Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị ái nhân nhìn ra. Phó Lẫm cũng không che giấu nữa. Đem khăn đang che diện mạo của mình gỡ xuống. Lộ ra vẻ đẹp tuấn mỹ. Đôi mắt hạ nhìn mặt hồ mang theo chút phong sương cùng pha lẫn vệt ấm áp. Nốt lệ chí dưới mắt cũng trở nên rõ ràng dưới ánh đèn ngập tràn ở đây. Đôi môi mím lại không định nói chuyện. 

"Ngươi... Ngươi sao lại ở đây? "

"Chèo thuyền. "

"Làm gì? Không phải là kiếm tiền đó chứ? "

"... Không phải. "

Hứa Hoài Hiên mờ mịt nhìn hắn. Trong đầu đột nhiên tường tận. Vệt sáng trong mắt âm thầm xẹt ngang. Thắc mắc sao những chiếc thuyền kia thấy cậu liền từ chối, đến một lần liền đuổi một lần. Xem ra Phó Lẫm tốn cũng không ít tâm tư nha.

Liếc mắt nhìn Phó Lẫm một cái. Hắn đi nhặt lại mái chèo. Phía sau sống lưng đột nhiên đổ tầng tầng lớp lớp mồ hôi mà không rõ nguyên nhân.

"Xem ra ngươi tốn không ít bạc. "

Phó Lẫm lấy trong áo ra một gói vải nhỏ đưa cho Hứa Hoài Hiên. Trên trong là bánh đậu xanh từng viên từng viên tròn tròn thơm phức. Hứa Hoài Hiên còn định nói gì nhưng lại thôi. Cầm thấy gói vải kia cắn cắn như thỏ ngọc gặp cà rốt.

"Để ta chèo thuyền bồi ngươi. Chèo xong vào bờ liền đi. "

Hứa Hoài Hiên nâng mắt nhìn hắn. Mấy năm nay hắn đều tung tích ẩn dật. Đem lễ vật thức ăn cho cậu nhưng rất ít khi xuất hiện. Hứa Hoài Hiên ngoài mặt không nói nhưng trong lòng đều tường tận ấm áp. Chỉ là ngày ấy mạnh miệng đoạn tuyệt với hắn như vậy mà bây giờ lại mềm lòng thì không phải tác phong của cậu rồi. 

"Ngươi cũng thật tình... Hà tất như vậy? "

"Ta lo lắng. Nếu ngươi du thuyền có chuyện không may. Ta ở trên bờ trở tay sẽ không kịp. "

Nếu không phải Hứa Hoài Hiên phát giác thì có lẽ Phó Lẫm chỉ muốn âm thầm bảo vệ cậu mà thôi. Nhớ lại tình cảnh lúc nãy. Nếu thật người chèo thuyền không phải Phó Lẫm. Cậu đã xuống trò chuyện với đàn cá chép dưới hồ rồi. 

Ngậm bánh đậu xanh trong miệng. Hứa Hoài Hiên nhìn sang phía xa xa bên kia. Nơi mà ít người du thuyền nào đi đến. Có lẽ nó cách xa nơi thả hoa đăng. Cảm thấy nó không đặc biệt nên mới bị ghét bỏ. Nhưng lại âm thầm lọt vào mắt xanh của cậu. 

Nhìn tựa như một ốc đảo. Từ chỗ Hứa Hoài Hiên đến đó cũng không xa. Nơi đó có một bờ đất, trên bờ đất lại có một chiếc cây to như cổ thụ. Về đêm nơi như vậy nhất định sẽ lạnh. Nhưng nơi đó nhiều lắm cũng một hai người lui tới. Ánh đèn trời cùng trăng rọi xuống sáng rực. Hứa Hoài Hiên quay qua nhìn hắn. Kéo tay áo : "Đưa ta đến đó đi. "

Phó Lẫm nhìn theo cánh tay trắng trẻo dính chút vụn bánh đậu xanh của Hứa Hoài Hiên đang chỉ. Lẳng lặng gật đầu. Trở về mũi thuyền bên kia bắt đầu chèo.

Ánh mắt Hứa Hoài Hiên mong đợi tràn đầy. Chỉ là sao chẳng thấy thyền động đậy tiến lên phía trước. Không những vậy nó còn có chút... Xoay vòng?

Quay lưng nhíu mày nhìn hắn : " Phó đại hiệp. Ngươi... Biết chèo thuyền không? "

"Lần đầu tiên. "

Hứa Hoài Hiên : "...."

Chẳng trách sao khi nãy cũng tốn rất nhiều công phu mới ra tới giữa hồ. Nhưng khi ấy Hứa Hoài Hiên còn mê mẩn hoa đăng đèn trời. Nào có để ý tốc độ của thuyền. Hứa Hoài Hiên khẽ gãi đầu. Dở khóc dở cười nói : "Để ta chèo cho. "

"Không." Phó Lẫm nghiêm túc cầm chắc mái chèo trong tay. Như thể sống chết cũng không buông : "Ta làm được. "

Bĩu môi một cái. Hứa Hoài Hiên nằm dài xuống thuyền đưa tay nghịch nước. Thuyền cuối cùng cũng tiến lên được phía trước. Giữ vững tốc độ mà chầm chậm đem cả hai rời xa đông đảo người kia. Đi đến một nơi tưởng chừng chỉ dành riêng họ. 

Bến bờ kia chỉ đơn thuần là một bãi đất nhô cao lên khỏi mặt nước. Có thể bước xuống nhưng cậu lại lười. Phó Lẫm chỉ đem thuyền ghé sát bờ nhất. Đậu lại đó ngắm đèn. 

Hứa Hoài Hiên mở đôi mắt rực sáng của mình nhìn những thứ đang lập lòe đẹp đẽ kia. Đột nhiên có một ánh sáng nhỏ xoẹt qua tầm mắt cậu. Là đom đóm. Tầm mắt lại thay đổi. Hứa Hoài Hiên nghiêng đầu nhìn theo chú đom đóm kia cho đến khi những lá cây xanh xanh đen đen nuốt chửng ánh sáng bé nhỏ ấy. 

Phó Lẫm nhìn theo ánh sáng nhỏ ấy qua phản chiếu trong đôi mắt của Hứa Hoài Hiên. Mím môi một lúc lâu mới mở lời : "Ta đi bắt cho ngươi. "

"Thôi. Bắt về đây nó sẽ không còn đẹp nữa. "

"Vì sao? "

Hứa Hoài Hiên đưa bàn tay thon dài có chút trắng hồng của cậu ra trước mặt hắn : "Tay ta trắng như vậy. Bắt nó về cả hai đều trắng làm sao đẹp nữa. Vẫn là nó tung hoành trong đêm tối mới đẹp. "

Mỗi một sinh vật. Chỉ cần đứng đúng vị trí mới có thể tỏa sáng hoàn mỹ.

Đưa tay lên không trung sờ loạn. Một ánh sáng nhỏ vô tình bay đến đụng trúng bàn tay của Hứa Hoài Hiên. Đậu lại trên ngón trỏ. Vẫy vẫy cánh phát sáng. 

Hứa Hoài Hiên nhìn vào con đom đóm kia nói : " Ngươi cứ mãi như vậy sao? "

Lời nói chứa đầy ẩn ý. Phó Lẫm là người trong giang hồ. Chôn chân ở đây đương nhiên không thể nào phát huy hết tài năng trong mình. Cũng giống như đom đóm kia. Vùng vẫy trong bóng tối mới tạo ra được khác biệt. Còn nếu ở một nơi khác. Liền sẽ mất đi hào quang.

 Phó Lẫm ngây người nhìn cậu. Chợt đưa mắt đi nơi khác. Hứa Hoài Hiên đẩy con đom đóm kia bay đi. Quay hẳn sang nhìn hắn : "2 năm rồi. Ngươi cứ mãi như vậy?"

"Ta định sẽ mở một võ quán..."

"Ở đây? "

"Phải. Trong phạm vi Duyên Châu này. "

"... Đáng sao? "

Từ bỏ phiêu bạt. Rời xa giang hồ. Mai danh ẩn tích ở lại nơi Duyên Châu xa lạ này. Chỉ vì một người đến từ thế giới khác. Thật sự đáng sao?

Hứa Hoài Hiên cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Lại thêm một vật sáng xoẹt đến trước mặt cậu. Lần này không phải con vật gì phát sáng hoặc là con gì dòng họ với huynh đệ nhà đom đóm. Mà là một cây trâm sáng như ngọc ở trước mặt Hứa Hoài Hiên. 

Ở đầu trâm được mài dũa kĩ nhìn qua liền biết chạm qua sẽ mát mẻ nhẵn mọn dễ chịu. Đuôi trâm hiện lên một hình hài đơn giản tựa như cánh chim. Màu sắc xanh xanh ánh lên sự trong suốt như thấy rõ từng đường uốn lượn màu sắc bên trong thanh trâm kia. Hứa Hoài Hiên nhịn không được cầm lấy quan sát. Cảm thấy rất đẹp. 

"Cái này do ngươi làm?"

"Lúc trước làm nhiệm vụ có đi ngang một mỏ đá. Nhìn thoáng qua rất giống ngọc liền lấy một khối. Qua bao nhiêu năm cũng không có làm gì. Có dịp tết nguyên đán... Tặng ngươi. "

"Không ngờ ngươi còn biết dã ngọc. " Hứa Hoài Hiên thích thú nhìn cây trâm kia. Bao nhiêu năm qua Phó Lẫm tặng cho cậu không ít đồ vật. Dù sao nhận đồ của hắn cũng đã thành thói quen. Hứa Hoài Hiên thoáng có nét tự nhiên, không cố ý vươn tay đến nắm lấy tay hắn ngỏ ý muốn hắn thử đeo cho mình. Nhưng ngẫm nghĩ lại... Lại thôi. 

Đêm nay đối với Phó Lẫm... Thật mãn nguyện. 

Hứa Hoài Hiên thích trâm của hắn. Để hắn bồi bên cạnh chèo thuyền. Còn... Trò chyện với hắn. Cảm thấy như đây là một cái tết rất viên mãn với hắn rồi.

Trăng đã lên cao. Người người cũng dần thưa thớt. Hứa Hoài Hiên che miệng khẽ ngáp. Cả cái tết này từ mùng một đến ngày mười lăm. Hôm nào cậu cũng có trò để chơi. Chơi đến mệt chán. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Phó Lầm đứng dậy cầm lấy mái chèo. Chầm chậm đẩy thuyền ra hồ. 

"Ta đưa ngươi về nhà. "

Hứa Hoài Hiên : "..." 

"Không. Là ta đưa ngươi lên bờ. "

"..... Ừm. "

Cũng được xem là có kinh nghiệm. Phó Lẫm chèo thuyền cũng thuận tay hơi. Trong một khắc đã đem Hứa Hoài Hiên vào bờ an toàn. Hứa Hoài Hiên ngốc ngốc bước lên bờ. Trên bờ Duyệt Đồng và Tống Nhan cô nương đã đợi sẵn. Thấy thiếu gia của họ đi lâu không về sợ là xảy ra chuyện. Gặp được nhau liền rối rít hỏi thăm. 

"Thiếu gia. Ngài không sao chứ? "

"Ta không sao. " Hứa Hoài Hiên phủi phủi mông. Cầm theo thanh trâm lên bờ nói : "Trễ rồi. Chúng ta về. "

Hứa Hoài Hiên quay đầu tìm Phó Lẫm. Nhưng quay đầu chỉ còn chiếc thuyền trống. Hắn nói lời giữ lời. Hứa đưa cậu lên bờ sẽ liền đi. 

Vô vị.

Còn định cùng hắn về nhà. Dẫu sao câu nói kia với hai chữ "Chúng ta" cũng chính là bao gồm cả hắn. Giờ thì hay rồi. Là do hắn không chịu. Không phải do Hứa Hoài Hiên lạnh mặt bạc tình. 

Bước chân trên phố còn lưa thưa người vui chơi thâu đêm. Hứa Hoài Hiên không quay mặt mà hỏi : "Tống Nhan cô nương. "

"Cứ gọi ta là Tống Nhan. " Cô nương kia đáp : "Thiếu gia có gì phân phó? "

"Cô nương cứ như vậy mà đi theo ta sao? "

"Thân này là do thiếu gia chuộc lấy. Dù có làm nha hoàn hay tỳ thiếp đều sẽ đồng ý."

Hứa Hoài Hiên : "...."

Tỳ thiếp cái đầu nàng!! Trong thành Duyên Châu ai không rõ tam thiếu gia nhà họ Hứa là một Đệ Hôn*. Nói như vậy thật như đâm một nhát dao vào lòng người ta. Người ta cũng muốn ở trên. Nhưng mà xem đi. Phó Lẫm phía sau lẽo đẽo theo không ngừng. Rõ ràng là muốn tìm cơ hội "làm" ta mà!!!

*Đệ Hôn : cách gọi Omega thời cổ đại )

Đột nhiên bị lời nói kia chọc giận. Hứa Hoài Hiên đỏ mặt không hỏi nữa. Cũng không quan tâm đến nàng nữa. Về đến Hứa gia liền trở về phòng bỏ cả vãn thiện. Đóng cửa nhốt mình trong phòng. 

Ngồi trước bàn nhỏ. Hứa Hoài Hiên nhìn đến say sưa thanh trâm kia. Nhìn nó rất đẹp. Bề mặt còn sáng bóng nhẵn mịn. Từ một khối đá dũa thành cây trâm nhỏ này quả thật không đơn giản. Tự dũa...

Đại não bừng tỉnh. Hứa Hoài Hiên chợt nhớ đến Lâm Diệu ca ca cũng có một cây trâm do chính phu quân mài dũa mà tặng. Còn nghe nói nếu phu quân tặng trâm thì chính là muốn cùng người kia bạc đầu giai lão. Phó Lẫm... Có phải hay không cũng có ý này?

Thở dài nuối tiếc. Nhìn lâu một chút cũng chẳng nhìn ra cái gì. Ngồi trước gương vốn dĩ muốn cài trâm lên thử. Nhưng nghĩ tới lại nghĩ lui. Thôi vậy...

Đặt cây trâm vào tủ trang sức. Hứa Hoài Hiên nằm dài lên giường êm. Nhìn màn treo trên giường thất thần. 

Nếu hắn biết ta không phải người ở đây. Hắn cũng sẽ nhanh chóng từ bỏ thôi...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net