Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Hoài Hiên hôm nay mặc một bộ lục y lụa mượt. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lớn cũng là do Phó Lẫm chọn cho cậu. Che kín phần bụng giữ ấm cho hài tử. Cậu hất nhẹ tà áo lạnh mặt bước ra ngoài. Nhìn đống đổ nát mà Đàm Ninh gây ra liền khó chịu ra mặt.

"Đàm công tử. Đây là có ý gì?"

Đàm Ninh chằm chằm nhìn cậu. Bước đến gần cho cậu xem trên mặt hắn bị thê thảm thế nào : "Hứa Hoài Hiên ngươi cho ta một lời giải thích đi. Người của ngươi hôm ấy ra tay đánh bổn thiếu gia. Đến hôm nay ta mới ra khỏi nhà để tìm ngươi được. Người của các ngươi đều lưu manh không nói lí lẽ như vậy?"

Hứa Hoài Hiên nhìn kĩ bên mắt của hắn quả thật là thương thế của vài ngày trước. Ngày Đàm Ninh gây chuyện với cậu, ngay sau đó cậu đã không còn biết là xảy ra chuyện gì. Cậu xoay đầu nhìn về phía trù phòng. Cố Quân đang nhìn về hướng cậu liền lén lút lảng đi tránh mặt. Chỉ bấy nhiêu cậu cũng đã hiểu là ai gây ra chuyện này. Hứa Hoài Hiên im lặng suy nghĩ lại nghe hắn tiếp tục nói : "Hôm nay ta đến đây tìm công bằng. Nếu ngươi không giao tên lưu manh người của ngươi ra thì ngươi phải ở đây xin lỗi ta."

"Công tử, đừng." - Cố Quân hung dữ bước ra ngoài. Trừng mắt với Đàm Ninh đang sợ hãi mà lùi chân về sau. Gã nói : "Ai làm thì ngươi tìm người đó. Hà cớ gì ngươi đi ức hiếp Hứa công tử."

Hứa Hoài Hiên kéo kéo tay Cố Quân lùi trở lại sợ hãi hắn lại gây thêm chuyện. Nói : "Chỉ xin lỗi là được đúng không?"

Đàm Ninh chống tay phe phẩy cây quạt trong tay. Đôi mắt sắc bén nhìn cậu : "Thương thế lớn như vậy... Hứa Hoài Hiên công tử phải hạ mình quỳ xuống xin lỗi mới dịu đi cơn giận trong lòng bổn thiếu gia. Bằng không..."

"Thế nào?"

Đàm Ninh bỗng dưng toát ra mồ hôi lạnh cả sống lưng. Giọng nói kia vang lên một tiếng liền khiến đôi mắt của cậu khẽ động. Hướng về phía đại môn của Cung Hiên lâu nhìn nhìn. Phó Lẫm tỏa ra sát khí đứng ở phía sau Đàm Ninh, tay đặt trên chuôi kiếm có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Phó Lẫm bước ngang qua người Đàm Ninh. Bước đến bên cạnh cậu chắn trước người của Hứa Hoài Hiên. Đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm kia chằm chằm nhìn Đàm Ninh khiến hắn muốn nói cũng không nói được nữa. Người người đều truyền nhau một câu chuyện chính là Phó đại hiệp là một sát thủ giang hồ. Ẩn danh tại Duyên Châu. Nếu đã là sát thủ thì tính tình sẽ không quá tốt nếu chọc giận hắn. Đàm Ninh lùi chân về sau một bước muốn bỏ chạy.

"Bằng không thì thế nào?" - Phó Lẫm vươn tay về phía sau nắm lấy đôi tay đang run rẩy của cậu. Hứa Hoài Hiên không sợ, chỉ là khi nhìn thấy hắn cậu như trào ra một loại cảm giác ủy khuất của một tháng qua. Cậu cúi đầu xuống cố gắng giữ mình không được thất thố trước mặt bao nhiêu người. Cầm lấy tay hắn xiết chặt. Cánh tay dường như ốm đi một vòng. Trên người hắn vẫn còn mặc y phục dạ hành. Chứng tỏ về đến nơi Phó Lẫm liền đến Cung Hiên lâu tìm cậu. Không hề trở về Phó trạch trước.

Phó Lẫm đưa mắt nhìn qua Cố Quân hỏi : "Xảy ra chuyện gì?"

Vừa về đến trước cửa đã nghe thấy tiếng đổ nát trong Cung Hiên lâu. Lời nói của Đàm Ninh đúng lúc hắn ít nhiều cũng nghe được. Bởi vì yêu cầu quá đáng đối với A Hiên của hắn mới chọc đến hắn tức giận. Đôi mắt chẳng còn chút ấm áp nào đọng lại khi nhìn Đàm Ninh.

Cố Quân thừa lúc có sư phụ ở đây. Đem toàn bộ nói hết : "Sư phụ. Là hắn. Hắn mấy ngày trước đến tửu lâu nói Hứa công tử đáng thương. Còn đẩy ngã công tử khiến người bị ngất xỉu. Bởi vì như vậy con mới đánh hắn. Hắn không biết sợ còn đến đòi Hứa công tử quỳ xuống xin lỗi."

Bước chân Phó Lẫm tiến lên một bước liền bị cậu giữ lại. Hắn quay lại nhìn cậu, chỉ thấy Hứa Hoài Hiên cúi xuống lắc đầu. Giọng mang theo điệu bộ khàn khàn nói : "Đừng..."

Những đệ tử cùng theo Phó Lẫm đi đến phía Nam cũng có mặt đông đủ. Bọn họ nháy mắt với hắn ý muốn nói là cứ giao Đàm Ninh cho bọn họ.

Đàm Ninh bị sát khí của hắn dọa đến sợ hãi. Được hạ nhân đưa ra khỏi Cung Hiên lâu mà bỏ chạy. Khách nhân đều bỏ đi hết nên Cố Quân cũng đóng cửa tửu lâu sớm một chút. Đem hạ nhân còn lại cũng kéo ra ngoài. Hắn biết sư phụ và công tử có nhiều điều muốn nói. Vội tránh mặt lập công.

Phó Lẫm nâng lấy khuôn mặt sắp khóc ngất của cậu hôn xuống. Đuôi mắt, khóe miệng, đầu mũi hay trên mặt đều hôn qua từng nơi. Đây là gương mặt của cậu. Là gương mặt hắn nghĩ đến trong một tháng vừa qua.

"A Hiên. Đừng khóc. Ai bắt nạt ngươi ngươi cứ nói. Ta lấy lại công bằng cho ngươi được không?"

Hứa Hoài Hiên nén nức nở nhìn hắn. Phó Lẫm của cậu đã gầy đi một chút. Trên người đâu đâu cũng cát bụi. Làn da bị phơi nắng đến rám nắng. Chỉ có đôi mắt vẫn giữ nguyên sự dịu dàng độc nhất mà hắn dành cho cậu.

Hít một hơi vào ngực. Cậu bổ nhào đến ôm lấy hắn bằng tất cả nhung nhớ trong một tháng qua. Bất chợt Phó Lẫm nhíu mày giật mình một cái liền căng cứng người gượng đứng. Hứa Hoài Hiên nhận ra điều khác biệt. Cậu lùi chân lại quan sát kĩ sắc mặt của hắn. Đôi môi Phó Lẫm trắng bệt không giống như bị lạnh hay là mệt mỏi vì đường xa cưỡi ngựa.

"Làm sao vậy?" - Khoang mũi cậu ngửi được mùi hương tanh nồng trong không khí. Cậu nhíu mày vươn tay đến cởi y phục của hắn liền bị hắn tránh đi. Biết Phó Lẫm có điều muốn giấu. Cậu liền kiên quyết hơn mà kéo y phục hắn mạnh hơn. Y phục đáng thương bị giằng co qua lại khiến nó cuối cùng chịu không được mà rơi ra.

Trên người Phó Lẫm có hơn ba bốn vết đao kiếm dữ tợn. Có một vết lớn kéo dài từ trên vai trái kéo xuống. Vết thương xem ra đã hơn vài ngày trước nhưng vì cưỡi ngựa mà miệng vết thương không thể khép lại. Thịt cùng máu hoà chung một chỗ được băng bó vô cùng lơ là. Cổ họng của Hứa Hoài Hiên như bị nghẹn lại. Hơi thở cũng không thể bình thường được nữa.

"Ta không sao. Đã thoa thuốc rồi."

"Đi. Về Phó trạch." - Hứa Hoài Hiên bỏ ngoài tai lời hắn nói. Đem y phục nhét lại liền nắm lấy hắn kéo đi. Ra ngoài bắt gặp những gương mặt đang đợi bên ngoài. Cậu không có thời gian tìm xem Cố Quân ở đâu. Chỉ lớn tiếng ra lệnh : "Gọi đại phu!!!"

Đệ tử của Phó Lẫm đã sớm đi gọi đại phu. Người đi cùng hắn đương nhiên biết hắn xảy ra chuyện gì. Hứa Hoài Hiên nhét hắn vào xe ngựa quay về. Ngoài mặt luôn im lặng nhưng trong lòng đã rối rắm đến đáng sợ. Cậu đã sớm bị ngọc giác vỡ vụn kia dọa sợ. Những ngày qua đều sống trong lo lắng. Hôm nay vốn nghĩ Phó Lẫm của cậu trở về rồi. Nhưng lại không ngờ trên người nhiều thương tích như vậy. Nghĩ đến đây cậu nhịn không được mà đỏ mắt. Cậu đau lòng. Phó Lẫm cũng đau không kém.

Phó Lẫm kéo cậu lại gần hắn để cậu tựa lên vai phải. Tay ở bên vai cậu liên tục vỗ về : "Ta về được đến đây đương nhiên là không có việc gì."

Hứa Hoài Hiên ôm lấy cánh tay hắn càng khóc dữ dội hơn. Nhưng lại không dám ôm quá mạnh vì không biết trên tay hắn có bị thương hay không. Giữ nguyên tư thế như vậy về đến Phó trạch. Cậu cố gắng nhẹ nhàng nhất mà đưa hắn vào phòng.

Căn phòng không có chút thay đổi gì. Ở bên bàn đặt thêm một chiếc huân hương nhàn nhạt. Hứa Hoài Hiên ngồi bên cạnh giúp hắn thoát y. Nhìn kĩ những vết tích kia sau đó mới khó chịu lên tiếng : "Ngươi sao lại bị nặng như vậy?"

Phó Lẫm thưởng thức đôi tay mềm mại của cậu trong tay. Thở dài : "Gặp sơn tặc."

Cậu còn chưa kịp hỏi thêm thì bên ngoài đã nói đại phu đến rồi. Đành phải rút tay lại đứng tránh chỗ cho đại phu. Phó Lẫm lại không muốn. Kéo cậu ngồi vào bên trong góc giường tiếp tục nắm lấy tay cậu. Để đại phu ở bên ngoài xử lý vết thương.

Vị đại phu này cũng là lão đại phu ngày trước bắt mạch cho cậu. Khi lão vào trong bắt gặp tình cảnh Phó Lẫm kéo kéo cậu lại gần hắn thì mới nhận ra người này không phải vài hôm trước vừa báo hỉ sao? Khẽ trộm cười tiến vào trong. Nhìn vết thương của hắn một lúc sau mới động tay : "Vết thương không quá nặng. Nhưng vì không xử lý sớm nên có phần bị nhiễm vết thương rồi. Ta giúp ngài làm sạch sau đó băng lại vết thương. Vài ngày sau cố gắng tịnh dưỡng."

Bên cạnh là bình rượu và nước nóng hạ nhân sớm chuẩn bị cho ông. Ông tuyệt tình đem dao cắt bỏ đi phần viền thịt bị nhiễm trùng. Lau lên trên một lớp nước nóng sau đó lấy rượu đổ lên làm sạch cho hắn. Phó Lẫm nén lại sức lực nhưng cậu vẫn cảm nhận được là hắn đã xiết tay rất chặt vì đau. Hứa Hoài Hiên nhích lại gần hắn để cho hắn nắm tay. Động viên hắn nhất có thể.

Qua thời gian một chén trà nhỏ. Đại phu giúp hắn lau sạch vệt nước pha lẫn màu máu. Cuối cùng nhẹ tay băng bó lại vết thương. Xong xuôi đâu vào đó mới lui ra ngoài. Lúc lão rời đi trên cổ tay cậu đã hằn một vệt đỏ. Nhưng cậu vốn không quan tâm. Chỉ biết lấy tay áo của mình lau sạch đi mồ hôi lạnh tỏa ra từ trên trán của hắn.

Ngước nhìn cổ tay đỏ của cậu hắn khẽ nhíu mày. Phó Lẫm nắm lấy cổ tay của cậu hôn xuống vết đỏ kia một cách lưu luyến. Hạ giọng thấp xuống thả hơi vào tay cậu nói : "Ta nhớ ngươi..."

Hứa Hoài Hiên nhìn hắn nâng niu bàn tay cậu mà trong lòng cũng trở nên ngọt ngào. Làn môi khô khan hôn lên khiến cậu có chút ngứa ngáy. Cậu bước xuống giường rót cho hắn một tách trà. Sắc mặt lo lắng vẫn chưa thuyên giảm đi chút nào. Phó Lẫm vỗ vỗ lên vai hắn. Hứa Hoài Hiên mím mím môi một chút, đem tách trà cất đi ngoan ngoãn leo lên giường nằm lên vai phải của hắn. Tránh đi mọi vết thương vừa băng bó xong. Thương thương nhớ nhớ mà ỷ lại vào hắn.

"Ta không sao. Cũng nhờ A Hiên giúp nên ta không bị nặng."

Hứa Hoài Hiên mù mịt nhìn hắn nói chuyện khó hiểu. Đợi hắn đem một mảnh ngọc trắng vỡ nát trong hầu bao ra cho cậu nhìn. Nói : "Vết thương trên vai có thể sẽ rất sâu. Nhưng đao kiếm chém trúng ngọc giác. Ngọc giác của ta vỡ rồi..."

Cậu cầm lên mảnh ngọc kia mà nhớ đến bản thân cũng giữ không được ngọc để ngọc vỡ nát. Thật sự là ngọc tâm linh tương thông sao...

"Đau không...?" - Tay cậu đặt khẽ lên vai trái của hắn. Vết thương nhiều như vậy vẫn cưỡi ngựa trở về không ngừng nghỉ. Cậu cưỡi ngựa không có thương thế đã đau nhức toàn thân. Hắn như vậy... Hẳn là sẽ rất đau...

Hắn nhìn thấy cậu lo lắng cho hắn đương nhiên mềm mại trong lòng không ít. Cúi đầu trêu ghẹo cậu : "Đau. Rất đau."

Hứa Hoài Hiên hạ mắt. Lại nghe hắn nói tiếp : "Nên là A Hiên hôn ta một cái. Ta liền lập tức sẽ hết đau."

Vốn dĩ Phó Lẫm chỉ muốn chọc cậu một chút. Nhưng Hứa Hoài Hiên yên lặng chốc lát. Liền chống tay ngồi dậy vụng về hôn lên môi hắn. Nụ hôn không hề có chút hiểu biết, cậu sợ sẽ động đến vết thương của hắn nên gồng mình chống đỡ trên người Phó Lẫm. Hắn giữ chặt tay sau gáy của cậu, biến bị động thành chủ động mà hôn cậu. Bao nhiêu đêm ngồi trên xe ngựa một mình nhớ cậu. Xem như vì nụ hôn này mà tiêu tán hết...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net