Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương để yên cho Lăng Tuấn Hạo tuỳ tiện nắm tay mình đi khắp nơi, bàn tay to lớn của nam nhân nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn tiêm tế của giáo chủ ẩn dưới lớp tay áo rộng thùng thình. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi giữa chốn đông người nhìn thế nào cũng thấy thật hoà hợp, đẹp đến mạc danh kì diệu...
Hỏi thăm tiệm kim hoàn nổi tiếng nhất Lạc Dương thành, Lăng Tuấn Hạo dẫn Đông Phương đi theo chỉ dẫn của mọi người đến Vân Tiêu quán. Lão bản nhìn thấy Lăng Tuấn Hạo cùng Đông Phương bước vào, một thân quần áo đều là thượng phẩm vội vàng chạy ra tươi cười chào đón. Không muốn dông dài, Lăng Tuấn Hạo lấy từ trong ngực một tờ giấy đưa cho lão bản, hỏi "Ta muốn làm một sợi dây như này bằng bạc, không biết Vân Tiêu quán có thể làm được không?" Lão bản nhìn bức vẽ trầm trồ khen ngợi "Vật này của công tử hoạ thật đẹp. Tất nhiên là làm được, hai vị ngồi chờ một lát, lập tức sẽ xong ngay"
Phân phó tiểu tư đưa mẫu vẽ cho thợ làm, lão bản lại tiếp tục ngồi tính toán ở quầy, tiếng bàn tính lách cách vang khắp quán. Đông Phương ngồi ngốc ngốc ăn quế hoa cao Lăng Tuấn Hạo mua cho, trợn mắt hỏi hắn "Hạo, ngươi muốn làm đồ vật gì vậy?"
"Một lát nữa ngươi sẽ biết, chuyên tâm ăn đi. Quỷ tò mò!" Lăng Tuấn Hạo cười bí ẩn, sủng nịch véo má giáo chủ.
"Nga.." Giáo chủ cũng không thèm hỏi, tiếp tục ăn quế hoa cao của mình. Ưm, ngọt ngọt, mát mát, thật ngon!
Đợi một khắc, lão bản từ trong phòng lật đật chạy ra, đưa cho Lăng Tuấn Hạo một chiếc hộp bọc gấm đỏ, nói "Đồ vật công tử yêu cầu ta đã để trong hộp, mời công tử mở ra xem"
Lăng Tuấn Hạo mở hộp gấm ra, bên trong là sợi dây bạc được chế tác tinh xảo nối với nhau bởi các vòng xích nhỏ, ở giữa sợi dây gắn một mặt trời nhỏ khắc bằng bạc, hai bên là hai viên châu cũng bằng bạc. Cuối sợi dây có một cái lục lạc nhỏ xíu, mỗi khi lay động sẽ phát ra tiếng 'đinh,đông' vô cùng êm tai.
Lăng Tuấn Hạo lấy sợi dây bạc ra khỏi hộp gấm rồi quỳ xuống dưới chân giáo chủ, nhấc chân bên phải của y lên đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng đeo sợi dây vào cổ chân giáo chủ. Tự tay cài chốt, lại chỉnh đúng vị trí để giáo chủ không bị khó chịu, Lăng Tuấn Hạo khẽ vuốt ve cổ chân của giáo chủ, cẩn cẩn dực dực vuốt ve giống như đang cầm trong tay vật trân quý nhất cuộc đời...

Ngẩng đầu lên, Lăng Tuấn Hạo bắt gặp ánh nhìn của Đông Phương. Bị phát hiện, giáo chủ lúng túng quay đi, trên mặt xuất hiện rặng mây đỏ nhàn nhạt, nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy được. Lăng Tuấn Hạo mỉm cười nhàn nhạt, đứng dậy thanh toán cho vị lão bản vẫn đang há hốc mồm đứng bên cạnh nãy giờ. Móc ra ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên bàn, Lăng Tuấn Hạo bình thản nắm tay Đông Phương đi về, tiếng đinh đang của lục lạc vang lên theo từng bước chân của Đông Phương, hoà quyện cùng dòng người nhộn nhịp trên phố.
Về đến trúc viện, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn dùng thiện. Đặt một cái bát sạch trước mặt giáo chủ, Lăng Tuấn Hạo bắt đầu công cuộc vỗ béo phu nhân nhà mình. Hôm nay vãn thiện có xuyên tức ngư thang (canh cá chép), long hà (tôm hùm), lỗ nhục (thịt kho), sơ thái (rau xào). Xắn tay áo lên, Lăng Tuấn Hạo bắt đầu lột vỏ tôm sạch sẽ thả tôm vào bát giáo chủ, tiếp theo lại múc cá ra bát mình, gỡ hết xương cá rồi mới để vào bát giáo chủ. Đợi giáo chủ thoả mãn ăn xong, Lăng Tuấn Hạo mới gắp rau cho giáo chủ, dặn dò "Bảo bối ăn nhiều rau một chút, không thể ăn nguyên thịt a"
"Ngươi mới là bảo bối!" Giáo chủ vừa ăn vừa nói, miệng nhỏ phồng lên giống như cái bánh bao. Gắp một miếng rau bỏ vào miệng nhai, ô ô thật ngon!!!!!!!!!
Đám nha hoàn hầu hạ đứng bên ngoài xôn xao, ai nha thật ghen tỵ quá đi, Các chủ sao lại xưng hô thân mật như vậy chứ!!!! Xì, Các chủ anh tuấn tiêu sái lại nhã nhặn, lịch thiệp khiến bao cô nương điêu đứng đã bị vị công tử kia cướp đi rồi.. Công bằng ở đâu!????
Ăn xong, Lăng Tuấn Hạo lôi kéo Đông Phương đi dạo tiêu thực, khó khăn mở lời "Đông Phương, ngươi định giải quyết tên Dương Liên Đình như thế nào?" Vẻ mặt Lăng Tuấn Hạo hiện rõ ngươi mà dám tha cho hắn ta sẽ làm, làm chết ngươi.!!
Giáo chủ nhìn Lăng Tuấn Hạo mà buồn cười, cái người này sao lại có nhiều dấm chua như vậy nha.? Tiếu dung mị hoặc hiện trên mặt, giáo chủ nhẹ nhàng đáp lại "Ừm, tuỳ ý Đồng đại ca xử trí đi. Vả lại ta cũng đã quyết định sẽ không gặp lại gã nữa.."
Lăng Tuấn Hạo cũng không mấy ngạc nhiên, nhỏ giọng lầm bầm "Dám lén lút lão tử dã thực lần nữa xem..hừ hừ!" Lẩm bẩm một lúc, Lăng Tuấn Hạo mới nhớ ra một thứ quan trọng. Vội vàng kéo Đông Phương trở về phòng, Lăng Tuấn Hạo vui vẻ nói với giáo chủ "Ta vẫn còn một món quà nữa cho ngươi. Nhưng sẽ hơi đau, ngươi có muốn món quà này không?" Vẫn là lo lắng cho giáo chủ, Lăng Tuấn Hạo cẩn thận hỏi lại giáo chủ.
Đông Phương nghe vậy lại chỉ mỉm cười gật đầu, Lăng Tuấn Hạo đặt giáo chủ nằm sấp xuống giường, cởi ra từng kiện từng kiện y phục của y kéo xuống đến lưng, để lộ ra phần lưng cùng bả vai trắng ngần. Chấm lên dược gây tê, Lăng Tuấn Hạo bắt đầu thi châm, giáo chủ mới đầu ngâm nga vài tiếng trong cổ họng, lúc sau thì nằm yên để Lăng Tuấn Hạo tiếp tục. Một lát sau, hình ảnh mãng xà màu đen khoẻ khoắn, to lớn uốn lượn đã hiện trên bả vai bên phải của giáo chủ, nổi bật trên nước da xinh đẹp của giáo chủ. Bên dưới đuôi  mãng xà là dòng chữ 'Lăng Tuấn Hạo ngô ái'
Ghé vào tai giáo chủ, Lăng Tuấn Hạo thủ thỉ "Có dấu hiệu này, tất cả mọi người sẽ biết Đông Phương là người của ta, cũng sẽ không có kẻ nào dám đụng vào phu nhân của ta nữa.."
Thoát ra y phục của chính mình, Lăng Tuấn Hạo không báo trước đột ngột tiến vào trong thân thể giáo chủ, bắt đầu kịch liệt va chạm. Đông Phương bị tiến công thần tốc của Lăng Tuấn Hạo làm cho giật mình, vội vàng kêu lên "A..đừng..đừng..Hạo, chậm lại..ô ô"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net