về chính phòng. Cậu đã say đến không giữ được lý trí. Phó Lẫm nhíu mày nhìn cậu. Cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng lại nói không được. Có rất nhiều câu muốn hỏi. Vậy mà hỏi chẳng ra.

Đặt cậu lên giường. Hứa Hoài Hiên lăn lăn ôm lấy gối mền mềm mại. Mắt vẫn chưa hoàn toàn nhắm nghiền lại. Phó Lẫm quỳ một chân xuống đất. Nhìn cậu : "A Hiên..."

Cậu như nghe thấy. Đôi môi khẽ chu lên rồi lại hạ xuống. Hắn vén sợi tóc phủ trên trán cậu sang một bên. Tiếp tục nói : "Ngươi ở đây cảm thấy rất chán sao?"

Hắn vẫn để tâm nhất là câu nói này. Ở một nơi khác rốt cuộc có bao nhiêu niềm vui. Khiến cậu rơi vào thời đại này có phải bức bách cậu lắm không? Có phải cậu đã chịu những ủy khuất mà không thể nói không? Có phải hắn dù bên cạnh cậu lâu như vậy cũng không thể nào khiến cậu thật sự vui vẻ không...

Hứa Hoài Hiên chật vật ngồi dậy. Đem hai tay chạm vào mặt hắn kéo hắn lên giường. Cậu lắc đầu : "Không có. Ta cảm thấy ở Phó trạch rất tốt."

"Vậy... Khi vừa đến đây ngươi rất chán sao?"

Cậu nhíu mày một cái như đang suy nghĩ. Cuối cùng nằm xuống ôm chân hắn lải nhải : "Ừm. Nhưng có ngươi rồi. Ta cũng không còn chán hay sợ nữa..."

Ánh mắt Phó Lẫm giảm xuống sự căng thẳng. Kéo chăn lên đắp lại cho cậu. Hứa Hoài Hiên cũng phối hợp xoay người lăn vào vòng tay của hắn : "Có ngươi mỗi ngày hái đào bắt cá. Ta không cảm thấy chán nữa..."

Thanh âm cuối của cậu kéo dài. Vừa dứt câu đã chìm dần vào giấc mộng. Phó Lẫm vẫn còn muốn biết thêm rất nhiều rất nhiều chuyện. Phàm là con người. Được voi sẽ đòi tiên. Hắn nghe được cậu không chán ghét nơi này. Cậu không chán ghét hắn. Còn ghi nhớ những lúc hái đào ở sơn cốc. Bắt cá ở sơn trang. Khoé môi hắn chậm rãi cong dần. Lực trên tay cũng tăng lên.

Nhưng hắn vẫn còn muốn biết. Nơi ở của cậu như thế nào. So với nơi đây tốt hơn sao? Tại sao cậu không nói cho hắn biết. Hay sợ hãi hắn không tin cậu? Hay...

Hắn ôm chặt lấy cậu. Muốn cậu và hắn hoà là một. Chỉ có như vậy hắn mới yên tâm. Yên tâm không cần sợ người nọ biến mất. Yên tâm không cần sợ cậu và hắn phân ly.

Cậu còn ở đây. Hắn mới tìm được chính mình.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net