Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi viết thư hồi âm cho Lâm Diệu. Hứa Hoài Hiên dùng xong điểm tâm liền muốn đi đâu đó. Nhưng bước chân còn chưa rời Hứa phủ thì bên ngoài đã có những âm thanh nói chuyện. Hứa Hoài Hiên sẽ không để lọt tai cuộc nói chuyện của người khác nếu như không phải bị cản đường. Một nha hoàn ở đại sảnh Hứa Phủ chạy đến phòng cậu tìm cậu. Đến cửa liền gặp. 

"Tam thiếu gia. Lão gia đưa Lục tiên sinh đến cho ngài rồi. Ngài mau trốn đi."

Nha hoàn này là của Hứa phu nhân đặc biệt đưa đến cho Hứa Hoài Hiên. Biết rõ Hứa Hoài Hiên không ham muốn học hành liền lén lút đến đây truyền lại tin tức. Hứa Hoài Hiên mặt nhăn như bánh bao sau khi nghe được câu này. Chỉ có thể cong chân chạy ra khỏi Hứa phủ là cách tốt nhất. Trời không phụ lòng người.

Không. Trời đã phụ lòng người. Hứa Bồi và Lục Xuyên Lục tiên sinh đã trên hành lang gấp khúc mà đến đây. Cả ba người hai lớn một nhỏ chạm nhau xong đứng trên hành lang nhìn nhau. Dở khóc dở cười. 

Hứa Bồi không biết hành tung của Hứa Hoài Hiên. Sắc mặt không lạnh không nhạt đi đến bên cạnh cậu đứng : "Lục tiên sinh. Đây là con trai của ta. Hứa Hoài Hiên. Còn đây là Lục Xuyên Lục tiên sinh. Lục tiên sinh vì niệm tình là Hứa gia chúng ta nên đã nhận lời dạy cho con. Còn không mau cảm tạ?"

"Hứa Hoài Hiên cảm tạ lòng tốt của tiên sinh."

Lục Xuyên đã độ hơn 40 tuổi. Ánh mắt vẫn còn sáng ngời. Trên tóc vấn một cây trâm gỗ được khắc đơn sơ làm lộ lên vài ánh trắng do tóc bạc ẩn hiện. Ông mặc một thân bạch y cùng trên tay là một vài quyển sách. Hướng mắt đến Hứa Hoài Hiên âm thầm đánh giá. Đầu tóc không kĩ. Y phục thanh tao. Cách nói chuyện hành xử cũng xem là nho nhã có học. Ánh nhìn đầu tiên ông không đánh giá cao về cậu. Nhưng cũng không xếp vào bậc xem thường. 

"Nghe danh Hứa công tử đã lâu. Nay được diện kiến quả thật là trăm nghe không bằng mắt thấy. "

Hứa Hoài Hiên âm thầm kể khổ. Cái gì mà nghe danh đã lâu? Lời này nói ra cũng không biết có ý gì. Chỉ cảm thấy sau khi nghe xong đầu óc đánh tiếng ong ong bên trong. Cậu cúi đầu không đáp. Môi khẽ chu một cái bất mãn. 

"Giao lại đứa con trai của tại hạ cho tiên sinh. Tiên sinh chiếu cố."

"Không dám không dám."

Hứa Bồi lệnh cho nha hoàn đưa Lục tiên sinh đến thư phòng. Hứa Hoài Hiên vẫy y phục ngoe nguẩy đi theo. Cậu cũng không phải chán ghét học hành như vậy. Chỉ là thà bỏ chút thời gian này đi nghĩ cách tìm bạc có phải sẽ có lợi hơn hay không. 

Để những quyển sách kia lên bàn. Hứa Hoài Hiên quy củ đứng nên cạnh không dám ngồi trước. Lục tiên sinh phất tay muốn cậu ngồi. Âm thanh của ông vang vọng trong thư phòng. Trầm lạnh hỏi : "Về văn thơ trò hiểu biết đến đâu?"

"Hồi Lục tiên sinh. Hứa Hoài Hiên hiểu biết không rộng."

"Có biết Tĩnh Dạ Tư*?"

"Biết."

"Đọc."

*Tĩnh Dạ Tư. Trích thơ. Một bài thơ của Lí Bạch. Ra đời từ thời Đường )

Hứa Hoài Hiên nhắm mắt suy nghĩ. Tĩnh Dạ Tư cậu có học qua. Nhưng cũng phải có chút thời gian nhớ lại. Lục tiên sinh nhìn chỉ khẽ thở dài trong lòng. Quả nhiên con cháu thiếu gia. Học cũng không đến nơi chốn.

"Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.* "

(*Đầu tường ánh trăng treo sáng soi
Ngỡ là sương rơi trên mặt đất
Ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng sáng,
Cúi đầu lại thấy nhớ quê nhà)

Hứa Hoài Hiên không chút kiêu ngạo mà đọc. Thanh âm cũng vừa đủ nghe. Lục tiên sinh hạ mắt nhìn cậu. Thật lâu sau đó mới thu lại tầm mắt. Chuyển sang những câu hỏi văn chương khác. 

Phó Lẫm ngồi trên mái ngói nhìn xuống hướng thư phòng. Cánh cửa khép kín nhìn không thấu đến bên trong. Bình thường Hứa Hoài Hiên hay ngồi ở ngoài sân phẩm trà cùng ăn bánh đọc sách. Hôm nay cách nhau một cánh cửa liền thấy không quen. Hắn nhìn cánh cửa ấy một lúc lâu mới nhảy khỏi mái ngói bỏ đi. Nghe danh có một chỗ vừa mở bán vịt nướng. Đến đó mua cho Hứa Hoài Hiên một con để cậu ăn sau khi học. Nhất định sẽ bổ dưỡng. 

Qua hơn một canh giờ. Phó Lẫm cầm theo một bao giấy dầu lớn trên tay. Dùng thân thủ một đường bay lên mái ngói quen thuộc. Cầm con vịt nướng trong tay ngồi xuống mái nhà tựa vào thân cây to lớn cạnh mái nhà trong sân.

Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng động đập bàn bên trong. Lo sợ Hứa Hoài Hiên có chuyện. Phó Lẫm lập tức đứng dậy hướng đến thư phòng. Chợt nhìn thấy Lục tiên sinh kia đẩy cửa bỏ ra ngoài. Khuôn mặt ửng đỏ như bị chọc giận. Đôi mày kiếm nhíu lại tạo ra giữa mày thành chữ Xuyên (川)

Phó Lẫm nhìn theo Lục tiên sinh không xa. Quay đầu lại nhìn vào thư phòng còn chưa kịp đóng cửa. Nhìn thấy Hứa Hoài Hiên trong phòng ngồi trước một bàn cờ. Chân cong lên để trên ghế được tay ôm lấy. Sắc mặt ngốc ngốc không hiểu chuyện. Còn hướng ra ngoài nhìn theo Lục tiên sinh, lại nhìn lên bàn cờ. Hứa Hoài Hiên rõ ràng không có làm gì sai mà...

Lục Xuyên bước đến đại sảnh Hứa phủ. Hứa Bồi cũng đang có mặt. Nhìn thấy Lục Xuyên bước đến cũng không khỏi ngỡ ngàng. Lục Xuyên không chờ đợi Hứa Bồi hỏi. Một giọng tức giận mà nói : "Hứa đại nhân. Ta dạy không nổi con của ngài. Thứ lỗi Lục Xuyên ta mạo phạm."

"Lục tiên sinh. Lục sư phụ đợi đã!"

Lục Xuyên phất áo bỏ đi. Hứa Bồi gọi thế nào cũng không thể lưu lại. Sắc mặt trầm xuống đến lạnh lẽo. Ông đi đến thư phòng tìm Hứa Hoài Hiên. Nhìn thấy Hứa Hoài Hiên ôm chân nhìn bàn cờ. Ngẩng đầu nhìn Hứa Bồi. 

"A Hiên. Con đã chọc giận gì đến Lục sư phụ?"

"Lục tiên sinh dạy con chơi cờ. Con chơi thắng liền giận dỗi bỏ đi..."

Hứa Bồi nhìn xuống bàn cờ với hai sắc màu đen trắng. Bên Hứa Hoài Hiên thủ cờ trắng. Ông nhìn bàn cờ hỗn loạn không có chỗ thuận mắt. Nhìn thế nào cũng không ra chỗ Hứa Hoài Hiên thắng. Chỉ tay run run : "Con chỗ nào là thắng?"

"Chỗ này."

Hứa Hoài Hiên chỉ ngón tay vào năm quân cờ trắng xếp chéo thành một hàng. 

Cờ vây Hứa Hoài Hiên không hiểu biết. Khi nãy Lục tiên sinh muốn dạy cậu cờ vây nhưng cậu lại không muốn. Cuối cùng Hứa Hoài Hiên ngỏ ý muốn cùng ông chơi cờ caro. Ông im lặng cứ nghĩ đã đồng ý. Cho đến khi chơi thắng Lục tiên sinh còn tưởng rằng cậu đùa. Nhưng cậu cố chấp nói bản thân đã thắng. Nói đến mức chọc Lục tiên sinh giận đỏ mặt mà bỏ về.

Hứa Bồi nhìn vào năm quân cờ thẳng tắp của Hứa Hoài Hiên cũng giận đến hoa mắt. Đưa tay chỉ vào cậu run run nói : "Con... Hồ ngôn loạn ngữ. Đến Lục tiên sinh con cũng chọc cho tức giận. Con liệu mà ở lại thư phòng chép phạt cho ta. "

"Phụ thân..."

"Chép 10 bài trong Tam Tự Kinh. Mỗi bài 10 lần. Không xong thì đừng dùng vãn thiện!!!"

Hứa Hoài Hiên tròn xoe mắt nhìn theo bước chân tức giận của Hứa Bồi bỏ đi. Ánh mắt ngập tràn khó hiểu. Cậu hạ mắt nhìn bàn cờ. Rõ ràng là do Lục tiên sinh thua đến mất mặt còn lại trách chính mình. Hứa Hoài Hiên một bụng nghẹn tức. Bỏ ra ngoài đi dạo vài vòng.

Đi một lát về đến phòng. Chiếc bàn Hứa Hoài Hiên thường ngồi xuất hiện một bao giấy dầu lớn. Lớn hơn bao giấy dầu của bánh hoa mai. Cậu rón rén lại gần vươn tay mở thử. Mùi vịt nướng thoát ra ngoài lan tỏa cả phòng. Hứa Hoài Hiên nhìn về mái ngói phía Tây. Không thấy hắn. Nhưng mùi thơm này mê người quá mức. Vén tay áo ngối xuống cắn một miếng lớn ở phần đùi. Cả người nhẹ bẫng như được bay lên trời. Ngon đến híp mắt. 

Ăn được một nửa đem phần còn lại của vịt nướng đến thư phòng. Ngồi chép phạt buồn chán sẽ cạp một cái. 

Tam Tự Kinh mỗi bài có khoảng 12 tự. 10 lần vị chi cho 120 tự. Hứa Hoài Hiên nhìn sấp giấy cậu vừa chép phạt xong. Chỉ mới được 5 lần cho một bài. Tận một ngàn hai trăm chữ. Hứa Hoài Hiên nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Đến khi hoàng hôn xuống. Hứa phu nhân đi đi lại lại trong đại sảnh nóng cả ruột. Đã đến giờ này vẫn chưa thấy Hứa Hoài Hiên chép xong. Trễ như vậy nếu không dùng vãn thiện nhất định sẽ đói đến xỉu. Hứa phu nhân nhìn Hứa Bồi ngồi tại thượng vị không chút lo lắng. Ngỏ ý đến mức nào cũng không cho Hứa Hoài Hiên ăn xong rồi chép tiếp. Bà cũng bất lực.

Hứa Hoài Hiên thắp lên đèn nhỏ bên bàn nhỏ. Trong miệng còn nhai thịt vịt nướng thơm ngon. Bụng cũng không có chỗ nào kêu gào đói bụng. Nhưng tay đã mỏi đến mức mềm nhũn. Hứa Hoài Hiên ngồi nhìn sấp giấy trắng còn chưa động bút. Môi bĩu thành một tiểu hài tử. Còn đến hơn một nửa chưa chép. Dưới ánh đèn leo lắt. Hứa Hoài Hiên vỗ bụng căng của mình ngáp một cái. Chỉ chép thêm vài dòng liền cuộn mình lên bàn híp mắt. 

Ánh trăng dần được treo lên. Hứa Bồi cũng không đợi nữa đưa theo Hứa phu nhân vào phòng nghỉ ngơi. Vừa nãy nha hoàn đến nói vẫn thấy tam thiếu gia còn chép phạt. Ông không dạy nghiêm sau này sẽ hỏng. Nén xuống sự nóng lòng của chính mình mà ép bản thân đi nghỉ ngơi. 

Phó Lẫm ngồi trên mái ngói một lúc lâu không nghe động tĩnh trong thư phòng. Nhìn thấy nha hoàn cũng đã đi nghỉ sớm. Hắn đáp thân vào trong sân. Nhè nhẹ tiến đến thư phòng đẩy cửa nhìn thử. Thấy một nam hài tử đã gục xuống bàn ngủ tự bao giờ.

Hắn cong môi ngu người nhìn đôi má tròn đang bị Hứa Hoài Hiên ép lên bàn đến căng mịn. Phó Lẫm nhìn trước nhìn sau rồi lập tức bước vào phòng. Lấy một ngón tay chọc chọc lên phần thịt bị đè kia. Người dưới bàn bị động khẽ hừ hừ vài tiếng như cẩu con.

Liếc nhìn sấp giấy bị gió ngoài cửa thổi bay. Phó Lẫm nhẹ ngồi vào vị trí trước mặt Hứa Hoài Hiên. Đem giấy cùng bút qua nên này. Nghiêng mực mài chưa đủ nhiều cũng bị đem đi. Phó Lẫm bắt tay vào mài mực một lúc. Đủ rồi thì bắt đầu chép phạt thay Hứa Hoài Hiên. 

Chữ cuối cùng được Phó Lẫm viết xong cũng đã điểm đến giờ hợi. Đem toàn bộ bài chép phạt kia để một bên. Phó Lẫm đến gần Hứa Hoài Hiên ngồi xuống. Bây giờ người này đã hoàn toàn ngủ say. Bàn gỗ vừa lạnh lại còn cứng. Hắn giảm lực xuống hết sức có thể đem Hứa Hoài Hiên bế lên. Ôm chặt trong lòng đi về hướng phòng phía Tây. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net